Đô Thị Thiếu Soái

Chương 81: Chương 81: Lệnh điều động của trung ương.






Trở về quán rượu Vong Ưu, chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình nhìn thấy Sở Thiên bê bết máu, hoảng hốt. Cái người này chỉ đi ra ngoài tản bộ vậy mà khi về máu me be bét, thật là từ xưa đến nay mới thấy lần đầu. Hai cô gái đều cho rằng Sở Thiên bị trọng thương, nháo nhào vây tới xem xét. Sở Thiên cười cười, cởi quần áo ngoài ra, nói:

- Đó là máu của người khác.

Lâm Ngọc Đình nhướng mày, nói:

- Thành thật khai báo cho bổn tiểu thư, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Hiển nhiên, Sở Thiên không thể đem chuyện đó nói cho hai cô, càng không thể nói cho các cô về ngọc Vô Danh cùng bí mật động trời kia. Bởi vì nó hoàn toàn có thể khiến các cô vướng vào vòng nguy hiểm. Dựa theo lời của Vương mù, có một đại nhân vật trong giới buôn lậu cổ vật rất tin tưởng vào truyền thuyết này, nếu không hắn cũng sẽ không bỏ ra 5 triệu và thuê mấy người Trương Dương Phong đi đối phó lão Vương mù.

Bởi vì Vương mù không cẩn thận tiết lộ.ra truyền thuyết về viên ngọc thạch, khiến bản thân gặp họa chết người. Nếu như Sở Thiên nói cho chị Mị và Ngọc Đình, không cẩn thận có ngày nào đó hai người trong lúc vui đùa mà nói ra, tai họa là khó có thể tránh khỏi. Vì vậy, Sở Thiên tránh nặng tìm nhẹ nói:

- Lúc đang đi đường tôi gặp phải một người bị ngã chảy máu, vì vậy liền cõng người đó chạy qua con phố tìm bác sỹ, may mắn cũng không việc gì, chuyện chỉ có vậy thôi.

Chị Mị và Lâm Ngọc Đình tuyệt đối tin tưởng Sở Thiên, cũng tin tưởng Sở Thiên cứu người gặp hoạn nạn. Vì vậy hai cô bớt lo hơn, cũng không gặng hỏi nữa. Chị Mị cầm lấy quần áo Sở Thiên, đi lên sân thượng ném vào máy giặt. Lâm Ngọc Đình thì cười tủm tỉm với Sở Thiên, trong mắt lóe ra một tia khó hiểu. Sở Thiên thấy thế, trong lòng lo lắng hỏi:

- Lâm nha đầu, bạn cười gì vậy?

Lâm Ngọc Đình lại gần, bĩu môi nói:

- Mình vừa mới làm chút đồ ăn khuya cho bạn.

Thần kinh của Sở Thiên bị kéo căng ra như dây đàn.

Sở Thiên kinh hãi, đứng dậy, khó nhọc cười nói:

- Mình đã ăn ở bên ngoài rồi, rất no, bạn với chị Mị không còn việc gì nữa thì nên đi ngủ sớm thôi, ngủ ngon nhé.

Nói xong, hắn ba chân bốn cẳng chạy về phòng, mong tránh được đại kiếp nạn.

Nhưng chưa khịp chạy, Sở Thiên đã bị Lâm Ngọc Đình nhanh tay nắm lấy vạt áo, oán hận nói:

- Không được, bạn phải ăn hết.

Sau đó, cô kéo Sở Thiên đến bàn ăn. Trên mặt bàn đã bày biện một chén cháo xương heo nóng hổi, bên cạnh còn có hai quả trứng chần nước sôi, thoạt nhìn bề ngoài tương đối đẹp mắt, nhưng Sở Thiên vẫn không dám dùng thử, vẻ mặt đau khổ không ngừng cầu khẩn nhìn Lâm gia đại tiểu thư.

Lâm Ngọc Đình không chút động lòng, nghiêm trang nói:

- Đêm nay nhất định phải ăn, về sau bạn không ăn cũng không sao cả.

Sở Thiên thấy cô hứa hẹn, không thua gì thiên hạ đại xá, tràn đầy hưng phấn, một lần vất vả cả đời sung sướng, dù trước mắt cháo khó nuốt như thế nào, trứng chần nước sôi khó ăn ra sao, cũng phải nhắm mắt, bịt mũi ăn bằng hết, vì tương lai con em chúng ta.

Sở Thiên rốt cục nhanh như chớp húp hết chén cháo xương heo, hắn phát hiện cháo khá là ngon. Hương thơm nồng nàn, lại có chút vị mặn, sau đó lại ăn miếng trứng chần nước sôi, cũng rất hợp khẩu vị. Lúc này, chị Mị cũng đi vào phòng ăn, Sở Thiên vội ngẩng đầu nói:

- Chị à, cám ơn chị, đêm nay cháo xương heo cùng trứng chần nước sôi đều ăn thật ngon, rất tuyệt nha…

Chị Mị lập tức lắc đầu, nhẹ nhàng cười cười, nói:

- Em à, đêm nay đồ ăn khuya là Ngọc Đình làm đó, chị chẳng qua là ở bên cạnh hướng dẫn em ấy làm thôi.

Sở Thiên không tin ,tràn đầy kinh ngạc nói:

- Thật sao?

Lâm Ngọc Đình đắc ý cười cười, tuy Sở Thiên hiểu lầm là chị Mị làm, nhưng lời khen còn đó, nấu rất ngon, cô cao hứng nói:

- Đúng thế, bổn cô nương dụng tâm nấu cháo cho ngươi, đêm nay thành ra không có thời gian ôn bài, ngươi ngày mai bất kể ngươi làm gì cũng phải giúp ta ôn tập.

Sở Thiên thầm kinh ngạc. Lâm Ngọc Đình trong thời gian ngắn đã học được cách nấu cháo ngon như vậy, xem ra tâm tư hao phí không ít, lập tức cười khổ. Lâm Ngọc Đình đối với ba của cô cũng không tốt đến như vậy, đây là rõ ràng có ý tứ đối với hắn. Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác có áp lực vô hình ập tới.

Chị Mị mang tới mấy cốc sữa nóng, ngồi cạnh Sở Thiên, nói:

- Quên nói cho em biết một tin tức tốt, ba của Ngọc Đình được điều tới thủ đô.

Lâm Ngọc Đình tựa hồ sực nhớ ra, bổ sung nói:

- Đúng vậy, ba mình lúc tối có gọi tới cho mình nói rằng, bởi vì lần này phá án thành công, nên được chuyển tới nhậm chức ở trung ương.

Sở Thiên trong lòng khẽ động. Lâm Ngọc Thanh trải qua vụ án lớn lần này, tất nhiên được thăng chức, nhưng điều tới thủ đô quả thật làm hắn bất ngờt, hơn nữa là đi làm thẩm phán, xem ra có người sợ Lâm Ngọc Thanh tại vụ án này phát hiện thêm cái gì khác, nóng lòng thuyên chuyển ông đi nơi khác. Lâm Ngọc Thanh thuyên chuyển tới thủ đô, không còn liên quan tới nơi đây, tránh khỏi phiền phức. Hắn tự hỏi là người nào e ngại Lâm Ngọc Thanh tiếp tục điều tra? Là ai có quyền hành lớn như vậy, nhanh chóng điều ông đi nơi khác?

Sở Thiên cảm thấy may mắn không đem chuyện Hồng Diệp nói lại cho Lâm Ngọc Thanh, nếu không hiện tại cục diện rất khó đoán được.

Sở Thiên vẫn không nói gì, chị Mị lại lên tiếng, nói:

- Chị cảm thấy có người không muốn Lâm Kiểm sát trưởng tiếp tục điều tra vụ án Ngưu Côn, cho nên nóng lòng điều ông ấy đi.

Lâm Ngọc Đình mặt mũi tràn đầy cao hứng nói:

- Em mặc kệ có ý gì, chỉ cần lão đầu tử không làm Kiểm sát trưởng nữa thì tốt rồi. Chị không biết, ba là Kiểm sát trưởng làm cho em lúc nào cũng lo lắng. Xã hội bây giờ hiểm ác vô cùng; ba lại đắc tội với người nhiều vô cùng nguy hiểm. Bây giờ chuyển công tác, chỉ cần nhìn qua mấy cái chứng cứ, lắng nghe lời nhân chứng, sau đó cùng mọi người thảo luận một chút, lại gõ cái tấm ván gỗ là được rồi, hoàn toàn không có gì mạo hiểm.

Sở Thiên cùng chị Mị tỷ trong nội tâm cảm thấy Lâm Ngọc Đình nói cũng đúng, đối với cô ấy an nguy của Lâm Ngọc Thanh mới là quan trọng nhất, về phần cái gì mà “Thiết diện vô tư “ “Công chính nghiêm minh” đối với các cô mà nói rất xa xôi. Sở Thiên chợt phát hiện, việc này cũng không phải không tốt? Huống chi Lâm Ngọc Thanh lên làm thẩm phán cũng có nhiều đất dụng võ.

Sở Thiên bỗng nhiên nở nụ cười với chị Mị:

- Chị, em nghĩ có lẽ cũng nên đóng cửa quán Vong Ưu này thôi, chị em mình rời lên thủ đô kinh doanh, em vào Đại học Thiên Kinh, hai chị em mình chăm sóc lẫn nhau.

Chị Mị mặt đỏ lên, cô biết rõ ý tứ chân chính của Sở Thiên, là muốn cô cùng Lâm Ngọc Thanh rút ngắn khoảng cách, như vậy mới có cơ hội tác hợp cho hai người. Rất nhanh, chị bình tĩnh lại, nói:

- Được, em đi nơi nào, chị liền đi nơi đó chăm sóc em.

Nói xong, chị lấy quần áo để đi tắm.

Sở Thiên mặc dù cố ý ám chỉ chị Mị đi theo Lâm Ngọc Thanh, nhưng trong lòng thật ra cũng không muốn rời xa chị, những ngày này, đã thành thói quen có chị chăm lo, ăn món ngon chị nấu, còn có rượu Trúc Diệp Thanh nữa.

Sở Thiên tiếp tục húp cháo xương heo . Lâm Ngọc Đình nhìn sang chị Mị, sau đó lại suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên thần thần bí bí ghé sát mặt Sở Thiên, thấp giọng nói:

- Những ngày này ở chung, mình thấy chị Mỵ rất tốt, dịu dàng, khéo hiểu lòng người, lại còn độc thân, bạn nói, mình có nên giới thiệu cho ba của mình không?

Sở Thiên tý sặc, nhổ vội miếng xương heo trong miệng ra.

Bệnh viện Đông Phương, bác sĩ trực nhìn qua bệnh lịch trên đầu giương của Vương mù lòa, kinh ngạc:

- Cái gì? Cô đơn? Ung thư giai đoạn cuối? Tự sát không thành?

Nằm trên giường bệnh Vương mù lòa sờ tìm lấy cái túi, sau đó khó khăn mở ra.

Con mắt bác sỹ phát sáng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.