Sau khi Sở Thiên chọn ra hơn hai mươi mấy vị tộc trường, ngẩng đầu nhìn các thành viên trong thôn trại, hô:
- Bây giờ các người có Tộc trưởng mới, họ giảm cho các người hai phần phí qua đường. Hai phần đấy, đủ cho rượu của các người càng thêm tinh khiết và thơm ngon, lương thực càng dự trử nhiều, các người phải chăng nên cảm hơn họ?
Các thành viên của thôn trại bị Sở Thiên kích động reo mừng, đều hô to tên của Tộc trưởng mới. về vấn đề diệt Sở Thiên rồi có thể làm lương thực càng thêm dự trử phong phú lại hoàn toàn không có nghĩ tới. Bọn họ chỉ biết bây giờ không cần chết chiến, cũng không cần bị áp bức nữa. trong lòng vui vẻ vô cùng.
Sở Thiên nhìn người của các tộc reo hò vui mừng, lại thấy Tộc trưởng mới trên mặt dâng lên nhiệt huyệt, trong lòng hơi mỉm cười, nhẹ nhàng vổ tay, trong nháy mắt từ trại Thiên Lang chạy ra hai mươi mấy người anh em. Ở trước cửa trại dọn xong hai cái bàn vuông lớn. bưng lên rượu thức ăn sớm đã chuấn bị xong.
Sở Thiên biết mọi người đang suy đoán dụng ý của mình, thế là trên mặt treo nụ cười thiện ý. hướng về mười mấy vị tộc trường mới thành khẩn mời, nhàn nhạt nói:
- Các vị Tộc trưởng, mời. uống chén rượu, từ nay về sau mọi người chung sống hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau.
Mười mấy vị Tộc trưởng mới nhìn rượu, ngẩng đầu nhìn Tộc trưởng cũ sắc mặt tái nhợt: chần chờ không quyết. Sở Thiên liền châm ngòi:
- Bây giờ các vị là Tộc trưởng rồi, còn phải nhìn sắc mặt những lão già này làm gì? Cho dù bọn họ trước đây chiếu cố bao nhiêu, nhưng bây giờ cũng chỉ là trường giả, rượu này tôi chỉ kính Tộc trưởng.
Oánh Tử Tử trong lòng thầm hô lợi hại trong lời nói của Sở Thiên, rõ ràng củng cố quyền lực của Tộc trưởng, thầm phân hóa quan hệ của bọn họ.
Mười mấy vị Tộc trưởng nhìn nhau mấy cái, bất đắt dĩ xuống ngựa theo sát Sở Thiên đi tới bàn rượu, cũng không dám nhìn đám Tộc trưởng cũ sau lưng nữa. Còn các thành viên của thôn trại lại không cho là đúng, với bọn họ mà nói, lợi ích thực tế mới là quan trọng nhất, ai làm Tộc trưởng chẳng sao cả.
Mười mấy vị Tộc trưởng mới cùng Sở Thiên liên tục uống ba chén rượu, mỗi chén đều làm mặt các Tộc trưởng cũ âm trầm thêm một chút. Tuy ai cũng biết rõ đây là kế khiêu khích ly gián của Sở Thiên. , cũng biết rõ các Tộc trưởng mới khuất phục trước uy vũ của Sở Thiên. Nhưng trong lòng bọn họ chính là không đễ chịu, sinh ra ỷ người đi trà lạnh.
Rượu qua ba tuần, Sở Thiên vỗ vỗ vai của các Tộc trưởng mới. sang sảng nói:
- Tộc trưởng, hòa bình sau này chính là dựa vào các vị rồi. Có chuyện gì khó cứ nói, chỉ cần Sở Thiên tôi có thể làm được, bảo đảm làm hết sức mình. Nhưng cũng hy vọng trại Thiên Lang lúc gặp khó khăn, các vị có thể viện thủ.
Lời nói của cổ nhân thật là không sai, tiệc rượu sinh ra cảm tình.
Bất luận quan hệ tồi tệ thế nào, chi cằn cùng uống rượu, ăn cơm cùng bàn, cảm tình sẽ sinh ra biến hóa, ít nhất địch ý tiêu tán không ít. Cho nên các Tộc trưởng mới nghe thấy lời nói của Sở Thiên, đều sinh ra cảm giác được tôn trọng, trong tiềm thức đã xem Sở Thiên như anh em một nhà.
Thậm chí có vị Tộc trưởng mới đỏ mặt tía tai vỗ tay, nói:
- Có nạn cùng chịu, có phúc cùng chia!
Sở Thiên mỉm cười, không nói gì, mà tiếp tục giơ chén rượu lên uống với bọn
Mặt trời ngả về hướng tây. các Tộc trưởng mới dẫn người trại mình nối nhau rời khỏi. Bọn họ cũng không lo Sở Thiên xuống tay với các Tộc trưởng cũ, dù sao có Oánh Tử Tử và Thiết y thập bát kỵ bảo vệ, cho nên rời khỏi rất là vui vẻ. ít hơn hai phần phí qua đường đối với các thành viên thế nào cũng là tin mừng khó tan biến đi.
Oánh Tử Tử nhìn các Tộc trưởng cũ tinh thần buồn bã đau khổ, khóe miệng giương nụ cười đắc ý, nói:
- Các vị Tộc trưởng cũ, ờ trại Cáp Nhĩ mấy ngày nhé, điều kiện tuy rằng gian khổ. nhưng chén rượu lớn: khối thịt to vẫn có thể cung cấp. về phần an toàn của các ông cứ yên tâm. Thiết y thập bát kỵ sẽ bảo đảm các ông thật tốt.
Mấy Tộc trưởng cũ cũng nói không nên lời là oán hận hay là cảm kích, thở dài một tiếng, quay đầu ngựa đi, mười vị Thiết y cũng đi theo.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Oánh Tử Tử đi tới bên cạnh Sở Thiên, cười khổ hỏi:
- Thiếu soái. Tử Tử có chuyện không rõ. Nếu anh muốn cướp đọat quyền lực của các Tộc trưởng cũ, tại sao lại để thân tín bên cạnh bọn họ làm Tộc trưởng mới chứ? Đây chẳng phải giống như lúc các Tộc trưởng cũ nắm quyền sao?
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi, nói:
- Tử Tử, em nói. nếu anh tùy tiện lập người không có thế lực gì, không có uy tín gì làm Tộc trưởng mới, họ dám ngồi lên vị trí Tộc trưởng không? Cho dù ngồi rồi, lại có thể ngồi yên ổn không, ngồi được lâu không?
Oánh Tử Tử suy nghĩ chốc lát, rất kiên quyết lắc đầu nói:
- Sợ rằng không thể, không chừng vừa về tới thôn trại thì đã bị đoạt lại quyền lực rồi. Dù sao các Tộc trưởng cũ cũng đã thâm căn cố đế. thế lực to lớn. người không có mấy phần phân lượng khó mà chống đối với bọn họ.
- Em nói không sai, cho nên anh bão thân tín của Tộc trưởng củ làm.
Trên mặt Sở Thiên treo nụ cười xấu xa. Ý vị thâm trường nói:
- Những thân tín đó thường giúp các Tộc trường củ xử lý sự tình, thế lực và uy tín tất nhiên gần như Tộc trưởng, ngồi vị trí Tộc trưởng tất nhiên dễ dàng vô cùng.
Oánh Tử Từ suy nghĩ chốc lát gật đầu. cảm thấy Sở Thiên nói rất có lý, nhưng vẫn không hiểu hỏi:
- Vậy nếu bọn họ là thân tín của các Tộc trưởng cũ, tự nhiên sẽ nghe theo Tộc trưởng cũ, phân hóa của anh há chẳng phải không có tác dụng gì?
Sở Thiên lộ ra nụ cười mê người, sờ sờ mũi nói:
- Thế giới này chỉ có lợi ích là mãi mãi, không có bạn bè nào là mãi mãi. Lúc nãy anh rất nhiệt tình đối với các Tộc trưởng mới, nhưng lại lạnh nhạt đối với Tộc trưởng cũ, đủ để các Tộc trưởng mới cảm thấy sự đáng quý của quyền lực. các Tộc trưởng cũ cảm thấy bi thương của người đi trà lạnh.
- Nếu không nằm ngoài dự liệu của anh, ba ngày sau. các Tộc trưởng cũ trở về thôn trại sẽ phát hiện đã không phải thời đại của mình nữa.
Oánh Tử Tử tựa hồ nghĩ thông cái gì, trong mắt ẩn chứa ý cười, nói:
- Anh không sợ các Tộc trưởng mới cam tâm tình nguyện cúi đầu sao?
Sở Thiên kiên định lắc đầu, thản nhiên nói:
- Lấy vào thì dễ. bò ra thì khó! Quyền lực cũng giống vậy, sau khi có được thì rất khó bỏ xuống. Bất luận thế nào. các Tộc trưởng mới đều sẽ không giao trả quyền lực. Bây giờ em có thể tưởng tượng ra sự oán hận của các Tộc trưởng cũ sau khi trở về.
- Tranh quyền đoạt lợi của các Tộc trưởng cũ đủ để làm bọn họ hao tổn bên trong thời gian rất dài, cũng đủ cho trại Thiên Lang và trại Cáp Nhĩ nghỉ ngơi lấy lại sức.
•
Oánh Tử Tử không có nói gì, trong lòng vô cùng khiếp sợ, Sở Thiên đúng là phân tích tính người tới tận trong xương cốt rồi. Mấy ngày trước biết được cường thế và độc ác của hắn. hôm nay cuối cùng nhìn thấy tâm trí mưu lược của hắn, đúng là kỳ tài trăm ngăm. Nghĩ tới đây. cô dựng ngón tay cái lên. khen:
- Tuyệt!
Sở Thiên lười biếng duỗi lưng, có chút áy ngạy nói:
- Tử Tử, sợ còn phải làm phiền em nữa. Mấy trăm người già yếu bệnh tật đã có gần trăm anh em trại Thiên Lang trông coi. cần em đi làm người trung gian, hợp nhất những thôn dân đó, nghĩ cách bổ sung vào trại Cáp Nhĩ.
Oánh Tử Tử lại lần nữa dựng ngón tay cái lên:
-Cao! ~
Sau đó lật người đạp ngựa dẫn tám tên thiết y bỏ đi.
Bọn A Mộc Đồng nhìn thấy chiến sự đã xong, toàn bộ hoan hô lên.
Sở Thiên cũng nổi cảm tính, đáp lại:
- Giết dê ăn mừng!
Ánh mặt trời phía chân trời ấm áp khoan khái.
Lúc mọi người vội vàng giết dê ăn mừng. Khuynh Thành nhìn ánh mặt trời đẹp đẽ. kéo Sở Thiên dắt ngựa rong ruỗi.
Gió đêm thổi, hai người cùng cưỡi ngựa Cáp Nhĩ chạy về phía xa. Chiến Thiên Tường muốn phái mấy người theo bọn họ, nhưng bị A Mộc Đồng ngăn cản. trên mặt mamg vẻ đen tối:
- Không cằn phái anh em đi quấy rầy nhã hứng của Thiếu soái, với thân thủ của anh ấy ai có thể đả thương được anh ấy?
Chiến Thiên Tường nhìn nụ cười của A Mộc Đồng, nặng nề vỗ vai của y:
- Nếu ở triều Thanh, cậu chính là phiên bản của Tiểu Lý Tử!
A Mộc Đồng đầu tiên là sửng sốt. liền sau đó phản ứng lại. xách đao bổ về phía anh ta:
- Nha, anh mới là thái giám đó, xem đao.
Chiên Thiên Tường trở tay rút đao ngăn lại, cười hì hì nói:
- Ai bảo cậu cả ngày vỗ mông ngựa chứ?
Lúc hai người đùa giỡn, bọn Sở Thiên đã nằm trên đám cỏ bên hồ trắng nhỏ. dựa sát vào nhau ngước nhìn bầu trời. Nước hồ trong suốt tản đậm ý thâm tình của bọn họ. Mấy con chim nhỏ kiếm ăn chần chờ chốc lát, vẫn là giương cánh bay đi.
Khuynh Thành ôm cổ Sở Thiên, si ngốc nói:
- Nếu thời gian có thể dừng lại. để khoảnh khắc này mãi mãi thì tốt biết bao.
Sở Thiên cúi đầu cười khẽ. nhàn nhạt nói:
- Mỗi một vĩnh hằng đều là do vô số chớp mắt xinh đẹp tạo thành. Có hồi ức, đó chính là vĩnh hằng.
Khuynh Thành từ trong lòng Sở Thiên đứng dậy, trên mặt mang nụ cười trong trẻo:
- Thiếu soái, để Khuynh Thành nhảy một điệu cho anh xem nhé.
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt ồn nhu bình thản, không sinh ra nửa chút dục vọng.
Gió mát từng trận thổi qua, thổi lay váy của Khuynh Thành. Giống nhưđóa hoa thảo nguyên nỡ rộ, lập tức truyền đến ám thành dịu đàng.
Ai, nắm tay tôi. nhặt nửa đời điên cuồng của tôi. Ai hôn môi tôi, che chờ nửa đời lưu lạc cửa tôi.
>
Ai, vuốt lên mặt tồi, an ủi nửa đời đau thương của tôi. Ai hề lòng tôi. chạm vào nửa đời trong sạch của tòiệ
Trong vũ đạo và tiếng ca của Khuynh Thành, Sở Thiên quên mất ưu sầu, quên mất chém giết, quên mất hục hặc với nhau. Rất lâu rồi lòng không được nghỉ ngơi thoáng chốc được yên tĩnh, không có sát cơ lệ khí, không có xoi mói nói xấu. Sông núi chỉ có khoảng không yên tĩnh, tế thủy trường lưu.
- Một hòn đá ờ bờ vong xuyên, viết tam sinh, một bộ dung nhan, đời này kiếp này, Khuynh Thành vì quân.
Khuynh Thành hạ xuống một nốt nhạc cuối cùng, xoay người xinh đẹp. cả người dừng trong gió mát mặt trời diệu, như tiên nữ trên trời.
Sở Thiên nhẹ nhàng vổ tay. chân thành khen ngợi:
- Khuynh Thành, chính là khuynh quốc rồi!
Khuynh Thành ngã vào lòng Sở Thiên, không chờ bão thực, môi đỏ mọng đồ tới, đầu lưỡi vụng đại sôi trào hồn.
Sở Thiên nhìn khuôn mặt kiều diễm động lòng người, ánh mắt đần dần mê say, trở tay trải áo choàng của mình lên cỏ, sau đó nhẹ nhành đật Khuynh Thành lên.