Chân Sở Thiên dẫm trên nước đọng dưới chân lầu, nước bắn lên thấm vào ống quần, ngấm vào da thịt. Cảm giác lạnh buốt chạy vào tận tim. Những thi thể găm vô số vết đạn, mùi máu tươi tanh nồng không ngừng nhắc với hắn rằng: Chiến trường! Nơi đây từng là một chiến trường đẫm máu.
Lúc ta dồn hết tâm trí vào chiến đấu để dành lấy sự sống, ta không còn khái niềm về sinh tử nữa. Nhưng khi bình tĩnh trở lại, nhìn lại cảnh tượng thảm hại do chính tay mình gây nên thì không khỏi buồn nôn. Vì vậy, khi Khả Nhi và Dương Phi Dương nhìn thấy cơ thể quân Hồng Y bị đạn bắn lòi cả ruột ra thì đều vịn lấy tay vịn mà nôn ọe.
Ngay cả Sở Thiên cũng khẽ nhíu mày. Chuyện này giống như vừa cho người ta ăn xong bát miến thịt lợn ngon rồi dắt họ đi tham quan lò sát sinh đầy máu me và ruồi nhặng, không nôn hết mật xanh mật vàng ra thì không xong. Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình thì thần thái vẫn tự nhiên, đấu tranh sinh tồn trong hoang dã còn máu me gấp mười lần.
Sa Cầm Tú nhìn thấy Sở Thiên bọn họ bước xuống, vội tiến lên nghênh đón, quan tâm lo lắng hỏi:
- Sở Thiên, anh không sao chứ?
Sở Thiên khẽ lắc đầu. Hắn chỉ bị nện vào lưng, còn lại thì đều không sao. Rồi đưa mắt sang quan sát người bọn Khả Nhi, hắn cười khổ nói:
- Sa Cầm Tú, Khả Nhi và Dương Phi Dương bị lựu đạn nổ làm bị thương rồi. Vô Danh và Vô Tình bị thương do ống phóng rốc-két, cần phải tìm bác sĩ khám cho họ.
Sa Cầm Tú gật gật đầu, sau đó phất tay gọi nữ binh phía sau, ra lệnh:
- Minh Nhi, em dẫn bọn họ lên máy bay trực thăng, để bác sĩ quân y xử lý vết thương cho họ trước, chúng ta theo về sau.
Sau đó nhìn Sở Thiên, cười nói:
- Em lo mọi người bị thương nên mang theo bác sĩ.
Minh Nhi trang trọng nghiêng người, đưa tay cung kính mời bọn Khả Nhi:
- Bốn vị, mời đi lối này!
Phong Vô Tình bọn họ nhìn Sở Thiên vài cái, biết hắn còn có chuyện phải xử lý, huống chi giờ đã có Sa Cầm Tú bảo vệ, về phần an toàn chắc không vấn đề, vì thế gật đầu ra hiệu, sau đó ho khan rời đi. Họ bị hít phải vôi vữa tường do rốc két oanh tạc bay ra nên tới giờ vẫn còn ho khan mãi không hết.
Sa Cầm Tú đợi Phong Vô Tình bọn họ rời đi, nép vào người Sở Thiên, chỉ quân Hồng Y, nói:
- Sở Thiên, chính là bọn chúng bao vây anh. Anh muốn xử chúng thế nào thì tùy.
Sở Thiên mang trên mặt nụ cười của thiên sứ, quét mắt nhìn bọn quân Hồng Y, cuối cùng thẳng nhìn chằm chằm vào Phó quan Cáp:
- Phó quan Cáp, không phiền trả lời một câu hỏi chứ? Chúng ta dường như không có thù oán gì với quân Hồng Y, vậy tại sao lại hạ thủ tàn độc với bọn tao như thế?
Tuy rằng trong lòng biết là đây trò của Nặc Đính, nhưng hắn vẫn muốn nghe từ miệng bọn chúng thú nhận.
Họng súng của Sa Cầm Tú nhắm thẳng vào tên Phó quan Cáp, lạnh lùng nói:
- Tốt nhất là nên đưa ra một lời giải thích hợp lý. Bằng không Sa gia sẽ không đội trời chung với quân Hồng Y. Quân Hồng Y dám nảy sinh ý định giết bạn của Sa Cầm Tú thì đừng trách tao hợp tác với chính phủ giết bọn mày.
Phó quan Cáp chần chừ một lát, ánh mắt liếc qua Sa Cầm Tú đang đằng đằng sát khí, trong lòng sợ hãi, cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Bọn tôi nhận được thông tin tình báo của Nạp Tạp, nói rằng có phần tử cao cấp của Miến Cộng thâm nhập vào Mỹ Tắc hoạt động, còn nói chỉ cần giết chúng sẽ được thưởng mười triệu bạt Thái.
Sa Cầm Tú khẽ hừ một tiếng, họng súng không hề xê dịch, nói:
- Có thật đơn giản như vậy?
Vẻ mặt Cáp Phó Quan trở nên lo lắng, nuốt nước miếng nói:
- Sa tiểu thư, chúng tôi thực sự cho rằng có kẻ thù chính trị nên mới dám khua chiêng gióng trống đi bắt, bằng không Tư lệnh Long Thái cũng không thể để chúng tôi đụng tới sòng bạc. Nếu sớm biết họ là bạn của Sa tiểu thư, có cho tôi một trăm cái gan tôi cũng không dám động thủ.
Các đại hán trong sòng bạc thấy Phó quan Cáp để lộ thân phận Tư lệnh Long Thái ra, sợ mình cũng bị liên lụy, vội nói lớn:
- Tiểu thư Sa, Phó quan Cáp nói hươu nói vượn. Bọn tôi bị quân Hồng Y dùng súng ép phải đi ra ngoài. Tư lệnh Long Thái sợ chúng tôi chết oan uổng mới bảo chúng tôi tạm thời nhẫn nhịn.
Sa Cầm Tú đương nhiên biết rằng các đại hán sòng bạc đã nói dối. Trong lòng cô biết rõ Long Thái là ai. Đó là kẻ ăn thịt tươi không chừa xương. Lão làm sao có thể vì tính mạng của thuộc hạ mà từ bỏ lợi ích của sòng bạc. Huống chi đó còn là vấn đề thể diện, lão không cho người liều mạng mới là lạ.
Sở Thiên khẽ nhíu mày. Nặc Đính quả nhiên gian giảo, dùng cái áo khoác “kẻ thù chính trị” để đối phó hắn. Nếu quân Hồng Y giết hắn thật thì cũng không sợ không giải thích được với Sa Cầm Tú. Bọn chúng cứ nói là ngộ sát vì nghi là nghi phạm Miến Cộng để chặn miệng Sa gia là xong. Phải biết rằng, ở quốc gia này, hễ bị nghi là phần tử Cộng Đảng thì không cần chứng cớ, không cần vương pháp, lập tức sẽ bị nhốt vào tù, thậm chí bị bắn chết.
Phó quan Cáp cũng chẳng thèm tranh luận với các đại hán tại sòng bạc. Gã thầm nhủ phải giải thích rõ với Sa Cầm Tú, tự tin nói:
- Sa tiểu thư, chúng tôi quả là đã quá tin vào thông tin tình báo của Nạp Tạp. Cô có thể cho người đi điều tra tìm hiểu, cũng có thể thử thăm dò Tư lệnh Long Thái, thậm chí tại Liên bộ của chúng tôi vẫn còn lưu giữ hồ sơ tình báo.
Đôi mắt đẹp của Sa Cầm Tú trợn lên giận giữ, lạnh lùng nói:
- Ai là Nạp Tạp? Ai treo giải thưởng?
Phó quan Cáptoát mồ hôi lạnh, không biết nên trả lời Sa Cầm Tú thế nào mới được, đành lắp bắp nói:
- Nạp Tạp ban nãy còn ở đây. Phải rồi, Nạp Tạp kia kìa. Còn ai treo giải thưởng thì tôi cũng không biết, chỉ có Nạp Tạp mới biết người treo giải là ai.
Sa Cầm Tú nhìn theo hướng ngón tay Phó quan Cáp chỉ, chỉ thấy cách đó không xa một cái đầu hơi há miệng nằm trong vũng máu. Sở Thiên gật gật đầu công nhận:
- Đó đúng là Nạp Tạp. Cái đầu đó là do anh chém đứt. Anh muốn cho gã biết, rốc két có lợi hại nữa thì anh vẫn còn đủ sức giết gã.
Tuy rằng Sở Thiên chỉ miêu tả qua loa, nhưng Sa Cầm Tú có thể tưởng tượng ra cảnh mạo hiểm lúc đó, cười khổ nói:
- Cũng chỉ có anh mới coi sống chết nhẹ nhàng như vậy. Có lẽ đó cũng là lý do anh còn sống được tới bây giờ. Kẻ địch muốn đẩy anh vào chỗ chết thì ngược lại đều đã thất bại trong tay anh. Chúng vĩnh viễn không hiểu rằng làm bạn với anh sẽ tốt hơn là làm kẻ thù.
Sở Thiên sờ sờ mũi, cười khẽ, không trả lời, nhìn Cáp Phó Quan bình tĩnh nói:
- Cáp Phó Quan, người ta nói là treo thưởng mười triệu Bạt là ngươi đã tin ngay ư? Không có lợi ích chính xác thì làm sao có thể khiến quân Hồng Y phái nhiều người …
… và sử dụng cả vũ khí hạng nặng như rốc két được kia chứ?
Cáp Phó Quan hơi ngẩn người ra. Lời nói của Sở Thiên nháy mắt đã bắt thóp được y. Y trả lời khó khăn:
- Quả thật có kẻ đã đặt trước năm triệu tiền đặt cọc cho chúng tôi. Nhận được tiền rồi bọn tôi mới cho người đi theo dõi. Nhưng tôi thực sự chưa gặp kẻ trả tiền. Tất cả đều thông qua Nạp Tạp làm trung gian.
Sở Thiên lấy cây súng lục trên tay Sa Cầm Tú, ánh mắt bình thản, hỏi:
- Cáp Phó Quan, mày cho là Nạp Tạp chết rồi sẽ không nói được nữa hay nghĩ là bọn tao là một lũ ngu? Việc lớn như vậy, mày có thể không đích thân dò hỏi, đích thân thu tiền ư? Mày nghĩ là bọn tao sẽ tin sao?
Cáp Phó Quan xanh mặt, hơi bối rối nhưng rồi lập tức khôi phục lại bình tĩnh, lắc đầu nói:
- Tôi thật sự chưa gặp kẻ đó, quả thật là do Nạp Tạp liên hệ.
Nụ cười thiên sứ lại nở ra.
Cây súng trên tay Sở Thiên “Pằng!” một tiếng. Viên đạn chuẩn xác cắm vào mũi gã. Máu tươi bắn ra không chỉ làm quân Hồng Y và đại hán sòng bạc khiếp sợ, ngay đến Sa Cầm Tú và các thuộc hạ đều giật mình.
Chẳng ngờ Sở Thiên nghiệt ngã vô tình như vậy, chỉ cười cười mà giết chết Cáp Phó Quan.
Cơ thể Cáp Phó Quan ngã bịch ra đất, đôi mắt trợn lên nhìn về phía cái đầu của Nạp Tạp. Máu trên mặt đất chảy vào miệng gã, rồi lại chảy ra ngoài qua lỗ thủng trên mũi.
Sở Thiên không chớp mắt, súng lục lại nhắm vào bọn quân Hồng Y trên mặt đất. Toàn bộ bọn quân Hồng Y run rẩy, nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt sợ sệt, dùng tiếng Tam Giác Vàng hết lên:
- Đừng giết chúng tôi! Đừng giết chúng tôi!
Nụ cười tươi tắn một lần nữa lại nở trên mặt Sở Thiên. Hắn dùng tiếng Tam Giác Vàng dịu dàng hỏi:
- Ai có thể nói cho tao những thông tin giá trị hơn không? Giá trị chính là sinh mạng đấy! Chính là sinh mạng của bọn mày!
Bảy tám tên quân Hồng Y nhìn nhìn nhau. Cuối cùng có một tên Hồng Y gầy guộc đứng lên, giơ hai tay khẽ nói:
- Lãnh đạo, tôi biết biệt hiệu của người phụ nữ đó.
- Phụ nữ? Mặt Sở Thiên không đổi sắc, bình tĩnh nhìn hắn:
- Nói đi!
Tên quân Hồng Y vắt óc suy nghĩ một lát, trả lời:
- Người phụ nữ đó được Nạp Tạp đưa tới gặp Cáp Phó Quan, đúng lúc gọi tôi mang bia tới cho họ. Lúc tôi đi ra, Nạp Tạp nói với Cáp Phó Quan hai chữ: “Thiên Kiều”. Tôi còn thấy bên cạnh có một cái thùng màu đen.
Thiên Kiều? Sở Thiên hơi băn khoăn. Từ lúc nào lại xuất hiện cái tên Thiên Kiều này nữa? Chẳng lẽ là thuộc hạ của Nặc Đính? Xem ra rất có thể. Đợi khi tìm được Nặc Đính, thử thăm dò rồi sẽ rõ. Chẳng ngờ tổ chức Đột Đột lại có nhiều tinh binh mãnh tướng như vậy, thủ đoạn cũng độc ác. Hắn đã coi thường bọn chúng rồi.
Hiện tại, toàn bộ chuyện này gần như cũng đã rõ ràng rồi. Vì thế, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn tên Hồng Y gầy nhỏ, nói:
- Tốt! Những lời của mày rất có giá trị. Mày có thể đi được rồi. Về nói với lãnh đạo của bọn mày, nếu quân Hồng Y còn dám có hành động chống đối tao, tao sẽ có trả thù không nương tay, thậm chí xử Vượng Tín.
Tên Hồng Y gầy không để tâm đến lời đe dọa của Sở Thiên lắm. Sở Thiên không có Sa gia đỡ lưng cho thì dựa vào cái gì mà đối phó với quân Hồng Y? Nhưng nghe thấy nói y có thể đi thì mừng rỡ như điên. Y sợ sệt nhìn sang Sa Cầm Tú chờ xác nhận. Sa Cầm Tú bực bội phất tay, thản nhiên nói:
- Cút!
Tên Hồng Y gầy lập tức vứt bỏ bọn huynh đệ phía sau đang phải chịu khổ chịu nạn, vỗ vỗ mông liền chạy ra khỏi cửa, lập tức đi mất tăm mất tích. Sở Thiên đã nắm được tình hình đại khái, cũng không truy vấn thêm nữa, vứt súng lại cho Sa Cầm Tú, vặn eo bẻ cổ nói:
- Sa Cầm Tú, chúng ta đi thôi!
Sa Cầm Tú khẽ gật đầu,…
…cất súng đi rồi theo Sở Thiên ra cửa. Khi đi ngang qua nữ binh phía sau, Sa Cầm Tú dừng chân, nói nhỏ vào tai họ:
- Giết hết!
Nữ binh không có bất kỳ phản ứng nào, đợi Sa Cầm Tú đi ra khỏi cửa, súng liên thanh trong tay không thương tiếc quét về phía các đại hán và quân Hồng Y. Quân Cận Vệ của Sa gia đang đứng vây xung quanh cũng nổ súng rất ăn ý. Những đường đạn xiên nhau rất nhanh liền khiến các đại hán tại sòng bạc và quân Hồng Y kêu thảm thiết ngã trong vũng máu.
Tên đại hán cầm đầu bị trúng hai phát đạn trên ngực, không tin và không cam tâm hỏi:
- Vì sao?
Nữ binh tiến lên trước vài bước, rút ra súng lục ra chỉ vào đầu hắn, thản nhiên nói:
- Tòng phạm!
Nói xong, hai tiếng kêu “Pằng, pằng!” vang lên từ cây súng lục. Đạn cắm thẳng vào trán y.
10 phút sau, hai chiếc trực thăng ầm ầm rời đi, dần dần biến mất trong trời đêm. Năm phút sau, tiếng hụ còi “Ú, ú, ú!” của xe cảnh sát mới vang lên.
Máy bay trực thăng bay về phía Phòng khu của Sa Khôn.
Tinh thần và thể lực Sở Thiên đã bị tiêu hao quá độ, ngồi trên ghế dài nhắm nghiền mắt ngủ, đầu khẽ tựa vào bờ vai thơm của Sa Cầm Tú, hơi thở chậm rãi…
…tràn vào mũi Sa Cầm Tú. Ánh mắt cô bỗng trở nên dịu dàng. Hình ảnh một nữ chiến binh anh hùng biến thành một cô gái quyến luyến nam nữ.
Ba mươi phút sau, máy bay trực thăng đã bay vào Phòng khu nhà họ Sa. Sở Thiên cũng đã mở mắt, thấy đầu mình đang tựa vào vai Sa Cầm, vội cười cười xin lỗi, xấu hổ nói:
- Sa Cầm Tú, xin lỗi nhé! Ngồi trên xe xóc cả nửa ngày, lại vật lộn với quân Hồng Y thêm nửa đêm nữa, thật sự là quá mệt mỏi!
Sa Cầm Tú cười dịu dàng, không ngại rút khăn tay lau bụi bặm và vết máu cho Sở Thiên, động tác nhẹ nhàng âu yếm.
Quân Cận Vệ của Sa gia kinh ngạc nhìn Sa Cầm Tú tựa vào Sở Thiên. Trong mắt mọi người đều hấp háy tia cười ái muội. Chẳng ngờ cô tiểu thư mạnh mẽ, dứt khoát quyết đoán nhà họ Sa bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng hiền thục, cần sự che trở, lập tức nhìn kẻ có diễm phúc lớn là Sở Thiên đầy ẩn ý.
Sở Thiên tự nhiên biết mình đang trở thành tiêu điểm, nhưng lại không thể đẩy Sa Cầm Tú ra, chỉ biết nhìn ra ngoài cửa sổ, nói lảng sang chuyện khác:
- Sa Cầm Tú, lão đại các phương đã tới cả chưa?
Sa Cầm Tú khẽ lắc đầu, cười nói:
- Đại bộ phận đều đã tới rồi, nhưng còn tổ chức Đột Đột mà anh quan tâm thì chưa phái người tới. Em đã cố ý cho người ta đi xác minh.
Tổ chức Đột Đột trả lời chúng ta trưa mai sẽ tới đúng giờ để tham gia hội nghị phân chia vào lúc ba giờ chiều. Phải rồi, đại biểu Hồng Kông cũng chưa tới.
Sở Thiên hờ hững hỏi:
- Đại biểu Hồng Kông là ai kia?
Sa Cầm Tú hiển nhiên nắm rõ thông tin về những người này, không do dự nói:
- Là an Húc của xã Hắc Dạ.
- Anh Húc?
Sở Thiên lập tức tập trung tinh thần. Hay chính là anh Húc – bá chủ xã hội đen mình đã gặp tại sòng bạc? Thế giới này nhỏ quá đi!
Sa Cầm Tú thấy nụ cười cổ quái của Sở Thiên, tò mò hỏi:
- Thiếu soái, anh cười gì thế?
Sở Thiên chợt tỉnh, nhàn nhạt giấu giếm:
- Đang nghĩ liệu Nặc Đính có đích thân tới Tam Giác Vàng hay không. Phải rồi, chúng ta giờ đã tới đâu rồi?
Sa Cầm Tú ngó nghiêng xung quanh vài lần, nhẹ nhàng nói:
- Phòng khu số 3 của Sa gia.
Phòng khu của Sa gia được chia làm sáu tầng. Từ một tới sáu, cấp bậc cảnh giới tăng dần lên. Tới tầng thứ năm, chỉ có Sa gia và quân đội của Sa gia…
…cùng những quý khách được nhà họ Sa mời đến. Còn tầng thứ sáu được canh gác bởi lực lượng quân đội hùng hậu. Đó không chỉ là nơi Sa Khôn an cư, cũng là trung tâm thanh toán.
Bởi vậy, tầng thứ sáu chỉ có người nhà họ Sa và quân Cận Vệ được phép ra vào. Những người tự tiện vào sẽ bị giết không cần hỏi.
Máy bay trực thăng trực tiếp bay vào Phòng khu số 5, xoay trên không vài vòng rồi theo chỉ thị mặt đất đỗ trên sân bay Sa gia. Động cơ vừa tắt thì có máy chục binh lính trang bị vũ trang kín mít ùa ra. Ngoài để bảo vệ còn có tác dụng cảnh giới, tránh việc Sa Cầm Tú bị người ta bắt làm con tin để tiến vào Phòng khu số 5.
Xung quanh sân bay Sa gia còn có vài lô cốt, bên trong đều có súng máy hạng nặng canh gác động tĩnh của sân bay.
Xuống máy bay trực thăng, mấy chiếc xe Jeep quân dụng liền tiến lại, đỗ bên cạnh bọn Sở Thiên. Sa Cầm Tú cởi găng tay, xin lỗi nói:
- Sở Thiên, đêm nay e rằng không thể ở bên cạnh anh. Minh Nhi sẽ phụ trách sắp xếp cho mọi người. Trưa mai em sẽ quay lại đón mọi người tới hội nghị phân chia.
Sở Thiên biết Sa Cầm Tú còn có nhiều việc bận. Dù sao hội nghị phân chia ngày mai cũng có rất nhiều mối nguy hiểm rình rập. Tuy rằng trên địa bàn của Sa gia không đến mức phát sinh những trận đánh sống chết, nhưng khi vì dính dáng đến lợi ích cá nhân, việc tranh chấp xung đột là đương nhiên. Cần phải biết rằng,…
…ngày mai các bá chủ xã hội đen khắp Đông Nam Á sẽ có mặt tại đây. Sa gia sao có thể không cẩn thận cho được.
Vì thế Sở Thiên gật gật đầu, vỗ vỗ vai Sa Cầm Tú, cười nói:
- Em cứ đi làm việc đi. Bọn anh tự biết chăm sóc bản thân. Em cũng phải cẩn thận bảo trọng."
Sa Cầm Tú nghe lời nói ân cần quan tâm của Sở Thiên thì khá cảm động, rồi xoay người đi về phía chiếc xe Jeep.
Minh Nhi nhẹ nhàng đi tới, cung kính lịch sự nói:
- Sở tiên sinh, mời đi theo em.
Sở Thiên khẽ gật đầu, lập tức dẫn Phong Vô Tình bọn họ đi theo.
Gió đêm thổi nhẹ qua mặt, đưa hương thuốc phiện nhè nhẹ bay tới.