Thật đúng trùng hợp, hôm nay lại là ngày mười lăm.
Mười lăm tháng chín, đại hung, mọi việc nên cẩn thận.
Mười lăm tháng chín, đêm lạnh, trăng rét, gió thu hiu quạnh, không khí trong lành.
Người không có xem qua hoàng lịch sẽ không thể tưởng được hôm nay lại là một ngày đại hung không hợp làm chuyện lớn.
Biệt thự Hoa Đô, đình nghỉ điêu khắc khóe léo, đặt một bàn gỗ đàn hương giản dị.
Trên bàn tất nhiên là có rượu, có đồ ăn, và có cả dao cắt thịt nữa.
Đồ ăn đêm nay là món nai, thịt nai khô vàng trơn mềm, phát ra mùi hương hấp dẫn, thực dễ dàng khiến người ta chảy nước miếng cả mét.
Lâm Đại Pháo ngồi trên một ghế dựa có phủ da hổ, lẳng lặng nhìn thịt nai đang cháy trên than nóng bốc khói, lại quay đầu sang nhìn bình rượu uyên ương đã được đổ đầy rượu ngon, trong đôi mắt là sự bình tĩnh thâm sâu không lường được, khiến người ta không thể cân nhắc.
Trần Cát Mộng cung kính đứng bên cạnh Lâm Đại Pháo, sau lưng Trần Cát Mộng là Tam hổ tam tướng dũng mãnh, trên vẻ mặt luôn bình thản của họ nay lại mang theo vẻ khẩn trương nhìn thấy rất rõ ràng. Một người đầu bếp nhỏ gầy đang nướng thịt nai, không ngừng dùng dao cắt những đường hoa văn, vẻ mặt kiên nghị, những ngón tay linh hoạt, cộng thêm động tác rõ ràng linh hoạt, tất cả đều thể hiện ông ta là một người rất chuyên tâm thiêu nướng. Ông là đầu bếp mà Lâm Đại Pháo đã dùng mười năm, Trần Cát Mộng ngoại trừ ngoại hiệu “Lão yêu” của ông ra, những tư liệu khác hoàn toàn không biết gì cả, tuy Trần Cát Mộng đã biết ông mười năm nay rồi.
Lâm Đại Pháo ngẩng đầu nhìn ánh trăng, khe khẽ thở dài:
- Thằng nhóc Sở Thiên kia, rốt cuộc có đến hay không vậy?
- Lâm bang chủ yên tâm, Sở Thiên luôn mồm đồng ý.
Trần Cát Mộng bước lên trước nửa bước, cung kính nói:
- Sở Thiên không phải là người không giữ chữ tín, cho nên, cậu ta nhất định sẽ đến, sẽ đến ngắm ánh trăng này, uống chén rượu này.
Lâm Đại Pháo gật gật đầu bớt lo, vừa lòng nhìn bình rượu uyên ương kia, đó là một bình rượu chứa một huyền cơ.
Ánh mắt Lâm Đại Pháo không dừng lại được bao lâu trên bình rượu uyên ương thì đã bị người đứng trước cửa lớn hấp dẫn, Sở Thiên cuối cùng cũng đến, hơn nữa là một mình một người đặt tay sau lưng, ngắm ánh trăng mà đến, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt.
Người của Hổ Bang sớm đã biết sự dũng mãnh của Sở Thiên, cũng biết tối nay Lâm Đại Pháo mở tiệc chiêu đãi Sở Thiên, vì vậy không có người nào ra mặt ngăn cản thằng nhóc trẻ tuổi lông bông này, ngược lại còn cung kính chỉ đường cho Sở Thiên nữa.
Sở Thiên còn chưa bước vào đình nghỉ, đã ngửi được mùi thơm của thịt nai rồi, trên mặt lập tức tràn ngập tươi cười, thoải mái vui vẻ bước vào trong đình, thậm chí còn chưa chào hỏi Lâm Đại Pháo thì đã bước đến chỗ nướng thịt nai, nhịn không được hít hít vài hơi, lập tức thở dài từ tận đáy lòng:
- Mùi hương này quả thật là khiến thần tiên cũng không kìm lòng được, cuộc sống hằng ngày của Lâm bang chủ quả thật là khiến người ta hâm mộ.
Lâm Đại Pháo sang sảng cười vài tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh Sở Thiên, cũng hít sâu vài hơi, cười nói:
- Thiếu soái chê cười rồi, chỉ có thể nói Lâm mỗ ngày thường không cầu tiến, mỗi ngày tìm hoan mua vui, trong đời người có hạn hưởng thụ hết tất cả mọi thứ, những điều này ở trong mắt Thiếu soái, chỉ sợ là sa đọa, suy sút.
Sở Thiên cười cười không trả lời, hắn chưa từng coi Lâm Đại Pháo là tên ngốc, nhưng cũng không vạch trần người ta, vì thế vỗ vỗ vai Lâm Đạo Pháo, ý vị thâm trường nói:
- Lâm bang chủ, chúng ta không nên nói lời vô nghĩa nữa, cùng nhau sa đọa hưởng lạc đi, thế nào?
Lâm Đại Pháo phất tay lên, hào sảng hô:
- Thiếu soái mời ngồi, Lão yêu, cắt thịt, Cát Mộng, đổ rượu ngon.
Sở Thiên tìm một chỗ ngồi đối mặt với Trần Cát Mộng, ngồi xuống, cố ý vô tình nói:
- Đêm nay lại là một đêm trăng tròn, trong truyền thuyết, mỗi khi đến đêm trăng tròn, con người hoặc là trở nên vô cùng im lặng, hoặc là trở nên vô cùng táo bạo tàn nhẫn, hoặc là trước hoa dưới trăng, hoặc là máu chảy thành sông.
Sở Thiên rõ ràng nhìn thấy khóe miệng Trần Cát Mộng trở nên cứng ngặc, lập tức không ra tiếng động nở nụ cười, rót rượu cho Sở Thiên và Lâm Đại Pháo.
Lâm Đại Pháo nghe xong lời Sở Thiên, cười một nụ cười sâu không lường được, nói:
- Thiếu soái thật đúng là bác học đa tài, không gì không biết, Lâm mỗ nhân cảnh đẹp đêm nay ra một đề cho Thiếu soái.
Thịt nai cắt ra bốn miếng, Sở Thiên và Lâm Đại Pháo mỗi người hai miếng, Sở Thiên ngửi ngửi mùi thơm thịt nai, vội vàng cắt thịt thành mấy miếng nhỏ, dùng dĩa đâm ăn hai miếng nhỏ, mới trả lời câu nói của Lâm Đại Pháo:
- Không biết Lâm bang chủ muốn cho Sở Thiên nan đề gì đây?
- Thiếu soái có biết bình rượu trên bàn có huyền cơ gì không?
Lâm Đại Pháo bất ngờ chỉ vào bình rượu uyên ương, nói:
- Không biết thiếu soái thấy qua loại bình rượu này chưa?
Sở Thiên liếc nhìn hai lần, lại đâm một miếng thịt nai bỏ vào miệng, nhấm nuốt, nói:
- Bình rượu uyên ương, một bình hai loại rượu, bên trái đựng rượu nguyên chất, bên phải đựng rượu độc. Thời xa xưa, Hoàng thượng thường dùng để xử lý những thần tử công cao chấn chủ, hoặc là đại quan dùng xử lý đối thủ, lúc ban đầu không ai biết, sau đó rất nhiều người dùng, nên cũng không có ai dùng nữa.
Lâm Đại Pháo cười ha ha, dựng thẳng ngón tay cái lên, khen:
- Thiếu soái đúng là thiên tài, đến bình rượu uyên ương xa xưa như vậy cũng biết, thật sự là không đơn giản.
Giọng điệu lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên:
- Thiếu soái không sợ Lâm mỗ xử lý Thiếu soái như vậy à?
Trần Cát Mộng đứng bên cạnh rất kinh ngạc, nếu Lâm Đại Pháo muốn xử lý Sở Thiên như vậy, sao còn cố ý để Sở Thiên quan sát kỹ bình rượu uyên ương đó chứ? Còn cố ý nói cho Sở Thiên biết bình rượu đó nguy hiểm như thế nào nữa? Chẳng lẽ là muốn lấy lui mà tiến, nắm chắc tính tình của Sở Thiên, sau khi khiến cho Sở Thiên hành động theo tình cảm, không còn cố kỵ gì nữa?
Quả nhiên, Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cười không cho là đúng, nhàn nhạt nói:
- Lâm bang chủ nói đùa, Sở Thiên có tài đức gì khiến Lâm bang chủ phải tốn sức đến vậy, dùng đến bình rượu uyên ương độc hại trừ Sở Thiên? Huống chi, Lâm bang chủ cũng không ngu ngốc đến nỗi không thuốc chữa, muốn hạ độc Sở Thiên, không cần nửa ngày, huynh đệ Soái quân thề sống thề chết chiến đến cùng với Hổ Bang, ba trăm người Soái quân ở Kinh thành không đủ, thì vẫn còn ba ngàn quân của Soái quân ở Chiết Giang, tin rằng Lâm bang chủ hiểu được cái lợi cái hại trong đó.
Lão yêu lại cắt bốn miếng thịt nai đưa lên, khoảng cách thời gian vô cùng vừa vặn, đủ để Sở Thiên ăn xong hai miếng thịt lần trước, Lão yêu căn đúng thời gian khiến Sở Thiên không tự chủ được nhìn vài lần vị đầu bếp không có gì nổi bật này.
Lâm Đại Pháo sờ sờ đầu, nhìn Sở Thiên mấy lần, lập tức không thèm quan tâm mở miệng:
- Thiếu soái phân tích rất có lý, nhưng khó bảo toàn Lâm mỗ là kẻ không có mắt, nói không chừng thật sự không thèm quan tâm hậu quả, hạ độc hại Thiếu soái thì sao?
Sở Thiên ý vị thâm trường cười cười, nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng nói:
- Chuyện nói không chừng rất nhiều, nói không chừng rượu Lâm bang chủ uống là rượu độc, mà rượu tôi uống lại là rượu nguyên chất thì sao?
Trên mặt Lâm Đại Pháo lộ ra một nụ cười tươi tắn, trong lòng ngược lại bắt đầu hồi hộp, nhẹ nhàng thở ra, dùng dao cắt hai miếng thịt trơn mềm đưa vào miệng, dùng sức nhấm nuốt, sau khi nuốt vào cổ họng, ánh mắt bỗng mở lớn, khen:
- Thiếu soái, tôi phục rồi.
Cho đến bây giờ, Sở Thiên và Lâm Đại Pháo đều chưa chạm đến rượu trong chén.
Sở Thiên từ ba chữ “Tôi phục rồi” của Lâm Đại Pháo càng khẳng định Lâm Đại Pháo không phải một là tên ngốc, ngược lại, đó là một “con gián” khó mà đánh chết.
Lâm Đại Pháo nhìn Sở Thiên vài lần, bưng ly rượu lên, không chút do dự uống cạn, Sở Thiên cũng không chậm chạp, rượu ngon trong ly từ từ tiến vào miệng, sau khi uống xong, vẻ mặt của hai người đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến làm người ta khiếp sợ.
Trần Cát Mộng mở to con mắt, dường như đang chờ đợi điều gì đó, Tam hổ tam tướng sau lưng cũng trở nên khẩn trương.
Chỉ có tiếng quay thịt nai của “Lão yêu” vang lên, mỡ từ thịt nai rơi xuống than đỏ, phát ra âm thanh ken két.
Ít nhất là mười phút trôi qua, Sở Thiên và Lâm Đại Pháo vẫn còn nhìn nhau, tim của Trần Cát Mộng cũng đập chậm lại, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Rốt cuộc, nét mặt Lâm Đại Pháo trở nên bi thương, nhàn nhạt nói:
- Cát Mộng, trong bình rượu uyên ương, bên trái là rượu nguyên chất, bên phải là rượu độc, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?
Trần Cát Mộng kinh ngạc, cúi đầu nói:
- Không hề quên.
Sở Thiên nhìn nhìn Lâm Đại Pháo, lại nhìn nhìn Trần Cát Mộng, không lên tiếng, hắn đã đoán được, tối nay không phải chỉ mình hắn chết.
- Vậy vì sao Thiếu soái còn sống?
Lâm Đại Pháo không hề kiêng kị nói mặc cho Sở Thiên đang ngồi bên cạnh.
Mồ hôi Trần Cát Mộng chảy ra, cố gắng giải thích:
- Có lẽ rượu độc của bang chủ mất tác dụng chăng.
Lâm Đại Pháo không tỏ rõ đúng sai nở nụ cười, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, nói:
- Giỏi cho một câu mất tác dụng, ngươi chắc cũng sẽ không đổ cho ta rượu độc mất tác dụng chứ, vạn nhất rượu không mất tác dụng thì chẳng phải ta cũng bị độc chết hay sao.
Trần Cát Mộng khiếp sợ, cổ họng khô khốc, vẻ mặt trở nên quỷ dị.
Trên mặt của Sở Thiên cũng hiện lên một nụ cười, Lâm Đại Pháo quả nhiên không phải là kẻ hữu dũng vô mưu.
Lâm Đại Pháo không nhìn Trần Cát Mộng, quay đầu nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái cũng biết, tôi vốn nghĩ sẽ đổ rượu độc vào, nhưng nghĩ lại, cảm thấy ám toán một đối thủ như Thiếu soái như vậy, sẽ làm Lâm mỗ có chút tiếc nuối, vì vậy, tôi đổ vào bên trái Nữ Nhi Hồng, đổ vào bên phải Trúc Diệp Thanh.
Sở Thiên dường như hiểu được cái gì đó, thở nhẹ, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Rượu Sở Thiên uống cũng là Trúc Diệp Thanh, tôi nghĩ, rượu Lâm bang chủ uống cũng là Trúc Diệp Thanh.
Đúng vậy, hai người đều uống phải Trúc Diệp Thanh, cái này chứng minh, nếu bình rượu uyên ương thật sự chứa rượu độc thì Sở Thiên và Lâm Đại Pháo bây giờ hẳn là phải ngã xuống chết rồi, mà tất cả những này đều nhờ người cầm bình rượu trong tay ban tặng, cũng chính là Trần Cát Mộng ban tặng.
Sở Thiên uống phải Trúc Diệp Thanh cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, “bổn ý” của Lâm Đại Pháo là muốn Trần Cát Mộng “giết” Sở Thiên, nhưng Lâm Đại Pháo cũng uống phải Trúc Diệp Thanh, vụ việc lập tức trở nên cực kỳ phức tạp và khiến người đau lòng rồi đây.
Trần Cát Mộng biến sắc, mồ hôi chảy xuống đầm đìa, anh ta biết bản thân đã trúng quỷ kế, vốn muốn vô thanh vô thức giết Sở Thiên cùng Lâm Đại Pháo, không ngờ được phục bút chôn xuống. Trần Cát Mộng biết Lâm Đại Pháo không phải người lỗ mãng nhưng không ngờ anh ta lại là người tâm cơ sâu xa, vượt quá sức tưởng tượng của Trần Cát Mộng như vậy.
Trần Cát Mộng bây giờ mới tỉnh ngộ, bình rượu này vì sao chờ khi chuẩn bị xong yến tiệc mới đưa lên, hơn nữa không hề rời khỏi tầm mắt của Lâm Đại Pháo. Thì ra Lâm Đại Pháo sợ có người gian lận, giữ khư khư bình rượu này trong tay.
Trần Cát Mộng thở dài thật dài, không ngờ âm mưu của mình lại bị một quỷ kế đơn giản như thế lật tẩy, diệu kế không thành, chỉ có thể để cá chết lưới rách. Trần Cát Mộng đã sớm sắp xếp, hôm nay điều tới ba trăm đệ tử Hổ Bang đều là những người thân tín của anh ta, phía sau cũng là Tam hổ tam tướng nhiều năm bạn bè. Bởi vậy, cục diện đêm nay anh ta nắm chắc trong tay, nắm giữ sinh tử của Lâm Đại Pháo bọn họ.
Sở Thiên nhìn thấy vẻ mặt của Trần Cát Mộng, nhẹ nhàng lắc đầu trêu đùa nói:
- Lâm bang chủ, có lẽ Quản sự Trần là có ý tốt?
Trần Cát Mộng nhíu mày nhìn Sở Thiên thay anh ta biện giải, trầm mặc không nói câu nào.
Lâm Đại Pháo đặt đao trên bàn, ngữ khí tương đối bình tĩnh:
- Nếu đổi là người khác, tôi sẽ tin là như vậy, nhưng Trần Cát Mộng là người tôi tín nhiệm, cũng là người cẩn thận trong Hổ Bang, người như thế tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.
Sau đó bưng rượu lên nhấp môi nửa chén, nói:
- Nếu đã phạm rồi, vậy thì là cố ý phạm phải.
Sở Thiên nở nụ cười, vỗ tay tán thưởng.
Tam hổ tam tướng bên trong đình, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Trong cảm nhận của bọn họ, Lâm Đại Pháo là người lỗ mãng táo bạo, từ khi nào lại trở thành người có lòng dạ? Vì cái gì mà bản thân đi theo anh ta nhiều năm như thế lại không hề phát hiện ra?
Trần Cát Mộng lùi lại phía sau vài bước, nhìn Lâm Đại Pháo và Sở Thiên, cười khổ nói:
- Thì ra Lâm bang chủ sớm đã có cảnh giác, chỉ là thăm dò Cát Mộng, hay là đêm nay vô tình thấy được tâm tư của Cát Mộng?
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy Trần Cát Mộng hỏi vấn đề này là ngu xuẩn đến cực điểm.
Lâm Đại Pháp đem thịt nai ở trên bàn cắt ra một miếng đưa vào miệng, dùng sức nhai nuốt vào bụng rồi mới mở miệng nói:
- Cậu không nên ham mê con hát, không nên ham mê sắc đẹp của con hát, không nên ham mê lời ngon tiếng ngọt của con hát. Đáng tiếc, người thông minh như cậu lại như vậy.
Vẻ mặt Trần Cát Mộng trở nên kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ là Phạm Tâm Tâm? Tuy bang chủ cũng thích cô ta, nhưng tôi quả thật cũng ham mê cô ta, nhưng điều đó thì nói lên cái gì? Người trong kinh thành lên giường cùng cô ta cũng đến một nửa.
‘Lão yêu’ dường như không quan tâm đến những chuyện xảy ra trong đình, chuyên chú nướng thịt nai. Một lát sau lại bưng lên bốn miếng thịt, sau đó lại đi nướng thịt. Sở Thiên không tự chủ được nhìn ông ta vài lần, hắn luôn cảm thấy ‘Lão yêu’ này là người có lề thói, nếu không vì sao lại trấn tĩnh tự nhiên như vậy?
Lâm Đại Pháo ăn thêm một miếng thịt nai, lúc sau mới ngẩng đầu trả lời Trần Cát Mộng:
- Tiền tài, phụ nữ đều là thứ đàn ông ham muốn, tôi sẽ không vì cậu lên giường với Phạm Tâm Tâm là cảnh giác với cậu, nhưng cậu lại làm một chuyện ngu xuẩn.
Trần Cát Mộng đưa tay ra sau lưng, hướng về phía Tam hổ tam tướng thủ thế, ngoài miệng lại nhẹ nhàng bang quơ nói:
- Cát Mộng ngu dốt, nguyện nghe bang chủ chỉ dạy.
- Khi tôi còn lưu luyến Phạm Tâm Tâm, Phạm Tâm Tâm đột nhiên mất tích.
Lâm Đại Pháo dùng khăn tay lau thịt trên dao, bình tĩnh nói:
- Tôi vẫn tò mò, cô ta vẫn luôn quấn quit bên tôi muốn tôi đầu tư tám trăm vạn tiền phim truyền hình. Tôi vốn đã định đồng ý nhưng ở thời điểm mấu chốt cô ta lại mất tích, vì thế tôi sai người đi tìm hiểu, phát hiện ra có người khác đầu tư chỗ tiền này cho cô ta, người đó chính là cậu – Trần Cát Mộng.
Sắc mặt Trần Cát Mộng càng trở nên trắng bệch, anh ta biết chính mình đã phạm vào đại tội khó che dấu, với đợt tấn công dịu dàng của Phạm Tâm Tâm, anh ta đã khinh phiêu lấy ra tám trăm vạn, khó trách Lâm Đại Pháo nghi ngờ.
Sở Thiên bình thản nghe, không quên rót cho Lâm Đại Pháo thêm một ly rượu, bảy tám miếng thịt nai đã vào trong bụng, cũng cảm thấy đã lưng lửng.
- Cát Mộng, cậu không hiểu tôi, nhưng tôi lại rất hiểu cậu.
Lâm Đại Pháo vừa đem miếng thịt nai vào miệng vừa làu bàu nói:
- Tôi đã điều tra qua tài khoản của Hổ Bang, hoàn toàn không có vấn đề gì, cho nên tám trăm vạn này nhất định là số tiền cá nhân cậu đầu tư, nhưng cậu sao lại dễ dàng bỏ ra tám trăm vạn cho con hát? Cậu không phải người dùng tiền như vậy, nhất định số tiền đó là số tiền bất chính của cậu.
- Cho nên Lâm bang chủ sinh nghi, Lâm bang chủ nổi lên ý cảnh giác.
Sở Thiên cắt thịt nai thành mấy miếng nhỏ, chấm thêm một chút tương, thản nhiên nói:
- Tôi thành thật thừa nhận, tôi đã đưa cho Trần Cát Mộng mười triệu.
- Đáng tiếc, rượu Thiếu soái uống cũng là Trúc Diệp Thanh.
Lâm Đại Pháo ha ha cười, tiếng cười quanh quẩn trong không khí của biệt thự Hoa Đô:
- Thiếu Soái nghĩ rằng mua chuộc Trần Cát Mộng, muốn cậu ta làm nội ứng giúp Thiếu soái đối phó Hổ Bang, nhưng không ngờ cậu ta lại cắn lại cậu một miếng.
Sở Thiên cười khổ, lắc đầu bất đắc dĩ nói:
- Quả thật không ngờ, mãi đến chiều nay khi anh ta phụng mệnh bang chủ đến quán bar Mê Tình mời tôi dự tiệc, tôi mới phát hiện Trần Cát Mộng hoàn toàn không thích hợp, anh ta luôn đắc ý mình thông minh, người cẩn thận như anh ta sao lại không che dấu được đắc ý? Nhất định là có âm mưu gì mới có thể làm anh ta như vậy, tương do tâm sinh.
Lâm Đại Pháo dơ ngón cái lên khen:
- Thiếu soái, thiên tài!
- Lâm bang chủ, hôm nay anh đã cho tôi thấy một người đứng đầu của Hổ Bang hoàn toàn khác.
Sở Thiên nhẹ nhàng nâng chén Trúc Diệp Thanh nói:
- Chẳng lẽ Lâm bang chủ không sợ Sở Thiên đánh giá được thực lực của Hổ Bang sao? Nói như vậy anh sẽ thiếu vài phần thắng.
Lâm Đại Pháo sang sảng cười:
- Có thể tranh giành giang sơn với Thiếu soái, chết cũng không hối tiếc, so với bị tiểu nhân hạ độc còn tốt hơn vạn lần.
Trần Cát Mộng bị Sở Thiên và Lâm Đại Pháo tới tới lui lui, cảm giác như quần áo trên người từ từ bị cởi, thẹn quá hóa giận, lạnh lung nói:
- Cho dù hai người có là Gia Cát tái thế đi nữa thì sẽ như nào chứ? Hiện tại biệt thự Hoa Đô đều là thân tín của Trần Cát Mộng tôi, đêm nay hai người có ba hoa chích chòe thêm nữa cũng không cứu được mạng của các ngươi.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, nhìn thấy Trần Cát Mộng đang lui về phía sau Tam hổ tam tướng nói:
- Phạm sai lầm lần đầu có thể tha thứ, phạm cùng một sai lầm tới hai lần là ngu xuẩn. Ban đầu tôi cứ nghĩ anh là đắc ý mà quên mất, nhưng bây giờ mới phát hiện, anh chính là ngu xuẩn không có thuốc chữa.
Trần Cát Mộng đương nhiên không cho rằng Lâm Đại Pháo là thằng ngốc, nhưng anh ta cho rằng không phải là siêu nhân. Đêm nay bản thân cầm trong tay ba trăm bang chúng Hổ Bang, dư sức bắt Sở Thiên và Lâm Đại Pháo, sau khi xử lý bọn họ sẽ giá họa cho Sở Thiên, bản thân sẽ danh chính ngôn thuận tiếp quản chức Bang chủ Hổ Bang.
Bang chúng Hổ Bang bên trong biệt thự đã thu được tín hiệu của anh ta, hơn hai trăm khảm đao liêm câu đang đằng đằng sát khí vây tới, còn có hơn một trăm người ở bên ngoài hết sức chăm chú cảnh giới, đề phòng bọn Sở Thiên chạy trốn.
Sức mạnh của Trần Cát Mộng đủ rồi, dung khí cũng đủ rồi, anh ta còn sắp xếp hơn chục tay sung trên nóc biệt thự, sở dĩ chưa dùng đến là vì sợ tiếng súng đánh động cảnh sát, miễn cho thất bại trong gang tấc, huống hồ mấy trăm người này đã đủ để đối phó với Sở Thiên và Lâm Đại Pháo rồi.
- Lâm bang chủ, Thiếu soái, đêm nay lại là một đêm trăng tròn.
Trần Cát Mộng miệt thị nhìn, lạnh lung nói:
- Ngày này năm sau cũng chính là ngày giỗ của hai người, hai người đừng hận Cát Mộng làm gì!
- Lâm bang chủ, thịt nai kia mua ở đâu?
Sở Thiên cắn miếng thịt nao vàng ươm, không chút để ý tới Trần Cát Mộng, cười cười:
- Ngày này tháng sau, tôi sẽ mời lại Lâm bang chủ.
Lâm Đại Pháo buông con dao cắt thịt xuống, lớn tiếng trả lời:
- Núi sâu Đông Bắc, lần sau tôi sẽ đem cho Thiếu soái vài con.
‘Lão yêu’ lại bưng thịt nai đến, lần này bên trong cái đĩa không phải là bốn miếng mà là hơn mười miếng, đều là thịt ngon nhất ở vị trí tốt nhất, đùi non mềm trơn giòn thơm, thịt nai bị ‘Lão yêu’ nướng đến tiêu chuẩn như thế, thật sự hiếm thấy.
Sở Thiên trò chuyện vui vẻ cùng Lâm Đại Pháo, làm cho Trần Cát Mộng vặn vẹo đứng lên, mắt hiện lên lửa giận, ai cũng cảm thấy được anh ta đang tức giận, ngay lập tức rống lên:
- Giết cho ta!
Tam hổ tam tướng lao tới, như lang như hổ hướng về phía Sở Thiên và Lâm Đại Pháo.
Lâm Đại Pháo cùng Sở Thiên cũng chưa động đậy, trên mặt còn lộ nụ cười tủm tỉm.
Người di chuyển là ‘Lão yêu’.
Trăng tròn, đêm dài, gió lạnh tràn ngập mùi thơm của hoa.