Đô Thị Thiếu Soái

Chương 352: Chương 352: Lợi thế của đàm phán




Sở Thiên gõ ngón tay lên cạnh bàn, mặt bình thản như mặt nước, đợi cơn bão của Chu Triệu Sâm.

Nhưng Chu Triệu Sâm lại chẳng nghĩ tới trận lôi đình đại hỏa nào, ngược lại lại dựa vào ghế, nhàn nhạt nói:

- Nếu như Thiếu Soái cứ khư khư cố chấp như vậy thì thật xin lỗi, bàn đàm phán không thể ngồi thêm được nữa. Chu Triệu Sâm đành giải quyết bằng vũ lực, giao cho anh em hắc đạo đối đãi mới được.

Sở Thiên ngẩng đầu lên, không bằng lòng nói:

¬- Vậy sao? Không biết Hội trưởng Chu sẽ hành động thế nào đây?

Chu Triệu Sâm nhẹ nhàng vỗ tay một cái, đại sảnh lập tức hiện ra mười mấy tên bang chúng của hội Hắc Long, tay cầm súng lục chĩa về phía Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh.

Sở Thiên hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói:

- Hội trưởng Chu chỉ có thủ đoạn này thôi sao?

Kiều Ngũ bước ra cửa lớn, vỗ tay ba cái, bốn phía của cái sân nhỏ bang chúng của hội Hắc Long liền rút ra binh khí, mấy chục tên bang chúng vây quanh trong sân, cùng lúc đó, Đội trưởng Văn cùng sáu mươi cảnh sát nhanh chóng rút lui, chặn lại tất cả các lối ra vào.

Chu Triệu Sâm có hơn mười xạ thủ, lại đang khống chế Soái quân ở trong sân, trong lòng đã rất tự tin, nói:

- Triệu Sâm đã sớm nói qua rồi, rất tâm phục khẩu phục dũng khí của cậu, mang theo hơn mười người mà dám đến dự tiệc, là cậu tự cao tự đại hay là cậu tự tin quá chăng?

Sở Thiên quét mắt nhìn toàn bộ hơn mười xạ thủ, lại nhìn ra tình hình bên ngoài, trong đầu nắm chắc phần thắng, quay đầu nhìn Cục phó Cổ và công chứng viên, nói:

- Các vị công chứng viên, các vị không phải đến đây để làm công chứng đấy sao? Tình hình hiện tại các vị cảm thấy công bằng không?

Trương Quốc Phong nhìn Sở Thiên vài lần, liền hừ một tiếng:

- Chúng tôi chỉ đến chỉ để bàn chuyện công chứng, ân oán giữa cậu và Hội trưởng Chu chẳng có liên quan gì tới chúng tôi. Hơn nữa, là do cậu không đáp ứng yêu cầu của Hội trưởng Chu nên mới gây ra sự phiền toái này.

Sở Thiên gượng cười, nghĩ trong đầu, tên Trương Quốc Phong này rõ ràng là ngang ngược vô đạo, quyết nghiêng về phía Chu Triệu Sâm rồi, may mắn là mình từ trước tới nay chưa hề hi vọng vào những con người gọi là công chứng viên, nhưng hiện giờ vẫn cần phải kéo dài thêm chút thời gian nữa nên quay đầu nói với Cục phó Cổ:

- Cục phó Cổ, lúc tôi bước vào đại sảnh này, hình như cảnh sát các ông đang đợi chúng tôi thì phải, nói là để đàm phán không có việc ngoài ý muốn nào xảy ra, chỉ để tôi mang theo một người vào cùng, bây giờ hội Hắc Long lại có mười mấy xạ thủ mai phục, ông nói xem, đây liệu có phải là âm mưu không?

Cục phó Cổ hình như trong đầu đã sớm nghĩ ra câu trả lời, cau mày hỏi ngược lại:

- Vậy sao? Vậy mà vẫn có người ngăn cản các cậu sao? Ai vậy? Tôi không có loại quy định này, Thiếu Soái có phải là bị người ta lừa rồi không?

Sở Thiên sâu sắc cười, vỗ vỗ đầu mình, bống nhiên nghiêm túc lại, nói:

- Cục phó Cổ, dù cho tôi bị người ta lừa thì còn mười mấy xạ thủ hội Hắc Long trong tay cầm toàn súng lục của bộ công an, không biết liệu có phải Cục phó Cổ đang nói tới cái đó không?

Cục phó Cổ bị Sở Thiên sờ đúng điểm yếu, giả vờ nghiêm túc nói:

- Trên bàn đàm phán thì làm sao dùng súng được. Đây là hành vi trái pháp luật.

Chu Triệu Sâm cũng phối hợp diễn kịch, nhẹ nhàng nói:

- Cục phó Cổ, bất luận là hậu quả như thế nào, đều do Chu Triệu Sâm tôi chịu trách nhiệm, ân oán giang hồ hôm nay đương nhiên là do chúng ta giải quyết, sau này xong việc, tôi sẽ đối đãi với ông cẩn thận.

Cục phó Cổ sau khi nghe xong, quay đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói với Sở Thiên:

- Thiếu Soái à, kết cục như này thì tôi cũng đành bó tay thôi, ân oán giang hồ vẫn phải do các người tự giải quyết thôi.

Sở Thiên nhìn tất cả một lượt, nhẹ nhàng thở dài một cái, nói:

- Hội trưởng Chu, cho dù bây giờ anh giết hết những người ở đây, kinh thành của chúng ta cũng không ít đối xử chân thành, anh em thấy chết cũng không sờn, chỉ sợ cuộc sống của Hội trưởng Chu cũng không hề dễ dàng.

Trần Quýnh Minh hừ nhẹ một tiếng, mặt tỏ rõ vẻ kinh thường, nói một cách miệt thị:

- Đồ nhãi nhép thì có tư cách gì chứ, lão đây chỉ cần ra lệnh một tiếng thì sẽ bọn chúng sẽ tan thành mây khói, đến xương cũng không còn.

Cuối cùng thì Sở Thiên cũng quay đầu lại nhìn Trần Quýnh Minh, mắt lóe lên cái nhìn sắc nhọn, nói một cách hàm ý thâm sâu:

- Ông Trần à, nghe nói ông sắp nghỉ hưu rồi, sao vẫn còn nóng tính như vậy? Hay là ông không muốn nhắc tới việc nghỉ hưu? Nếu như là vậy thì tôi cũng không ngại đi chào hỏi Tô lão gia một tiếng.

- Sở Thiên, đừng lấy nhà hộ Tô ra nói chuyện.

Trần Quýnh Minh chưa từng bị kẻ bề dưới giáo huấn,vỗ bàn nói:

- Thằng đàn ông núp váy đàn bà thì có gì đặc biệt hơn người? Tiểu tử không biết điều kia, ta đây dù cho có giết chết ngươi, thì Tô gia cũng không dám làm gì đâu.

Sở Thiên mỉm cười, mặt hiện rõ vẻ châm chọc, quyết đả kích lão già này, liền nói:

- Cách đây không lâu, tôi có gặp ông Vương, tôi nghĩ mãi mà không hiểu, cùng là người từ Trung Hải Nam, ông ta có tố chất cao đến vậy, thực sự là nhân phẩm có vấn đề sao.

Trần Quýnh Minh phun ngay ngụm trà mới uống xong, không ngừng ho khan, điều khiến ông ta khó chịu nhất chính là có kẻ đứng trước mặt mình mà lại khen Vương Hoa Hoa giỏi hơn, sau một lát, tức giận nói:

- Thằng nhãi, mày vừa nói gì? Mày chán sống rồi phải không? Đừng tưởng ta không dám giết người!

Sở Thiên không trả lời, mà lại quay sang nói với cục phó Cổ:

- Cục phó Cổ, ông thấy lão Vương có tố chất không?

Câu hỏi của Sở Thiên thật thâm hiểm, mặc dù Cục phó Cổ là người của hội Hắc Long, nhưng ông ta cũng không dám nói thẳng là Vương Hoa Hoa không có tài, ngộ nhỡ lọt đến tai của Vương Hoa Hoa thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng và tiền đồ, nên ngay lập tức cũng không thể trả lời được. Trần Quýnh Minh đang theo dõi ông ta, không khí trở nên ngột ngạt, trong lòng thấy hận Sở Thiên quá nham hiểm.

Chu Triệu Sâm không ngờ được Sở Thiên lại đánh lừa như thế, đem mâu thuẫn vào trong nội bộ của họ, vội vàng đưa tay nhìn chiếc đồng hồ Rolex, nở một nụ cười, chuyển chủ đề, đắc ý nói :

- Thiếu soái à, tôi có trách nhiệm báo cho cậu, anh em Soái quân ở địa bàn của cậu e rằng đã đụng phải tập kích, không lâu nữa sẽ bị tiêu diệt hết thôi, Chu Triệu Sâm ta làm việc chưa bao giờ để lại hậu họa.

Sở Thiên không nói gì, mắt ánh lên sự thâm thúy, không ai có thể nhìn thấy nội tâm của hắn.

Quán bar Mê Tình

Hơn hai trăm bang chúng hội Hắc Long tay cầm dao bầu, đằng đằng sát khí xông vào đại sảnh, bên ngoài còn gần tám trăm tên nữa đang bao vây bên ngoài quán rượu, hôm nay thuần túy là đánh trực diện, quyết tâm đánh trực diện, giết hết Soái quân ở quán bar Mê Tình này.

Nhưng sau khi hơn hai trăm bang chúng của hội Hắc Long xông vào đại sảnh, lại quán bar Mê Tình không như trong tưởng tượng, ngoại trừ đứng trên gác là một người trẻ tuổi đằng đằng sát khí, sẽ không thể nhìn thấy bất cứ người nào, đám bang chúng hội Hắc Long dùng ám hiệu, người trẻ tuổi từ từ lùi lại phía sau, lập tức hiện ra liên nỏ, có kèm lửa đốt.

Có mấy tên bang chúng hội Hắc Long cảm thấy có gì không đúng, đột nhiên ngửi thấy toàn là mùi xăng cùng rượu cồn, liền hô to:

- Không xong rồi, có mai phục.

Đáng tiếc là đã quá muộn, tên nỏ đã bắn ra, trúng ngay vào mặt đất, lập tức, cả đại sảnh bùng lên ngọn lửa, hơn nữa còn lan rất nhanh, bang chúng hội Hắc Long đứng phía trước cắn răng xông lên gác, lại là mấy mũi tên lửa nữa phóng tới,lửa len tới cầu thang, trở ngại đến thế tấn công của bọn chúng, buộc chúng phải lùi lại đằng sau.

Nhưng vẫn có mấy tên bang chúng hội Hắc Long nhanh chân chạy thoát, trước khi lửa thiêu rụi cầu thang, xông lên, đến trước mặt người trẻ tuổi, không nói hai lời, nhấc con dao bầu sáng loáng bổ tới, người trẻ tuổi lạnh lùng nhìn chúng, lập tức lộ ra chủy, xẹt qua một đường sắc ngọt một hình vòng cung, máu tươi văng ra khắp nơi, con dao bầu rơi xuống đất, mấy tên bang chúng hội Hắc Long từ từ ngã xuống, trên mặt đất động vài cái rồi chết.

Bang chúng hội Hắc Long chen chúc kêu trời trách đất bỏ chạy ra ngoài, đã không còn cách nào khả thi nữa, không ít người đã bị bắt lửa lăn đi lăn lại dưới mặt đất, muốn dập tắt lửa, vạn bất đắc dĩ bởi dưới thảm đều là rượu cồn cùng với xăng, càng lăn lửa càng cháy to, kêu gào thảm thiết.

Người trẻ tuổi nhìn thấy lửa lớn ở tầng dưới, mặt không biến sắc lui ra sau vài bước, đi vào trong bếp, sớm mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

Cùng trong lúc đó, Soái quân mới khuếch trương toàn bộ địa bàn thì đụng phải tập kích, nhưng lại khiến cho đám bang chúng hội Hắc Long kinh ngạc chính là tất cả địa bàn dường như đều không có người, còn xếp đặt mấy cái bẫy giống ở quán rượu Mê Tình, để cho bao nhiêu tay chân của hội Hắc Long ăn phải quả lừa, thiệt hại không ít, nhưng tất cả bọn chúng vẫn đều báo cáo chiến tích huy hoàng cho Kiều Ngũ, làm bị thương không ít quân của Soái quân, làm cho Kiều Ngũ thỏa mãn.

Hắc Long Tower.

Hắc Long Tower như thường ngày vẫn vận hành công việc, Chu Triệu Sâm ta cảm thấy hôm nay có thể gây khó dễ cho Sở Thiên, cho nên cũng chưa thông báo cho nhân viên của Hắc Long Tower đi thu thập hành lý chuẩn bị dời đi, hơn nữa hôm nay cũng là do mai phục địa Soái quân và biệt thự Vinh Hoa, toàn bộ Hắc Long Tower ngoại trừ nhân viên làm việc bình thường, thì người của hội Hắc Long còn lại không quá một trăm người còn ở lại.

Bảo vệ giao ca vừa mới uống được cốc trà đặc, còn chưa uống được mấy ngụm, mấy chục chiếc taxi đã đậu chen chúc, vẫn còn mười mấy chiếc xe tải lớn theo sát sau đó, bảo vệ trực ban cũng không dám vô lễ như trước nữa, vội vàng ấn nút chuông báo động rồi tìm một chỗ mà trốn, hoàn toàn không có ý định nhảy ra ngăn cản.

Bảo vệ rất may mắn vì cách làm của mình, vừa mới ấn xong chuông báo động, chiếc xe tải trước mặt đâm hỏng cả lan can, khiến cho bảo vệ chỉ còn biết thở dài, cái lan can này của Hắc Long Tower bị đâm mấy lần rồi, có lẽ hướng mặt lên phản ứng cũng không cẩn phải giả bộ, tránh để lãng phí tiền bạc.

Mấy chục chiếc xe đậu chật cả bên ngoài của Hắc Long Tower, lập tức tất cả cửa xe mở cửa gần như cùng một lúc, gần bảy trăm con người đằng đằng sát khí tụ tập tại cửa chính, không tới trăm bang chúng của hội Hắc Long vừa mới vây quanh đây giờ nhìn thấy quân của đối phương nhiều hơn hẳn mình, tất cả đều lùi lại chút ít, lẳng lặng chờ đợi.

Phàm Gian từ phía sau đi tới, quay mặt về phía bang chúng của hội Hắc Long, lạnh lùng nói:

- Hôm nay người của nhà nước làm việc, niêm phong toàn bộ, chấp hành phá bỏ và dời đi nơi khác, người không liên quan thì phải rời đi, tránh để mất mạng ở đây.

Đám bang chúng hội Hắc Long nhìn nhau tới lui, bọn chúng hoàn toàn không biết việc di dời này, cho rằng đám người này đến để quấy rối, một tên cầm đầu đám người hội Hắc Long bước lên trước, quát:

- Gì mà niêm phong với dời đi, các người là cơ quan nào? Không biết đây là Tổng bộ của hội Hắc Long sao?

Phàm Gian tiến lên trước vài bước, nhìn tên cầm đầu đám người hội Hắc Long, ngạo nghễ nói:

- Hôm nay, cái ta sẽ niêm phong chính là Hắc Long Tower.

Tên cầm đầu đám người của hội Hắc Long nhìn thấy Phàm Gian ngang ngược, hống hách cũng không chịu yếu thế, quát:

- Người của nhà nước cái gì? Ta thấy các người chính là xã hội đen thì có.

Phàm Gian đưa ra hai bản văn kiện của Đảng, trước mặt mọi người, nói:

- Đây là văn kiện của Đảng do Trung Nam Hải kí, tôi nhắc lại lần nữa, người không liên quan rời đi ngay, tránh để mất mạng.

Đám người của hội Hắc Long nghe tới ba chữ “Trung Nam Hải”, lại thấy Phàm Gian thần thái ngạo nghễ, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Thế gian này luôn luôn có vài người là tự cho là đúng, thì đó chính là người chết sớm, tên cầm đầu đám người hội Hắc Long chính là một trong số đó.

Tên cầm đầu bang chúng hội Hắc Long nhìn bản văn kiện của Đảng mà Phàm Gian đang cầm trên tay, cảm thấy việc niêm phong Hắc Long Tower thật là việc cực kỳ hoang đường, nên thẳng người, khinh thường nói:

- Ai biết các người thật giả từ đâu tới, nếu thật là người của nhà nước, thì chờ Hội trưởng của chúng tôi về nói chuyện, các người mau chóng cút đi, không thì ta đây sẽ đánh cho nhừ tử.

Mấy tên bang chúng hội Hắc Long cũng phụ họa theo:

- Mau cút đi nhanh lên! Mau cút nhanh!

Phàn Gian mặt lạnh băng, bình tĩnh nói :

- Giết!

Mã Triều từ sau lưng Phàn Gian tiến lên hai bước, rút con dao bầu ra, nổi trận lôi đình trở mình bổ vào tên cầm đầu vẫn còn đắc ý.

Lập tức đám anh Thường cùng Vương Đại cũng rút ngay ra binh khí, mắt lóe lên sự điên cuồng hừng hực, lập tức ra lệnh cho hơn bảy trăm Soái quân xông lên giết hết gần trăm tên bang chúng hội Hắc Long, chính như lúc Sở Thiên hôm trước bị vây giết ở quán bar Mê Tình nói, sẽ có một ngày, các anh em Soái quân sẽ đi vào bằng cửa chính của Hắc Long Tower, tuyệt đối sẽ không đi vào bằng cửa khác.

Cùng với trận quyết chiến, không bằng nói tàn sát, giết, trước là nỏ thủ ở chính giữa, giết hết mấy chục tên của hội Hắc Long ở nơi khác, sau đó cầm dao cùng súng phối hợp đơn giản chỉ cần đem chút chống cự hội Hắc Long quay xuống đất, hơn bảy trăm anh em được chuẩn bị đầy đủ hoàn toàn không tốn sức giết hết gần trăm bang chúng của hội Hắc Long, sau đó đem toàn bộ thi thể ném ở nghĩa trang.

Phàn Gian nhìn cục diện đã được quyết định, nói với Hồ Bưu:

- Hồ huynh đệ, phiền cậu bây giờ thanh lý hết công việc của tất cả nhân viên công tác tại tòa nhà Hắc Long này, Thường đại ca, anh dẫn tám mươi anh em khống chế phòng giám sát, phòng điện nước.

Hồ Bưu cùng anh Thường gật đầu, dẫn người đi xử lý công việc.

Phàn Gian quay đầu nhìn Vương Đại cùng Cố Kiếm Hoa, khẽ cười nói:

- Vương đại ca, anh dẫn hai trăm anh em giữ vững vị trí của tất cả các cửa ra vào chủ chốt, bất cứ người nào đều có ra mà không có vào, Cố huynh đệ, cậu dẫn hai trăm anh em trông coi cửa chính, tôi tin chắc là người của hội Hắc Long chúng sẽ nhanh chóng trở lại phải kích.

Vương Đại với Cố Kiếm Hoa cũng nhận lệnh mà đi, Phàn Gian ra tín hiệu cách đó không xa, một lát sau, Phương Tình cũng dẫn đầu tám mươi thành viên của tổ Tinh Nguyệt từ xe bus đi ra, gật đầu với Phàn Gian, đi về phía Hắc Long Tower, họ phải nhanh chóng phục chế lại các tài liệu của Hắc Long Tower, xem có thể tìm thấy cơ mật gì có lợi cho Soái quân không, hoặc những chứng cứ phạm tội của hội Hắc Long.

Phàn Gian nhìn mọi người tự động xử lý công việc, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ: Thiếu Soái, không cần phải lo nữa, anh hay ngừng đàm phán, địa bàn mà hội Hắc Long chiếm dù không còn là địa bàn của chúng ta nhưng chúng ta đã nắm căn cơ của hội Hắc Long, trận chiến đã thắng rồi.

Mã Triều cười lấy lòng Phàn Gian:

- Lão đại, bây giờ chúng ta làm gì? Người của hội Hắc Long trong vòngmười lăm phút thể nào cũng quay lại.

Phàn Gian khinh thường nhìn Mã Triều, nhưng mặt vẫn mỉm cười, dù sao thì Mã Triều này vẫn còn giá trị lợi dụng, nên nhàn nhạt nói:

- Không cần lo lắng, Thiếu soái đã sớm có cách ứng phó rồi, hiện giờ chúng ta cần làm một việc là báo cảnh sát!

Mã Triều có chút sững sờ, khó hiểu sờ đầu hỏi:

- Báo cảnh sát ư?

Phàn Gian trịnh trọng gật đầu, trong mắt không ai có thể đoán ra dáng tươi cười, chính là báo cảnh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.