Đô Thị Thiếu Soái

Chương 492: Chương 492: Lời Vàng Ý Ngọc




F ca cười khổ, không hề kiêng kị trả lời:

- Sau này mọi người hợp tác, Đường gia muốn đấu thầu mấy công trình của Chính phủ ở Hongkong, nhưng các công trình đó đều nằm trong phạm vi của địa bàn Đông Hưng hội, Đông Hưng hội muốn làm những công trình này nhưng lại thiếu nguồn tài chính, vì thế hai hai bên bắt đầu hợp tác.

- Đương nhiên, quan hệ hợp tác này rất ít người biết, toàn bộ xã đoàn không quá sáu người.

Sở Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, khóe miệng giương lên sát khí, thản nhiên nói:

- Trên thế giới này quả nhiên chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn, Đông Hưng hội cứ khăng khăng làm mối cho Đường gia, vậy thì tôi sẽ làm cho chúng hối hận cả đời. Đêm mai, tôi sẽ khiến cho Lang Bang Trung Sơn biến mất hoàn toàn.

Mí mắt F ca cứ nháy liên tục, sát khí của tên tiểu tử này tại sao lại nồng nặc như vậy.

Sau khi F ca rời đi, Phương Tình đưa ra ba vé máy bay, có chút lo lắng nói:

- Thiếu soái, ba người các anh đến địa bàn của Đường gia có thể gặp nguy hiểm hay không? Có cần mang thêm vài anh em hoặc là báo thành viên tổ chức Tinh Nguyệt ở phía Nam đến đón các anh? Việc đối thủ dám vu cáo hãm hại, đương nhiên sẽ có chuẩn bị đối với chúng ta.

Sở Thiên đút vé máy bay vào túi, ôm Phương Tình hôn nhẹ trấn an:

- Chị Tình à, không có chuyện gì, ngay cả Tam Giác Vàng anh còn dám xông vào, huống hồ gì là Trung Sơn bé tí này? Trên thế giới này không có người nào có thể giết chết anh. Trừ phi là anh không muốn sống nữa, huống hồ anh cũng không nỡ rời xa sự dịu dàng của em đâu, em yên tâm đi.

Trong lòng Phương Tình cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng lại giả bộ tức giận đánh Sở Thiên:

- Chỉ biết ức hiếp em!

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Sở Thiên vừa buông Phương Tình ra, anh Thành liền đi vào, không thèm nhìn mặt của hai người đang đỏ lên, cung kính hỏi:

- Thiếu soái, tôi đã ra lệnh cho anh em Soái quân bí mật tiễn F ca, bước tiếp theo nên làm thế nào? Giá trị của các thành viên khác của Đông Hưng hội hoàn toàn đã hết, có thể giết được không?

Sở Thiên lắc đầu, cười thâm sâu nói:

- Bọn họ vẫn còn giá trị, anh Thành, anh nghĩ biện pháp đem tin tức F ca nương nhờ chúng ta truyền đến tai các thành viên Đông Hưng hội bị bắt giam, hai ngày sau lại tìm một phương pháp giúp họ trốn thoát, em muốn bọn họ quay lại Đông Hưng hội.

Anh Thành ngây người, dường như có chút không hiểu ý của Sở Thiên, vừa rồi còn đưa cho F ca hai mươi vạn thu để thu thập tin tức đối phó với sự nghi ngờ của cấp trên xã đoàn, giờ lại cho người bán đứng F ca, việc này rốt cuộc là thế nào? Vì thế gãi đầu cười khổ nói:

- Thiếu soái có thể để lộ chút dụng ý không, nếu không khi làm việc tôi không đạt được hiệu quả cao?

Phương Tình thấy vậy mỉm cười, giúp Sở Thiên nói:

- Thiếu soái chính là muốn cắt đứt đường lui của F ca, tránh cho anh ta sau khi đánh tan hoài nghi lại khăng khăng làm việc cho Đông Hưng hội. Đưa cho F ca hai mươi vạn chính là muốn anh ta cảm thấy Soái quân chân thành đối với anh ta, thả thành viên Đông Hưng hội trở lại mật báo là muốn cấp trên Đông Hưng hội hoài nghi F ca, sau đó sẽ phát sinh nội chiến.

Anh Thành giơ ngón tay cái lên tán thưởng:

- Cao!

Thành phố Trung Sơn xa xôi!

Tại phòng Vip cao cấp nhất có hai người đang ngồi.

Cục trưởng cục cảnh sát Tạ và Lang bang Uông Tử Hào, hai người đang giơ ly lên chúc mừng, giải quyết được Quang Tử, mọi người đều đạt được ý muốn. Cục trưởng Tạ nhận được chi phiếu hai trăm vạn của Uông Tử Hào, Uông Tử Hào nhận được sự khen ngợi của lão đại bí mật. Lão đại còn hứa, sau khi sự việc kết thúc sẽ điều anh ta vè Hongkong đảm nhận chức người phụ trách của Vượng Giác.

Uông Tử Hào uống nốt nửa ly XO còn lại, lấy ra một điếu thuốc Trung Hoa châm, nhả ra khói thuốc, sung sướng nói:

- Cuối cùng cũng có thể trở lại Hongkong rồi, vẫn là thế giới phồn hoa của Tư bản chủ nghĩa tốt nhất. Ở đây quá ngột ngạt, bị Đường gia áp bức tới không ngẩng được đầu lên, lão Tạ, sự việc khi nào có thể giải quyết xong, tôi muốn nhanh chóng làm chứng xong trở về hưởng thụ rồi!

Cục trưởng Tạ nhấc chén rượu lên uống mang theo vài phần men say, nói năng lộn xộn:

- Hai ngày nữa, hai ngày nữa đi, toà án đã báo cáo lên rồi, ngày kia áp giải lên Tỉnh để phán quyết, cậu có thể đến đó. Vậy, tên đó chết không có chỗ chôn rồi, mười mấy kg thuốc phiện đủ để gã bị bắn chết mười mấy lần.

Uông Tử Hào dường như nhớ ra điều gì đó, gạt tàn thuốc, trịnh trọng nói:

- Đúng rồi, lão Tạ, vậy, hòm thuốc phiện đó có cách nào lấy về không? Hiện tại tôi có chút hối hận, làm nhiều quá, theo tôi thấy, bỏ mấy trăm bánh là đủ rồi. Đều tại ông nói số lượng càng lớn thì càng chấn động lớn, việc càng dễ làm thỏa đáng!

Cục trưởng Tạ cười nụ cười thâm sâu khó đoán, nhỏ giọng nói:

- Sau khi làm chứng xong, tôi sẽ nghĩ cách dùng bột mì đổi lấy, theo tôi thấy, cậu cũng không cần cầm về, dù sao xã đoàn các cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ thu hồi lại chỗ thuốc phiện này, không bằng để lợi cho chúng ta, tôi làm ra, cậu lại bán rồi, chúng ta như vậy đi.

Uông Tử Hào suy nghĩ xong, dưới sự kích thích của rượu, giơ ngón tay cái lên tán thưởng:

- Hay, cách hay, quả nhiên là đầu óc của lãnh đạo nhạy bén, nhưng việc này chỉ có ông và tôi biết, nhất quyết không được để người thứ ba biết, nếu không lão đại của chúng tôi nhất định sẽ chém tôi thành tám mảnh, đến lúc đó thật sự là phó nhai rồi!

Cục trưởng Tạ không nói gì, nhấc chén rượu lên.

Bảy giờ, sân bay thủ đô.

Sở Thiên thần thái tự nhiên bước lên máy bay, theo sau là Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh, Cô Kiếm và Khả Nhi không đi cùng bởi vì ở Kinh thành còn cần hai người bọn họ ổn định. Ai mà biết được hắc đạo gì gì kia có âm mưu quỷ kế gì không, càng quan trọng hơn là, hiện giờ Dương Phi Dương cơ thể yếu ớt, không thể chịu được hoảng sợ.

Từ Thủ đô đến Trung Sơn, hai nghìn ba trăm km, đi máy bay nên cảm thấy ngắn ngủi hơn.

Đám người Sở Thiên bước ra khỏi sân bay Trung Sơn, định vẫy xe đến nội thành thì có một chiếc xe taxi không hề bắt mắt chút nào dừng lại, ngay lập tức cửa xe được mở ra, một người thanh niên thò đầu ra, trên mặt có nụ cười cung kính nói:

- Tiên sinh, về nội thành sao? Tôi vừa vặn tiện đường, lấy mọi người nửa giá, thế nào?

Sở Thiên nhìn kĩ người thanh niên, không có bất cứ hoài nghi và ngạc nhiên nào, mở cửa xe ngồi vào trong, Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh cũng lần lượt chui vào.

Chiếc taxi chạy rất nhanh trên đường quốc lộ, gió lạnh không ngừng thốc vào trong xe, khuôn mặt mọi người lạnh như băng, người thanh niên thấy Sở Thiên hơi nhún vai, nhanh chóng kéo cửa xe lên, cho đến khi trong xe ấm áp lên mới nhỏ giọng nói:

- Thiếu soái, em là đệ tử của Tinh Nguyệt Đường, tên là Long Phi, Đường chủ Phương bảo em đến đón anh.

Sở Thiên không hề kinh ngạc, dựa vào ghế nhàn nhạt cười, nói:

- Tôi biết, cậu là thành viên Tinh Nguyệt Đường của Nam Hạ, tôi đã xem qua tư liệu và ảnh chụp các cậu rồi, vì thế tôi có thể nhận ra cậu. Nếu không lúc ở sân bay chúng tôi không chỉ không lên xe của cậu, thậm chí còn xử lí cậu rồi.

Long Phi trong lòng hơi bẩm, thật không ngờ bản thân đã bên bờ sinh tử vòng vo nửa vòng, đồng thời cũng ngạc nhiên vì trí nhớ của Sở Thiên, bản thân anh ta chỉ là một thành viên nhỏ bé của Tinh Nguyệt lại được Sở Thiên nhớ trong lòng, thảo nào các anh chị em trong Soái quân đều nói Thiếu soái gần như là thần tiên, việc gì cũng không thể giấu nổi hắn.

- Thiếu soái thứ lỗi, vì Đường chủ Phương sợ mọi người không thích ứng được với hoàn cảnh lạ sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch!

Long Phi quẹo xe vào đường xe, cẩn thận giải thích:

- Vì vậy mới sai em đóng giả thành lái xe taxi đến đón mọi người, đồng thời cũng cung cấp tình báo mà Thiếu soái cần.

- Long Phi, vất vả cho cậu rồi!

Trong mắt Sở Thiên có vài phần cô đơn, than nhẹ:

- Vất vả cho các anh chị em Nam Hạ rồi, đến một vùng đất chưa quen thuộc, khắp nơi nguy hiểm, lại còn phải làm việc, điều này khiến trong lòng Sở Thiên thật sự áy náy, ngày nào đó tiêu diệt được Đường gia, tôi sẽ đích thân mời rượu mọi người.

Long Phi cũng là người trọng tình cảm, nghe thấy lời nói từ tận đáy lòng của Sở Thiên có chút cảm động, vội vàng trả lời:

- Long Phi và các anh chị em chịu chút vất vả này có tính là gì? Thiếu soái công phá thành Hàng Châu, ở Tây Nam diệt Thiên Lang, ở Thái Lan chiến đấu kịch liệt với quân Hồng y , như vậy mới là anh hùng, mỗi khi Đường chủ Phương nói về sự tích của Thiếu soái, Long Phi đều nhiệt huyết tuôn trào.

Trong lòng Sở Thiên có chút động, thật không ngờ Phương Tình còn biết cổ vũ tinh thần binh sĩ.

Thấy Long Phi có chút kích động, Sở Thiên đưa tay vỗ vỗ vai cậu ta, trịnh trọng nói:

- Soái quân sẽ không quên những người vào sinh ra tử vì nó, Long Phi, kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, cậu có thể đứng trên mảnh đất phía Nam này, hùng dũng tuyên cáo với mọi người cậu là anh em của Soái quân.

Long Phi gật gật đầu, trên mặt lộ lên nhiệt huyết hi vọng.

Sở Thiên cầm chai nước khoáng uống, ngắm nhìn đèn đuốc bốn phía, thành phố Trung Sơn có thể coi là thành phố bậc trung, nhưng vị trí địa lý lại rất ưu việt, từng gọi là Hương Sơn, người mở đường cho cách mạng dân chủ Trung Quốc Tôn Trung Sơn sinh ra ở huyện Hương Sơn, thôn Thúy Hanh, để kỉ niệm Tôn Trung Sơn, Hương Sơn đổi thành Trung Sơn.

Chạy được bảy tám km, một chiếc xe màu đen vượt lên, Sở Thiên nhíu mày, trực giác nhạy bén cho hắn biết, chiếc xe này chắc chắn là theo dõi đến đây, rất có khả năng muốn tìm điểm dừng chân của bọn hắn, sau đó sẽ triệu tập người tiêu diệt hắn, Long Phi lái xe taxi, không có khả năng.

Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là thám tử, khi hắn lên máy bay đã báo cho Trung Sơn bên này, xem ra phải cát đứt cái đuôi này mới được, nếu không sẽ mang lại phiền phức lớn cho những hành động của hắn, dù sao đây là địa bàn của người khác, lại có quan đen cấu kết, hắn nhất định sẽ chết mà không có chỗ chôn.

Xem ra còn trăm phương nghìn kế đối phó với hắn, nghĩ đến đây, vẻ mặt Sở Thiên hiện lên sát khí, vuốt vuốt tiền xu trong tay, chầm chậm nói:

- Long Phi, phía sau có đuôi đấy, trước tiên đừng về nơi nghỉ ngơi, hãy lái xe đến nơi nào yên tĩnh vắng vẻ, giải quyết xong bọn chúng mới quay về, nếu không sẽ để lại cho chúng ta rất nhiều phiền phức.

Long Phi hơi sững người, sau đó nhìn lại một chút, phía sau thật sự là có chiếc xe màu đen đang theo sau, nhưng mà bọn chúng theo đuôi cũng quá lộ liễu rồi, hoàn toàn không kiêng nể gì, khoảng cách trước sau không đến mười mét, ai cũng biết mục đích của bọn chúng, đương nhiên Trung Sơn là địa bàn của chúng, vì thế chúng mới không sợ hãi mà kiêu ngạo như vậy.

Những người trong chiếc xe màu đen thế nào cũng không nghĩ rằng bọn chúng sắp phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.