Đô Thị Thiếu Soái

Chương 17: Chương 17: Hồng Diệp.




Sở Thiên rời khỏi quán rượu, bị từng cơn gió mát lạnh thổi vào đã tỉnh táo hơn trước rất nhiều. Sờ sờ mũi, hắn đi về chỗ ở. Khi đi ngang qua một cái hẻm, chợt nghe bên trong có động tĩnh, cũng nghe thấy có tiếng quát tháo nhỏ. Sở Thiên không tự chủ được dừng lại. Hắn luôn luôn thích xen vào việc của người khác, lần này cũng không phải ngoại lệ. Theo như tính cách của hắn thì nếu không hiểu rõ mọi chuyện thì hắn sẽ ngủ không yên.

Sở Thiên nhẹ nhàng bước vào trong hẻm, nhờ ánh sáng đèn mờ nhạt mà hắn có thể nhìn thấy bốn gã bụi đời đang cầm dao nhíp sáng loáng vây quanh một cô gái xinh đẹp, eo nhỏ mềm mại nhưng tràn ngập tính đàn hồi, cánh tay, bắp chân tròn trịa, một kiểu tròn rất kích thích nam nhân. Tròn trĩnh, thon dài, rắn chắc... khiến cho mọi nam nhân cảm thấy muốn đi tù!

Tên cầm đầu vung dao nhíp, hung dữ nói:

- Không được hô lên, nếu không chớ trách con dao này không có mắt. Biết điều thì giao tiền, nói mật mã ra, nếu không thì bốn người chúng ta hiếp cô!

Cô gái toàn thân run rẩy, nói:

- Tiền của tôi đều bị các anh lấy, thẻ của tôi cũng không có tiền. Tôi mới từ nông thôn lên thành phố Nghi Hưng tìm việc, xin mấy anh tha cho.

Tên cầm đầu cười dâm đãng vài tiếng, sờ soạng khuôn mặt cô gái, nói:

- Không ngờ chúng ta lại phải cướp sắc rồi, sau đó chụp vài bức ảnh, đoán chừng sẽ bán được giá cao!

Mấy tên chung quanh đều nở nụ cười khả ố.

Cô gái cố gắng trấn an, con mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Cô trách mình tại sao khi đi không mang nhiều tiền hơn.

Tên cầm đầu đưa tay tới cổ áo, xé mạnh một cái, tiếng vải vóc bị xé rách vang lên trong đêm tối kèm theo tiếng kêu hoảng hốt của cô gái kia.

Sở Thiên bình thản bước đến vỗ vỗ tay:

- Các đại ca đêm khuya vẫn còn bận rộn như vậy, tinh thần thật là đáng khen!

Bọn cướp quay đầu lại nhìn, tên cầm đầu lạnh lùng nói:

- Ranh con, chớ nên xen vào việc của người khác, nếu không ông nội tiễn ngươi sang Tây Thiên. Ngoan ngoãn một chút, sau khi mấy ông hưởng thụ xong sẽ cho mày nếm thử đồ tươi sống.

Lúc này cô gái hô lên:

- Xin hãy cứu tôi.

Sở Thiên lắc đầu, chỉ vào cô gái, nói với đám cướp:

- Yên tâm, tôi sẽ không xen vào việc của người khác, các anh muốn làm gì thì cứ tiếp tục!

Đám cướp và cô gái thần sắc không tin nhìn Sở Thiên. Họ tưởng rằng Sở Thiên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng bất cứ hành động gì của hắn từ khi xuất hiện đều không giống vậy.

Lời của Sở Thiên khiến tên cầm đầu không biết bây giờ nên làm gì, cuối cùng gã đành chửi:

- Mẹ kiếp, thằng nhãi nhà ngươi đi học thế nào vậy? Thầy cô không dạy mày thấy việc nghĩa phải hăng hái mà làm sao? Mày còn... còn nhân tính hay không? Thấy một cô gái yếu đuối bị khi nhục, bị chà đạp mà ngay cả quả rắm cũng không dám đánh!

Sở Thiên cười khổ lắc đầu, không ngờ có một tên cướp coi khinh mình thấy việc nghĩa không làm, vì vậy nói:

- Thật xin lỗi, vậy tôi sẽ xen vào việc này. Chúng mày mau thả cô ta ra, nếu không tao sẽ không khách khí!

Sở Thiên nói khiến mọi người không khỏi cười khổ, trong lòng mắng Sở Thiên là đồ khốn kiếp.

Sở Thiên đảo mắt qua bộ ngực sữa trắng nõn, cặp đùi chắc nịch, cười cười nói:

- Đêm khuya thanh tĩnh, chúng mày cứ việc cướp tiền, còn ta đi cướp sắc, đem nay lại có một đêm khiến người ta mê hồn!

Bọn cướp hô to:

- Con mẹ nó, thằng nhãi như mày sống làm gì cho chật đất.

Sau đó chúng vung dao xông tới phía Sở Thiên. Sở Thiên nhẹ nhàng di chuyển, mỗi lần chỉ dịch đi một tấc, tốc độ rất chậm. Nhưng mỗi tấc di chuyển đều ẩn chứa một nguy cơ không ai dự đoán được, rồi hết lần này tới lần khác lại khiến mọi người cảm giác được. Khảm đao chém tới gần, hắn đột nhiên vung một quyền, đánh người xông tới đầu tiên, nhưng cùng lúc đó cú đấm thứ hai cũng đã tới cằm tên thứ hai, chân đã đánh trúng một người. Một tên bị đánh lệch cằm, máu bắn tung tóe. Một tên thì liên tục kêu lên, thân thể như quả bóng lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Tên cuối cùng nuốt nước miếng, cầm dao, tiến thoái lưỡng nan. Gã quay đầu lại thấy cô gái kia vẫn tựa vào vách tường, vội vàng trở lại khống chế cô ta, dùng dao áp vào cổ, hoảng sợ nói:

- Mày không được qua đây, không được qua đây, bằng không tao sẽ giết cô ta.

Sở Thiên vỗ vỗ tay, cười nói:

- Có bản lĩnh thì mày giết cô ta đi, sau đó tao sẽ giết mày để báo thù.

Cô gái hoảng sợ nói:

- Tiểu hiệp sĩ cứu mạng... tôi không muốn chết... tôi không muốn chết. Cậu đuổi hắn đi tôi nhất định sẽ đền ơn!

Sở Thiên lắc đầu, kiên định nói:

- Từ nhỏ đến lớn, không làm thì thôi, đã làm là sẽ làm tới cùng, tôi tuyệt đối sẽ không để con cá nào lọt lưới.

Tên cướp thừa dịp Sở Thiên lắc đầu, đột nhiên đẩy cô gái về phía Sở Thiên, sau đó chạy trối chết ra khỏi hẻm nhỏ. Sở Thiên thở dài, đỡ lấy người con gái, đá thanh khảm đao dưới chân bắn về phía tên chạy trốn. Chỉ còn cách đầu hẻm 2m thì khảm đao đã đâm vào chân gã, khiến gã ngã lộn nhào, kêu thét thảm thiết.

Cô gái lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ôm cổ Sở Thiên, giọng run rẫy sợ hãi, khóc thút thít nói:

- Tiểu hiệp sĩ, cảm ơn cậu, bằng không thì tôi đã bị đám người này vũ nhục.

Sở Thiên nghe giọng nói nỉ non, lồng ngực phập phồng bất định, cũng ngây ngất một hồi, “tiểu Sở Thiên” cũng có chút phản ứng. Cô gái tựa hồ cũng cảm giác được phản ứng của Sở Thiên, không chút ngượng ngùng, ngược lại mập mờ nói bên tai Sở Thiên:

- Em à, đêm nay chị tỷ không có chỗ ngủ, không bằng cậu cho chị ngủ nhờ một đêm, ta nhất định sẽ “cảm ơn” cậu!

Bàn tay cô gái di chuyển trên cơ thể Sở Thiên, khiêu khích dục vọng của hắn. Ngay cả mấy tên cướp đang nằm dưới đất cũng quên đau, nhìn Sở Thiên với ánh mắt đố kỵ. Sở Thiên nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ, đột nhiên trong mắt cô gái bắn ra tinh quang, tay phải thon dài dùng tốc độ cực nhanh tháo cây phượng xoa tinh xảo trên đầu xuống, tay trái nhẹ nhàng ôm lấy cổ Sở Thiên, tình cảm nói:

- Cậu em, chị cảm ơn cậu.

Phong xoa trong tay đâm về phía mạch máu ở cổ Sở Thiên.

Phong xoa khí thế hung mãnh, mắt thấy thành công, cô gái lộ ra vẻ vui mừng, mấy tên cướp nằm dưới đất cũng nén đau, tươi cười.

Nhưng nụ cười của chúng sững lại, bởi vì không hiểu từ khi nào cổ tay phải của cô gái đã bị Sở Thiên khống chế. Sở Thiên khẽ dùng sức, phong xoa rơi xuống mặt đất, lóe lên hào quang.

Sở Thiên khẽ thở dài, nhìn bộ ngực sữa đầy đặn nói:

- Bộ ngực cô chôn rất nhiều tính mạng đàn ông, nhưng rất tiếc trong đó không có ta.

Cô gái cong người lại, thân thể mềm mại lui về phía sau, tay ngọc thu lại rồi xòe ra đâm thẳng về phía Sở Thiên. Sở Thiên không né tránh, hai tay chém về phía cổ tay của cô ả, vừa nhanh vừa chuẩn. Cô ả vội lui về phía sau trốn tránh. Sở Thiên thừa cơ bước ra một bước, ngón tay thốt nhiên dí sát vào yết hầu cô ả. Chiêu này nhanh đến mức không thể nào cản nổi. Bị Sở Thiên nhẹ nhàng giữ chặt cô ả còn định giãy dụa phản khích, phát hiện lực đạo của Sở Thiên mạnh mẽ kinh hồn, đủ sức bóp nát cổ họng mình. Cô ả lúc này mới khiếp hãi, thật không ngờ mình không tiếp nổi ba chiêu của hắn.

Trong lòng Sở Thiên cảm thán một chút. Nếu với thân thủ của mình trước kia, chỉ cần một chiêu là có thể chế ngự cô ta. Nhưng hiện giờ phải sử dụng toàn lực, dùng ba chiêu mới có thể bắt giữ cô ả này, thật sự là vô cùng xấu hổ. Xem ra cần mau chóng khôi phục công lực, bằng không thì lần sau gặp phải cao thủ, chính mình sẽ phải chạy tóe khói.

Lúc này Sở Thiên học tên cướp cầm đầu, vuốt ve khuôn mặt cô ả, ôn nhu nói:

- Tại sao một người đẹp như vậy lại muốn giết ta? Cánh tay ngọc ngà này dùng để đánh đàn, vẽ tranh, đánh cờ chẳng phải tốt hơn sao?

Cô ả lạnh lùng nhìn Sở Thiên, không nói gì. Bọn cướp thì lộ ra ánh mắt khó tin, Nữ thần trong lòng bọn họ lại bị một tên oắt con đánh bại, chúng không khỏi sợ hãi trong lòng.

Đột nhiên cô ả hô to:

- Cứu... cứu tôi với...!

Sở Thiên sợ hết hồn, vội vàng buông tay ra, bất đắc dĩ nhìn ả.

Cô gái la hét một hồi, nhìn ra đầu hẻm, chờ mong có ai tiến tới, nhưng cô ta lập tức thất vọng, ngay cả một cái lông cũng chẳng có.

Sở Thiên từ từ dựa vào vách tường, mỉm cười nói:

- Chỉ cần cô trả lời ta một câu hỏi, ta sẽ thả các người đi!

Cô ả lạnh lùng nhìn Sở Thiên, thản nhiên nói:

- Được, nhưng cậu cũng phải trả lời tôi một vấn đề!

Sở Thiên cười khổ lắc đầu, cô gái này rất khó đối phó, bất cứ thế nào cũng không chịu thiệt. Sở Thiên nói:

- Được. Cô tên là gì?

Cô ả lộ ra vẻ không tin nhìn Sở Thiên, hắn chỉ hỏi một vấn đề đơn giản như vậy?!! Con tim ả đập liên hồi, nói:

- Hồng Diệp.

Sở Thiên gật gật đầu, nói:

- Tên rất hay, người cũng như tên!

Cô gái lắc đầu nói:

- Kỳ thực cậu nên hỏi là ai phái chúng ta tới giết cậu.

Sở Thiên không ngẩng đầu lên, nói thẳng:

- Lí Kiếm, vấn đề này không cần phải hỏi!

Cô gái kinh ngạc nhìn Sở Thiên, chỉ vào đám cướp, mở miệng hỏi:

- Có phải ngay từ đầu cậu đã biết rõ tôi và họ thuộc cùng một phe?

Sở Thiên gật đầu, trung thực nói:

- Khi tôi ngửi được mùi thơm trên cơ thể cô tôi đã bắt đầu hoài nghi. Lại chứng kiến đầu cô cài phong xoa liền thì tôi liền khẳng định, đó không phải đồ vật mà một cô gái nông thôn có thể có. Con gái thường dễ dàng bị bại lộ thân phận, cô là một thiếu nữ xinh đẹp, cũng không ngoại lệ.

Sở Thiên từ từ rời khỏi hẻm nhỏ, lưu lại cô gái trầm tư cùng đám cướp đang vô cùng kinh ngạc.

Cô gái nhìn Sở Thiên xa dần, trong lòng có vài phần mất mát. Thiếu niên này đã trải qua chuyện gì mới có thể hiểu đàn bà sâu sắc tới vậy. Sự thành thục không phù hợp với độ tuổi của hắn, còn nỗi buồn man mác giữa cặp lông mày kia càng nói lên hắn đã gặp phải một khúc mắc nan giải. Một thiếu niên sao lại buồn trĩu như vậy?

Sở Thiên đi trên đường cũng không cảm thấy Hồng Diệp đang dõi theo. Hiện giờ hắn chỉ muốn trở về nhà, tắm rửa một phen, sau đó ngủ một giấc, đó mới là vương đạo. Sở Thiên vừa mở cửa ra, cảm thấy vài phần không đúng, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.