Đô Thị Thiếu Soái

Chương 170: Chương 170: Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử




Sở Thiên vừa nói, năm tên lưu manh đã đi tới đá văng mấy thứ cản trở trực tiếp đứng giữa bếp lò của bọn Sở Thiên, nhìn quanh vài lần, đúng như Sở Thiên dự đoán, ánh mắt của bọn chúng đầu tiên là rơi vào hai chị em Tiêu gia à Trương Nhã Phong, cười đầy gian tà; mượn cơ hội để gây sự mới là chuyện chính. Lập tức tên cầm đầu đám lưu manh trợn mắt, nghiêng người với Lục Phong và Đỗ Vũ Minh, hung dữ nói:

- Ranh con, lá gan của bọn mày ghê gớm thật, mấy người bọn anh đang cao hứng, lại bị bọn mày quấy rầy, chúng mày xem làm sao đền bù tổn thất tinh thần cho chúng ta?

Lục Phong và Đỗ Vũ Minh sớm đứng dậy, mười nam sinh thấy mấy tên lưu manh đánh đến cửa, tâm huyết cũng nổi lên, vây lại. Lục Phong nhìn mấy tên lưu manh, thanh âm nhỏ nhẹ nói:

- Các anh, thật sự thật xin lỗi, là chúng tôi sai, đêm nay chúng tôi thanh toán hết cho các vị.

- Phì, ông mày thiếu mấy đồng của bọn mày sao? Ông mày bây giờ mất hứng rồi.

Tên lưu manh tóc vàng càng càn rỡ, ngang ngược.

- Vậy các anh đến cùng muốn gì?

Đỗ Vũ Minh mở miệng nói.

Tên lưu manh tóc vàng cười dâm đãng một tiếng:

- Tất nhiên phải trả hứng thủ lại cho tao.

Lập tức đi tới vài bước, nhìn nhìn chị em Tiêu gia, Trương Nhã Phong còn có mấy nữ sinh có chút tư sắc ý xấu xa nói:

- Rất đơn giản, bọn mày để mấy cô nàng này cùng bọn ông mày đây uống chút rượu, tâm sự, lại để cho bọn ông mày đây sảng khoái một lúc dĩ nhiên là được.

Mấy người Đỗ Minh Vũ rõ ràng nhát gan sợ phiền phức, lại mềm yếu vô năng, nhưng nghe thấy lời tên kia tâm huyết cũng nổi lên. Ở đât nước này, đàn ông luôn coi đàn bà phải là của mình, thời Minh triều có Ngô Tam Quế, Lý Tự Thành có thể khám xét nhà cửa, có thể giam lỏng cha của hắn, nhưng nghe thấy Trần Viên Viên bị chiếm đoạt, lập tức đầu hàng, huy kiếm gào thét, dẫn quân Thanh nhập quan, tiêu diệt Lý Tự Thành, cái này mới có bi tráng 'Hồng nhan họa thủy'. Tuy Ngô Tam Quế bị người đời sau quở trách, nhưng đổi thành bất kỳ một người đàn ông nào đứng trên lập trường của Ngô Tam Quế, tin tưởng sẽ 'Xông quan nhất nộ vị hồng nhan.’( tức giận vượt qua cửa ải vì hồng nhan)

Tên lưu manh tóc vàng thấy Lục Phong, Đỗ Minh Vũ và các nam sinh khác vây lại vẫn tràn ngập khinh thường, mấy tên đó vừa nãy bị một đao dọa chạy, hiện tại cũng chỉ là phô trương thanh thế, vì vậy lần nữa trở tay rút ra một cây đao, vỗ vào trên mặt bàn nói:

- Như thế nào? Đều muốn quần chiến à? Quá rớt lại phía sau rồi, tao đã nói rồi, dứt khoát đi, hoặc là mày đâm tao một đao, hoặc là tao đâm mày một đao.

Chiêu này của hắn rất lợi hại, mấy nam sinh lại lùi sau nửa bước. Bọn lưu manh lắc đầu, tràn ngập sự khinh thường.

- Được rồi, tôi đâm một đao nhá.

Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, không bén nhọn, không cay nghiệt, ngược lại có cảm giác phiêu dật, một chút vui vẻ. Tầm mắt mọi người không tự chủ được nhìn lại phía âm thanh vọng tới. Trong mắt đám Lục Phong đó là là một tên ngu ngốc, không sáng suốt tự chuốc họa vào thân. Mấy tên lưu manh kinh ngạc, đặc biệt là chứng kiến người này thân thể cũng không cường tráng, giống như học sinh, bất giác nở nụ cười.

Chị em Tiêu gia và Trương Nhã Phong thở dài, là vì đám lưu manh kia cảm thấy bi ai. Đám Lục Phong nghi vấn, từ chối cho ý kiến, cười lạnh, tuy Sở Thiên có thể đánh nhau, nhưng Sở Thiên dám đâm người sao? Đây chính là gây thuương tích cho người, không cẩn thận có thể chết người, Sở Thiên có lá gan kia sao?

Sở Thiên chậm rãi đứng dậy, dùng giấy khăn lau lau ngón tay, sau đó đi từ từ đi qua. Tên tóc vàng “Hừ” một tiếng, trên mặt lộ vẻ khinh thường, nhìn thấy Sở Thiên tới đây, không chỉ có không né tránh, ngược lại tự mình cầm lấy cây đao kia đặt trước mặt Sở Thiên, sau đó vỗ bụng, miệt thị nói:

- Đến đây, nhóc con, có gan đâm anh mày ở đây. Không dám đâm anh mày đâm mày.

Tên tóc vàng vui vẻ, còn đám Lục Phong ánh mắt lạnh ngắt nhìn.

Đoản đao hàn quang lóe lên, máu tươi văng khắp nơi, tên tóc vàng lập tức đình trệ, không tin nhìn Sở Thiên, lui về phía sau hai bước, cúi đầu nhìn thanh đoản đao đâm vào bụng, khiếp sợ nói mấy chữ:

- Mày dám đâm tao?

- Hình như là anh bảo tôi đâm mà.

Sở Thiên tỏ ra rất vô tội, nhàn nhạt nói.

- Anh thích thế, tôi đành phải thỏa mãn anh thôi, mà anh cũng yên tâm, tôi ra tay có chừng mực, anh cũng không chết được đâu.

- Mày, mày, mày.

Tên tóc vàng thở cũng thấy đau đớn, hô lớn:

- Các anh em, giết tên nhóc con kia cho tao.

Bốn tên lưu manh lập tức rút đao vây lấy Sở Thiên, còn đám Lục Phong đã chạy xa đến mấy mét, thực khách chung quanh, còn có ông chủ hiển nhiên đã nhìn thấy bên này phát sinh đánh nhau, một bên báo cảnh sát, một bên vây tới quan sát.

Sở Thiên lắc cổ, đang lúc muốn động thủ, bỗng nhiên có người la lớn:

- Thiếu soái, có người muốn đối phó Thiếu soái, các anh em, lên cho ta.

Bọn Sở Thiên sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, bốn phía kéo tới không ít người, từ bên cạnh Sở Thiên chạy ra vây lấy mấy tên lưu manh. Mấy tên lưu manh không hiểu chuyện gì, động tác đều dừng lại, lúc tỉnh ngộ đã bị hai mươi mấy người vây lại rồi. Những người kia trong tay đều cầm lấy dao bầu sáng loáng, trên mặt đằng đằng sát khí.

Sở Thiên vừa mới quay đầu lại, liền gặp được Thành ca đang hấp tấp chạy tới, đứng ở trước mặt Sở Thiên, trong miệng còn ngậm cây tăm, mặt mũi tràn đầy gió xuân, nhìn thấy Sở Thiên đang nhìn mình, vội vứt cây tăm xuống đất, cười hì hì nói:

- Thiếu soái, không nghĩ tới lão nhân gia ngài cũng ở nơi đây a... tôi cùng các anh em vừa tại ăn xong ít đồ ở phía Bắc, lúc đi qua đây nhìn thấy Thiếu soái bị những tên lưu manh vây quanh, nên tới phân ưu, phân ưu với thiếu soái.

Chị em Tiêu gia cùng Trương Nhã Phong che miệng bật cười, Sở Thiên vậy mà đã thành lão nhân gia, vậy Thành ca hắn không phải là đồ cổ?

Sở Thiên dở khóc dở cười, nói:

- Được rồi, anh đã đến rồi, vậy anh thể hiện đi, đánh bọn họ một trận, nhớ rõ, dù thế nào cũng không nên đánh chết.

-Vâng, đúng vậy, chúng là xã hội đen có tư cách.

Thành ca cười nịnh nói, lập tức hô lên với các thủ hạ:

- Các anh em, dạy dỗ đám con cháu kia một chầu coi, dù thế nào cũng không nên đánh chết bọn chúng.

Sở Thiên mãnh liệt lắc đầu, tên Thành ca này, trách không được lúc trước không nháy mắt làm thịt người tại nhà tắm hơi còn có thế sống đến bây giờ, quả là ti tiện Vô địch.

Chẳng có tí đánh nhau, chỉ là một bên bị đập, một lát sau, mấy tên mình đầy thương tích lăn lộn trên mặt đất. Đám Lục Phong thấy Sở Thiên cấu kết với xã hội đen, rất sợ hãi nhưng cũng tỏ ra vẻ khinh thường.

Tên lưu manh tóc vàng bị Sở Thiên đâm một đao cho nên cũng không bị đánh thêm. Thành ca đi tới, xách hắn đi qua, ném trước mặt Sở Thiên, nói:

- Mày chính là tên đầu sỏ đúng không? Mày có biết bọn tao là ai? Mày có biết trước mặt mày là ai ko? Chúng tao là Soái quân có phẩm chất đấy.

Tên tóc vàng đã không còn cái khí thế ngang ngược càn rỡ khi bắt nạt bọn Lục Phong, lúc này hắn như một con chó ghẻ trước mặt Sở Thiên, chịu đựng đau đớn cầu xin nói:

- Em có mắt như mù, có mắt như mù, không biết vị này Tiểu ca là người của Soái quân, em đáng chết, em đáng chết.

- Vị này Tiểu ca, cái kia vị đại ca a.

Thành ca đá tên tóc vàng một phát, đắc ý nói:

- Để Thành ca cho mày biết, vị này chính là chí cao vô thượng Thiếu soái của chúng tao, ranh con mày cũng dám vô lễ với Thiếu soái, có phải mày chán sống?

- A... đây là Thiếu soái?

Tên tóc vàng mặt mày tái nhợt, hắn mặc dù chưa từng gặp Thiếu soái Soái quân, nhưng cũng biết Soái quân bây giờ không ai bì nổi, toàn bộ Thượng Hải hầu như đều là thiên hạ của Soái quân. Thiếu soái càng là hoàng đế ngầm của đất Thượng Hải, mình đêm nay đắc tội hắn, chẳng phải là mạng nhỏ khó bảo toàn?

Đám người Lục Phong cũng biết gần đây Thượng Hải nổi lên một bang phái tên là Soái quân, đã thâu tóm toàn bộ bang Đầu Búa và Tương bang, thế lực như mặt trời ban trưa, không thể tưởng được Sở Thiên lại là người thống soái bọn họ, thật sự khó có thể tưởng tượng.

Trương Nhã Phong há hốc miệng, biết rõ Sở Thiên thông minh, mưu lược hơn người, là nhân vật hết sức quan trọng ở Thượng Hải. Hôm nay, lại được chứng kiến Sở Thiên uy phong bát diện, tâm hồn thiếu nữ lại càng xao động, hai chân không tự chủ được kẹp càng chặt hơn.

- Thiếu soái tha mạng, Thiếu soái tha mạng, em đáng chết, em đáng chết.

Tên tóc vàng hoảng sợ cầu xin, hoàn toàn quên mất vết thương ở bụng.

Sở Thiên vẫn không nói gì, đang cố gắng ăn hết cái đùi gà còn lại, không biết vì cái gì, Tiêu Niệm Nhu nướng thịt gà rất là ngon, hắn đã ăn đến miếng thứ tư rồi. Thành ca nhìn thấy Sở Thiên không có phản ứng, lại đá tên tóc vàng một cước, miệng đùa cợt:

- Vậy là chắc chết rồi, mày còn gì để Soái quân tha mạng?

Tên tóc vàng vì mạng sống, vắt hết óc tìm đường sống, đột nhiên gào lên:

- Thiếu soái, Thiếu soái, em, em có chuyện quan trọng muốn nói, chuyện quan trọng muốn nói.

Tất cả mọi người sững sờ, lòng hiếu kỳ mỗi người đều có. Sở Thiên ngừng ăn, muốn xem hắn có cái trò gì, thả đùi gà xuống. Chị em Tiêu gia đồng thời đi tới lau miệng cho Sở Thiên, vẻ ân cần săn sóc, bên cạnh Trương Nhã Phong méo mó nghĩ tới: ba vợ một chồng không biết Sở Thiên có chịu không nhỉ?

Sở Thiên nhìn các thực khách xung quanh, nói với Thành ca:

- Để mọi người giải tán đi, miễn cho trêu trọc cảnh sát, tìm phiền toái cho mình.

Thành ca gật gật đầu, quát bốn phía:

- Mau mau tản ra, ai lại vây xem, anh em cầm dao chém kẻ đó.

Thực khách vốn nghe thấy mùi ngon, nghe thấy Thành ca quát, lập tức giải tán hết, trở lại vị trí của mình tiếp tục nướng đồ, thỉnh thoảng nhìn về phía này.

Sở Thiên bảo Thành ca đem tên đó tới góc khuất, không cho người khác tới gần, sau đó đối với tên tóc vàng:

- Có chuyện gì quan trọng? Hy vọng anh không lừa tôi.

Tên tóc vàng, chịu đựng đau đớn, mở miệng nói:

- Thiếu soái, em chỉ có một cái tin tức, hy vọng ngài độ lượng tha mạng cho mấy anh em em.

Sau khi nói xong, từ trong thân thể, xuất ra một cái hộp gỗ mộc mạc đưa cho Sở Thiên.

Thành ca nhanh chóng đi tới, nhìn chằm chằm cái hộp, tra xét kỹ càng nói:

- Trong này có cơ quan gì hay không?

Lập tức cười với Sở Thiên:

- Thiếu soái, vẫn nên cẩn thận một chút, trong TV thường xuyên xuất hiện loại chuyện này, khi mở hộp ra, độc châm, thậm chí bom nổ, hay để cho chính hắn mở ra đi.

Tên tóc vàng bị Thành ca làm cho tức chết, nếu như vận mệnh không bị nắm giữ trong tay, hắn thật sự muốn mắng Thành ca: não phẳng.

Sở Thiên lại dở khóc dở cười, sức tưởng tượng của Thành ca quá phong phú, cái tên tóc vàng này làm sao có thể lấy ra đồ vật như thế, huống chi bây giờ là vì mạng sống, vì vậy cũng mặc kệ Thành ca hảo tâm, nhẹ nhàng mở ra nắp hộp, nhìn kỹ phía dưới. Sở Thiên tâm run nhè nhẹ, đây là: Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử? Dĩ nhiên là Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử. Sở Thiên biết, loại quân cờ này là sản vật trên một hải đảo sinh ra từ thiên nhiên ở trong ao trên Ngưng hà đài, có hai màu trắng đen do tự nhiên tạo ra, đông ấm hạ mát xúc cảm rất tốt. Sở Thiên sờ lúc đầu hơi mát mẻ, sau đó qua tay lại âm ấm, thật sự rất thoải mái.

Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử tại Đường triều có ghi lại: Đường triều Tô Ngạc ghi lại trong quyển dưới của “Đỗ Dương tạp biên” đó là: “ Trong các lễ vật mà Nhật triều vương tử dâng: có bảo khí âm nhạc, có trăm bản nhạc trân quý. Vương tử thích cờ vây, dâng lên kỳ phổ à ghi chép của các bậc tông sư. Vương tử còn thu mua ngọc Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử làm quân cờ. Loại ngọc này chỉ có ở phía đông, cách Vân quốc ba vạn dặm có một quần đảo, trên đảo có Ngưng hà đài, trên đài có ao đánh cờ, có các quân cờ bằng ngọc, chia thành hai bên. Quân cờ đông ấm, hạ mát gọi:Lãnh noãn ngọc”.

Sở Thiên biết, nếu bán Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử ở chợ đen tuyệt đối giá cả kinh người; với sự trân quý của nó, sao tên lưu manh này lại có? Sở Thiên đậy nắp lại, nhàn nhạt nói với tên tóc vàng:

- Anh lấy cái này ở đâu? Anh nếu như trung thực, đêm nay cho anh một con đường sống.

- Tại bến tàu số 7, nhặt bên ngoài một cái nhà kho.

Tên tóc vàng thấy có cơ hội sống, nói hết tất cả những điều mình biết:

- Hôm trước, quá nửa đêm, em tới nhà kho ở bến tàu số 7, nhìn thấy có mấy người lén lén lút lút khuân vác cái gì đó lên một chiếc xe màu đen, em có chút hiếu kỳ, chờ sau khi bọn họ rời đi, liền đi qua xem xét, hy vọng có thể nhặt được vật gì, kết quả tìm thấy nó rơi trên mặt đất, em không biết giá trị của nó, muốn qua mấy hôm nữa tìm người hỏi thử.

Kỳ thật, tên tóc vàng đi tới kho hàng chẳng qua muốn trộm cái gì đó để cải thiện sinh hoạt, vừa vặn gặp phải người nửa đêm khuân đồ, tưởng có ý giống mình, đều là phường trộm cắp, vì vậy sau khi bọn hắn rời đi, mình muốn nhìn xem có sót cái gì, kết quả mới nhặt được thứ bị đánh rơi này:Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử.

Nhà kho bến tàu số 7? Chỗ đó từng là địa bàn của Diệp Tam Tiếu, sau là địa bàn bang Đầu Búa, đương nhiên bây giờ là địa bàn của Soái quân, chỗ đó làm sao sẽ xuất hiện loại bảo vật này đâu này? Nhóm người chuyển đồ kia đi đâu? Là ai?

Sở Thiên cảm giác rất nhiều vấn đề nghi vấn, thói quen truy rõ căn nguyên, vì vậyhỏi kỹ càng tên tóc vàng:

- Anh chẳng lẽ không thấy rõ mặt bọn chúng? Có cái gì khiến anh có ấn tượng sâu sắc không?

Tên tóc vàng lắc đầu, nói:

- Trời tối quá, hơn nữa, bọn họ đều dùng khẩu trang, căn bản không nhìn thấy bộ dáng bọn họ; bất quá, đồ vật ấn tượng, ngược lại là có một chút.

Hắn mắt sáng lên:

- Cái kia xe bộ phận....

“ Vèo, vèo “ hai tiếng, không biết từ chỗ nào phóng tới hai cái ám khí, một cái lao tới Sở Thiên, Sở Thiên nhẹ nhàng tránh ra, 'Khi' một tiếng, một thanh đoản đao rơi xuống đất.

- A.

Sở Thiên thầm kêu không ổn, quay đầu lại, tên tóc vàng bị một thanh tiểu đao xuyên qua đầu hoàn toàn không có dấu hiệu của sinh mạng.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lại, một bóng người đang rất nhanh biến mất khỏi cửa của Trữ Thủy Thượng Nhạc Viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.