Bọn Sở Thiên vừa mới ăn xong chén đậu đỏ song da sữa thứ hai, Đặng Siêu và Hắc Tiến đã trở lại, Sở Thiên đứng lên, cười cười nói:
- Đặng đường chủ và Hắc Tiến huynh đệ khổ cực rồi, tất cả đều tốt chứ?
Trong nội tâm Đặng đường chủ và Hắc Tiến đều cảm thấy ấm áp, Sở Thiên không hỏi sự tình đã xử lý như thế nào, mà hỏi thăm bọn họ trước, chi tiết này, quả thực làm cho người ta cảm động.
Đặng đường chủ bước lên một bước, cung kính nói:
- Cảm ơn Thiếu soái quan tâm, sự tình đã làm thỏa đáng.
Sở Thiên tiến lên một bước, ôm vai Đặng Siêu cười cười:
- Chuyện Đặng đường chủ làm, Sở Thiên tự nhiên yên tâm.
Lập tức hắn tò mò vài phần hỏi:
- Quan Đông Đao đâu rồi?
Hắc Tiến cúi đầu ôm quyền, ngữ khí cung kính nói:
- Không biết tự lượng sức mình, chết rồi.
Sở Thiên nhìn Hắc Tiến thoả mãn gật đầu, Hắc Tiến nói chuyện càng ngày càng có trọng điểm, người như vậy thường có xu hướng thực tế, là người làm việc lớn.
Đặng Siêu nhìn thấy ánh mắt thưởng thức của Sở Thiên với Hắc Tiến, trong lòng cũng mừng thầm, Hắc Tiến đi theo mình nhiều năm như vậy, đã rất thành thục, cũng nên có bầu trời của mình rồi, vì vậy mở miệng nói:
- Thiếu soái, hiện tại Thượng Hải đã hoàn toàn bình định, bách phế đãi hưng, tôi nghĩ chúng ta cần mau chóng đem toàn bộ Soái Quân chỉnh hợp thật tốt, định ra quân pháp, quân quy thích hợp cho Soái Quân. Như vậy mới có thể để cho chúng huynh đệ hành động theo quy củ, người trái luật phải truy cứu, trị nghiêm. Đồng thời phân chia quyền lực và trách nhiệm một lần nữa, để cho thuộc hạ của các huynh đệ có chỗ chạy đầu.
Sở Thiên gật gật đầu, rất tán thành lời nói của Đặng Siêu. Hắn tán dương nói:
- Đặng đường chủ nói thật sự có lý, có quy tắc mới có thể thành phạm vi, cái đại sự này không biết có thể nhờ cậy Đặng đường chủ hay không?
Bang quy bang pháp của Soái Quân đều là sao chép Tương bang, cũng không thích hợp với ước nguyện sáng tạo nên Uy Vũ Chi Sư ban đầu của Sở Thiên. Đừng nhìn Soái Quân hiện tại phát triển nhanh chóng, nhưng tốt xấu lẫn lộn, quyền lực và trách nhiệm không rõ, đằng sau sự khuếch trương tất nhiên sẽ tồn tại rất nhiều vấn đề. Chẳng qua là chính mình một mực chưa quản tới chúng, tạm thời lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, quyền lực tập trung cao độ trong tay Soái Quân. Hiện tại tất cả đều đã kết thúc, những vấn đề này tất nhiên sẽ từ từ trồi lên mặt nước, nếu như xử lý không tốt, sẽ sinh ra hậu quả rất nghiêm trọng, nhìn Xô Viết giải thể là biết nó nghiêm trọng đến mức nào, cho nên những vấn đề này nhất định phải giải quyết từ căn nguyên.
Sở Thiên thầm thở dài: Vẫn là cổ nhân nói đúng, tranh giành thiên hạ dễ dàng, thủ giữ giang sơn mới khó...
Vốn Sở Thiên đã sớm muốn bổ sung các lỗ thủng của Soái Quân, nhưng ai biết được chuyện này nối tiếp chuyện kia mà đến, hoàn toàn không có thời gian cho mình thở dốc, mãi cho đến đêm nay mới coi như cơ bản hoàn thành nghiệp lớn thống nhất hắc đạo Thượng Hải. Nhưng mình cũng không có bao nhiêu thời gian đi nghiên cứu quân pháp quân quy, Hải Tử và Quang Tử lại là người trung nhân, đối với việc chế định quân pháp quân quy cũng không có bao nhiêu hứng thú. Hôm nay Đặng Siêu bỗng nhiên nói ra, Sở Thiên trong lòng khẽ động, Đặng Siêu này có thể nhìn ra vấn đề, tự nhiên trong nội tâm cũng có vài phần đối sách, dứt khoát đem đại sự này cho Đặng Siêu xử lý, tránh việc lãng phí một mảnh nhiệt tâm của Đặng Siêu.
Đặng Siêu nghe Sở Thiên đem chuyện quân pháp quân quy giao cho gã, sắc mặt vô cùng hưng phấn, cung kính nói:
- Đặng Siêu nguyện ý vì sự phát triển lâu dài của Soái Quân mà ra hết toàn lực, cúc cung tận tụy.
Gã chần chờ một chút, rồi cao giọng nói:
- Thiếu soái, Đặng Siêu còn có một yêu cầu quá đáng, mong Thiếu soái chấp thuận?
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, tựa như hắn đã đoán được chuyện Đặng Siêu muốn nói, mở miệng cười nói:
- Tất cả mọi người là huynh đệ sinh tử, Đặng đường chủ cứ nói đừng ngại.
Đặng Siêu nhìn Sở Thiên, dốc hết dũng khí đem lời nói ra:
- Đặng Siêu tuổi tác đã cao, chỉ sợ khó nhất tâm nhị dụng, nếu như nghiên cứu quân pháp quân quy, sẽ không có tinh lực để ý tới việc vặt trong nội đường, không biết Đặng Siêu có thể chuyển vị trí đường chủ này cho Hắc Tiến không?
Hải Tử và Quang Tử, còn có cả Hắc Tiến đều hơi sững sờ, không ai ngờ Đặng Siêu lại đột nhiên thoái vị cho Hắc Tiến, quả thực ngoài dự đoán mọi người.
Hắc Tiến nghe Đặng Siêu coi trọng mình như thế, nghẹn ngào quỳ gối trước mặt Đặng Siêu, lắc đầu nói:
- Đặng đường chủ phong thái hơn người, tinh lực dồi dào, sao có thể nói tuổi tác đã cao chứ? Huống hồ, Hắc Tiến có tài đức gì mà ngồi vào vị trí đường chủ chủ? Hắc Tiến đã sớm hứa với Quan Nhị ca, một đời nguyện ý làm đầy tớ của Đặng đường chủ, thay Thiếu soái, thay Đặng đường chủ, thay Soái Quân phân ưu giải nạn, phá núi mở đường, chức đường chủ này Hắc Tiến tâm lĩnh, nhưng Đặng đường chủ thoái vị thật sự là tuyệt đối không thể.
Đặng Siêu lắc đầu, thần sắc bắt đầu trở nên nghiêm trang, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Hắc Tiến đứng lên, Đặng Siêu sở dĩ từ đi cái chức đường chủ này là vì chuyên tâm chế định quân pháp quân quy Soái Quân, để Soái Quân phát triển tốt hơn, chứ không phải cố ý thoái vị cho cậu. Huống hồ Hắc Tiến cậu có năng lực như thế, tôi mới tiến cử với Thiếu soái, nếu như cậu không có năng lực, Đặng Siêu tôi sao có thể vì cậu là người thân tín mà đem chức đường chủ cho cậu? Cậu cũng quá xem nhẹ cách làm người của Đặng Siêu tôi rồi.
Lời nói này làm Hải Tử, Quang Tử và Hắc Tiến rung động thật sâu, mà ngay cả Sở Thiên cũng bị cảm động. Đặng Siêu chí công vô tư như thế, tiến hiền không tránh thân, thật sự làm cho người ta bội phục. Soái Quân đúng là cần người như Đặng Siêu để có sự cân đối ở tầm vĩ mô, hơn nữa Sở Thiên tin tưởng, lấy cách làm người của Đặng Siêu, sau khi chế định ra quân pháp quân quy, sẽ làm cho toàn bộ huynh đệ Soái Quân tin phục.
Vì vậy, Sở Thiên tiến lên, thở dài, nói với Hắc Tiến vẫn quỳ trên mặt đất:
- Hắc Tiến, từ nay về sau, anh chính là đường chủ, tiếp nhận vị trí của Đặng đường chủ.
Mặt mũi Hắc Tiến tràn đầy lo lắng, gã muốn từ chối cái chức đường chủ này, gã không phải là không muốn ngồi vào đó, chẳng qua là không muốn thay thế vị trí của Đặng Siêu. Đặng Siêu với gã chính là thân nhân, chính là ân nhân. Làm cho gã từ một tiểu tử nghèo lưu lạc ở Thượng Hải, bị người ta khi dễ lăng nhục, trở thành Hắc Tiến được người người tôn trọng hôm nay, nếu như gã thật sự ngồi lên vị trí củ Đặng Đường chủ, gã có cảm giác mình không bằng cả heo chó.
Sở Thiên thấy Hắc Tiến từ chối, liền mở miệng nói với Đặng Siêu:
- Đặng đường chủ, sau khi ông chế định quân pháp quân quy xong, tôi còn hi vọng ông có thể đảm nhiệm chức vị Chấp Pháp đường chủ, giám thị từng đường khẩu, thậm chí bản thân tôi, lấy sự công chính vô tư của ông bảo vệ quân pháp quân quy Soái Quân. Trước mặt pháp quy, tất cả đều ngang hàng, làm cho huynh đệ Soái Quân đạt được cơ hội công bình, Đặng đường chủ có bằng lòng tiếp nhận hay không?
Đề nghị của Sở Thiên trong lúc vô hình đã đem Đặng Siêu tăng lên một cấp bậc, lại để cho sự áy náy của Hắc Tiến lập tức tản đi, Hắc Tiến và Đặng Siêu đều cảm kích nhìn Sở Thiên. Điều Hắc Tiến cảm kích là, Đặng Siêu là Chấp Pháp đường chủ, so sánh với hiện tại, càng cho thấy Đặng Siêu là nhân vật trọng yếu của Soái Quân, là thân tín của Thiếu soái. Đặng Siêu cảm kích chính là, Sở Thiên tín nhiệm mình như thế, đem vị trí đường chủ chấp pháp đường trọng yếu cho mình, lại để cho Hắc Tiến có thể yên tâm thoải mái ngồi trên đường chủ vị, Thiếu soái thật sự là dụng tâm rồi.
Đặng Siêu cao hứng thân hình có chút lắc lư, ngữ khí hưng phấn nói:
- Tạ Thiếu soái, Đặng Siêu nhất định đem hết toàn lực, nếu như, có thể đạt được ý kiến quý giá của Bát gia, tôi nghĩ sẽ càng thêm hoàn thiện.
- Tôi sẽ nói với Bát gia, chắc hẳn lão nhân gia cũng không cự tuyệt.
Sở Thiên biết Đặng Siêu nói rất có lý, Bát gia thống lĩnh Thượng Hải nhiều năm như vậy, tự nhiên biết rõ như thế nào mới có thể khống chế tốt một bang phái.
Lúc này, Khả Nhi đem mấy chén đậu đỏ song da sữa đi ra, người còn chưa tới trước mặt, hương vị đậu đỏ đã tản ra.
Sở Thiên vừa mới cầm chén, điện thoại bỗng nhiên vang lên, bên tai truyền đến thanh âm cười mỉa của Thành ca:
- Thiếu soái, chuyện giữa trưa tôi đã làm thỏa đáng, hủy diệt toàn bộ ảnh chụp, cho bọn chúng chút giáo huấn, tôi còn đem mấy người bọn chúng nhốt lại, chờ Thiếu soái phân phó.
Thành ca dừng lại một hồi, ngữ khí trở nên nhẹ hơn, nói:
- Cô gái Phương Tình kia, tôi nên đưa tới đâu cho Thiếu soái đây?
Sở Thiên chợt nhớ tới chuyện lúc giữa trưa, nhớ tới Phương Tình, nghe được câu nói phía sau của Thành ca, Sở Thiên cảm thấy nhức đầu rồi, lúc đó nhìn thấy Thành ca mỉm cười đã cảm thấy có vài phần không đúng, không nghĩ tới Thành ca quả nhiên hiểu lầm ý của mình. Cho là mình muốn chiếm lấy phụ nữ đàng hoàng, còn bắt con gái nhà lành về, lúc này chỉ có thể đi qua đó nói lời xin lỗi với con gái người ta, vì vậy bất đắc dĩ nói:
- Anh bây giờ đang ở đâu? Tôi tự mình đi qua một chuyến.
Tiếng cười của Thành ca trở nên mập mờ, nói thật nhỏ:
- Tôi trói cô ta ở trong phòng Vip của khách sạn Thiên Phúc, số phòng là 818, Thiếu soái, anh trực tiếp đi qua là được rồi, chơi vui vẻ, ha ha.
Sở Thiên dở khóc dở cười, Thành ca này, đặt ở thời cổ đại, nhất định là một cẩu nô tài rất tốt:
- Ừ, tốt, tôi sẽ đi qua, anh đối xử tử tế với mấy vị phóng viên khác, cho bọn họ ăn uống, chờ tin tức của tôi rồi thả người, dù sao cũng là phóng viên, ngàn vạn lần không nên làm họ tổn thương.
Thành ca liên tục nói xong vài tiếng:
- Minh bạch, minh bạch, chúng ta là xã hội đen có tố chất, Thiếu soái yên tâm, yên tâm.
Sở Thiên hận không thể đem Thành ca đá xuống sông Hoàng Phổ, tiểu tử này lại mò mẫm quấy rối cả ngày, nhưng hắn nhìn sự trung tâm của Soái ca nên cũng không so đo.
Sở Thiên để điện thoại xuống, lộ ra vài phần bất đắc dĩ, Quang Tử nhìn thấy biểu lộ của Sở Thiên, có vài phần kỳ quái, mở miệng nói:
- Em ba, còn có chuyện lớn gì mà làm cho em có loại vẻ mặt này thế?
Sở Thiên cười khổ một tiếng, nói:
- Trưa nay em bảo Thành ca không nên thương tổn một nữ phóng viên xinh đẹp, kết quả Thành ca đem mấy phóng viên đó bắt hết toàn bộ, còn đem nữ phóng viên xinh đẹp kia cột lên giường, muốn hiến cho em, anh nói, em có thể không phát điên sao?
- Ha ha ha.
Đám người Quang Tử phá lên cười, Thành ca này thật biết điều.
Sở Thiên nói tiếp:
- Hiện tại em chỉ có thể tự mình đi gặp người ta nói lời xin lỗi.
Nói xong, hắn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn đi ra cửa.
Khách sạn Thiên Phúc phòng 818, Phương Tình đã bị mang đến đây gần mười tiếng rồi, hiện tại cô mới biết được năng lượng to lớn của đám Thành ca, hoàn toàn không để ý tới thân phận phóng viên, cũng không úy kỵ cáo trạng ngôn luận, ngay trước mặt mọi người, trói cô và ba vị đồng nghiệp như gia súc đem đi. Sau đó khách khách khí khí đem cô đến nơi đây, cột lên giường, may mắn bọn Thành ca không có xâm phạm, nếu không chỉ sợ cô phải cắn lưỡi tự vận.
Toàn bộ gian phòng tối đen khiến người ta sợ hãi, thậm chí Phương Tình không nhìn thấy ngón tay của mình, người luôn luôn kiên cường như cô vậy mà lúc này cũng chảy nước mắt. Cô chưa từng chịu qua loại ủy khuất, khổ như thế này.
Bỗng nhiên, một tia ánh sáng bắn vào, cửa dần dần mở ra, lập tức đèn phòng sáng lên.
Phương Tình bị ánh sáng làm cho lóa mắt liền nhắm lại, lập tức chậm rãi mở hai mắt xinh đẹp ra, chỉ thấy trước mặt là người trẻ tuổi lúc trưa kia, trên mặt vẫn còn bộ dáng tươi cười, khí suất mê người.
- Cô khóc à?
Sở Thiên nhẹ nhàng hỏi, nhanh chóng dùng dao gọt trái cây, cởi dây thừng ra cho Phương Tình. Sở Thiên nhìn dây thừng, có chút cười khổ. Loại này dây thừng này chắc trói một con tinh tinh trưởng thành cũng không có vấn đề, vậy mà lấy ra đối phó thiếu nữ, như vậy, thật sự là muốn bị trời phạt.
Phương Tình nhìn thấy Sở Thiên xuất hiện, bỗng nhiên lại rơi lệ, tất cả ủy khuất đều theo nước mắt chậm rãi chảy xuống, tựa như muốn cho Sở Thiên nghe thấy thanh âm trong lòng của nàng, muốn nói những điều bất mãn với Sở Thiên.
Sở Thiên ôm chầm Phương Tình, ôn nhu nói bên tai cô:
- Phương Tình, thực xin lỗi, thật sự không nên đối với cô như vậy.
- Ừ, ừ, ừ.
Phương Tình dùng nắm tay cố gắng đánh Sở Thiên, nhưng không có ý tránh khỏi sự ôm ấp của Sở Thiên.
Nếu như loại này tình cảnh này bị người không biết chuyện nhìn thấy, còn tưởng rằng vợ chồng son cãi nhau xong mới hòa thuận lại, làm sao biết được hai người kia chẳng qua là oan gia gặp mặt một lần.
Sau khi Phương Tình phát tiết một trận, tâm tình lắng xuống, tựa ở trên lồng ngực Sở Thiên lẳng lặng nghe tiếng tim đập của hắn, nội tâm của cô dần dần nổi lên sự rung động. Tuy chỉ mới gặp mặt Sở Thiên một lần, nhưng suất khí phiêu dật của Sở Thiên, còn có sự bá đạo đã sớm khắc thật sâu vào trong lòng của cô. Cô cảm thấy Sở Thiên chính là bạch mã vương tử mình chờ đợi nhiều năm, mặc dù không có mây bảy màu, nhưng loại kinh nghiệm này chỉ sợ cũng là độc nhất vô nhị.
Có lẽ cái này là vừa thấy đã yêu. Phương Tình thầm nghĩ.
- Cô đói bụng không? Tôi dẫn cô đi ăn cơm.
Sở Thiên đợi Phương Tình khóc thỏa thuê, ôn nhu vuốt ve mặt của cô, hỏi rất dịu dàng.
Phương Tình y như là chim non nép vào người hắn gật đầu, hoàn toàn không có sự kiên cường và quyết đoán ngày thường, ủy khuất cũng đã tan thành mây khói, giờ phút này, cô chỉ muốn muốn làm một tiểu nữ nhân.
Sở Thiên đưa Phương Tình từ từ ra khỏi phòng VIP 818, vừa mới đóng cửa lại, một thanh âm từ phía sau truyền đến:
- Phương Tình, sao cô lại ở chỗ này?