Đô Thị Thiếu Soái

Chương 280: Chương 280: Khách đến thăm




Thực lực của Sở Thiên đã được khẳng định, với ba trận thắng hắn đã không cần phải huấn luyện quân sự nữa. Các huấn luyện viên không thể làm gì hơn là để mặc hắn nằm ngủ, huýt sáo, phơi nắng trên bãi cỏ.

Hơn 6000 tân sinh viên còn lại rất hâm mộ Sở Thiên nhưng cũng chỉ biết ước ao, bởi các huấn luyện viên đã nói nếu có thể làm tương tự như Sở Thiên bọn họ cũng có thể được nhàn nhã, thảnh thơi phơi nắng. Nhưng bọn họ cũng tự biết với cái thể chất của mình chỉ có thể thành thành thật thật tham gia huấn luyện mà thôi.

Buổi chiều, ánh mặt trời rất nhu hòa. Sở Thiên cắn cỏ non trong đầu đang suy nghĩ hôm sau nên xử lý chuyện của công ty Hồng Phi như thế nào? Cơn gió nhẹ thổi qua, Sở Thiên nghe có tiếng bước chân đang từ phía sau đi tới. Một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt đi tới nằm cạnh Sở Thiên, cũng ngắt lấy một ngọn cỏ ngậm vào miệng, nhìn sang Sở Thiên mà cười nhạt.

Sở Thiên vươn người, không để ý gì hỏi:

- Anh đến tìm tôi?

Người đàn ông trung niên sững sờ hỏi ngược lại:

- Làm sao cậu biết tôi đến tìm cậu?

Sở Thiên nhổ ngọn cỏ thơm trong miệng ra nói:

- Bởi vì lúc nãy anh nở nụ cười.

- Cười có thể chứng minh được chuyện gì?

Người đàn ông trung niên hỏi tiếp.

Sở Thiên khẽ ngồi dậy mở miệng:

- Cười có rất nhiều loại, lúc nãy anh nhìn thấy tôi không phải nở một nụ cười thân mật mà là thư thái chứng tỏ trong lòng anh rất hưng phấn.

Ngươi đàn ông trung niên gật đầu sắc mặt trở nên nghiêm túc và trang trọng nói:

- Tôi tên là Trần Cát Mộng muốn tìm cậu Sở Thiên bàn một chút chuyện.

Sở Thiên than nhẹ một tiếng:

- Anh quả nhiên là có chuẩn bị mà đến. Chỉ là tôi không biết chúng ta có chuyện gì để nói?

- Không lâu trước kia, tại quán bar Mê Tình có xảy ra một ít chuyện không biết cậu có còn nhớ không?

Trần Cát Mộng nhìn chằm chằm vào Sở Thiên nhắc nhở:

- Là chuyện Hổ Bang Hoa Nam Hổ cùng cậu có xảy ra một ít xung đột đó.

Sở Thiên nhìn lại Trần Cát Mộng nói:

- Đương nhiên tôi còn nhớ, hôm đó Hoa Nam Hổ không biết ăn phải cái gì mà tới đó sinh sự bị tôi đá ra ngoài.

- Ah? Đêm đó người anh em có thật là chỉ đuổi Hoa Nam Hổ ra khỏi quán bar?

Ánh mắt Trần Cát Mộng hơi có sát khí nổi lên:

- Chẳng lẽ người anh em không phải đuổi tận giết tuyệt chó gà không tha?

Sở Thiên biết Trần Cát Mộng nói còn có ý khác, thấy sát khí của anh ta đã bốc lên rồi nhưng vần rất bình tĩnh nói:

- Sở Thiên tôi không phải người hiếu sát, mà tên Hoa Nam Hổ ấy ỷ thế bắt nạt người khác mà không có thực tài, giết hắn chỉ tổ làm bẩn tay tôi.

Trần Cát Mộng sắc mặt biến đổi, tay phải lập tức toàn lực phóng ra.

- Anh chắc là người của Hổ Bang cho nên tới đòi lại công bằng cho Hoa Nam Hổ?

Sở Thiên tựa hồ đoán ra một chút:

- Hay là Hoa Nam Hổ đã gặp phải chuyện gì bất trắc?

Trần Cát Mộng không có trả lời, đứng dậy phủi cỏ bám trên quần áo, sát khí vẫn không tiêu tán nói:

- Tuy Hoa Nam Hổ không ra gì nhưng cũng là người thân của bang chủ, người anh em giáo huấn anh ta cũng không sao nhưng tôi mong là không phải người anh em đuổi tận giết tuyệt hắn.

Sau khi nói xong Trần Cát Mộng đi thẳng, trên bãi cỏ còn in lại vết giày.

Sở Thiên không hiểu lắm, Trần Cát Mộng đúng là người của Hổ Bang nhưng cũng không đi lấy lại công bằng cho Hoa Nam Hổ? Quan trọng hơn, từ lời nói của anh ta cho thấy, có lẽ bịn Hoa Nam Hổ đã gặp chuyện sau khi bị đá văng ra khỏi quán bar Mê Tình đêm hôm đó.

Đuổi tận giết tuyệt chó gà không tha? Sở Thiên cẩn thận suy nghĩ lời của Trần Cát Mộng.

Sở Thiên trong lòng cả kinh chẳng lẽ bọn Hoa Nam Hổ đã bị người ta giết trong đêm đó? Sở Thiên đầu có chút lớn hơn hắn còn nhớ tới lời Phương Tình nhắc nhở mình Hoa Nam Hổ là em họ của bang chủ Hổ Bang, cũng nắm một chức đường chủ. Nếu Hoa Nam Hổ thật sự bị giết mà không tìm ra hung thủ thì chẳng phải sẽ nghi ngờ mình ư? Chẳng phải là sẽ tính sổ với mình?

Sở Thiên cũng không úy kỵ Hổ bang nhưng cũng không muốn xung đột quá sớm với Hổ bang, cường long không áp nổi địa đầu xà huống chi tại thủ đô Soái quân không phải cường long.

Xem ra ở thủ đô ba phần mặt đất càng phải chú ý cẩn thận hơn. Sở Thiên gãi đầu lại nằm ở trên bãi cỏ.

Thời gian nhàn rỗi luôn trôi qua rất nhanh, Sở Thiên hiện tại không phải huấn luyện quân sự đúng là không có việc gì làm chợt nhớ tới Tô Dung Dung từng nói rất thích món sữa đậu nành do chính tay ông chủ nhà hàng “Hữu Gian” chế biến bởi nó có một hương vị rất độc đáo, khó quên. Để tạo bất ngờ cho Tô Dung Dung có lẽ mình nên chuẩn bị một ít cho nàng.

Ông chủ của “Hữu Gian” thấy Sở Thiên đi tới, tuy còn chưa gọi món những ông ta đã tay bắt mặt mừng ra chào:

- Sở Thiên hôm nay rảnh rỗi lại tới quán nhỏ của tôi chơi à? Đã tới, người làm anh như tôi sẽ tự mình xuống bếp làm mấy món sở trường cho cậu dùng thử.

Sở Thiên vội vàng khoát tay cười nói:

- Ông chủ sao tôi có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Ông ngàn vạn lần đừng quá khách khí với tôi.

- Cậu mới là khách khí với tôi thì có?

Ông chủ liền móc ra một điếu thuốc cao cấp mời Sở Thiên nói:

- Tôi bây giờ còn chưa có kịp cảm ơn cậu vì lần trước đã giải vây giúp tôi đấy.

Sở Thiên cười nhẹ, đưa tay ra từ chối điếu thuốc nói:

- Ông chủ quá khách khí, chỉ là cái nhấc tay nhấc chân thôi mà, không cần quá để ý tới.

- Cậu uống ngụm trà đi. Hành động lần trước của cậu rất có lực chấn nhiếp đấy.

Ông chủ thấy Sở Thiên không hút thuốc vội châm trà cho hắn, nói:

- Đám lưu manh lần trước bị cậu dùng chiêu “Đũa xuyên thủy tinh” dọa cho mất mật đến giờ cũng không dám tới gây sự nữa.

Sở Thiên không muốn nói thêm về việc này, chỉ thở dài:

- Bởi vì bọn họ chết rồi.

Ông chủ giật mình, tay run lên khiến cho nước trà bắn cả ra ngoài, vội vội vàng vàng lau đi. Ông ta nhìn mặt Sở Thiên không có tí gì là đùa giỡn, kinh sợ nói:

- Chết rồi?

Mà Sở Thiên không có ý dấu diếm ông ta bởi vì bọn Thịnh ca dù gì cũng là người của hội Hắc Long, nếu bọn chúng có tới tìm ông ta hỏi thì cũng biết đường trả lời.

Sở Thiên giọng nói rất bình thản:

- Nếu hội Hắc Long có tới tìm ông thì cứ bảo đám Thịnh ca là do tôi giết.

Ông chủ vội vàng chỉ vào thân thể tượng Quan công mà thề:

- Cậu xem Hứa Chí Vĩ tôi là người thế nào, trước mặt Quan công tôi xin thề sẽ không tiết lộ nửa lời.

Sở Thiên cười nhạt, hắn biết ông chủ này cũng là người hiểu chuyện, sẽ không rảnh mà đi nói linh tinh vì vậy chuyển đề tài:

- Anh Hứa, lần này tôi tới đây là bởi vì lần trước bạn tôi rất thích uống sữa đậu này ở đây, vì vậy nhân lúc huấn luyện quân sự nhàn rỗi tôi chạy tới mua một ít.

Hứa Chí Vĩ cũng là người thông minh thấy Sở Thiên không muốn nói đến chuyện kia thì cũng không nói nhiều, biết Sở Thiên tới vì sữa đậu nành nở nụ cười:

- Đến vừa đúng lúc, tôi vừa mới làm xong một thùng, tôi sẽ mang lên cho cậu thử, trước khi về sẽ mang cho cậu một chai đảm bảo bạn cậu sẽ hài lòng.

Sở Thiên mặt tươi cười, cầm tay Hứa Chí Vĩ:

- Làm phiền anh rồi.

Hứa Chí Vĩ đi vào phòng bếp mang lên một cốc sữa đậu nành đặt trước mặt Sở Thiên. Cốc sữa rất thơm, Sở Thiên không nhịn được mà uống thử một hớp, sữa đã trôi xuống tận bụng mà hương thơm đậu nành vẫn còn lưu lại trên miệng.

- Dễ uống chứ?

Hứa Chí Vĩ nhìn thấy Sở Thiên hưởng thụ như thế cũng rất vui vẻ:

- Đúng rồi, cậu thật may mắn khi có cô bạn gái vừa đẹp người vừa tốt nết; phụ nữ như thế bây giờ đã hiếm lắm rồi.

Sở Thiên thấy Hứa Chí Vĩ khen ngợi Tô Dung Dung không sai, cô ấy đúng là rất đẹp mà còn rất lương thiện.

- Đợi một chút, tôi làm cho cậu mấy món ăn ngon!

Hứa Chí Vĩ đúng là người hào sảng, thấy Sở Thiên muốn rời đi liền ngăn lại muốn chiêu đãi hắn mấy món sở trường của mình. Đúng lúc này có một người đi từ cửa vào nói:

- Ông chủ có còn thiếu người làm tạp vụ không vậy?

Hứa Chí Vĩ phất tay, tuy người kia lôi thôi lếch thếch nhưng giọng cũng không vì thế mà khinh thị:

- Tiên sinh, thật có lỗi, hôm qua quán đã tìm đủ người làm rồi.

Người tìm việc tưởng Hứa Chí Vĩ lừa mình, vội nói:

- Ông chủ tôi việc gì cũng có thể làm.

Hứa Chí Vĩ rất khó xử nhìn người mới đến:

- Thật xin lỗi, chúng tôi đã đủ người.

Sở Thiên cảm giác giọng nói đó rất quen, nâng cốc sữa uống một ngụm rồi nhìn qua, thì ra là Phong Vô Tình, bỏ cốc sữa đậu nành xuống bàn đi tới cạnh anh ta nói:

- Phong Vô Tình hôm qua anh thua tôi nên hôm nay bị bọn họ đuổi việc à?

Phong Vô Tình đã không còn cái khí phách như trong cuộc thi nữa, trên mặt lại hiện lên vẻ nịnh nọt, cười lấy lòng:

- Không, là tôi tự bỏ việc, tôi bỏ việc cũng không liên quan gì tới cậu hay bọn họ cả.

Sở Thiên thấy bộ dáng chán trường của Phong Vô Tình khẽ thở dài:

- Phong Vô Tình tôi biết anh có bộ dạng này là do bị bọn họ đuổi việc, cũng là do tôi. Anh biết mà thanh niên thì háo thắng nếu không anh cũng không mất việc, hôm nay tôi sẽ giúp anh coi như là đền bù cho anh.

Phong Vô Tình không nói gì, cúi đầu xuống trông rất đáng thương, nhưng cái khuôn mặt cười cợt lại làm người khác cảm giác rất chán ghét.

Sở Thiên quay người lại nói với Hứa Chí Vĩ:

- Ông chủ Hứa có thể nể mặt tôi cho người anh em kia một chỗ kiếm bát cơm ăn được không?

Phong Vô Tình ánh mắt khẽ động, chữ “Anh em” đối với mình là rất xa xôi, nhưng Sở Thiên lại rất đơn giản nói ra.

Hứa Chí Vĩ nhìn Phong Vô Tình mấy lần lại Sở Thiên cười hào sảng nói:

- Sở Thiên cậu em cứ nói đùa, anh em của cậu cũng là anh em của tôi. Thế này đi người anh em kia sẽ làm ở đây, bao đủ ba bữa, nếu không có chỗ ở thì có thể ở phòng của bảo mẫu. Lương tháng ban đầu là 1500 tệ, nếu làm tốt sẽ thưởng thêm có được không?

Sở Thiên cảm kích, bắt tay với Hứa Chí Vĩ, làm tạp vụ cùng lắm chỉ đc 1000 tệ, thế mà Hứa Chí Vĩ trả cho Phong Vô Tình 1500 tệ. Đúng là rất nể mặt mình, thương nhân có nghĩa khí như thế làm cho người ta rất bội phục.

Phong Vô Tình thấy có đãi ngộ tốt như vậy, thì rất vui mừng, rôi rít cảm ơn Hứa Chí Vĩ hứa sẽ làm tốt. Sau đó vội đi tìm chổi lau, xô chậu đi lau nhà, tỏ ra mình là người chăm chỉ, cần cù.

Sở Thiên trở lại chỗ ngồi, uống nôt cốc sữa đậu nành, sau đó nhã nhặn từ chối lời mời cơm của Hứa Chí Vĩ. Hứa Chí Vĩ lập tức vỗ đầu, biết rõ Sở Thiên cùng Tô Dung Dung cần có một thế giới riêng vì vậy nhanh vào bếp chuẩn bị sữa đậu nành cho Sở Thiên.

Lúc Phong Vô Tình lau nhà qua chỗ Sở Thiên, Sở Thiên nghe được một tiếng giọng nói rất hùng hậu nhỏ nhẹ truyền tới:

- Cám ơn!

Sở Thiên quay đầu lại thì Phong Vô Tình tiếp tục lau nhà, vẫn mang cái bộ mặt đáng ghét đó. Sở Thiên thấy Phong Vô Tình rất thú vị, tò mò không biết khi xưa đã xảy ra chuyện gì mà trở nên như vậy.

Hứa Chí Vĩ rất nhanh cầm sữa đậu nành ra đặt trước mắt Sở Thiên, vỗ vai hắn:

- Tôi cho cậu cái phích này, sữa đậu nành đảm bảo khi dùng vẫn mát lạnh.

- Anh Hứa tổng cộng hết bao nhiêu tiền?

Sở Thiên mở miệng hỏi.

Hứa Chí Vĩ khẽ nhíu mày, có chút không vui nói:

- Cậu thấy anh là người thế nào? Người anh em, chúng ta gặp nhau là do chữ “Duyên”, ngàn vạn lần đừng để “Tiền” làm hỏng quan hệ cua chúng ta.

Sở Thiên có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn biết nếu cố tình trả tiền sẽ chọc giận Hức Chí Vĩ vì vậy cười nói:

- Vậy cám ơn anh Hứa rồi, ngày mai em sẽ lại không khách khí lại tới nữa.

Hứa Chí Vĩ lúc này mới cười rộ lên, vỗ vai Sở Thiên:

- Tình cảm hai người tốt nha, mai chú mang cả bạn gái tới anh chiêu đãi chú một bữa cơm.

Sở Thiên gật đầu chào Hứa Chí Vĩ, sau đó đi tới cạnh Phong Vô Tình vỗ vai hắn:

- Người anh em tôi đi trước, hẹn ngày sau gặp lại.

Sở Thiên lập tức quay người rời đi, muốn đưa sữa đậu nành tới trước lúc mấy cô nàng Tô Dung Dung tới căn tin khu căng tin huấn luyện quân sự.

Phong Vô Tình không nói gì, vẫn cầm cây chổi lau nhà đứng nhìn Sở Thiên đi ra, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.

Vì thời gian rất gấp, khi thấy đầu đường có ghi phải sửa chữa, Sở Thiên liền đi tắt qua ngõ nhỏ. Khi đi vào đó, đột nhiên Sở Thiên cảm giác có hai luồng sát khí mãnh liệt đang ập tới.

Sở Thiên không có chạy về đường cũ, đó là chuyện vô dụng và rất ngu xuẩn.

Sát khí ngày càng nặng, Sở Thiên đút sữa đậu nành vào ngực, tiếp tục đi về phía trước.

Bỗng nhiên, từ phía trước, hai thanh đao cực nhanh đâm tới Sở Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.