Đô Thị Thiếu Soái

Chương 397: Chương 397: Khách sạn Lệ Tinh




Trong mắt của tất cả cảnh sát đều toát ra vẻ không tin được, một mình Phong Vô Tình có thể đánh được sáu tên lưu manh thành ra trọng thương như vậy?

Không phải bọn côn đồ không có năng lực, mà là Phong Vô Tình quá lợi hại, nhưng đầu năm nay làm sao có thể có mãnh nhân đây?

Một tên cảnh sát béo tiến lên vỗ một cái lên vai Phong Vô Tình, muốn thử một chút xem hắn cường tráng đến cỡ nào, định dùng cái này để vạch trần lời nói dối của Phong Vô Tình.

Ai biết tay phải còn chưa kịp đập lên bả vai Phong Vô Tình, thì Phong Vô Tình đã bắt lấy tay anh ta, dùng lực một chút, tên cảnh sát béo cả người giống như một cái trục xoay tròn, sau khi xoay qua một trăm tám mươi độ mới bị Phong Vô Tình ném xuống đất.

Mặt những người cảnh sát còn lại chấn động mạnh, tuy kinh ngạc vì sự cường hãn của Phong Vô Tình, nhưng anh em của mình bị người khác làm nhục, thế nào cũng phải lấy lại chút mặt mũi, vì vậy tất cả đều rút gậy cảnh sát ra định xông lên, muốn danh chính ngôn thuận thi hành nhiệm vụ, bắt Phong Vô Tình.

Cảnh sát trưởng bỗng hét lớn lên một tiếng:

- Dừng tay!

Cảnh sát trưởng ngày trước là Trung đội trưởng của bộ đội biên phòng, sau này chuyển về Côn Minh làm Tiểu đội trưởng, các loại tính cách bản địa tuy đã mất đi, nhưng tính cách quân nhân của anh ta vẫn còn, anh ta lại tỏ vẻ nhìn không ra vẻ tàn bạo trên người Phong Vô Tình, còn có khí thế tác phong của người đến từ quân đội!

Chiêu thức đơn giản hung mãnh, Phong Vô Tình chỉ dùng một chiêu mà có thể chế ngự được kẻ địch, không bỏ sót tên nào.

Xem ra, vẫn là nên điều tra rõ điểm mấu chốt, miễn cho động đến người bộ đội ngông cuồng này!

Cảnh sát trưởng quét mắt nhìn bọn Sở Thiên, không hề tức giận, thay đổi ngữ khí, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Các cậu là người ở đâu?

Câu hỏi này hỏi vô cùng có trình độ, không hỏi “Các cậu đang làm gì?” mà là hỏi “Các cậu là người ở đâu?”, dùng cái này để tra rõ ra thân phận của người gây họa, sau đó mới xác định tính chất của sự việc, nhỡ đâu có cái gì sơ suất, đến lúc đó cũng có thể phủ nhận những điều mà mình đã từng hỏi.

Phong Vô Tình không trả lời bọn họ, mà chỉ Tiểu Lang trên mặt đất, chậm rãi nói:

- Những người này đều là bọn cặn bã của Hoang Nguyên, hiện tại đến Côn Minh chắc chắn là muốn làm chuyện xấu, hơn nữa vừa rồi còn định bắt cóc mấy nữ sinh, các anh hãy thẩm vấn kỹ càng đi!

Phong Vô Tình chỉ vào bọn Mai Tử, bọn Mai Tử gật đầu phụ họa!

Bọn cảnh sát bên cạnh không vui nhìn chằm chằm vào Phong Vô Tình, tiểu tử này làm sao lại nói chuyện bá đạo như vậy, ngữ khí như là đang ra lệnh cho người ta.

Cảnh sát trưởng nghe được là người của Hoang Nguyên, trong lòng có chút giật mình, biết rõ những người này không nên trêu chọc vào, nhưng thấy Phong Vô Tình trả lời bá đạo như vậy, trong nội tâm càng lộp bộp, vì vậy tiến thêm một bước hỏi:

- Được. Chúng tôi sẽ thẩm vấn, các cậu là người ở đâu?

Sở Thiên biết ý của cảnh sát, ngày nay bọn họ chấp pháp cũng cần cân nhắc bối cảnh của hai phe, chỉ ra tay với những phe yếu thế hơn, vì vậy không muốn tốn thời gian dài dòng với bọn họ, quay đầu nói với Nhiếp Vô Danh:

- Vô Danh, cho bọn họ xem giấy chứng nhận!

Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, đi đến trước mặt cảnh sát, lấy ra mấy tấm giấy màu hồng, đặt lên tay anh ta.

Cảnh sát trưởng còn chưa xem nội dung thì đã hít lấy một ngụm khí lạnh, bởi vì có là người ngu xuẩn cũng nhận ra được con dấu chạm nổi ba chữ “Trung Nam Hải” bên trên, vì vậy không tự chủ được lại quét mắt nhìn bọn Sở Thiên lần nữa, lại nhìn hình dạng bọn Tiểu Lang trên mặt đất, trong nội tâm gật đầu, cũng chỉ có những mãnh nhân ở Trung Nam Hải này mới dám ra tay với người của Hoang Nguyên như vậy.

Cảnh sát trưởng lập tức dùng thái độ vô cùng cung kính, đưa trả mấy tấm giấy hồng chưa cần xem qua vào tay Nhiếp Vô Danh, sau đó quát thủ hạ của mình:

- Các cậu tới đây, mang sáu người trên mặt đất này về đồn cảnh sát, sau đó thẩm vẫn kỹ càng nguyên nhân bọn chúng đến Côn Minh!

Bọn cảnh sát nhìn nét mặt cấp trên là đã biết thân phận của bọn Sở Thiên không nhỏ, ánh mắt cũng trở nên cung kính, rất nhanh mang bọn Tiểu Lang lên xe cảnh sát, sau đó nhẹ nhàng kéo cửa xe ra. Mở còi cảnh sát để diễu võ dương oai, còi xe vang lên inh ỏi rồi lướt đi.

Bọn Mai Tử nhìn cảnh sát hung hăng mà đến, cung kính mà rời đi, lại lần nữa sinh ra tò mò và lòng hiếu kì mãnh liệt đối với thân phận của bọn Sở Thiên, không biết Sở Thiên có tuổi tác tương tự như mình này đến tột cùng là thần thánh phương nào, thậm chí lại còn có năng lực lớn như vậy, khiến cho cảnh sát ngay cả khẩu cung cũng không hỏi.

Sở Thiên gật đầu với bọn Mai Tử, sau đó đi đến con đường phía đối diện.

Mai Tử chợt nhớ ra cài gì đó, vội vàng đuổi theo, cười khổ nói:

- Hình như em vẫn chưa trả lời câu hỏi của mọi người, mọi người nghỉ ở đâu? Sáng mai em đến tìm, em sẽ nói cho mọi người biết làm thế nào để có thể đi qua Hoang Nguyên một cách an toàn!

Sở Thiên suy nghĩ một lát, chỉ về phía khách sạn Lệ Tinh phía trước, nói:

- Chúng tôi ở khách sạn Lệ Tinh phía trước!

Sau đó cho cô ta số điện thoại.

Mai Tử gật gật đầu, nhanh chóng ghi lại số điện thoại của khách sạn, sau đó phất vẫy tay cáo biệt bọn Sở Thiên!

Trên xe cảnh sát, cảnh sát đội trưởng sau khi suy nghĩ sâu xa, phân phó người cảnh sát béo bên cạnh:

- Nghĩ cách báo cho người của Hoang Nguyên, đến mang sáu tên lưu manh này đi, nói với bọn chúng sau này vào Côn Minh thì cẩn thận một chút, đừng có sinh sự lung tung, miễn cho mọi người đều khó xử!

Cảnh sát béo gật gât đầu, sau đó xoa lấy cánh tay đến bây giờ hãy còn đau nhức của mình, phàn nàn nói:

- Sếp, mấy tên tiểu tử này cũng quá càn rỡ, hoàn toàn không để cảnh sát chúng ta vào trong mắt, ngay cả tôi cũng dám đánh, chúng ta bỏ đi như vậy thì uy tín của chúng ta sẽ mất hết, sau này các anh em làm sao có thể làm việc được đây?

Cảnh sát trưởng khẽ hừ một tiếng, nhắc nhở tên cảnh sát béo:

- Đừng nói bọn họ chỉ là đánh anh, bọn họ có giết anh cũng không làm gì được, không có người nào có thể làm chủ cho anh được đâu. Về sau cũng bớt hống hách đi một chút!

Nét mặt già nua của tên cảnh sát béo đỏ ửng, hôm nay bị làm cho mất mặt, cảm thấy uất ức, ngăn không được lại thăm dò:

- Sếp, bọn họ hung ác như vậy, đến tột cùng là có lai lịch như thế nào vậy?

Cảnh sát trưởng vốn là muốn nói ra ba chữ “Trung Nam Hải”, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không nói thì tốt hơn.

Ánh mặt trời buổi chiều cuối cùng cũng lặn xuống, ánh đèn tỏa ra nhàn nhạt khắp nơi.

Đi về phía trước năm phút, bọn Sở Thiên rốt cục cũng đến trước cửa khách sạn Lệ Tinh.

Khách sạn Lệ Tinh nằm ở cuối con phố, tổng cộng cao hai mươi tầng, tường phía bên ngoài màu vàng chói mắt, trên mặt đất lát đá cẩm thạch, hai tấm gương bằng thủy tinh ở cửa lớn sáng loáng, xen kẽ nhau, cho thấy phong cách hàm súc của khách sạn.

Sở Thiên rốt cục hiểu vì sao lái xe lại đề cử cho bọn họ đến nghỉ tại khách sạn Lệ Tinh, giá cả rẻ, ở cửa khách sạn có màn hình thông báo số phòng trống và giá cả cụ thể từng phòng, phòng có giá cao nhất là một ngàn chín trăm tám mươi tệ, còn lại là bảy bảy tệ, hơn nữa nhìn hình ảnh thì thấy căn phòng có giá thấp nhất cũng rất tiện nghi và tinh xảo.

Sở Thiên bước vào cửa khách sạn Lệ Tinh, ánh mắt của tất cả nữ nhân có mặt ở đại sảnh lập tức đều nóng như lửa nhìn về phía này.

Hôm nay Sở Thiên mặc một bộ đồ màu đen kiểu áo Tôn Trung Sơn, kiểu áo này tôn lên dáng người cơ bắp cùng đường cong hoàn hảo của Sở Thiên, lại phối hợp với áo lông màu đen, bổ sung thêm cho khí chất lạnh nhạt và kiên nghị của hắn, còn gia tăng vài phần mị lực bắn ra bốn phía, làm tăng thêm vẻ huyền bí.

Vì thế một nữ tử có dáng vẻ thướt tha, eo thon mềm mại đi tới, phong tình vạn chủng bắn ra mị nhãn với Sở Thiên nói:

- Tiểu huynh đệ, xin chào, hoan nghênh đến với khách sạn Lệ Tinh, tôi là quản lý ở đại sảnh Lưu Na Na, có thể phục vụ gì cho cậu không?

Dương Phi Dương và Khả Nhi tự nhiên cũng nhìn ra được ý tứ trên mặt nữ tử này, không khỏi bất đắc dĩ nhìn nhau, Thiếu soái đi tới đâu cũng đều trở thành người xuất sắc nổi bật như vậy!

Trong lòng Sở Thiên cũng cười khổ, đến khách sạn ngoài để nghỉ ngơi ra, còn muốn phục vụ gì nữa sao? Nhưng trên mặt vẫn mang theo dáng tươi cười, chậm rãi nói:

- Cho chúng tôi ba phòng trung bình, sau đó làm năm phần đồ ăn mang lên phòng!

Lưu Na Na cười khẽ, ánh mắt mê người, ngón tay ngọc ngà vung khẽ, ôn nhu nói:

- Được, mời đi bên này!

Tuy Sở Thiên không khỏi không thừa nhận cô ta đúng là một mỹ nhân, nhưng bản chất bên trong lại lộ ra sự phong trần, điều này khiến Sở Thiên rất không thoải mái!

Lưu Na Na dẫn bọn Sở Thiên tới tầng cao nhất, lần lượt mở cửa ba gian phòng cho bọn họ.

Sở Thiên ngây ngẩn cả người, không ngăn được mà hỏi:

- Quản lý Lưu, tôi hình như là muốn thuê phòng trung bình, có phải cô dẫn bọn tôi đến nhầm phòng không?

Sở Thiên không có lý do không nghi ngờ Lưu Na Na nhầm phòng, bởi vì mỗi gian phòng đều rộng gần năm mươi mét vuông, đồ đạc trang trí bên trong có thể dùng từ “xa hoa” để hình dung cũng không quá, các vật dụng dùng trong nhà, ti vi đầy đủ hết, thậm chí cảnh quan bên ngoài cửa sổ cũng là hạng nhất!

Lưu Na Na cười nhẹ, bàn tay trắng như ngọc thuận thế khoác lên bả vai Sở Thiên, ôn nhu nói:

- Tiểu huynh đệ, yên tâm, gian phòng này là hạng trung bình, mỗi phòng giá ba trăm tệ, cậu thấy thế nào? Có phải có chút xa hoa hay không? Tên tuổi của khách sạn Lệ Tinh chính là được tích lũy từ phong cách phục vụ và tiện nghi tất cả đều tốt hơn so với sự hi vọng của khách hàng một chút!

Giá cả thực sự rất bình thường, trong lòng Sở Thiên vẫn không hết nghi vấn, nhưng cũng không có lý do cự tuyệt, phất tay bảo Khả Nhi quét thẻ trả tiền!

Lúc Lưu Na Na đi ra, còn không quên nhéo vào eo Sở Thiên hai cái, sau đó mới lắc mông rời đi.

Ánh mắt Sở Thiên hướng tới Khả Nhi, Khả Nhi hiểu ý đi theo Lưu Na Na ra ngoài.

Sau khi Lưu Na Na đi ra khỏi phòng, bước chân có chút nhanh hơn, trên mặt ngăn không được lộ ra vẻ tươi cười, móc điện thoại ra, quay một số điện thoại, Khả Nhi vừa muốn đi qua đó nghe một chút, nhưng thấy ở chỗ góc cua có lắp đặt camera, vì vậy quay người trở về phòng!

Khả Nhi trở lại phòng, mở miệng đơn giản nói:

- Lưu Na Na hình như rất cao hứng, tốc độ đi cũng nhanh hơn, sau đó lại gọi điện thoại cho ai đó, hành lang có camera, nên em không đi qua đó nghe rõ nội dung được!

Sở Thiên gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài nói:

- Thật sự là không thể yên tĩnh được, xem ra đêm nay lại có chuyện phát sinh rồi!

Tuy khách sạn không quá an toàn, nhưng Sở Thiên vẫn ở lại đây, để nhìn xem là ai có chủ ý đánh mình.

Tầng tám, phòng tổng thống!

Một gã trung niên đang ôm eo Lưu Na Na, thô lỗ giở trò, cánh tay phải đầy lông xoa nắn bộ ngực của cô ta.

Lưu Na Na cảm thấy đau, vội vàng kéo tay gã ra, sau đó nghiêm túc nói:

- Quản lý Đàm, đừng đùa nữa, chúng ta nói việc chính, vừa rồi có năm người đến thuê phòng, người trẻ tuổi nhất có thể chính là người mà Quản gia Đường ngầm hạ lệnh giết chết, em đã liên lạc với Đường chủ, anh ấy muốn chúng ta giết nhầm còn hơn bỏ sót, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?

Quản lý Đàm không cách nào thực hiện được hành động cầm thú, cảm thấy có chút mất hứng, không kiên nhẫn mà nói:

- Làm thế nào? Không cần dùng cách nào hết, trực tiếp bảo mười người dùng dao găm giết hết bọn họ, người nào dám đối nghịch với Đường gia, người đó sẽ phải chết!

Lưu Na Na gật đầu, nhưng ánh mắt mang một chút lo lắng, chậm rãi nói:

- Vấn đề là, tìm ai ra tay bây giờ? Lại ra tay ở chỗ nào? Cũng không thể ra tay ở trong khách sạn đi? Việc này sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.