Cuối cùng, kỳ huấn luyện quân sự mà Sở Thiên chờ đợi đã tới.
Ban lãnh đạo trường đại học Thiên Kinh đầu óc có lẽ không được bình thường cho lắm, huấn luyện quân sự trong khuôn viên trường nhưng lại không cho sinh viên được ở trong ký túc xá mà phải ở trong mười cái nhà kho lớn, bọn họ nói cái gì mà để cho sinh viên qua việc sinh hoạt tập thể trong quân đội mà có ký ức đau khổ ngọt bùi sâu sắc. Vì vậy, bọn Sở Thiên không thể làm gì khác đành lòng mang khăn mặt, xô chậu tới nhà kho cách ký túc xá 500m.
Đường Thương Hùng là nhà tư bản tương lai đã nhìn thấu cách làm của nhà trường, đây thuần túy là tiết kiệm tiền, sinh viên đã nộp đủ tiền huấn luyện lại dùng vẻ hào nhoáng bên ngoài để lừa gạt, rõ ràng là vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ.
Tuy nhiên tất cả mọi người rất đồng ý với ý kiến của Đường Thương Hùng nhưng không ai lên tiếng phản đối bởi vì bọn Tần Thành quán thâu cho bọn họ lý tưởng của hòa thượng, khi tiến vào doanh trại quân đội huấn luyện thì đoán chừng nửa tháng không thấy được phụ nữ dưới 30 tuổi, vậy nên, cho dù trường học có hành vi vô lại cũng phải ngậm miệng, dù sao mỗi ngày ở trường vẫn còn được ngắm mỹ nữ.
Ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, mấy ngàn sinh viên triệt để bị các sỹ quan huấn luyện tẩy não, nhờ sự dạy bảo nhiều lần của họ mà một số sinh viên có ước mộng vào doanh trại quân đội ngày càng cuồng nhiệt. Nhưng Sở Thiên lại cảm thấy hơi thất vọng, vì mười mấy sỹ quan huấn luyện trên đài không có ai khiến mình có cảm giác khí tức mạnh mẽ.
Ban đêm, Sở Thiên tựa hồ như muốn chết!
Trong một kho hàng lớn có tới gần 500 người, Sở Thiên lần đầu tiên phát hiện ra chân lý “Cánh rừng lớn, chim gì cũng có” .Sở Thiên cố gắng nằm trên giường gỗ, vừa mới nhắm mắt lại, thì có các loại thanh âm quanh quẩn trên không trung, tiếng lẩm bẩm, tiếng ngáy, dùng tiếng Anh nói mớ, tiếng kêu đau vì bị ngã xuống giường, thậm chí có cả tiếng người bạn nào đó giữa đêm hét:
- Cách mạng là cái gì? Cách mạng là làm cho người tham gia cách mạng có cơm ăn, có rượu uống, có đàn bà để ngủ.
Ngay lúc đó, mười mấy người mất ngủ nghe thấy câu chân ngôn vĩ đại như thế, hận không thể tìm được người anh em nói ra câu đó, nếu không thì tất cả anh em sẽ cúng bái cậu ta thật tốt. Sở Thiên xúc động tới mức muốn tìm người anh em kia kết bái làm huynh đệ, để tỏ lòng ngưỡng mộ.
Sở Thiên niệm lên “Thanh Tâm quyết” " cố gắng để cho mình chìm vào trong giấc ngủ, bỗng nhiên, nghe được tiếng Tôn Bân nhỏ nhẹ:
- Ra bài đi, Đường Thương Hùng, ông sao chưa xuất bài, lề mà lề mề!
Sở Thiên hiếu kỳ mở to mắt, nửa đêm, Tôn Bân cùng Đường Thương Hùng lại còn đánh bài, cũng không sợ bị huấn luyện viên bắt? Đang lúc buồn bực, Đường Thương Hùng từ giường trên trượt xuống dưới, kinh ngạc hỏi:
- Sở Thiên, tôi vừa rồi nghe thấy Tôn Bân đang bảo tôi đánh bài, ông có không có nghe thấy không?
Sở Thiên gật gật đầu, nhìn về giường Tôn Bân ở góc đối diện, tên nhóc này nằm trong chăn còn thẳng hơn cả xác chết, trong miệng lại nói lẩm bẩm. Sở Thiên cùng Đường Thương Hùng nhìn nhau, hai người nhẹ nhàng đi tới trước giường Tôn Bân, giống như lời Đường Thương Hùng, tên nhóc này thật sự đang đánh bài trong mơ. Tôn Bân lại hô:
- Một đôi tám, ra không?
- Một đôi mười.
Đường Thương Hùng muốn quấy rối đến cùng, nghe Tôn Bân thúc dục mình ra bài vì vậy lên tiếng.
Tôn Bân dừng lại một chút, lần nữa lên tiếng:
- Một đôi Q.
Đường Thương Hung không kiên nhẫn:
- Thôi.
Tôn Bân không tin:
- Choáng nha, ông còn một đôi A sao không đánh?
Sở Thiên, Đường Thương Hùng sởn hết cả gai ốc, tên Tôn Bân này không những chỉ đánh bài trong mơ còn có thể nhìn trộm bài Đường Thương Hùng có “Một đôi A” có thần kỳ quá không?
Đường Thương Hùng muốn gọi Tôn Bân dậy, nhưng lại bị Sở Thiên kéo lại, lắc đầu nói:
- Trong lúc người mộng du, gọi cậu ta dậy sẽ không tốt.
Đường Thương Hùng lúc này mới dập tắt lòng hiếu kỳ, đi theo Sở Thiên trở lại trên giường tiếp tục ngủ, trong lòng rất buồn cười.
Sở Thiên thật vất vả mới ngủ được, đang mơ được cùng Tô Dung Dung cử hành lễ cưới xa hoa, lúc chuẩn bị đeo nhẫn cho nàng thì một tiếng chuông vang lên:
- Đến chết vẫn yêu!
Cực kỳ chói tai vang lên trong kho hàng lớn, không ít người mở mắt tìm nơi tiếng chuông phát ra. Sở Thiên quét mắt, tiếng chuông này tối thiểu kéo 100 người ra khỏi mộng đẹp.
Sở Thiên lấy ra ngọn đèn yếu ớt chiếu ra bốn phía, cách đó không xa có một đàn anh đang xếp chăn màn, toàn thân ăn mặc chỉnh tề, giữa giường có một cái đồng hồ báo thức lớn, hóa ra là hắn làm chuyện tốt. Sở Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ mới là 4h40, liền nói:
- Anh hai, anh làm gì mà dậy sớm như vậy?
Đàn anh cũng không quay đầu:
- 5h30 phải tập trung.
Sở Thiên cười khổ mà nói:
- Anh hai, hiện tại mới là 4h40 phải không?
- Ah.
Hắn kêu lên một tiếng cầm lấy đồng hồ báo thức cẩn thận nhìn, sau đó quay lai giường ngủ tiếp.
Sở Thiên cũng đã ngủ không được rồi, chỉ có thể trơ mắt đợi đến lúc năm giờ rưỡi, sau đó rời giường rửa mặt.
Toàn bộ buổi sáng là tập đội hình đội ngũ, toàn là nghiêm, nghỉ, đi đều bước…, Sở Thiên cảm thấy không đủ, bởi vì với Sở Thiên những điều đó quá đơn giản. Thêm vào nữa là thái độ của huấn luyện viên, hắn cũng không phản đối việc những huấn luyện viên này muốn tăng cường ý chí cho sinh viên, tăng tính kỷ luật nhưng mà không phải như huấn luyện viên Vương là người được giao huấn luyện đám Sở Thiên; người huấn luyện viên này rất thích mắng chửi người khác, nghiện việc xử phạt về thể xác, động một chút là mắng chửi bọn Sở Thiên, lại còn phạt chống đẩy, chạy nghìn mét. Sở Thiên không có bị phạt nhưng đám Đường Thương Hùng bị xua chạy như khỉ, Sở Thiên cười khổ trong lòng.
Buổi chiều đứng hết ba mươi phút theo tư thế quân đội, huấn luyện viên Vương bắt đầu dạy bọn Sở Thiên Quân Thể Quyền, đùa nghịch qua mấy lần, nhìn thấy đại đa số không nắm bắt được trọng tâm, huấn luyện viên Vương nóng tính:
- Các cậu là đồ bỏ đi, i sinh viên có tố chất cái khỉ gì, dạy mấy lần còn không nhớ được, chẳng lẽ không thấy xấu hổ sao?
Sở Thiên rốt cục không nhịn được, giơ tay lên:
- Báo cáo!
Vương huấn luyện viên lập tức hùng hổ đi tới, mang theo vài phần uy nghiêm quát:
- Chuyện gì?
Sở Thiên duỗi duỗi người, không khách khí trả lời:
- Tôi đã biết hết rồi, có thể không cần học nữa không?
- Đây là cái thái độ gì?
Huấn luyện viên Vương không thể để uy nghiêm bị khiêu khích:
- Cậu cho mình là thiên tài à, học được tất cả trong vòng hai ngày.
- Huấn luyện viên!
Tôn Bân cố gắng nhịn cười, đứng ở hàng đầu hét lên:
- Cậu ấy đúng là thiên tài.
Mười nam sinh viên đứng cùng hang với Sở Thiên đều cười ha ha, cách đó không xa hội Tô Dung Dung liếc mắt nhìn sang.
Huấn luyện viên Vương tựa hồ bị Tôn Bân kích thích, hoàn toàn quên sự tồn tại của Sở Thiên, đối với Tôn Bân rống lên:
- Chẳng lẽ không biết nói 'Báo cáo' ư, chống đẩy 200 cái cho tôi, chạy 1000m, sau đó về đơn vị huấn luyện tiếp.
Tôn Bân biết mình đã gây họa, thở dài, đi ra khỏi đội ngũ, chuẩn bị tiếp nhận hình phạt.
Sở Thiên cười cười, bước ra vài bước nói:
- Huấn luyện viên Vương tôi sẽ chạy thay cậu ấy, nhưng tôi muốn được đấu với ngài một trận.
Chữ “Ngài” được Sở Thiên kéo rất dài, huấn luyện viên Vương không ngờ Sở Thiên lại dám khiêu chiến mình, nhưng nghĩ lại mình tình từng là về nhì trong giải chạy việt dã 10km thì sự tức giận đã biến mất thay vào đó là sự vui vẻ.
- Huấn luyện viên Vương có dám thi với tôi không?
Sở Thiên không có tí tình cảm tốt đẹp nào với tên huấn luyện viên thích xử phạt học sinh này, nhân cơ hội này hắn muốn xả giận cho các sinh viên khác.
- Nếu ngài không dám thì chỉ cần nói một câu thôi.
Đám Tôn Bân rất vui vẻ, ánh mắt đầy ý cười nhìn tên huấn luyện viên, rốt cục anh ta cũng nổi giận.
- Tốt, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là quân nhân.
Trước kia, Huấn luyện viên Vương khi thi đại học vì thiếu vài điểm mà không được nhận vào trường đại học, cho nên bị ép phải vào bộ đội, sau một thời gian cố gắng cũng trở thành binh sĩ chuyên nghiệp, lần này may mắn trở thành đại học huấn luyện viên Thiên Kinh, trong lòng anh ta hận không thể đem những tên sinh viên mặt hoa da phấn này hành hạ đến mình đầy thương tích:
- Nếu như cậu thua, từ nay các cậu hãy ngoan ngoãn chịu sự huấn luyện của tôi, thêm nữa mỗi ngày phải chạy đủ 2km có được không?
Sở Thiên quay đầu, nói với đám Đường Thương Hùng:
- Các cậu có tin tôi không?
- Tin!
Bọn Đường Thương Hùng đồng thanh hét lên.
Sở Thiên gật đầu, mỉm cười, nói với huấn luyện viên Vương:
- Đi, tôi chấp nhận điều kiện của ngài! Nếu như ngà thua, thì hãy ký chứng chỉ tốt nghiệp loại xuất sắc cho tôi. Còn nữa, với các anh em của tôi thì không được có bất kỳ hành động xử phạt về thể xác nào, kể cả việc đứng theo tư thế của quân đội có được không huấn luyện viên Vương?
Huấn luyện viên Vương hơi kinh ngạc, những học sinh này sao lại tin tưởng Sở Thiên đến thế? Chẳng lẽ tên nhóc này thật sự có khả năng? Anh ta nhìn thật kỹ Sở Thiên thấy tên này không có điểm gì thể hiện sự cường tráng khỏe mạnh cả, lập tức đưa ra kết luận với Sở Thiên:
- Đúng là đồ không biết trời cao đất rộng.
Lúc này, đúng lúc là thời gian giải lao, các huấn luyện viên dẫn đội thổi một hồi còi dài, mấy ngàn học sinh lập tức thở phào, tản ra bốn phía tự do hoạt động. Một ít sinh viên thấy đám Sở Thiên vẫn còn đang xếp hàng, rất tò mò đi tới. Mấy cô nữ sinh lại càng táo tợn, xông lên trước nhìn bạch mã hoàng tử đang đứng ở chính giữa kia.
Một vài huấn luyện viên khác cũng đi tới, nhìn thấy huấn luyện viên Vương mới tò mò hỏi:
- Anh Vương, các anh còn đang làm gì mà sao chưa giải tán đi?
Huấn luyện viên Vương cười nhẹ, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Tên nhóc này muốn thi đấu với tôi, nếu cậu ta thua thì mỗi người cùng hàng với cậu ta phải chạy 2km mỗi ngày. Còn nếu cậu ta thắng, tôi phải cấp chứng chỉ tốt nghiệp loại xuất sắc cho cậu ta, đồng thời các sinh viên khác có được thêm nhiêu phúc lợi, các anh nói tôi có nên nhặt cái tiện nghi này không?
Mười vị huấn luyện viên hết nhìn Sở Thiên, rồi lại nhìn huấn luyện viên Vương, không nhịn được mà cười rộ lên, trêu ghẹo:
- Anh Vương, cho bọn chúng biết thế nào là chiến sỹ cũng được, nhưng anh cũng không nên bắt nạt cậu ta quá như thế, anh nên chấp một tay hay một chân mới được.
Các sinh viên xung quanh đều là người thông minh, thông qua cuộc đối thoại của các huấn luyện viên họ đã hiểu chuyện từ A-Z rồi, tuy chẳng có liên quan gì đến mình, nhưng có vở kịch hay để xem sao mà không thích, vì vậy ra sức gào thét:
- Sở Thiên, cố lên, Sở Thiên, cố lên.
Sở Thiên cười nhạt, khoát tay nói:
- Nhưng huấn luyện viên còn chưa đồng ý với tôi mà.
Các sinh viên xung quanh liền ngân nga theo giai điệu ca khúc mới học lúc sáng:
- Huấn luyện viên tới đi, huấn luyện viên tới đi!
Huấn luyện viên Vương rất khó chịu nhưng trước mắt của mấy trăm đệ tử thì xem ra không khiêu chiến với Sở Thiên thì không được rồi, vì vậy tiến lên một bước, dùng khí thế áp lên người Sở Thiên nói:
- Được, chúng ta thi ba môn, hai thắng là thắng.
Sở Thiên lắc đầu, cười nói:
- Nếu tôi thua một môn coi như là tôi thua cả trận.
Tất cả mọi người đều giật mình, Sở Thiên cũng quá càn rỡ.
Huấn luyện viên Vương thấy Sở Thiên quá cuồng vọng, ánh mắt miệt thị, giọng nói hung hăng:
- Nhóc con đừng hung hăng càn quấy quá, cậu sẽ phải hối hận!
- Đừng lãng phí thời gian nữa, nêu các môn thi đi!
Sở Thiên không thèm đếm xỉa tới lời hắn.
Rất nhanh đã định ra ba môn: chống đẩy bằng một tay, lên xà bằng một tay và chạy 3km.
Nơi có chuyện ắt có người tới xem chuyện vui, trong đó có những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn không chỉ muốn xem mà còn muốn gọi những người khác không biết tới xem, vì vậy gần 6000 nghìn sinh viên sau một lát đã chen chúc nhau tới chứng kiến, đông vui không khác gì một cuộc bạo động. Các huấn luyện viên đang nghỉ ngơi còn tưởng có đánh nhau cũng vội vàng chạy tới.
Cách đó không xa Liễu Yên nhíu mày, ôm lấy tay Tô Dung Dung nói:
- Dung Dung, Sở Thiên thích gây chuyện như thế à?
Tô Dung Dung ánh mắt tràn ngập nhu tình, nhẹ nhàng nói:
- Anh ấy quá xuất sắc, đi tới đâu cũng như ánh mặt trời làm chói mắt mọi người xung quanh.
Liễu Yên không nói gì mà chỉ cười, kéo Tô Dung Dung tới trung tâm sự việc. Tuy cô hiện cũng chẳng thích thú gì với Sở Thiên, nhưng kịch vui thì rất thích xem.
Đứng giữa gần 6000 người, Sở Thiên cùng huấn luyện viên Vương đang chuẩn bị thi chống đẩy.
Hai huấn luyện viên được đám sinh viên đề cử làm trọng tài. Khi Sở Thiên cùng huấn luyện viên Vương chuẩn bị, họ cũng bắt đầu ghi chép vào bảng trên tay họ.
Luật chơi rất đơn giản: trong vòng năm phút ai chống đẩy nhiều hơn người đó thắng, một khi thân người chạm đất thì không thể tiếp tục chống đẩy! Kỳ thật Vương huấn luyện viên cùng Sở Thiên trong lòng đều biết, luật chơi tưởng đơn giản nhưng lại thật ra rất khó không chỉ việc xem ai chống đẩy nhanh hơn, nhiều hơn mà còn là khả năng chịu đựng về ý chí.
Một tiếng còi vang lên.
Bắt đầu!
Việc chống đẩy một tay chủ yếu dựa vào sức mạnh của các cơ ở tay, bả vai và sự cân bằng của cơ thể. Thân người thẳng, hai chân hơi mở giúp cơ thể cân bằng, có điểm tựa vững chắc để cơ tay, vai tạo sức nâng đối với cơ thể. Việc hoàn thành tốt các động tác sẽ giúp tiêu tốn bớt nẳng lượng, sẽ tăng được thành tích.
Bọn Đường Thương Hùng cũng thử chống đẩy nhưng vừa chống xuống đã ngã rạp xuống đất.
Lúc này, Sở Thiên cùng huấn luyện viên Vương đã tiến tới giai đoạn nước rút.
Huấn luyện viên Vương dùng tay phải còn Sở Thiên dùng tay trái để so tài. Các sinh viên rất thán phục ngạo khí của Sở Thiên nhưng cũng rất đáng tiếc vì Sở Thiên quá chủ quan.
Sở Thiên thừa nhận huấn luyện viên Vương cũng có chút năng lực, mười cái chống đấy đầu tiên rất nhẹ nhàng, chỉ hơi thở dốc một chút; với trọng lượng 140 cân của ông ta thì ít nhất sức nâng của cơ bắp phải đạt 160 cân.
Huấn luyện viên Vương cũng liếc qua Sở Thiên, thấy Sở Thiên cũng đang nhìn mình, trên miệng còn nở một nụ cười thâm thúy, mười cái chống đẩy của tên đó rất nhẹ nhàng, mặt không đổi sắc. Huấn luyện viên Vương cảm thấy hơi bộp chộp nhưng quyết không chịu thua, huống cho dưới sự chứng kiến của nhiều người ở đây như vây.
Khi chống đến cái thứ 30, huấn luyện viên Vương đã có mồ hôi chảy xuống, còn Sở Thiên vẫn lạnh nhạt, thờ ơ mặt không có chút khó chịu nào. Các huấn luyện viên khác vốn khinh thường Sở Thiên đều tự động thu lại sự cười cợt thay vào đó là sự ngưng trọng. Bọn họ là những chiến sỹ được huấn luyện chính quy, chống đẩy bằng 1 tay được 30 cái cũng là đã tới đỉnh, vì sao tên nhóc Sở Thiên này vẫn rất bình thường? Chẳng lẽ tên nhóc đó chuyên luyện môn này.
Xa xa, Tô Dung Dung cười nhẹ:
- Trên thế gian này có việc gì khó, rơi vào tay anh ấy đều trở nên dễ dàng.
Liễu Yên thầm nghĩ: Đến lúc Tô lão gia tử chia cắt hai người, anh ta sẽ rất đau đớn phát khóc.
Khi chống đẩy đến cái thứ 39, rốt cục huấn luyện viên Vương không chịu nổi nằm trên mặt đất, buồn bực đấm vào bãi cỏ.
Sở Thiên lúc này mới chống được đến cái thứ 37, nhìn thấy huấn luyện viên Vương đã ngã xuống, cười nhạt,cúi thấp người, nhanh chóng chống thêm ba cái nữa rồi dừng lại:
- Huấn luyện viên Vương, tôi chống được 40 cái vừa đủ để thắng ngài; có đúng không hai vị trọng tài?
Hai vị trọng tài mặc dù có chút đáng tiếc đối với huấn luyện viên Vương, nhưng bọn họ phải tuân thủ luật chơi, gật đầu, thổi còi:
- Môn thứ nhất, Sở Thiên thắng!
Đám Đường Thương Hùng lập tức nhảy lên hoan hô không dứt.
Sở Thiên nhìn gương mặt đầy tức giận cùng mệt mỏi của huấn luyện viên Vương,mở miệng hỏi thăm:
- Huấn luyện viên Vương, có cần nghỉ không sau đó mới tham gia môn thi tiếp theo.
Huấn luyện viên Vương vốn dùng sức quá độ, toàn thân đau nhức không còn chút sức lực nào, nhưng bị Sở Thiên khích bác, lập tức đứng dậy, vung vẩy cánh tay, cố gắng tạo ra một chút uy thế:
- Không cần nghỉ ngơi, chúng ta thi luôn bây giờ!
Liễu Yên lắc đầu, cau mày thầm than: tên huấn luyện viên này ngu như bò, Sở Thiên khích tướng mà lại không nhìn ra sao? Rõ ràng Sở Thiên muốn lợi dụng khi còn chưa khôi phục thể lực mà giành chiến thắng môn thi này.
Lúc đứng dưới chiếc xà đơn, huấn luyện viên Vương cảm thấy cánh tay phải run lên nhè nhẹ, anh ta không biết cánh tay phải vừa trải qua một lần hết sức liệu còn có thể lên xà được mấy cái, nhưng dùng tay trái anh ta càng không nắm chắc.
Sở Thiên lại vươn cánh tay phải chưa sử dụng lên vung vẩy nói:
- Huấn luyện viên Vương còn có thể thi đấu tiếp chứ.
Bây giờ mọi người mới hiểu tại sao lúc nãy Sở Thiên lại dùng tay trái để chống đẩy, đơn giản là muốn giữ sức cho tay phải để thắng huấn luyện viên Vương.
Tô Dung Dung tươi cười, trong lòng rất tán thưởng.
Một tiếng còi vang lên, thi đấu bắt đầu.
Luật chơi giống như chống đẩy bằng một tay nhưng thời gian chỉ có 3 phút.
Sở Thiên khẽ nhấn bàn chân, thân nhẹ như yến nhảy lên xà đơn, dùng tay phải nhẹ nhàng cầm lấy, quay đầu lại nói:
- Huấn luyện viên Vương, lên nào, nếu ngài thua, ngài hoàn toàn có thể tìm người khác thi hộ chạy 3km đấy.
Ngựa non háu đá! Các huấn luyện viên khác thầm mắng.
Huấn luyện viên Vương cắn răng, giơ lên tay phải lên bắt lấy xà đơn, nói:
- Bắt đầu đi.
Tất cả mọi người thấy huấn luyện viên Vương tay đang run rẩy, xem ra anh ta cũng không chịu được lâu nữa. Các huấn luyện viên xung quanh nhíu mày, hôm nay phải đeo mo vào mặt rồi, đường đường là huấn luyện viên quân sự lại bị sinh viên làm nhục tới mức này, nhưng họ cũng chẳng nói được gì bọn họ cũng biết mình đi lên cũng chỉ tự rước nhục mà thôi. Tên nhóc Sở Thiên này làm bằng sắt hay sao mà khỏe thế.
Một huấn luyện viên đã đứng tuổi đã thấy kết cục thất bại của huấn luyện viên Vương, liền ghé vào tai một huấn luyện viên trẻ tuổi bên cạnh:
- Nhanh, đi gọi Phong Vô Tình tới.
Huấn luyện viên trẻ tuổi nhíu mày, khó hiểu hỏi:
- Phong Vô Tình? Là cái tên vì phạm tội sử dụng súng trái phép mà đã phải xuất ngũ, hiện đang làm vệ sinh ở phân đội chúng ta. Gọi tên đó tới để làm gì?
- Nghe nói tên nhóc đó chạy rất nhanh! Có lẽ chạy cự ly 3km sẽ có chuyển biến.
Tên huấn luyện viên lớn tuổi nở nụ cười:
- Quan trọng hơn, nếu cậu ta thua, chúng ta cũng không mất mặt. Mà nếu cấp trên có hỏi chúng ta sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu ta.
Tên huấn luyện viên trẻ tuổi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức chạy tới kho hàng tìm Phong Vô Tình.
Lúc này, Sở Thiên đã dễ dàng làm hai mươi mấy cái rồi, mắt dán vào người huấn luyện viên Vương, trong miệng còn giúp huấn luyện viên Vương đếm số lần:
- Mười, mười một. Huấn luyện viên cố lên.
- Mười hai, mười ba.
Các sinh viên xung quanh đếm tiếp.
- Bịch!
Huấn luyện viên Vương rơi xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng.
Sở Thiên thở ra, tung người xuống, vỗ vai huấn luyện viên Vương nói:
- Huấn luyện viên Vương, trận tiếp còn phải thi đấu sao?
Lập tức nhìn các huấn luyện viên xung quanh, nhàn nhạt nói:
- Bất luận ai thi đấu cũng vậy, tôi sẽ cho các vị thua tâm phục khẩu phục, đường đường chính chính nhận lấy danh hiệu: học viên xuất sắc.
Các huấn luyện viên xung quanh mặt mày khó coi. Huấn luyện viên Vương vừa định ứng chiến, thì lúc này một huấn luyện viên trẻ tuổi đang kéo một người lôi thôi nhếch nhác tới, miệng nói lớn:
- Anh Vương, thi cự ly chạy 3 km để Phong Vô Tình thay anh thi.
Mọi người đều hướng mắt nhìn lại. Phong Vô Tình mặc bộ quân phục cũ nất, đôi giày lỗ chỗ vết rách, ống tay áo có dính vết dầu mỡ, càng làm cho người ta mở to mắt, là trên người hắn bốc ra mùi rượu nồng nặc, trên miệng nở nụ cười lấy lòng khiến người ta chán ghét.
Huấn luyện viên lớn tuổi gật đầu vội vàng nói:
- Đúng đấy, cậu Vương cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, Phong Vô Tình là người có thể thi chạy trong nhóm huấn luyện viên chúng ta.
Các huấn luyện viên khác kinh ngạc, không hiểu tên huấn luyện viên kia sau để tên vô năng trong đội kia ra thi đấu, nhưng thấy cái tình trạng thê thảm của huấn luyện viên Vương nếu có thì chạy thì cũng 100/% bị thua, thôi thì đành lòng đánh bạc với tên “Phế nhân” trong đội này.
Các sinh viên xung quanh đều nở nụ cười, mấy vị huấn luyện viên tinh nhuệ còn đấu không lại Sở Thiên, muốn giữ lại chút mặt mũi lại lôi tên nhếch nhác này đến.
Liễu Yên than nhẹ, các huấn luyện viên rõ ràng cũng không đấu lại được Sở Thiên sao? Người như thế kia sao có thể thắng Sở Thiên.
Khuôn mặt Tô Dung Dung trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Phong Vô Tình.
Người huấn luyện viên đứng tuổi quát lớn:
- Phong Vô Tình, nghe nói cậu chạy rất nhanh, hôm nay chúng tôi cho cậu một cơ hội, nếu cậu có thể thắng người sinh viên kia ở cự ly chạy 3km, cậu sẽ là anh hùng trong lòng chúng tôi.
Phong Vô Tình cười lấy lòng, không ngừng gật đầu:
- Được, được.
Sở Thiên giật mình, tên Phong Vô Tình này tuyệt đối không phải người bình thường.
Gió thu vô tình, thổi quanh sân trường mang theo lá cây thổi qua các sinh viên và huấn luyện viên. Tất cả mọi người đều cúi đầu hoặc là nhắm mắt lại tránh bị lá cây tạt vào.
Chỉ có hai người hoàn toàn không nhúc nhích, mặc lá cây đập vào mặt.
Một là Sở Thiên lạnh nhạt, thờ ơ. Người thứ hai miệng luôn cười là Phong Vô Tình.