Bữa trưa hôm đó, Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình lấy thẻ cơm, cùng mời sáu người, chi hết mấy chục đồng đại dương. Tuy đồ ăn ở tiệm cơm so với đồ ăn ở nhà dở hơn rất nhiều, nhưng đám Tào Hoa Vũ vẫn ăn ngon lành. Đây là lần đầu tiên chúng có được thành quả lao động thông qua tri thức của mình, hiển nhiên là rất quý trọng, nên đã ăn hết toàn bộ suất cơm của mình. Sở Thiên nhìn chúng ăn uống thoải mái, trong lòng rất vui mừng, và cũng suy nghĩ ngày mai phải nâng độ khó thêm lên, nếu không chẳng bao lâu nữa hầu bao sẽ sạch bách.
Buổi chiều lúc gần tan học, Sở Thiên nói với các học sinh điên cuồng của mình:
- Ngày mai các bạn đến trước 15 phút, cùng tập chạy bộ, thân thể phải cường tráng một chút mới có thể khiêu chiến với tôi được. Nhớ kỹ đấy. Học sinh lớp 13, bất luận đi đến đâu, đếu phải ngẩng cao đầu cho tôi. Phải ngẩng cao đầu làm người biết chưa?
- Biết ạ, biết ạ, biết ạ.
36 âm thanh lại cùng hô vang. Sở Thiên tranh thủ bước nhanh ra cửa nếu không sẽ bị chấn động bởi những âm thanh kia.
Sở Thiên vừa ra đến cửa thì nhìn thấy Lâm Ngọc Đình, Khương béo đã nhanh chân đuổi kịp, vỗ vỗ Sở Thiên nói:
- Bạn thân, cậu gần đây làm thế nào mà luôn nổi danh thế? Còn để cho anh em sống không?
Lâm Ngọc Đình cũng trêu:
- Vô dụng thôi. Nam sinh xuất sắc như Thiếu soái đây, bất luận là ở chỗ nào, cũng đều giống như là đom đóm giữa trời đêm. Tươi sáng như vậy, xuất chúng như vậy, ánh mắt ưu sầu của Thiếu soái, đao pháp tuyệt diệu, cùng với cốc martin khô, đã làm mọi người say mê sâu sắc. Tuy vẫn xuất sắc như thế này, nhưng trường có quy định của trường, bất luận thế nào Thiếu soái phải trả hết tiền ăn trưa nay, tiền vay không cần trả à?
Sở Thiên bất lực nhìn Lâm Ngọc Đình. Khương béo xoa bụng cười không ngớt.
- Sở Thiên, Sở Thiên.Có phải là Sở Thiên không?
Đột nhiên ngoài cổng trường một ông già hơn năm mươi bước xuống từ chiếc xe jeep, bước lại phía Sở Thiên.
Hai mắt Sở Thiên sang bừng lên. Người đàn ông đứng trước mặt hắn khiến hắn có cảm giác rất thân thiết đến khó giải thích nổi. Ánh mắt ông ánh lên vẻ trí tuệ chói lọi, vừa quan tâm, vừa tỉ mỉ, do đó Sở Thiên lễ phép đáp:
- Vâng, cháu là Sở Thiên, bác là …..?
- Ta là bác Ba của cháu đây, cháu quên rồi sao?
Người đàn ông nhìn chàng thanh niên đứng trước mặt quả nhiên là Sở Thiên, không khỏi hưng phấn hẳn lên.
Sở Thiên nhìn kỹ vẫn không biết ở đâu xuất hiện ra người bác Ba này. Hắn nghĩ đến nát cả óc vẫn không nghĩ ra:
- Bác, thực sự xấu hổ quá, cháu thật sự không nhớ, thật sự không nghĩ ra.
Người bác cười cười, con mắt liếc liếc nhìn nói:
- Cũng khó mà trách cháu không nhớ được. Ta đã từng bế cháu lúc cháu tròn tháng đấy.
Lâm Ngọc Đình và Khương béo trong lòng rất buồn cười, bế Sở Thiên lúc mới tròn tháng tuổi mà nghĩ là Sở Thiên có thể nhận ra ông ấy? Sở Thiên là kỳ tài, nhưng không phải là thần đồng. Tuy nhiên họ cũng có chút cảm tình với người đàn ông này, có thể là do ở ông ấy có sự gần gũi, bình dị khiến cho người ta có cảm giác thoải mái đến khó hiểu.
Sở Thiên cũng cảm thấy người bác đột ngột xuất hiện này có chút ý tứ:
- Được rồi, bác Ba, làm sao mà đột nhiên bác tìm được cháu vậy?
Người chú chỉ chỉ vào trong chiếc xe Jeep nói:
- Chú của cháu và còn cả người em họ Sở Hân Hân đều đang ở trong xe, vì vậy chúng ta đứng chờ cháu ở ngoài cổng trường này đấy.
Sở Thiên nhìn người bác một cách kỳ lạ:
- Chờ cháu? Tại sao lại chờ cháu vậy?
- Bác lần này là về nước có chút chuyện, tháng sau là phải đi lên đại học Thiên Kinh dạy học rồi, nhân tiện hoàn thành một tâm nguyện. Bác thấy còn thời gian, vì vậy đến thành phố này tìm các cháu. Phải biết là các cháu là những người thân duy nhất của ta ở Đại Lục. Vẻ mặt của người bác hiện lên vẻ cô đơn.
Lúc này, cửa xe mở ra, tiếng người chú cất lên:
- Đại bá, nếu Sở Thiên không đi thì chúng ta đi thôi.
Bác ba quay đầu lại:
- Sở Thiên, đi, đi ăn cơm cùng bác. Bác đã đặt bàn ở tiệm ăn chay Bồ Đề Duyên rồi, gia đình chúng ta cùng họp mặt.
Sở Thiên nhìn thấy chú, thím và cả người em họ trên xe, xem ra người bác Ba trước mặt quả nhiên là thật rồi. Thảo nào nhìn thấy họ là thấy thân thiện, bản thân cũng muốn gần gũi với họ. Chỉ là các chú, thím luôn mâu thuẫn với mình. Bây giờ xuất hiện người bác Ba đầy hứa hẹn này, dứt khoát là không thích lẫn mình vào.
Bác Ba tất nhiên là nhận ra những suy nghĩ trong lòng Sở Thiên, ánh mắt sáng lên vẻ hiểu biết:
- Sở Thiên, không có chuyện gì, là bác mời mọi người ăn cơm thôi. Chú thím cháu có ý kiến gì cũng không ý nghĩa, huống chi chúng ta luôn phải đối mặt với mọi mâu thuẫn.
Bác Ba sớm đã nhận ra vấn đề khi nghe những người trong gia đình Sở Hân Hân nói những điều không hay về Sở Thiên. Nhưng bác Ba không phải là người thường. Hơn năm mươi năm kinh nghiệm đã giúp ông có thể nhận ra được chân tướng sự việc từ những câu nói ấy. Đây cũng chính là lý do khiến ông kiên quyết đến mời Sở Thiên đi ăn cùng.
Sở Thiên cũng rất kinh ngạc, bản thân chưa từng thổ lộ với bác Ba nửa lời, nhưng bác lại có cái nhìn sâu sắc, sáng suốt về rất nhiều vấn đề, quả nhiên không phải là người thường. Thảo nào mà bác có thể đi Thiên Kinh dạy học được.
Sở Thiên quay lại gật gật đầu với Lâm Ngọc Đình và Khương béo, tỏ vẻ cáo từ. Sau đó theo bác Ba lên chiếc xe jeep.
Sở Thiên lên xe, quả nhiên thấy chú thím không thèm nhìn mình, lại còn cả cô em họ Sở Hân Hân nữa, xem ra họ vẫn canh cánh trong lòng về số tiền bảo hiểm hai trăm ngàn kia. Sở Thiên không khỏi lắc đầu. Họ quả là những người háo lợi, khiến mình phải chịu đựng bao nhiêu năm. Nhưng Sở Thiên vẫn tỏ ra lễ phép, cung kính thưa với chú thím:
- Cháu chào chú thím, chào Hân Hân.
Chú thím hắn nhìn vẻ mặt bác Ba, bất đắc dĩ “ừ” một tiếng, còn cô em họ Sở Hân Hân thì làm như không nghe thấy, ngồi ngắm nhìn cảnh bên ngoài.
Sở Thiên cũng đành làm như không nhìn thấy gì, quay đầu nói với người lái xe:
- Chú là …?
Người lái xe tươi cười đáp:
- Tôi là lái xe được Đại học Thiên Kinh điều đến đưa đón ông Sở. Cứ gọi tôi chú Vương là được rồi.
Sở Thiên cười đáp:
- Chào chú Vương, chú vất vả quá. Cảm ơn chú.
Ông Vương chưa từng nhận được lời nói tôn trọng như vậy bao giờ. Những người chú, thím và em họ kia chỉ xem ông là lái xe, chẳng hề chào hỏi, bây giờ thấy Sở Thiên lễ phép như vậy, trong lòng thoải mái hẳn lên, khuôn mặt cũng thêm phần rạng rỡ.
Bác Ba tất nhiên đều nhìn thấy mọi việc nên đối với Sở Thiên không khỏi thêm cảm giác tốt đẹp. Người trẻ lễ phép ngày càng ít, mà chỉ thấy thật nhiều những kẻ mang tính ngỗ nghịch.
Tiệm cơm chay Bồ Đề Duyên nằm ở trung tâm của thành phố này, cách Trường trung học Thiên Đô khoảng nửa tiếng chạy xe. Sở dĩ gọi là tiệm cơm chay Bồ Đề Duyên là vì bên trong vườn có cây Bồ Đề hơn ba trăm năm tuổi. Nghe nói chỉ cần treo tấm giấy ghi ước nguyện lên cây thì điều ước ấy sẽ thành hiện thực. Vì vậy hàng ngày có rất nhiều người đến đây ăn cơm. Đồ ăn trong tiệm cơm chay Bồ Đề Duyên khá đắt, nhưng mà rất ngon. Những người đã từng đến đây đều nhớ đến mùi vị đồ ăn nơi này.
May sao bác Ba (thật là tác giả viết thúc nhưng để phân biệt với người chú kia nên em sửa là bác cho dễ nhớ - thanhco) đã đặt chỗ trước, nếu không tiệm cơm này luôn chật kín không có chỗ ngồi. Sở Thiên còn phát hiện ngoài cửa tiệm viết rằng hôm nay sẽ có vị cao tăng chùa Thiên Pháp tới giảng thiền. Vì vậy càng nhiều người từ khắp mọi nơi tấp nập về đây trải nệm ngồi dưới gốc Bồ Đề nghe cao tăng Thiên Pháp tự giảng thiền. Tất cả bàn ăn cũng bày xung quanh gốc Bồ Đề để thưc khách khi ăn cũng có thể nhìn thấy cao tăng. Sở Thiên thầm nghĩ không biết vị đại sư nào của Thiên Pháp tự sẽ về giảng nhỉ? Chủ trì Không Văn hay đại sư Không Kiến? hay là ai khác?
Bác Ba hiển nhiên cũng rất hào hứng, có thể nghe cao tăng giảng thiền, vừa được thưởng thức đồ ăn, lại được cùng người thân đoàn tụ, thật sự là điều thú vị, vì vậy vẫy tay chọn bảy phần ăn chay, sau đó cao hứng nói:
- Ban đầu ta định sau khi ăn xong sẽ tuyên bố một việc, nhưng sợ chút nữa nghe thiền sẽ quên mất, vì vậy bây giờ nói trước.