Gã đàn ông vạm vỡ đứng đầu hừ một tiếng, hai tay đan xen nhau nói:
- Long Gia cảm thấy không công bằng, muốn lấy thêm mấy khu để bù lại, cho nên chúng tao tuân lệnh đến tiếp nhận câu lạc bộ giải trí. Tuy
chúng mày rất lớn mạnh, nhưng nếu chúng mày muốn tiếp tục làm ăn ở
thành phố Hàng Châu, vậy tốt nhất vẫn phải nghe theo đề nghị của Long
Gia.
Vương Trung Thiên tức giận,
nhưng chuyện đó đối phương trc sau đều mang Đường Đại Long ra để nói,
nếu như thật sự là ý của ông ta, vậy thì có liên quan đến cấp cao, làm
thuộc hạ chính là không tiện xằng bậy, tránh tăng thêm trở ngại cho
Thiếu soái đàm phán.
Cho nên trong suy nghĩ liền phất tay dẫn mọi người rời khỏi, nhẫn lại là để có bước tiến tốt hơn
Gã đàn ông vạm vỡ dẫn đầu lắc đầu khinh thường, quay đầu lại hô:
- Chúng ta uống rượu , khiêu vũ.
Hơn trăm gã đàn ông ầm ầm nhận lời.
Sở Thiên an tĩnh nằm trong bệnh viện ba ngày, ngoài tình trạng vết
thương ra cần phải điều dưỡng, nhiều việc vặt sau khi quyết chiến vẫn
còn phải giải quyết, đặc biệt là cần phải đối mặt với phản ứng của chính phủ và xã hội đen các nơi.
Hắn dứt khoát mượn cớ bị thương nặng để trốn tránh, không những có thể thanh tĩnh mà còn có thể giành được sự thương cảm của Trung Nam Hải. Để cho các lão đầu cảm
thấy bản thân không phải là dốc sức đoạt lại Hàng Phó.
Mặt dày chút, mình là chó gấp nhảy tường.
Cuối cùng sự cô đơn kìm nén không sự cô đơn kìm nén được sự cô đơn
nữa, Sở Thiên quyết định ra viện. Thời gian mấy ngày nay đã đủ để Soái
Quân tiếp nhận Hàng Phó.
Đương nhiên tất cả các công việc
đều lặng lẽ tiến hành. Dân chúng bình thường vốn không biết mấy ngày
ngắn ngủi này Hàng Phó thay đổi chủ khác, chỉ biết theo những bài hát,
theo những điệu nhảy, giá nhà vẫn tăng vọt như xưa.
Sở Thiên đi từ phòng bệnh sang trọng ra, ánh mặt trời chói mắt khiến hắn hơi hơi nheo mắt lại.
Lúc này, Vương Trung Thiên đang đứng ở bên cạnh thăm hỏi, nhìn thấy Sở Thiên thì vội vàng chạy ra đón chào, cung kính ân cần thăm hỏi:
- Thiếu Soái tình trạng vết thương thế nào rồi? Trung Thiên mấy ngày
nay bận tối mắt tối mũi, hôm nay mới có thời gian tới đây .
Sở Thiên vỗ vỗ bờ vai anh ta. Người này ở trên chiến trận cũng làm chủ hung mãnh chém giết. Vì vậy rộng rãi độ lượng cười nói:
- Vương Trung Thiên, làm tốt lắm! Sau này quản lý tốt Hàng Phó cho
tôi, tuy chỉ có nửa thiên hạ Hàng Châu, nhưng khó hơn nhiều so với việc làm Đường chủ như trước kia. Anh có lòng tin sẽ làm tốt vị trí này hay không?
Tuy Vương Trung Thiên biết mình rất
có khả năng là Đường Chủ của Hàng Châu, nhưng được chính miệng của Sở
Thiên chứng thực thì vẫn vui sướng không ngừng. Đương nhiên cũng lý giải được ý nghĩa trong lời nói của hắn. Dù sao Đường Đại Long đông sơn tái khởi cũng có được nửa Hàng Thôn.
.Nhưng vẫn trả lời Sở Thiên:
- Thiếu Soái yên tâm, Trung Thiên có lòng tin.
Sau khi nói xong, trên mặt anh ta lại hiện lên vẻ lưỡng lự. Tuy rằng rất nhỏ nhưng lại bị Sở Thiên nắm được, vì thế hỏi:
- Vương Trung Thiên, có chuyện gì giải quyết không được phải không?
Vì thế Vương Trung Thiên tỉ mỉ tường thuật lại xung đột khi tiếp quản, cuối cùng mang theo vài phần không biết làm sao và xấu hổ nói:
- Thiếu Soái, cậu ở trong bệnh viện trị thương. Tôi không giám đến làm phiền cậu, cho nên liền hỏi Đặng Đường chủ và Quân sư Phàm Gian xem xử lý như thế nào, bọn họ cảm thấy tình thế phức tạp, cho nên để tôi đợi chỉ thị của cậu……
Sở Thiên gật đầu, biết dính đến Đường Đại Long thì không dễ xử lý. Chủ yếu hơn là lo ngại Chu Long Kiếm, cho nên bọn
họ đều không dám hạ lệnh lung tung. Vì thế thản nhiên nói:
- Nói với các anh em, sau này vẫn có người cướp đoạt khu vực, thì đánh cho tôi. Bốn nghìn bang chúng Đường Môn đều giết được, không để ý đến mấy trăm người nữa.
Hô hấp của Vương Trung Thiên lập tức dồn dập, hận không thể ngay lập tức dẫn các anh em đi làm việc ác.
Cao giọng trả lời:
- Vâng!
Sở Thiên cười mấy tiếng cởi mở, nhịn đau duỗi lưng một cái, ngay sau đó nhìn về hướng Nam, thản nhiên nói:
- Tốt lắm! Rời khỏi bệnh viện đi, mùi thuốc khử trùng cũng sắp bức
chết tôi rồi. Đi, chúng ta đi ăn cơm trước, uống rượu nguyên chất, ăn
món ngon nhất, đương nhiên còn cần cả phụ nữ xinh đẹp nhất nữa.
Vương Trung Thiên mỉm cười rất nam tính.
Tường thành Troy vẫn dày và kiên cố như trước. Hồng Lâu cũng vẫn xanh vàng rực rỡ, cái gọi là cảnh còn người mất thể hiện ở trên thân Đường
Đại Long. Ngày xưa cấp dưới cũ trung thành sớm đã bị Sở Thiên bắn chết
hầu như không còn. Duy chỉ có mấy thuộc hạ bên ngoài như là Trương Hiến là vẫn sống. Cuộc chiến Thành Troy, nền móng 30 năm của ông ta đã bị
phá hủy..
Đường Đại Long được hồi lại nửa Hàng Châu. Tự
nhiên muốn ăn mừng nho nhỏ không say không về, cho nên năm vị Lão đại
giúp đỡ gọi toàn bộ đến, mấy bình rượu đỏ cao nhất mở ra, mấy đĩa thức
ăn ngon bưng lên, trong lòng tất cả mọi người đều rất tốt, nhưng lập
tức liền ảm đạm, bởi vì bọn họ nhìn thấy Sở Thiên.
Vương
Trung Thiên cũng không ngờ Sở Thiên có thể đến Hồng Lâu, ánh mắt của
anh ta trở lên căng thẳng, anh ta biết được nhiều về ít ân oán ngày xưa của Sở Thiên với Đường Đại Long, không nghĩ là Thiếu Soái to gan thật. Không ngờ tự mình dám đưa mấy anh em đến địa bàn của Đường Đại Long.
Chẳng may người này tâm địa hiểm độc nổi lên, vậy thì có thể là dê vào
hang hổ.
Sở Thiên đi đến bên cạnh chiếc bàn, thản nhiên nói:
- Long gia hăng hái quá nhỉ.
Đường Đại Long mặt không đổi sắc, cười trả lời:
- Tới sớm không bằng tới đúng lúc. Thiếu Soái mau mau mời ngồi, tuy
cảnh còn người mất, nhưng rượu và thức ăn của Hồng Lâu vẫn như trước.
Sở Thiên hơi hơi cười khẽ, không chút khách khí kéo ghế lại ngồi
xuống, cũng không nhìn mấy gã Lão Đại địa phương kia nhìn, hắn đối với
người của cỏ đầu tường không có gì ấn tượng tốt, bình tĩnh nói:
- Long Gia thịnh tình
như vậy, Sở Thiên sao có thể không nể tình? Để tôi thử xem rượu và
thức ăn ở Hồng Lâu, xem hương vị còn thuần khiết như trước không.
Lão đại địa phương sát phía bên phải Sở Thiên, sắc mặt trầm xuống, bởi vì Sở Thiên lấy bát đũa vẫn chưa động tới của gã, trong lời nói hàm ẩn đến thấu xương:
- Thiếu Soái, ở đây hình như là chỗ của Long
Gia, bát đũa ngài cầm cũng là của tôi. Mà ngài đồng ý với Long Gia nước giếng không phạm nước sông, tại sao phải tới đây chứ?
Sở Thiên cười chẳng ừ hử gì cả, quay đầu hướng về phía Lão đại tuổi gần 50 này, lạnh nhạt nói:
- Không sai, tôi đồng ý với Long Gia nước giếng không phạm nước sông, nhưng chưa nói tương an vô sự với mọi người, hơn nữa tôi cũng không đặt mấy người ở trong mắt, nghe nói mấy chục người của phân đường Đường
Môn giết lùi mấy trăm người các ông, bi ai!
Lão Đại địa phương hừ một tiếng, hoàn toàn không một chút yếu thế nhìn chằm chằm Sở thiên nói:
- Thiếu Soái, suy cho cùng cậu muốn như thế nào?
- Nhân dịp Soái 1uân thắng lợi liền nghĩ đến đối phó chúng tôi? Nói
cho cậu biết, tuy Soái quân đông người nhưng chỉ cần chúng ta đoàn kết ở dưới cờ Long Gia, thì cũng không phải là không có lực đổ máu. Đừng để đến lúc khiến Đường Môn lại kiếm tiện nghi.
Sở Thiên không cho là đúng cười mấy tiếng tự nhiên, ánh mắt đặt trên mặt Đường Đại Long, nói ý tứ hàm súc thâm thúy:
- Tôi muốn thế nào? Tôi từ trước đến nay không phải là người vô cớ
sinh sự. Nghe nói mấy ngày nay có người giả mạo Long Gia chiếm đoạt
mười mấy vùng của Soái quân. Cho nên tôi muốn đến chứng thực xem có
phải là Long Gia gây nên hay không?
Đường
Đại Long sắc mặt biến đổi. Mấy ngày nay ông ta bận đi giao thiệp khắp
nơi. Dẫu sao quan hệ mới là nền móng thật sự. Căn bản không có thời
gian để ý tới những việc vặt của vùng tiếp quản, đều là phân chia nó
cho các Lão Đại. Cho nên nghe thấy lời của Sở Thiên, không ngừng kinh
ngạc:
- Thiếu Soái, có việc này?
Từ
phản ứng tự nhiên của lão, Sở Thiên nên biết không phải Đường Đại Long
gây nên. Nhất định là những Lão Đại cây cỏ đầu tường này đang gây sức
ép.Vì thế cười nói:
- Hóa ra không phải là Long Gia gây
nên, vậy thì tôi yên tâm rồi. Thế thì không biết người nào của các Lão
Đại giả mạo nhỉ? Xin nói ra, để tránh tổn thương hòa khí.
Tất cả lặng im một lát, không có ai trả lời.
Sở Thiên cầm chai rượu đổ đầy rượu cho mình. Sau khi uống xong nửa chén, chậm rãi nói:
- Sao? Hay là địa phương kiêu hùng, dám làm không giám chịu à? Không
ngờ không có người thừa nhận là người của các ông. Thế thì tôi sẽ coi
như bọn chúng là đệ tử của Đường Môn. Trung Thiên, cho các các anh em
chém tất cả bang chúng Đường Môn ở các vùng.
Vương Trung Thiên vội vàng cao giọng đáp lại:
- Vâng
Các Lão đại lần lượt biến sắc, Đường Đại Long lại rơi vào trầm tư.
Không đợi Vương Trung Thiên bấm xong dãy số, lại là Lão đại phía bên phải lên tiếng:
- Là người của chúng tôi thì như thế nào? Soái quân dựa vào cái gì mà chiếm đóng nhiều nơi như vậy? Địa bàn của chúng tôi với địa bàn của
Long Gia gộp lại cũng không nhiều bằng các người. Đoạt mười mấy vùng
thì đã là cái gì? Chẳng lẽ cậu muốn khai đao với chúng tôi? Nhiều lắm
cũng chỉ là đồng quy vu tận.
Sở
Thiên mỉm cười cởi mở, cầm chai rượu để rót rượu cho các Lão Đại. Vương Trung Thiên nhân lúc ánh mắt của mọi người bị Sở Thiên thu hút. Giả vờ kéo cái ghế đẩu cho anh ta. Lấy điện thoại di động mi-ni đính vào phía dưới của chiếc ghế, sau đó lùi trở lại.
Sau khi rót xong rượu, Sở Thiên khinh thường lướt nhìn mấy gã Lão Đại, đứng dậy nói:
- Không ngờ là người của các ông, vậy hay là gọi bọn họ về đi, vẫn còn nửa tiếng nữa. Rất nhiều Soái quân muốn tự vệ phản kích rồi. Nếu như
đến lúc đó vẫn có người ở lại nơi không nên ở, như vậy thì thay họ nhận xác chết đi.