Đô Thị Thiếu Soái

Chương 703: Chương 703: Người theo dõi




Đợi Sở Thiên quay người đi ra, quán ăn chỉ còn lại những tên sát thủ và anh em câu lạc bộ đêm, về phần nữ sát thủ bị Khả Nhi đánh cho bị thương ở cổ tay cũng cho người ta khiêng ra.

Nữ sát thủ do quá đau nên đã hôn mê.

Điều khiến Sở Thiên kinh ngạc là không ngờ cô ta lại là người Triều Tiên.

Khả Nhi dường như nhìn thấu được ý nghĩ của Sở Thiên, tiến lên kéo cổ áo của tên nữ sát thủ lộ ra hình phượng hoàng, cười phá câu đố:

- Tổ chức Hồng Nhật thuộc tổ chức sát thủ Á Châu, thành viên bên trong đến từ các nước Châu Á, mặc dù phần lớn là người Thiên triều nhưng cũng không ít người Đông Doanh, người Triều Tiên cùng với người Cao Ly.

Sở Thiên gật đầu, thật là trời cũng giúp ta.

Xem ra lại có thể cùng với chính phủ Triều Tiên đánh một bài hay rồi, nghĩ đến đây, Sở Thiên quay ra chỗ anh em câu lạc bộ đêm căn dặn:

- Ngoại trừ lưu lại nữ tù người Triều Tiên này, tất cả những người khác áp tải đi thẩm vấn cho ta, tên nào cứng đầu cứng cổ các người đem hết tất cả các hình phạt ra để xử, bắt buộc phải moi được tin tức từ mồm bọn chúng.

Anh em câu lạc bộ đêm gật đầu cung kính, lập tức nhận lệnh rời đi.

Sau khi đợi cho bọn họ đi hết, Sở Thiên cho người mang video giám sát của nhà ăn đến, sau đó gọi điện thoại cho Tiếu Thanh Băng thông báo đơn giản sự việc sau khi xảy ra, nói thẳng ra suy nghĩ của mình với ông ta, sau đó liền đem nữ sát thủ áp giải lên xe, lái xe hướng Cục Cảnh Sát ngoài năm ki-lô-mét .

Hai tay hai chân của nữ sát thủ bị trói chặt, vết thương ở cổ tay cũng được Khả Nhi băng bó cẩn thận, khi Sở Thiên cảm giác cô ta vẫn chưa tỉnh lại liền không chút để ý nói với Khả Nhi:

- Cũng không biết người đêm nay là ai? Không biết là người của tổ chức sát thủ hay đặc công của chính phủ Triều Tiên phái tới?

Khả Nhi mỉm cười, thản nhiên đáp:

- Hai loại thì có cái gì khác đâu?

Sở Thiên cười khổ, thở dài nói:

- Nếu như là người của tổ chức sát thủ phái đến, ta có thể chém bọn chúng thành trăm ngàn mảnh, cuối cùng sẽ ném xuống biển rộng, nếu như là đặc công của Triều Tiên phái đến thì chúng ta phải cân nhắc về ngoại giao, cũng chỉ có thể nén giận thả người thôi, em biết đấy, chúng ta làm sao dám đối đầu với chính phủ Triều Tiên chứ?

Khả Nhi như bừng tỉnh gật gật đầu, vẻ mặt cũng đầy bất đắc dĩ đáp lại:

- Ai bảo ngày trước anh đắc tội với chính phủ Triều Tiên chứ? Thật ra chúng ta có thể coi bọn chúng như những tên giết người, chỉ đáng tiếc là đã bị cảnh sát biết rồi, đợi mai kia, chính phủ Triều Tiên sau khi xác định phái người đến thì tính sau đi, hi vọng cô ta không phải đặc công Triều Tiên.

Sở Thiên thở dài, thản nhiên nói:

- Nếu như cô ta thật sự là đặc công của Triều Tiên vậy rất có thể là vì Park Dong Huan mà đến, chính phủ Triều Tiên cho rằng anh làm cho Phó trưởng đoàn ngoại giao rơi xuống biển, cho nên đã điều đặc công đến để lấy mạng anh, hừ, thật là khinh người quá đáng rồi, đáng tiếc là lại không làm gì được.

Khả Nhi dựa vào ghế, buồn bã thở dài:

- Đúng vậy, không làm gì được.

Ánh mắt Sở Thiên nhìn thấy tai của cô gái Triều Tiên kia động nhẹ, hiển nhiên là nửa chữ cũng nghe được hết, trong lòng không khỏi mỉm cười, đêm đó, tại phòng thẩm vấn ở Cục Cảnh Sát, Tiêu Thanh Băng và vài người trong tổ cảnh sát trọng án vừa hỏi cô gái Triều Tiên kia là ai, rất nhanh cô ta nhận mình là đặc công của Triều Tiên.

Bất luận thẩm vấn như thế nào, cô ta đều khăng khăng mình là đặc công của chính phủ Triều Tiên phái đến, bởi vì Sở Thiên đã đắc tội với chính phủ Triều Tiên, còn làm cho Phó trưởng đoàn ngoại giao rơi xuống biển, bởi vậy nên bọn họ vì danh dự của dân quốc Triều Tiên mà đến Thiên Triều, và đêm nay hạ độc Sở Thiên.

Sở Thiên ở phòng bên cạnh thích thú quan sát, lần này đủ để chính phủ Triều Tiên uống bình rượu buồn rồi, sau hơn mười phút, Tiêu Thanh Băng đi đến, tay cầm mấy ly cà phê, sau khi đưa cho Sở Thiên thì cười nói:

- Thủ đoạn này anh chơi đẹp đấy, sao anh biết cô ta sẽ nói theo lời của anh vậy?

Sở Thiên mở cốc cà phê nhấp mấy ngụm rồi trả lời:

- Rất đơn giản, đây là khuyết điểm chung của bọn sát thủ, rất nhiều người bọn họ đều bị tổ chức tẩy não, bởi vậy anh muốn bọn chúng khai ra tổ chức sát thủ không bằng trực tiếp lấy mạng của bọn chúng, nhưng chỉ cần không phá điểm mấu chốt của bọn chúng mà lại có thể giữ được mạng sống, như vậy bọn chúng cũng sẽ phối hợp chặt chẽ.

Tiêu Thanh Băng nhìn chằm chằm Sở Thiên, với bộ dạng không hiểu được.

- Trong lòng bọn chúng, chính phủ quốc gia không thần thánh bằng tổ chức, nếu không cũng sẽ không làm sát thủ rồi, cô gái Triều Tiên kia cho rằng chúng ta không biết thân phận của cô ta bởi vậy mà vội vàng hi vọng sống sót, mà lời nói của ta “không có ý”, lại vừa lúc có thể cứu được bọn chúng, tại sao không làm điều đó chứ?

Sở Thiên nói những lời cuối cùng thì ngửa cổ uống hết chỗ cà phê còn lại, sau đó vặn người cười nói:

- Đội trưởng Tiêu, người thì giao cho anh rồi, phải đối đãi cho tử tế, cô ta có thể là lá bài tốt hiếm thấy đấy, tin rằng người của chính phủ Triều Tiên phái đến sẽ tức giận đến chết, ít nhất cũng có thể cho chúng ta lợi thế đàm phán.

- Còn nữa, tối mai Mã Phi và Kim LeeYae sẽ được tìm thấy.

Tiêu Thanh Băng gật đầu, tên nhóc này quả thật trí tuệ hơn người, cuộc khủng hoảng ngoại giao cứ như thế được hắn giải quyết dễ dàng, thậm chí còn làm chính phủ Triều Tiên phải trả giá, lập tức trịnh trọng trả lời:

- Anh yên tâm, chúng tôi sẽ đến đúng nơi, đúng thời điểm sẽ tìm được bọn chúng.

Sau khi rời khỏi Cục Cảnh Sát, còn chưa tiến vào bãi đỗ xe, điện thoại liền nhẹ rung lên.

Sau khi đeo tai nghe liền nghe thấy giọng của Khả Nhi nói:

- Thiếu soái, có hai người lén lút theo dõi anh, hai người đó cách nhau mười bước, một đi bên trong, một đi bên ngoài, cử chỉ rất ăn khớp nhau, vừa nhìn là biết đã qua một lớp huấn luyện chuyên nghiệp.

Sở Thiên lặng lẽ cúp máy, sau đó dẫn Liệt Dực đi vào một con hẻm nhỏ, đây là con hẻm nằm giữa những tòa nhà cao, hai bên tường như núi cao, hẻm gần hơn một trăm mét, xung quanh đặt những thùng rác kim loại, mùi bay ra làm cho người khác phải buồn nôn.

Hẻm nhỏ không người, bóng đèn mờ mờ, khi đi đến đoạn ngoặt thứ hai, Sở Thiên chạy chậm hai bước, dùng chân đá lên vách tường, lấy đà lộn ngược bay lên cao, giơ tay bám lấy bức tường cao hơn năm mét, làm mình giống như một con tắc kè vậy, kề sát vách tường ở ngõ nhỏ.

Liệt Dực cũng làm y thế, chỉ có cách vài mét.

Một lát sau, có hai người đi vào hẻm nhỏ, cánh tay bọn chúng rũ xuống, mặc dù có tay áo che nhưng vẫn có thể nhìn ra bọn chúng có súng, bước chân chần chừ, cho thấy sự cảnh giác căng thẳng, có vẻ là đang theo dõi ai vậy, bỗng nhiên chọn đi vào ngõ nhỏ mà cảm thấy bối rối khó hiểu.

Đêm nổi gió, giữa không trung tay áo Sở Thiên bay bay, hắn hứng thú nhìn hai người ở phía dưới, ánh mắt làm cho người ta kinh hãi. Tiến vào chỗ ngoặt thứ hai, hai người bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu đi chéo nhau, người đi ở phía trước bỗng nghe thấy tiếng giòn tan phía sau.

Theo phản xạ gã quay đầu lại nhìn, lập tức cả người sửng sốt kinh hãi, Liệt Dực từ trong tối bỗng hiện ra như ma quỷ, đang đứng phía sau đồng bọn của gã, tay trái bịt miệng tên đồng bọn, tay phải đặt lên sau gáy, làm cho đầu của tên đồng bọn gã bị một lực mạnh xoay tròn nửa vòng.

Nói cách khác, tên đồng bọn bây giờ có thể nhìn phía sau lưng của mình.

Hai tay của tên đồng bọn vô lực giãy dụa, sau đó như một đống bùn không đủ khả năng chống đỡ, từ trong vòng ôm của Liệt Dực từ từ chảy xuống, người còn lại sợ hãi, gần như sụp xuống, toàn thân run rẩy, súng cầm trong tay như đồ trang trí vậy, hoàn toàn quên tác dụng của nó, y định nói điều gì đó, nhưng sợ hãi quá mà không thể mở mồm ra.

Lúc này, Sở Thiên nhảy xuống, tay phải giữ súng trong tay gã hạ xuống, nhẹ nhàng xoay lấy khẩu súng, sau đó giơ chân đá gã một cái, nhìn vào ánh sáng mờ mờ, là hình dáng của người Triều Tiên, trong lòng nhất thời rõ ràng, đó chính là người mà chính phủ Triều Tiên phái đến theo dõi mình, từ đó tìm ra tung tích của Park Dong Huan

Nhưng bọn chúng cũng thông minh, lẩn vào Cục Cảnh Sát để tìm ra tung tích của mình.

Trên sách có viết: thần bất mật, tắc thất kỳ thân, quân bất mật, tắc thất kỳ quốc.

Sở Thiên thở nhẹ, xem ra nhất định phải cảnh cáo chính phủ Triều Tiên mới được, tránh lại có người tiếp tục theo dõi mình, như thế sẽ ảnh hưởng tới hành động của mình, ngay sau đó móc chiếc khăn tay ra lau xong hai bàn tay rồi chậm rãi đi đến ngõ nhỏ bên ngoài, sau hơn mười mét mới đơn giản ra hiệu cho Liệt Dực giết.

Liệt Dực cầm Đường đao không chút để ý bước đến tên bám theo phía trước.

Tên này đến đây mới tỉnh táo lại, tuyệt vọng hét lên:

- Ngươi muốn làm gì?

Không ai trả lời gã, ánh sáng trắng lóe qua, máu tươi bắn khắp lên tường.

Đêm, màu đen dày đặc như muốn nuốt trôi tất cả mọi thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.