Tay cầm dao của chàng trai Việt Nam giấu sau lưng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khinh khỉnh, nói một cách úp mở:
- Tao biết! Chúng mày chẳng phải là lũ chó má gì đấy của Đường Môn sao?
Tiểu Đầu Mục sắc mặt biến đổi, tức giận nói:
- Mẹ nó chứ, mày đúng là muốn chết, hôm nay ông đây không băm thây mày ra thì không xong, bằng không...
Không đợi hắn nói hết, người Việt Nam đã nhích người lên trước, túm lấy cổ hắn, lạnh lùng nói:
- Mày cũng có thể chết được rồi!
Vừa nói vừa giơ cánh tay cầm dao lên ngang ngực hắn, sau đó dùng lực ấn mạnh, ngực của Tiểu Đầu Mục bị đâm xuyên qua, máu tươi bắn tung tóe lên người Việt Nam cùng mặt những người đứng xung quanh.
Không có ý định ngừng lại, người Việt Nam hét lớn:
- Giết cho tao!
Bang chúng Đường Môn tức giận xông lên, ai ngờ tay phải của người Việt Nam rút ra một khẩu súng lục, nhằm vào người của Đường Môn nổ súng, khoảng cách gần như vậy, căn bản không cần ngắm, mỗi phát đều có thể bắn trúng, đầu đạn dễ dàng xuyên qua người đứng phía trước, tiếp tục bắn vào người phía sau.
Hơn mười người Đông Nam Á đều giấu vũ khí trong người, thấy cậu thanh niên Việt Nam ra lệnh nổ súng, đều lần lượt rút súng đã chuẩn bị từ trước ra, hướng đám người Đường Môn ngắm bắn, đại sảnh vắng lặng rất nhanh vang lên tiếng kêu thảm thiết, hai gã đầu sở của Đường Môn bi cậu thanh niên Việt Nam đâm chết, mất đi người cầm đầu, khiến đám người Đường Môn trở nên lo lắng hoảng loạn.
Cộng thêm việc chưa chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa đối phương lại dám dùng đến súng, vì vậy chỉ trong chốc lát đám người phía trước đã bị dồn lại một chỗ, những người phía sau chạy toán loạn khắp nơi để tìm chỗ nấp, còn những kẻ phản kháng thì lại có vẻ bất lực, chàng trai Việt Nam trước nay luôn coi thường sống chết, đôi mắt đỏ bừng liên tục nháy theo tiếng bóp cò, đầu đạn ồ ạt bắn ra.
Những tên bang chúng Đường Môn có chút thân phận vốn dĩ trốn vào đám người phía sau, nhưng vẫn bị đạn lạc găm vào đùi, đau đến mất thăng bằng ngã nhào trên mặt đất, nhìn quanh bốn phía, thấy đối phương không chỉ đến để đập phá, mà giống như đến để giết chóc, người của mình thì không ngừng ngã xuống kêu thảm, mùi thuốc súng cùng mùi máu tươi tràn ngập trong hộp đêm.
Đối với gã mà nói, đả kích về tinh thần vượt xa với nỗi đau về thể xác, người thanh niên liều mạng bò đến phòng bếp, ngoài việc muốn sống sót, cũng muốn báo tin cho đám người Phương Tuấn, một lát sau, gã cuối cùng cũng trốn vào được vào trong bếp, đóng cửa lại sau đó lấy điện thoại ra, bấm số của Đường khẩu:
- Đường chủ Phương, chúng ta bị tập kích rồi.
Phương Tuấn vẫn còn khoác áo mưa nghe xong báo cáo, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, vội vàng sai thân tín dẫn hai trăm người chạy qua trợ giúp, đồng thời còn gọi điện cho Cục cảnh sát, sau khi làm xong những việc này, trong lòng gã mới thoáng bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào lại ngông cuồng như vậy? Dám mang súng đi giết người, chẳng lẽ là bọn người của Sở Thiên?
Nhưng tên bang chúng Đường Môn được cài vào giám sát Soái quân không hề có động tĩnh gì, hơn nữa Sở Thiên vẫn đang ở cứ điểm đấy thôi, Phương Tuấn châm một điếu thuốc, thần trí không yên đi đi lại lại, gã đột nhiên cảm thấy, nhất định phải quyết chiến, nên quyết định đợi sau khi đoàn khảo sát Đông Nam Á rời khỏi, sẽ tiến công toàn diện Soái quân còn sót lại ở Trịnh Châu.
Đương nhiên, gã đã để lại hai trăm tên Diệp Gia để đối phó với Sở Thiên, dù sao đây cũng là một khoản lớn của Diệp Gia, có thể giết được Sở Thiên tất nhiên là tốt, còn nếu không giết được thì cũng đủ để làm Sở Thiên phải đau đầu. Nhằm khiến việc tấn công có hiệu quả, gã quyết định ngày mai sẽ đến tìm Uông Tài, phải là một cuộc thanh tra những người ngoại lai, từ đó hạn chế việc trà trộn của Soái quân.
Đại sảnh trong hộp đêm rất nhanh đã không còn tiếng súng, nghe thấy tiếng bước chân mạnh cũng âm thanh tìm kiến, tên trẻ tuổi nín thở chui xuống gầm ghế sô pha, không lâu sau đã nhìn thấy có hai người chạy vào, người Việt Nam theo dấu máu tìm kiếm, hiểu ngầm khẽ cười, vỗ vai đồng bọn nói:
- Đi thôi, nơi này không còn ai.
Hai người quay lưng rời khỏi vài bước, người Việt Nam tự lẩm bẩm:
- Cách tập kích này thực không tồi, chúng ta hôm nào lại giả làm đoàn khảo sát Đông Nam Á đi xử lý bọn Đường Môn, tin chắc rất nhanh sẽ thu hồi được những địa bàn bị chiếm. Mấy ngày trước, địa bàn này còn là của chú Vương, hiện giờ lại bị Đường Môn chiếm mất, xót xa thật!
Chú Vương chính là lão đại địa phương, hộp đêm Phiêu Hương chính là địa bàn của lão.
Tên trẻ tuổi trốn dưới ghế sô pha tim đập thình thịch, mãi đến khi bọn họ rời khỏi, mới từ dưới ghế bò lên, gã lại tiếp tục lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tuấn báo cáo, thì ra những người Đông Nam Á này đích thực là giả, hơn nữa bọn chúng đều là người làm thuê của lão đại địa phương, muốn tiêu diệt Đường Môn đòi lại địa bàn.
Hai mươi phút trôi qua, hai trăm người do Phương Tuấn phái đi đã chạy tới, nhưng đám người của người Việt Nam sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, khiến bọn chúng vô cùng buồn bực, đang định về báo cáo cho Phương Tuấn thì điện thoại lại vang lên, sau khi biết được tin đến hộp đêm chậm trễ, lại phái bọn chúng đến quán bar Vô Vân, nơi đó cũng đã bị tập kích.
Hai tên được phái đi không còn cách nào khác, đành dẫn theo hai trăm tên khác chạy đến.
Buổi tối này, địa bàn của Đường Môn liên tiếp bị nện bốn nơi, người phụ trách địa bàn cùng đám bang chúng gần như đều bị giết hết, số người tổn thất đã gần ba trăm, tiền của tổn thất thì quá cả trăm vạn, đều là bị đám người Đông Nam Á mang súng làm, vậy mà những việc khiến Phương Tuấn phiền lòng vẫn chưa kết thúc, hai trăm người phái đi trợ giúp lại xảy ra chuyện.
Mười mấy chiếc xe bánh mì chạy qua đoạn đường lầy lội, chỉ cần rẽ qua khúc ngoặt khoảng năm trăm mét là sẽ đến nơi quán bar xảy ra chuyện, hơn nữa lại muốn nhanh chóng giáp mặt đám chém giết, nên tốc độ của bọn họ lại càng nhanh hơn, nhưng chính vào lúc rẽ ngoặt, một chiếc xe tải cỡ lớn đầu bùn đất ầm ầm xuất hiện.
Trong tiếng hô sững sờ của đám người Đường Môn, chiếc xe đầy bùn đất kia hung hăng đâm vào chiếc xe dẫn đầu, đầu xe húc thẳng giữa thân chiếc xe bánh mì, đồng thời đẩy lùi về phía sau, mười mấy người đang ngồi bên trong lập tức chết ngay tại chỗ, có mấy tên còn kịp thở ra không ngừng kêu lên thảm thiết, tiếng rên rỉ vang dội cả một con phố.
Tên đầu sỏ Đường Môn vội vàng nhấc điện thoại lên, hét lớn:
- Giết hết mấy thằng trong xe cho ông!
Tiếng nói vừa dứt, đoàn xe phía sau lại vang lên tiếng quỷ thần than khóc, một chiếc xe lu từ phía sau chạy lên, nghiền nát phần đuôi mấy chiếc xe bánh mì, còn ngang nhiên húc vào đuôi hai chiếc xe bánh mì đỗ cạnh nhau, đẩy lùi cả chục mét, lại tiếp tục tông vào sườn chiếc bên cạnh, quả thực giống như uy thế của bảy mươi con ngựa.
Còn những tên bang chúng Đường Môn ngồi trong xe thì đùn đẩy nhau bò chui ra, những tên nhanh nhẹn thì chạy thẳng về phía trước, những tên chân tay lóng ngòng thì bị nghiền nát tại chỗ, chỉ trong chốc lát đã thương vong tới bốn năm mươi người, nhưng cơn ác mộng thực sự vẫn chưa kết thúc, những tên Đường Môn vừa mới móc súng ra định bắn, thì đã liền trúng đạn từ súng tự động bắn ra.
Tên đầu sỏ Đường Môn biết được gặp phải phục kích dũng mãnh, không dám có chút sơ suất, rút súng lục chui ra khỏi xe phản kích, còn hung hăng nói:
- Giết hết bọn chúng cho ông, cái bang chó má này, hơn trăm khẩu súng mà không giết được một thằng rác rưởi nào, sau này đừng có đi đánh nhau nữa, xông lên cho tao, xông lên!
Nhưng bên phục kích dường như không có ý định giằng co, sau tiếng súng vang lên trong mấy phút, bên phục kích liền rút chìa khoá xe lu cùng xe tải, sau đó nã ra một tràng đạn, đến khi đám bang chúng Đường Môn ngẩng đầu lên, thì đã không thấy tăm hơi của đám người phục kích đâu, bang chúng Đường Môn vội vàng đuổi theo lấy lệ hơn chục mét.
Đang vào lúc nửa mừng nửa giận quay đầu nhìn lại, những người có khứu giác nhạy bén ngửi thấy mùi xăng dầu trong mưa, cúi đầu xuống nhìn, xăng dầu rỉ ra từ mười mấy chiếc xe bánh mì đã theo nước mưa chảy ra khắp con phố, trong lòng hết sức sợ hãi, chiếc xe lu cùng xe tải đột nhiên phát nổ không hề có dấu hiệu báo trước, ánh lửa phóng cao lên trời.
Xăng dầu bị rỉ ra ngoài dưới nhiệt độ tăng cao lại một lần nữa phát nổ, những tên bang chúng đứng gần tan xác trong biển lửa, những chiếc xe bánh mì khác cũng bị lửa lan đến, bắt đầu phát nổ theo dây chuyền, nửa con đường rất nhanh liền biến thành biển lửa, bang chúng Đường Môn chạy toán loạn tìm đường sống, nhưng hai bên đường đều đã bị tắc nghẽn, có thể thoát được cũng không có mấy người.
Phương Tuấn nhận được điện thoại, gần như muốn hộc máu mà chết, thông qua kiểm kê kỹ lưỡng, hai trăm bang chúng chi viện đã thương vong mất hơn một trăm sáu mươi người, như vậy số người thương vong trong tối hôm nay đã đạt đến con số năm trăm, điều này khiến cho tâm trạng vui mừng vì mới đánh hạ được một nửa Trịnh Châu tiêu tan không còn sót lại chút gì, gã gần như gầm rống lên:
- Diệt trừ bọn rắn độc địa phương.
Trịnh Châu ngày thường vốn yên ắng thì trong đêm nay trở nên hỗn loạn, bang chúng Đường Môn sau khi nhận được mệnh lệnh công kích, nhào đến những bang phái địa phương không chút lưu tình, không ít tên lão đại bị chặt đứt đầu trong cơn ngủ say, cũng có một vài bang phái ra sức chống cự, nhưng lại không thể chống lại được quân Đường Môn đang sục sôi máu hận, quá nửa đêm, hơn phân nửa bang phái đã tan rã sụp đổ.
Phương Tuấn cũng cả đêm không ngủ, hút hết sạch hai bao thuốc lá.
Đường Thiên Ngạo lau chùi cây đao, giọng nói nhàn nhạt:
- Tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ anh không cảm thấy có liên quan đến Sở Thiên sao?
Phương Tuấn phun ra hai hơi khói thuốc, dựa người trên ghế nói một cách đầy thâm ý:
- Tất nhiên có liên quan đến hắn, thậm chí giả dạng đoàn khảo sát Đông Nam Á tập kích chúng ta, chắc hắn cũng là kế sách của hắn bày ra, còn về tên bang chúng nghe được tin chú Vương phái người đến trả thù.
- Đó hoàn toàn là Soái quân muốn giá hoạ cho lão đại địa phương, để mình ngồi yên làm ngư ông đắc lợi.