Đô Thị Thiếu Soái

Chương 411: Chương 411: Người lạ tới




Quang Tử sờ đầu trọc, vẫy tay sai người xoay mặt Đỗ lão tây lên, Đỗ lão tây ngang ngược lắc đầu chống lại, Quang Tử giáng vài cái bạt tai gã mới trở nên thành thật trở lại, cười khà khà nói:

- Thiếu soái, nhận được lệnh của anh, tôi liền tự mình đem Đỗ lão tây trói trên giường đây! Người này còn ngang ngạnh nói sẽ để cho con trai lớn của Cục phó Cục cảnh sát bắn chúng ta!

A Mộc Đồng nhìn thêm vài lần, hoàn toàn quả quyết người này chính là Đỗ lão tây, hô lên một cách cuồng dại:

- Bà mẹ nó, Đỗ lão tây, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay, rốt cuộc mày cũng bị báo ứng! Tao muốn giết mày, giết mày!

Sở Thiên vỗ mạnh vai A Mộc Đồng, thản nhiên nói:

- Yên tâm, gã chết chắc rồi, anh muốn gã chết như thế nào?

A Mộc Đồng nhớ tới cha mẹ mình bị Đỗ lão tây thắt cổ mà chết, mắt lóe lên tia lửa căm phẫn, nói gằn từng tiếng:

- Thắt cổ!

Sở Thiên gật gật đầu, Quang Tử nhận lệnh của hắn liền hướng ra các anh em phía sau nháy mắt ra dấu, lập tức có hai người đặt cổ Đỗ lão tây mắc lên dây thừng, sau đó kéo lên trần nhà. Từ khi Đỗ lão tây nghe thấy tiếng của A Mộc Đồng, đã biết mình không thoát khỏi họa, vì thế vừa liều mạng phản kháng, vừa lên cơn thần kinh chửi rủa A Mộc Đồng

Sợ bị ngạt thở nên gã cố gắng giãy dụa người nhưng cuối cùng không cách nào rơi xuống.

Năm phút sau, Đỗ lão tây hoàn toàn ngưng hoạt động, lưỡi thè ra và đôi mắt cũng lồi ra ngoài.

Gã bị thắt cổ mà chết.

Đôi mắt A Mộc Đồng rơi những giọt nước mắt vui sướng vì báo được thù lớn, mặc dù không tự tay giết Đỗ lão tây nhưng thấy được gã bị thắt cổ chết tươi do chính mệnh lệnh của mình thì trong lòng đã thấy vô cùng sảng khoái.

Anh ta biết ơn quay đầu cảm ơn Sở Thiên, cả người quỳ xuống nói:

- Thiếu soái, từ nay về sau A Mộc Đồng sống là lính của cậu, chết là ma của cậu, đi theo cậu cả đời và vĩnh viễn không phản bội.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, cắt mấy miếng thịt dê ngon đưa cho anh ta.

Chiến Thiên Tường không nói một lời, vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhưng ánh mắt lại toát ra một tia hi vọng.

Sở Thiên bỗng nhìn qua, chợt nói:

- Chiến Thiên Tường, anh có miếng đất trị giá hơn trăm triệu ở trong thành phố Thái Nguyên, ai ngờ lại bị nhà đầu tư khai thác với thế lực đen để ý, gài cho anh bị thương nặng, sau đó lợi dụng sự sống chết của anh mà mua mảnh đất với giá rẻ từ tay họ Chiến, sau đó thì lừa lại nhà đầu tư phát triển khu vui chơi giải trí, rồi tạt axit sunfuric phá hủy tay họ, giờ thì anh bị liệt vào danh sách truy nã tội phạm của cảnh sát rồi còn bị thế lực đen của Thái Nguyên liệt vào danh sách giết.

Chiến Thiên Tường không tin nổi nhìn mặt Sở Thiên, không ngăn được liền hỏi:

- Làm sao cậu biết được?

Sở Thiên sờ mũi không trả lời mà hướng về phía Khả Nhi nháy mắt ra hiệu, khuôn mặt thay đổi rồi nói:

- Chính bởi sự tình thế này mà Chiến gia phải chịu đủ sự quấy rối của thế lực đen, cha mẹ vì vậy mà thần kinh suy yếu, chị gái thì cũng trốn ra nước ngoài.

Chiến Thiên Tường cúi đầu , vẻ áy náy thản nhiên lộ trên mặt.

Cuối cùng cũng sáng tỏ, Chiến Thiên Tường là người hiểu rõ. Mấy người trẻ tuổi đang đứng ở đại sảnh.

Sở Thiên hướng về điện thoại vệ tinh nói:

- Anh em Hắc Tiễn, tình hình thế nào rồi?

Hắc Tiễn với âu phục thẳng thớm đi tới, kính cẩn ân cần chào hỏi:

- Thiếu soái, gần đây lão nhân cậu có khỏe không?

Sở Thiên cười khổ, mình đã thành lão rồi, bèn lắc đầu hỏi:

- Còn được.

Hắc Tiễn nét mặt tươi cười đi vào chủ đề, cung kính nói:

- Thiếu soái, chuyện anh giao em đã làm xong, bây giờ tiền chênh lệch giá đất chín mươi triệu đã nhập vào tài sản Chiến gia, các nhà đầu tư phát triển cũng bị đưa vào Cục cảnh sát để điều tra, thế lực đen địa phương cũng đã bị san bằng, bản án của Chiến Thiên Tường cũng đã được xóa bỏ.

Sở Thiên gật đầu, để làm cho Chiến Thiên Thường hoàn toàn tin tưởng nói thêm:

- Để cho cha mẹ ra nói chuyện đi

Hình ảnh hai người già xuất hiện đúng là cha mẹ mà Chiến Thiên Tường vẫn hàng lo lắng, không ngăn được la lên:

- Mẹ!

Bầu trời đã sáng sủa lên, tất cả mây đen trong những trận mưa to gió lớn mười mấy tiếng đồng hồ qua đã tan sạch.

Rất nhanh con dê núi bốn chân chỉ còn lại bộ xương, hương thơm vẫn luôn tràn ngập doanh trại.

Chiến Thiên Tường và A Mộc Đồng nay đã phục tùng tuyệt đối, ánh mắt cung kính nhìn Sở Thiên.

Sở Thiên đang dùng dao cắt con dê núi, đến đây mới hỏi:

- Chuyện tối qua thế nào rồi?

Hai người cùng đồng thanh trả lời:

- Theo lời thiếu soái, mấy trăm đệ tử Đường Môn không một ai sống sót!

Âm thanh hoàn toàn quả quyết, giờ phút này nếu bọn họ phải qua nước sôi lửa bỏng cũng nhất định không thành vấn đề.

Sở Thiên cuối cùng đã an tâm đi ngủ, sức ép liên tiếp hai ngày qua khiến hắn cạn kiệt sức lực nên vừa đặt đầu xuống gối đã chìm vào giấc ngủ say.

Lúc này hai chiếc xe hơi đang chạy ra thị trấn Lục Thanh, theo hướng trại Thiên Lang mà đi.

Sở Thiên mãi tới trưa mới tỉnh dậy, lúc đi ra doanh trại phát hiện trại Thiên Lang đã khôi phục sự yên tĩnh và sạch sẽ, vết máu đêm qua trải qua vài giờ mưa lớn rửa sạch, lại còn được con người lau dọn nên đã hoàn toàn biến mất.

Lúc này Sở Thiên mới thấy rõ toàn bộ Thiên Lang.

Bộ mặt của trại lấy doanh trại Thiên Lang làm trung tâm, xung quanh chia ra mấy trăm nhà, xa ngoài nhà ở là chuồng ngựa, phương tiện thuận lợi ra chiến đấu. Chuồng ngựa và tất cả các bức tường kết hơp lại rất giống hình bát quái liên hoàn. Đứng trên chỗ cao của Thiên Lang trại có thể nhìn thấy mấy cây số con đường quốc lộ vòng qua núi một cách rõ ràng, đó chính là con đường qua biên giới.

Chẳng trách mọi người đi qua nơi đồng không mông quạnh này đều phải đưa lệ phí đường đi cho Thiên Lang trại. Thiên Lang trại phái mấy người luân phiên canh giữ ở chỗ cao nhìn ra xa, gửi tín hiệu ngay khi phát hiện xa xa có người đi hướng này, trong vòng năm phút người và ngựa có thể phóng tới chặn đường cướp.

Lúc Sở Thiên nhìn xung quanh thấy mấy cô gái chăn dê đi ngang qua hắn, tất nhiên đã biết người thanh niên này chính là chủ mới của cánh đồng hoang vu này nên đều cung kính cúi đầu với Sở Thiên rồi mới đi tiếp.

Ở Thiên Lang trại tám mươi phần trăm là những kẻ ác chạy trốn tới cánh đồng hoang vu này, còn hai mươi phần trăm là những những phụ nữ cướp từ các thôn làng. Tuy không phải tất cả đều xinh đẹp như hoa như ngọc nhưng đối với sói nhiều thịt ít như Thiên Lang trại mà nói thì đó đều là bảo bối quý báu nhất. Phải biết rằng, những kẻ ác đến cánh đồng hoang vu này đến mấy tháng thậm chí nửa năm cũng không được vào thành phố. Vậy thì làm sao mà họ không khao khát phụ nữ cho được?

Sở Thiên đang suy nghĩ làm sao để trả những phụ nữ này về nhà.

A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường đi tới với nụ cười sán lạn trên khuôn mặt.

- A Mộc Đồng, có việc gì mà các người vui quá vậy?

Sở Thiên tò mò hỏi.

A Mộc Đồng tiến lên vài bước với ánh mắt cung kính, cười nói:

- Chúng tôi đem toàn bộ tiền bạc của Thiên Lang phát cho các anh em, mọi người đều vô cùng vui mừng. Mặc dù mọi người đã biết mấy năm nay kiếm được rất nhiều tiền nhưng đây cũng là lần đầu tiên cầm được tiền của mình.

Chiến Thiên Trường phụ họa thêm:

- Đúng vậy, lúc đó Thiên Lang có một số anh em chịu không nổi tác động tinh thần trong hai ngày muốn rời bỏ cánh đồng hoang vu, bây giờ tất cả mọi người đều tự nguyện ở lại bỏ hết sức lực vì Thiếu soái.

Sở Thiên gật gật đầu, nét mặt mỉm cười, bây giờ đã thu phục được nhóm kẻ liều mạng này. Nếu như tìm được cách hủy bản án truy nã của họ, lúc đó để họ trở lại thành phố giúp mình giành lại thiên hạ, thế lực Đường Môn ở Vân Nam nhất định sẽ bị nhổ tận gốc.

Đôi mắt vô tình bị cuốn vào các vỏ đạn trên mặt đất, Sở Thiên chợt nhớ tới những viên đạn của Nhiếp Vô Danh đã sử dụng hết bèn hướng về phía A Mộc Đồng hỏi:

- Tính ra Thiên Lang có hàng trăm người dùng súng lục thì kiếm đâu ra đạn? có dư đạn hay không? Hiện tại cần gấp một số đạn bổ sung.

A Mộc Đồng khẽ nhíu mày, suy nghĩ chốc lát rồi cười khổ nói:

- Thiếu soái, điều này thật sự có khó khăn! Mấy trăm người dùng súng lục vốn được phát mười ngàn viên đạn, nhưng như anh cũng biết đấy, lúc tấn công trại Cáp Nhĩ đã bắn hết toàn bộ đạn, e rằng bây giờ tìm hết Thiên Lang trại cũng không được nửa viên đạn.

Sở Thiên ngẩn cả người có chút không hiểu nên hỏi:

- Nửa viên cũng không có sao? Thiên Lang tìm hơn mười ngàn viên đạn ở đâu?

Chiến Thiên Tường cũng là người hiểu chuyện, lắc đầu nói:

- Có điều thiếu soái chưa biết, ba trăm người dùng súng lục này là Thiên Lang tốn nửa năm mới trang bị xong, như tôi đã nói, đạn dược của họ đều mua từ tay con cháu của Đảng Quốc Mân, giá cả gấp bốn năm lần đạn bình thường, đã vậy người ta còn không đồng ý cho mình mua, thế mới nói tấn công trại Cáp Nhĩ khiến cho Thiên Lang ra đủ thứ tiền bạc.

Sở Thiên càng choáng váng hơn nữa, sờ mũi nói:

- Không tìm được người bán ở chợ đen Côn Minh sao?

Mộc Đồng lắc đầu bất lực giải thích:

- Thiếu soái, trước tiên với thân phận của chúng ta đã khó vào trong. Quan trọng hơn hết, tỉnh Vân Nam là tỉnh biên giới nên việc kiểm tra vũ khí còn gay gắt hơn so với ma túy, bắt được là chết, ai mà dám mua bán?

Sở Thiên đột nhiên bừng tỉnh vỗ đầu một cái, hoàn toàn hiểu ra, lẩm bẩm:

- Chẳng trách ta vẫn thắc mắc Đường Sơn Phong đứng đầu Đường Môn mà sao các đệ tử đều chỉ có dao pha? Hóa ra không phải là họ ngốc mà do chính phủ kiểm tra quá nghiêm ngặt.

A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường gần như gật đầu cùng lúc tỏ ý lời của Sở Thiên rất chính xác.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng kèn chói tai, tiếp theo là những tiếng ồn ào, toàn bộ Thiên Lang trại lại trở nên náo nhiệt.

A Mộc Đồng khẽ nhíu mày, quay đầu nói với Sở Thiên:

- Làm sao mà ô tô có thể xuất hiện ở đây được nhỉ? Tôi đi xem là người nào.

Sở Thiên gật đầu, A Mộc Đồng bước tới hướng của trại, Chiến Thiên Tường quay đi tập hợp một số người bắn cung giỏi đề phòng biến cố. Trẻ em và những người khác nghe còi đã đi ra khỏi lều, đến gần Sở Thiên và nhìn ra hướng cửa.

Sở Thiên thấy tiếng ồn không những không giảm mà còn ngược lại, trở nên lớn tiếng thêm, trong lòng lo lắng không biết chuyện gì đang diễn ra nên nói với bọn Khả Nhi:

- Chúng ta đi coi thế nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.