Ánh mắt Tố Tố nhảy lên, nhìn trộm nói:
- Tố Tố làm sao có vận khí tốt bằng Thất ca chứ, hưởng thụ tại hậu viện này mấy tháng nay, Tố Tố còn phải ở phía trước đài vội vàng đến vội vàng đi, hôm nay rốt cuộc cũng gặp mấy kẻ mặt dày này, không có tiền cũng đòi đi lên, nên muội dứt khoát đem bọn chúng cho Thất ca luyện đấm chơi, cũng là cho Thất ca có chút việc tiêu khiển.
Một con chó đang từ từ chạy xuyên qua đám người trong sân, đến một nơi hẻo lánh, như cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Thất ca cười ‘Ha ha’, đến chỗ một cái ghế ngồi xuống, mắt liếc qua Sở Thiên cùng mấy người đi cùng hắn, lắc đầu nói:
- Từ đầu năm đến nay, quả thực không có người nào dám tới Casino 'Thiên đường' mà không tìm thú vui. Chúng tôi đều đã nghỉ ngời một thời gian dài rồi, giờ ngứa ngáy muốn đấm ai đó, vừa nghe báo tin trước sân, cứ tưởng có cơ hội đã nghiền, không ngờ chỉ là mấy tên yếu đuối thế này, hơi thất vọng chút, nhưng mà dù gì thì cũng phải cảm ơn chị Tố Tố.
Thất ca cùng Tố Tố nói chuyện cùng nhau, hoàn toàn không buồn mắt nhìn đến Sở Thiên cùng mấy người khác, giống như họ đã chết vậy.
Sở Thiên chờ bọn chúng nói xong, trước khi bước đi, nói một câu khó hiểu:
- Các ngươi chỉ có bốn mươi bảy người thôi à, quá ít.
Tố Tố cùng Thất ca rốt cuộc cũng nhìn Sở Thiên, không biết tên tiểu tử này đang có ý gì.
- Xác không đủ để vùi lấp Tây Hồ!
Sở Thiên nhẹ nhàng bổ sung một câu:
- Tăng thêm bảy tám chục người nữavẫn không đủ.
Người phía Tố Tố nghe Sở Thiên nói thế thì lạnh cả người, cảm giác hậu viện bỗng nặng nề đáng sợ, trong lòng không khỏi thất kinh.
Thất ca thì thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, anh ta đột nhiên phát hiện trên người Sở Thiên toát ra luồng khí vương giả, không còn vẻ gì là yếu đuối nữa, trong lòng anh ta bất an, bởi anh ta có cảm giác mình hoàn toàn không nhìn thấu Sở Thiên, tuy ở đây còn có hơn bốn mươi anh em năng chinh thiện chiến, vậy mà lúc này trong long anh ta có một thứ cảm giác không rõ ngọn nguồn, từ lúc thành lập Casino ‘Thiên Đường’ đến nay, đây là lần đầu tiên anh ta có cảm giác này.
Những người ở đây hầu như đã bị Sở Thiên vạch trần bản chất thực bên trong, bởi vì cái gọi là ‘không phải người tai to mặt lớn thì không dám đến đây’ tên tiểu tử này có thể có một thái độ tự nhiên ở Casino ‘Thiên Đường’ này còn dám hô đánh kêu giết, tuy có thể bỏ qua đôi chút, nhưng những người ở đây không phải ăn chay, không có lý do gì mà tại chính địa bàn của mình với nhiều người như vậy lại bị đối phương hù dọa, chuyện này mà lan ra ngoài, không chỉ không còn có thể tiếp tục lặn lội trên giang hồ nữa, mà Đường Đại Long ngay lập tức có thể ném bọn họ vào Tây Hồ.
Thất ca sắc mặt biến hóa, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, liều lĩnh chỉ vào Sở Thiên nói:
- Hôm nay ông sẽ cho mày biết thế nào gọi là vào thì dễ, ra thì khó.
Sau đó tất cả y phục bên ngoài anh ta bị lật tung, toàn thân vận khí, trên người cơ bắp phồng lên, hiện ra một thân thể vô cùng cường tráng, trên người chỉ còn manh áo mỏng vậy mà “Bốc” một tiếng, chia năm xe bảy, lộ ra thân hình với hơn vài chục vết sẹo nhìn thấy mà giật mình.
Thất ca thấy Sở Thiên nhìn mình, khoe khoang mấy vết sẹo nói:
- Những vết sẹo trên người ông đây, mỗi vết đều là di tích của một lần vào sinh ra tử, chỉ có điều lần nào ông cũng sống, còn đối phương thì chết hết cả.
Thất ca không phải là một kẻ ngu dốt, dĩ nhiêu hiểu được phải biết củng cố sĩ khí, chỉ cần phía họ có sĩ khí, bọn người Sở Thiên có cường hãn thế nào đi chăng nữa cũng chẳng sợ, phải biết rằng, những người anh em ở đây đều đã từng giết người, ngồi tù, nên tất cả bọn họ đều dám dốc sức liều mạng.
Sở Thiên nhàn nhạt nói:
- Vậy thì đêm nay trên người mày sẽ xuất hiện thêm một vết sẹo nữa, bất quá thì là lúc mày chết rồi, nhất định sẽ có.
Thất ca giận dữ, tên tiểu tử trước mặt thật quá kiêu ngạo, rồi gã rống lên:
- Các anh em, lên cho tao, chém chết nó!
Hơn bốn mươi cánh tay lập tức vung đao, hướng về phía mấy người Sở Thiên, đằng đằng sát khí, vẻ mặt dữ tợn.
Sở Thiên không nhìn bọn họ, mà nhìn đồng hồ, quay đầu nhìn Thiên Dưỡng Sinh nói:
- Giải quyết trong năm phút thôi.
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, toàn thân lập tức tỏa ra sát khí hướng về phía Thất ca, lúc này toàn bộ không gian bị một thứ áp lực đè nén đến ngạt thở, một cảm giác nguy hiểm, đầy tử khí tràn đầy trong hậu viện.
Một bàn tay đen một phóng dao găm, tay kia cầm nhánh đao, còn có hai người tay không cầm gì.
Lúc hơn bốn mươi tên vọt tới trước mặt Sở Thiên, mấy người khác cùng Nhiếp Vô Danh đã nhào tới nhanh đến nỗi có rất nhiều người ngã xuống, có người đã chết, có người thậm chí còn chưa giơ được đao lên, trên người đã có mấy cái lỗ máu, còn có một số người giơ bầu dao sắc bén lên nhưng không có cách nào chặt xuống, bởi vì cổ họng bọn chúng đã bị cắt vỡ rồi, còn có người khi đi tay không, thấy đối phương cũng vậy thì lại càng độc ác, kết quả mười mấy cái yết hầu bị bóp nát, nằm lăn lốc tên mặt đất, chỉ còn lại chút ý thức rồi chậm rãi chết đi.
Đây không phải là chém giết, mà sau một hồi tàn sát, ba người đấu với hơn bốn mươi người, sau ba phút, toàn bộ hậu viện chỉ còn bọn người phía Sở Thiên cùng Thất ca và Tố Tố.
Tố Tố run lẩy bẩy, sắc mặt thì sớm đã tái nhợt như băng.
Thất ca thì vẫn ngồi y nguyên trên ghế, thần sắc không hề biến hóa, ánh mắt vẫn như trước lại thêm vài phần tự trấn tĩnh mình, nhưng Sở Thiên biết, thân thể anh ta giờ đã cứng ngắc lại, đoán chừng bên trong cũng đã quặn đau vài lần.
Thất ca thấy Sở Thiên đang nhìn mình, trong lòng càng thêm khẩn trương, móc thuốc lá từ trong túi để hút mấy hơi, nhưng tay run quá không châm được lửa, không phải anh ta không dám giết người, chính anh ta cũng giết không ít người, nhưng Nhiếp Vô Danh và những người này mới chỉ cái nhìn đầu tiên đã ra một chiêu chí mạng, anh ta không phải không dám dốc sức liều mạng, nhưng với bọn người này thì liều cũng chẳng ăn thua, để cho bọn chúng giết mình như thái thịt ấy à, anh ta thật không dám nghĩ liều.
Một đầu của con chó Kim Mao, kẹp lấy cái đuôi, chiu ra từ cái ổ chó nơi góc tường, đi vào sân nhỏ, nhìn bọn Thất ca vài lần, lập tức tháo chạy qua sân nhỏ, đi tìm chén cơm của mình.
Buổi sáng ở Yến Tử Lâu.
Một nữ hầu cận xinh đẹp cẩn thận từng li từng tí nhấc cái vung che bữa sáng, cô sợ bên trong lại xuất hiện thứ gì đó khác lạ, nhưng thế giới này là một thứ kỳ lạ, người ta càng lo lắng cái gì thì cái đó càng dễ xuất hiện, nữ hầu xinh đẹp kia không tin vào mắt mình, bữa sáng đã biến thành một chiếc áo cà sa, cô liền cố gắng trấn tĩnh thần sắc tỏ ra vẻ mặt vô tội, nhưng ngược lại, khuôn mặt mỹ lệ của cô lại trở nên méo mó vô cùng khó coi, thân thể thì run rẩy, cô biết rõ lần này thể nào Đường Đại Long cũng đem bán cô vào kĩ viện với cái giá rẻ mạt nhất, còn là kĩ viện dơ bẩn nhất.
Đường Đại Long nhìn chiếc áo, vẫn giữ một thái độ bình tĩnh, nhưng chính cái bình tĩnh lạ thường này lại khiến cho người ta cảm giác nghẹt thở, không hề có chút phẫn nộ như hôm qua, lúc nhìn thấy đoạn đao trong khay đồ ăn của mình. Ông ta phất phất tay, để nữ hầu kia đi ra ngoài, tìm được đường sống từ cõi chết. Ông ta nhận ra chiếc áo cà sa này, nó là của Lôi Đại Pháo, vậy mà bây giờ lại nằm trong khay đựng đồ ăn sáng của mình, chứng tỏ Lôi Đại Pháo cũng đã chết.
Ông ta chợt nhận ra mình có vài phần già nua rồi, không biết là đã tự đánh giá cao mình, hay đánh giá quá thấp Sở Thiên, mà để thất bại lại thất bại.
Đường Đại Long thở dài, đứng dậy, bước đi thong thả khoan thai đến chiếc giường được điêu khắc chạm trổ hoa văn tỉ mỉ, một thân hình trần truồng lộ ra có đôi chân bóng loáng bên ngoài, tâm phiền ý loạn rồi đột nhiên vươn tay ra, kéo cặp đùi xuống giường. Người phụ nữ kia gầm lên giận dữ, trên người chỉ còn một chiếc quần lót Lace mỏng, lửa giận phun lên ngùn ngụt, thần tốc phát tiết lửa giận.
Hơn mười phút sau, Đường Đại Long thở dài một hơi, vứt bỏ người phụ nữ kia trên giường, đi tới cửa thì gặp vẻ mặt bối rối của Chu Vinh Phát, sớm như vậy đã đến chờ ông ta, thần sắc còn bối rối, chắc có chuyện gì gấp gáp. Đường Đại Long đem chuyện mình muốn nói nuốt xuống, nhàn nhạt nói:
- Vinh Phát, có chuyện gì? Xem thần sắc cậu rất khẩn trương.
- Tối hôm qua, bảy, tám chục người Lôi Đại Phái bị giết rồi!
Chu Vinh Phát cố gắng giữ cho thần sắc tự nhiên, có chút khó khăn nói:
- Đồn công an cũng không xuất phát đúng hẹn, sở trưởng bị ép buộc cho nên không cách nào làm việc theo kế hoạch.
Đường Đại Long không có phản ứng gì quá lớn, chỉ vỗ vỗ bả vai Chu Vinh Phát, bình tĩnh nói:
- Đi, vào trong phòng nói chuyện.
Chu Vinh Phát thấy Đường Đại Long không có một chút tức giận, trong lòng có chút sốt ruột, bị Sở Thiên giết đến bảy tám chục người trên địa bàn của mình Đường Đại Long lại không nổi nóng, thật khó có thể tưởng tượng được. Anh ta không thể nào nghĩ đến Đường Đại Long đã đem toàn bộ lửa giận phát tiết trên người cô gái đang nằm trên giường.
Đường Đại Long bước vào thư phòng, sắc mặt hiện ra vài phần tiều tụy, cười khổ một tiếng, nói:
- Buổi sáng hôm nay, bên trong khay bữa sáng tôi thấy áo cà sa của Lôi Đại Pháo.
Chu Vinh Phát đang giúp Đường Đại Long rót trà long tỉnh, nghe lời nói của Đường Đại Long bàn tay có chút run lên, nước trà đổ ra ngoài một ít, trong lòng thất kinh, Sở Thiên cũng quá thần thông quảng đại rồi, liên tục hai ngày mang thứ đó đặt trong khay bữa sáng của Đường Đại Long. Chẳng lẽ trong phòng bếp có người của Sở Thiên?
- Long gia, người có muốn cẩn thận kiểm tra một lượt phòng bếp không, xem xem đoạn đao và áo cà sa làm thế nào lại xuất hiện ở bên trong khay?
Chu Vinh Phát đưa ra đề nghị:
- Có lẽ bên trong có người của Sở Thiên.
Đường Đại Long lắc đầu, đa mưu túc trí nói:
- Không cần, làm như vậy ngược lại sẽ khiến người khác bàng hoàng, nếu như trong phòng bếp thật sự có người của Sở Thiên, Sở Thiên cũng không đem đoạn đao và áo cà sao bỏ vào trong khay bữa sáng. Tôi cùng hắn giao thủ mấy hiệp, nếu như hắn không phải là một người cẩn thận thì sớm đã chết vài lần.
Chu Vinh Phát gật gật đầu, xác thực như thế, đem trà ngon đặt trước mặt Đường Đại Long, chợt anh ta nhớ tới một chuyện quan trọng, vội mở miệng nói:
- Long gia, thiếu chút nữa quên một chuyện lớn. Casino “Thiên đường” tối hôm qua bị người khác tấn công, ngoại trừ Thất ca không có tổn thương, toàn bộ những người còn lại đều chết rồi.
- Biết là ai làm chuyện này không?
Đường Đại Long xiết chặt chén trà trong nay, trong lòng chấn động nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như nước hỏi.
Chu Vinh Phát cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói:
- Thất ca sở dĩ còn sống là bị chúng giữ lại mang hộ tín, người tấn công là bọn Sở Thiên.
ÁNh mắt Đường Đại Long lóe lên hung quang, sau đó lập tức biến mất:
- Bọn Sở Thiên có bao nhiêu người?
- Có bốn người.
Chu Vinh Phát cười khổ mà nói:
- Ta bây giờ nghĩ mãi mà không hiểu mâý người bọn hắn là người như thế nào mà có thể giết chết bọn người Thất ca và Lôi Đại Pháo? Hơn nữa sau khi giết hết bọn Lôi Đại Pháo bọn hắn cũng không có tránh né, ngược lại ngang nhiên cướp “Thiên đường” Casino, lá gan quả thật rất lớn a.
- Sở Thiên còn lưu lại lời nào không?
Đường Đại Long nhấp một ngụm trà hỏi.
Chu Vinh Phát tiến lên trước nửa bước, nói:
- Còn có một câu: Lễ này có đủ lớn hay không?
Đường Đại Long nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt có vài tia cô đơn:
- Sở Thiên đây là đáp lễ cho ta, xem ra ta cùng hắn vẫn phải gặp mặt.
Chu Vinh Phát không nói gì, chờ nghe ý tứ của Đường Đại Long.
Đường Đại Long đi vào vòng trong gian phòng, bình tĩnh nói với Chu Vinh Phát:
- Buổi tối mời Sở Thiên đến "Thiên đường" Casino ăn cơm.
Chu Vinh Phát chần chờ một chút, đưa ra một đề nghị, nói:
- Long gia, có muốn lúc ăn cơm bên dưới sắp xếp mấy trăm người, dùng thế sét đánh lôi đình chém toàn bộ bọn Sở Thiên? Như vậy là xong hết mọi chuyện.
Đường Đại Long lắc đầu, nhẹ thổi chén trà, cười cười nói:
- Sở Thiên liên tục đặt bên trong khay bữa sáng của ta một thanh đoạn đao và áo cà sa là muốn nói cho ta biết nếu hắn muốn giết ta thì tùy thời có thể lấy mạng. Hắn sở dĩ quang minh chính đại chọn lấy 'Thiên đường' Casino, là muốn biểu hiện thực lực của mình, muốn ta cùng hắn ngồi xuống đàm phán.
- Hơn nữa Sở Thiên thông minh như vậy, hắn như thế nào sẽ không đem người đến dự tiệc?
Đường Đại Long đã khôi phục bộ dạng đa mưu túc trí:
- Nếu như hắn dám đến dự tiệc, vậy tỏ vẻ hắn đã chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta cùng hắn liều mạng, không có phần thắng.
- Bất quá chúng ta vẫn có thể chuẩn bị một chút, vạn nhất Sở Thiên không có đưa người tới dự tiệc nha?
Đường Đại Long đúng là một người không bao giờ bỏ qua bất cứ một cơ hội nào, chỉ cần có một tia khả năng hắn đều bắt lấy:
- Buổi tối triệu tập tám người tài giỏi, muốn bọn hắn mang lên chính mình tinh binh cường tướng.
Chu Vinh Phát gật gật đầu, nhưng còn có mấy phần khó hiểu, tìm ra manh mối nói:
- Hắn không phải đến Hàng Châu phản kích để trả thù sao? Như thế nào cần đàm phán?
Đường Đại Long đứng lên, đem chén trà đặt ở trên mặt bàn, kéo ra bức màn, ánh mặt trời chiếu vào, nhàn nhạt nói:
- Nếu hắn thật là người như vậy thì ngược lại là không đáng để lo; cần phán, chứng minh hắn không có điên cuồng, cũng không có tham lam. Người như vậy mới gọi là nhân tài a.
Chu Vinh tinh tế suy nghĩ một chút, lập tức gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra cửa làm việc.
Lúc đóng cửa, Chu Vinh Phát nghe được tiếng thở dài của Đường Đại Long:
- Sinh con|sống chết đem làm như thế ah.
Giữa trưa, Sở Thiên đang ngồi ở vị trí hẻo lánh trong quán bán hàng.
Bày ở trước mặt hắn chính là một cái đĩa tản ra mùi thơm ba chén gà, một đầu hành thái bạo giội cá pecca, một chén canh thịt nạc, còn có một chén cơm trắng.
Sở Thiên ăn rất chậm nhưng ai nấy đều thấy được tại thời điểm hắn nhai từ từ chậm nuốt, trên mặt là thần sắc hưởng thụ.
Chu Vinh Phát nhìn Sở Thiên ăn xong ngụm cơm cuối cùng, đặt đũa xuống, đã ngồi cả tiếng đồng hồ nhưng trên mặt hắn không có chút nào bất mãn, thậm chí còn có chút tươi cười nhàn nhạt. Hắn biết người trước mặt này để cho Đường Đại Long tâm thần không yên thì hắn làm sao có thể trêu chọc?
Sở Thiên dùng khăn tay lau miệng, ngẩng đầu lên, mỉm cười, nói:
- Thật sự không có ý tứ gì, ta ăn cơm có chút lâu.
- Không có việc gì, gần đây Thiếu soái làm việc khác hẳn với người thường.
khác hẳn với thường nhân." Chu Vinh Phát biết rõ thân thủ không đánh khuôn mặt tươi cười người, cho nên trước vuốt mông ngựa Sở Thiên.
- Không thể tưởng được Thiếu soái ăn cơm đều thật tình tỉ mỉ như thế, lại để cho Vinh Phát kiến thức.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười, nhàn nhạt nói:
- Phiền toái sư gia chuyển cáo Long gia, buổi tối ta nhất định đến.
Chu Vinh Phát nhìn thấy Sở Thiên đáp ứng buổi tối sẽ đến dự tiệc, trong nội tâm như rơi xuống một hầm băng, nguyên lai tưởng rằng Sở Thiên sợ gặp nguy hiểm, không dám tiến đến, chính mình có thể giúp đỡ Đường Đại Long được rồi, nhưng không thể tưởng được Sở Thiên không cần suy nghĩ đã đáp ứng, tựa hồ một chút cũng không lo lắng Hồng Môn Yến. Trong nội tâm hắn âm thầm tán thưởng Sở Thiên.