Tiếu Thanh Băng ngồi sụp xuống đất, giọng điệu có phần bi thương đáp lại:
- Buổi trưa chúng ta đang ăn cơm ở nhà ăn, bỗng Băng Tuyết nhận được
điện thoại rồi nói với chúng tôi, có việc phải đi một lát, chúng ta
tưởng cô ấy có việc vặt gì cần xử lý cho nên cũng không tham dự vào, ai
biết được, cô ấy lại không quay về nữa rồi.
Sở Thiên không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn ông chằm chằm.
Tiếu Thanh Băng thở ra mấy hơi khó khăn, đau khổ cúi đầu nói:
- Mãi đến khi chúng tôi ăn xong, vẫn không thấy bóng dáng của cô ấy đâu, gọi điện cho cô ấy cũng không có người thưa máy, chúng tôi có dự cảm
không lành, liền tìm cô ấy ở những nơi gần khu nhà ăn, kết quả là trong
một con ngõ nhỏ bỏ hoang cách 500 mét tìm được cô ấy, tìm được thi thể
của cô ấy.
Đưa tay vỗ vỗ vào vai ông khiến ông cảm thấy nhẹ nhõm, Sở Thiên cau mày đứng dậy, đi tới đi lui mấy lần, hỏi:
- Vậy làm thế nào các ngươi lại xác định toàn bộ là đặc công Triều Tiên
gây ra? Chẳng lẽ không thể nào là phần tử hắc bang trả thù các ngươi
sao? Quan trọng hơn nữa, gần đấy chẳng lẽ thật sự không có người nhìn
thấy sự việc xảy ra sao?
Tiếu Thanh Băng lắc đầu không chút do dự, nói như đinh đóng cột:
- Không thể nào là phần tử hắc bang bình thường gây nên được! Phần tử
Hắc bang không có dũng khí bắn giết cảnh sát như vậy, quan trọng hơn là, Văn Băng Tuyết bản lĩnh không kém, tài bắn súng cũng rất chính xác,
nhưng ngươi có thể thấy, cô ấy không có chống cự lại, bị hung thủ bắn
chết.
Sở Thiên gật gật đầu, khẽ thở dài nói:
- Điểm này nói không sai!
Ánh mắt Tiếu Thanh Băng lại trở nên u ám, tiếp tục nói thêm:
- Đấy là con ngõ nhỏ bỏ hoang chờ giải phóng mặt bằng, xung quanh không
có người nào ở, máy quay lại bị phá đi, cho nên tận năm tiếng đồng hồ
sau khi phát hiện sự việc, tổ trọng án cũng không có tìm ra người chứng
kiến, hiện tại bọn họ đang phân tích máy quay đường phố, xem xem có
người nào khả nghi không.
Sở Thiên giống như là một thám tử, chậm rãi nói:
- Nguồn gốc của súng từ đâu?
Tiếu Thanh Băng gượng cười, vẻ mặt lúc này còn khó coi hơn nhiều là khóc, y lắc đầu nói:
- Không thể truy ra được, đây là súng ống tự lắp ráp, hung thủ đã mua
các linh kiện cấu thành như lò xo, phóng đạn, ống sắt từ cửa hàng Ngũ
Kim, tổ trọng án vốn không thể truy ra được, tuy nhiên đây lại lần nữa
chứng minh bọn chúng không phải phần tử hắc bang.
Sở Thiên gật gật đầu, xem ra hung thủ quả thật chuyên nghiệp mạnh mẽ.
Còn chưa đợi Sở Thiên nói cái gì đó, cánh cửa đột nhiên bị mở bung ra
rồi, thủ hạ Tiếu Thanh Băng, cũng là bạn trai của Văn Băng Tuyết - Mã
Phi cao giọng hét lên:
- Đội trưởng, tôi tìm thấy hung thủ rồi, tìm thấy hung thủ rồi.
Ánh mắt mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Mã Phi, Sở Thiên không khỏi có vẻ khen ngợi anh ta, khi những người khác còn đang đau khổ buồn rầu, chàng thanh niên này lại có thể giữ vững lý trí truy tìm hung thủ, xem
ra ngày trước mình đã coi thường anh ta rồi, lúc này, Mã Phi đã xông tới trước mặt Tiếu Thanh Băng, toàn thân vui đến phát khóc quỳ xuống
Anh ấy mặc dù nhìn thấy Sở Thiên, nhưng chẳng quan tâm để ý tới, ân oán
gì cũng không bằng tìm được hung thủ để báo thù, mà Tiếu Thanh Băng
chính là sự ủng hộ lớn nhất của anh, không đợi Tiếu Thanh Băng nói, anh
đã nói hết ra:
- Đội trưởng, tôi tìm thấy máy quay thiên văn ở tòa cao ốc gần đấy, nó vừa may lại quét đến tình hình ở con ngõ đấy.
Tiếu Thanh Băng vui mừng khôn xiết hét lên:
- Trở về cục cảnh sát!
Trở lại Cục Cảnh sát, bọn Tiếu Thanh Băng và người của tổ trọng án bận
luống cuống tay chân, Sở Thiên và Khả Nhi lặng lẽ chờ kết quả ở phòng
hội nghị, Sở Thiên không phải theo tới Cục Cảnh sát để góp vui, mà là
cái chết của Văn Băng Tuyết ít nhiều khiến Sở Thiên có chút áy náy, cho
nên muốn tận mắt xem bọn cảnh sát giải quyết vụ án này.
Chỉ khi nào tên sát hại Văn Băng Tuyết sa lưới pháp luật, hắn mới có thể an tâm, Sở Thiên cũng không đợi quá lâu, bởi vì liên quan đến bắn chết
nhân viên cảnh sát cho nên sự việc đều được dốc sức điều tra, bất kể là
giám định thời gian quay hình, hay là phân tích hình ảnh đều được xử lý
rất nhanh, nhưng kết quả lại khiến tất cả mọi người đều rất thất vọng.
Tiếu Thanh Băng mở đoạn video chưa đến hai giây cho Sở Thiên xem, trong
đoạn video không có bất kỳ hình ảnh hữu dụng nào, chỉ có hình ảnh một
nam một nữ từ trong ngõ đi ra, hơn nữa tên con trai chỉ lộ một nửa bên
mặt, ông gượng cười lắc đầu:
- Đoạn video này chỉ chứng minh được bọn họ đi ra từ trong ngõ, còn đâu chẳng chứng minh được cái gì cả.
Sở Thiên nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt của tên con trai, khuôn mặt nữ
tính, ánh mắt bình thản điềm tĩnh, khóe mắt còn lộ chút nét cười nghịch
ngợm, quan sát phần trán và mũi, lộ rõ vẻ đặc trưng của người Triều Tiên không sót vào đâu được, xem ra là một chàng trai trẻ tuổi khí thế hơn
người, nhưng trực giác của Sở Thiên lại nói cho hắn biết, tên này là
hung thủ.
Mã Phi đau khổ đập bàn, gào lên:
- Bọn chúng chắc chắn là hung thủ!
Tiếu Thanh Băng khẽ thở dài:
- Đoạn video này không có tác dụng lớn gì cả.
Sở Thiên đan ngón tay vào nhau, thản nhiên nói:
- Thời gian phù hợp không?