Đô Thị Thiếu Soái

Chương 414: Chương 414: Lấy được sổ tiết kiệm.




Ám Hồng vẻ mặt bình tĩnh bước ra ngoài nhà bạt, hướng về phía cửa trại, không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy có chút hoảng hốt.

Ba tên phần tử Đột Đột ở lại nhìn chằm chằm lên đồng hồ trên vách tường, chờ đợi giây phút sau cùng đến.

Đứng ở cửa nhìn theo Ám Hồng rời khỏi Sở Thiên nhẹ nhàng hát “Thuyền đánh ca hát muộn”, điệu ngân nga thê lương, có một luồng không khí làm cho người ta không ngăn được tình cảm u buồn bi thương.

Đột nhiên ca từ dừng lại, Sở Thiên quay đầu nhìn bọn Phong Vô Tình, thản nhiên nói:

- Giết bọn chúng!

Ba tên phần tử Đột Đột vẻ mặt thay đổi, thủ pháp thuần thục hướng ra sau sờ sung, nhưng đã quá muộn, đám người Phong Vô Tình vẫn vận sức chờ phát động hoàn toàn không cho bọn, chúng cơ hội, dao găm hoa lệ đầu tiên xẹt qua phía trước một tên phần tử đột đột, cổ họng gã trong nháy mắt mở một lỗ, tuy không to, nhưng cũng đũ trí mạng.

Cùng lúc đó, dao găm ba cạnh cùng dây thép cứng cũng xuyên qua hai gã phần tử Đột Đột khác, đao mỏng óng ánh bổ thêm một nhát trí mạng, hai cánh tay còn che miệng bọn chúng, khiến tiếng kêu thảm thiết của bọn chúng đều bị nuốt trong bụng, hoàn toàn không phát ra tiếng động.

Trên trại Thiên Lang chim chóc vẫn nhẹ nhàng vui vẻ như trước.

Lúc này Ám Hồng vừa mới đi tới cửa trại, Sở Thiên treo rèm vải lên, mặt mỉm cười nhìn cô ta lái xe rời đi.

Chiến Thiên Tường tiễn Ám Hồng quay lại xong, nhìn thấy ba xác chết trong doanh trại, không kìm được sững sờ:

- Thiếu soái, sao bọn họ chết rồi?

Vừa dứt lời, anh ta biết mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, không cần nói cũng biết Sở Thiên giết bọn chúng.

Sở Thiên trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ, không muốn khiến Chiến Thiên Tường hiểu lầm mình là một người hiếu sát, thản nhiên nói:

- Khi Ám Hồng đi có nói mấy câu tiếng Cương Tàng, đây không phải là ân cần hỏi thăm, mà là lời dặn dò đợi sau khi cô ta rời đi để lại ba gã phần tử Đột Đột giết chúng ta, trong bao còn có bốn trái bom mini kìa.

Phong Vô Tình cần thận kéo khóa túi đeo vai ra, trước mắt hiện ra rõ ràng lựu đạn cùng một màu với nước Đức, phát ra mùi tử vong.

Chiến Thiên Tường trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó phẫn nộ đến cực điểm, nói:

- Thiếu soái, bây giờ em sẽ đuổi theo đem ả quay trở lại!

Sở Thiên xua tay cho biết không cần, sau đó tiến đến cầm một quả lựu đạn nặng trịch cười nói:

- Tôi cố ý để cho cô ta trở về, để cô ta yên tâm dẫn người đi qua, đợi đến tám giờ tối, chúng ta sẽ một lưới bắt hết, thuận tiện cho mọi người lập công, tiện cho việc sau này quay về thành phố!

Chiến Thiên tường bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gật đầu, lập tức cảm kích nhìn Sở Thiên, Thiếu soái thật đúng là suy nghĩ vì anh em, xem ra mình đi theo anh ta thật đúng là sự lựa chọn chính xác! Lúc trước Sở Thiên nói cho anh ta biết những yếu tố bất lợi ở Thái Nguyên đã được giải quyết, Chiến Thiên Tường bất cứ úc nào cũng có thể an toàn về nhà, sau khi suy nghĩ anh ta lại quyết định ở lại, bởi trực giác cho anh ta biết, Sở Thiên có thể làm cho cuộc đời của anh ta tỏa sáng rực rỡ.

Chừng ba giờ chiều, Oánh Tử Tử dẫn đầu hai gã mặc quần áo sắt tiến vào trại Thiên Lang.

Sở Thiên vội pha loại trà ngon nhất để tiếp đãi bọn họ, qua nửa ngày nghỉ ngơi, sắc mặt bọn Oánh Tử Tử đã hồi phục vẻ hồng hào lại vài phần, điều duy nhất khiến mọi người buồn phiền là chết hơn hai trăm người thôn dân trại Nhĩ Cáp, đèn trong trại lại bắt đầu sáng rồi.

Oánh Tử Tử ngồi ở doanh trướng ngày trước của Thiên Lang, vô cùng bùi ngùi, trong vài ngày Hoang Nguyên đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, Thiên Lang ngạo mạn đã bị chôn vùi vào trong đất, Sở Thiên tướng mạo tầm thường đã trở thành bá chủ mới của Hoang Nguyên.

Đây hết thảy như một giấc mơ! Oánh Tử Tử khẽ thở dài, cũng không hàn huyên uống trà, mà từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp đưa cho Sở Thiên, nói:

- Đây là cái hộp Maria để lại, tôi từ đầu đến cuối đều không mở ra, không biết có thứ anh muốn hay không.

Sở Thiên không mở ra xem, tiện tay đưa cho Khả Nhi, tỏ ra đạm lợi trọng nghĩa, nắm lấy cốc thủy tinh nóng, chậm rãi lắc lắc, rất nghiêm túc nói:

- Tử Tử, Sở Thiên đã đem lại bất hạnh cho trại Nhĩ Cáp, khiến hơn hai trăm người chết dưới tay kỵ binh của Thiên Lang, trong lòng thực áy náy!

Oánh Tử Tử khẽ lắc đầu, trấn an lòng Sở Thiên:

- Việc này không liên quan đến anh, trại Cáp Nhĩ và trại Thiên Lang sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra sống mái với nhau, huống chi tôi đã từng thỉnh cầu anh đối phó với Thiên Lang, thôn dân trại Cáp Nhĩ không chết vì anh, mà là vì tôn nghiêm của mình mà chết!

Lời nói giản dị khiến trong lòng Sở Thiên càng cảm động, nghĩ tới tình trạng sống còn của trại Cáp Nhĩ, xuất phát từ chân thành khuyên bảo:

- Tử Tử, tôi biết trại Cáp Nhĩ thường xuyên từ mua bán thuốc phiện từ Tam Giác Vàng để duy trì cuộc sống, tuy thuốc phiện là món hàng có lợi nhuận kếch sù, nhưng làm như vậy thật sự quá nguy hiểm, mà đây cũng không phải là kế lâu dài, trong lòng Mai Tử cũng rất lo lắng và đau khổ!

Mặt Oánh Tử Tử dâng lên vẻ bất đắc dĩ, cô đương nhiên cũng biết em gái có ý kiến, nhưng cũng có biện pháp gì đâu chứ? Bốn thôn mười tám trại đều thuộc tình trạng vùng rừng thiêng nước độc, gieo trồng cây nông nghiệp nửa năm cũng không thu hoạch được, cũng không kiếm được vài đồng, chăn nuôi dê ngựa tuy có thể sống tạm, nhưng trước đây hoang nguyên bị Thiên Lang cầm giữ, chẳng ai dám đem dê bò ngựa ra tản bộ.

Tàng Đao rơi ra từ tay Oánh Tử Tử đang ngây người ra, lộ ra sáng bóng giản dị.

Sở Thiên thấy Oánh Tử Tử không nói gì, trong lòng cũng biết sự bất đắc dĩ của cô, vì thế mượn Tàng Đao để chuyển đề tài:

- Tử Tử, có thể cho tôi xem binh khí trên tay của cô không, tính chất của bọn chúng dường như không giống với vũ khí sắt khác!

Oánh Tử Tử cười cười, đem Tàng Đao của mình cho Sở Thiên, giải thích nói:

- Sở Thiên, anh đoán đúng rồi, binh khí của chúng thôi cứng hơn gấp mấy lần vũ khí sắt bình thường, tôi cũng không giấu anh, vì trại Cáp Nhĩ có một mỏ thiết nhỏ, sản lượng tuy không nhiều, nhưng khi tạo binh khí chỉ trộn vào một chút, những binh khí tạo ra sẽ càng trở nên sắc bén cứng rắn hơn!

Sở Thiên rút Tàng Đao không bắt mắt chút nào ra, đen sẫm giản dị tựa như thiết y, sau đó lại nhặt một thanh khảm đao lên, hai tay nắm chặt chém vào nhau, khảm đao theo tiếng mà mẻ ra, Tàng Đao lại như cũ không thấy vết đao, khiến đám người Phong Vô Tình sững sờ, không thể tưởng được Tàng Đao lại bá đạo như vậy.

Một ý nghĩ tự nhiên sinh ra trong lòng Sở Thiên, tương lai Soái quân tranh đoạt thiên hạ hắc đạo, bắn nhau quy mô lớn là không được phép phát sinh, hai bang gặp nhau, ngoài dũng khí ra, được cầm binh khí như đồ long đao này, vậy sẽ là cảnh tượng như thế nào?

Oánh Tử Tử lại chỉ vào chiến y màu đen trên người, chậm rãi nói:

- Những thiết y này cũng được thêm vào bột sắt đặc biệt, hàm lượng nhiều hơn so với binh khí, cho nên tạo ra những thiết y như này, cứng hơn nhiều so với áo chống đạn!

Sở Thiên nở nụ cười, thản nhiên hỏi:

- Tử Tử, sản lượng một năm của quặng sắt có thể chế tạo được bao nhiêu khảm đao?

Khóe miệng của Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nổi lên ý cười, bọn họ đã đoán được dụng ý của Sở Thiên rồi.

Oánh Tử tử nghĩ mọt lát, không chắc chắn nói:

- Cày này phải xem hàm lượng, nếu như độ cứng gấp mười lần khảm đao thường, chỉ sợ một năm đúc được cũng chỉ mấy trăm thanh, nếu độ cứng hơn khảm đao bình thường một chút, có lẽ sẽ làm được mấy ngàn!

Một năm làm được hai ngàn thanh đã đủ rồi! Sở Thiên đem ý tưởng của mình trực tiếp nói ra:

- Tử Tử, tôi muốn đầu tư ở trại Cáp Nhĩ ba trăm triệu, thành lập một nhà máy cắt gọt dụng cụ và một bãi chăn, tạo ra đạo cụ tốt nhất và huấn luyện ngựa cao cấp nhất!

- Đầu tư ba trăm triệu vào trại Cáp Nhĩ?

Oánh Tử Tử đầu tiên giật mình, lập tức vô cùng cảm kích:

- Sở Thiên, anh nói thật sao?

Sở Thiên nghiêm túc gật đầu, đến giá cả cũng ra rồi:

- Thật! Hơn nữa lại do cô dẫn đầu thôn dân trại Cáp Nhĩ phụ trách! Mỗi năm tôi cho cô năm mươi triệu phí quản lý và thuê sân, ít nhất mười năm, không biết ý cô thế nào?

Liên tục mười năm là năm trăm triệu, Sở Thiên cũng không tiếc, ngoài việc bản thân ấy náy với hơn hai trăm mạng người trại Cáp Nhĩ ra, càng chủ yếu vì lấy được sổ tiết kiệm và mật mã chìa khóa, nếu thật sự là tám trăm triệu đô la Mỹ như lời Maria nói, tiền mình bỏ ra có đáng gì đâu?

Oánh Tử Tử đứng lên, trên mặt lộ ra sự vui cùng hét sức, không ngừng lặp lại:

- Tốt quá rồi, tốt quá rồi, như vậy thôn dân trại Cáp Nhĩ có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, không cần vì sinh tồn mà quanh năm suốt tháng lao động mệt mỏi rồi.

Phải biết rằng, trại Cáp Nhĩ cũng buôn bán thuốc phiện, nhưng mỗi năm cũng chỉ kiếm được hơn ba mươi triệu, trong đó sau khi nộp lên hai mươi triệu cho Thiên Lang, còn dư lại hơn mười triệu trở thành phí sinh hoạt cho bốn năm trăm người trại Cáp Nhĩ dùng cả năm, chưa kể ăn, mặc, ở, đi lại, còn nuôi ngựa đều dựa vào hơn mười triệu đấy, mấy ngày này đại chiến với Thiên Lang chết hơn hai trăm người, trại Nhĩ Cáp đối với việc buôn lậu thuốc phiện đã tỏ ra lực bất tòng tâm rồi.

Cho nên Sở Thiên giúp đỡ người khi gặp nạn, làm sao mà Oánh Tử Tử không vui cho được?

Sở Thiên cũng bị lây nhiễm cảm giác hưng phấn của Oánh Tử Tử, trong lòng vui sướng nói:

- Tử Tử, mấy ngày này cô hãy thương lượng với thôn dân ở trại, sau khi có quyết định chính xác thì nói với tôi, tôi sẽ phái một nhóm nhân tài chuyên nghiệp từ Kinh thành đến trợ giúp xây công xưởng!

Oánh Tử Tử gật gật đầu, cảm kích nhìn Sở Thiên.

Sở Thiên suy nghĩ một lát, còn cho Khả Nhi lấy ra một bộ điện thoại vệ tinh đưa Oánh Tử Tử, cười nói:

- Bốn thôn mười tám trại cùng với Hoang Nguyên chịu ảnh hưởng của nhân tố địa lý, từ trường bị nhiễu nghiêm trọng, di động thường xuyên không có tín hiệu, đây là điện thoại vệ tinh, có thể giải quyết vấn đề tín hiệu!

Oánh Tử Tử tiếp nhận lấy, trong lòng thầm than suy nghĩ của Sở Thiên thật tinh tế, cái gì cũng nghĩ chu toàn như vậy.

- Chủ yếu hơn mà nói, nếu có chuyện gì bất ngờ!

Sở Thiên biết bốn thôn mười tám trại dân dũng mãnh, thường xuyên không một lời đã dùng binh khí đánh nhau, lo lắng bây giờ trại Cáp Nhĩ đàn ông không đủ, vì thế bổ sung thêm nói:

- Cô có thể liên hệ A Mộc Đồng hoặc Chiến Thiên Tường, chỉ cần bọn họ có thể làm được nhất định sẽ toàn lực úng phó!

A Mộc Đồng, Chiến Thiên Tường và Oánh Tử Tử nhìn lẫn nhau vài lần, trong lòng đều khẽ thở thở dài. Quả nhiên chỉ có lợi ích vĩnh hằng, không có kẻ địch nào là mãi mãi, ngày hôm qua hai đám người còn liều chết đánh đấm lẫn nhau, tương lai sẽ tay nắm tay cùng tiến rồi.

Lúc này, Sở Thiên đang mê mẩn nhìn lựu đạn Đức, nụ cười từ lộ ra từ trong ánh mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.