Đô Thị Thiếu Soái

Chương 673: Chương 673: Phong Tuyết Quân




Nghe được lời Sở Thiên nói, mọi người đều sững sờ.

Phong Tuyết Quân càng hận không thể giơ ngón tay giữa lên, chính mình vừa mới báo cáo vắn tắt là không có manh mối gì, người này lại bất ngờ đưa ra ba manh mối, đây không phải là làm cho bản thân mình khó xử sao? Nhưng cô cũng không tin rằng Sở Thiên lại nói ra những điều đó, vì thế tươi cười trả lời:

- Vậy thì mời anh giải thích cho chúng tôi! Thần Thám.

Sở Thiên biết mình đã làm cho cô mất mặt, nhưng mình đến đây là để phá án, không phải để giữ thể diện cho bọn họ, bởi vậy cũng không để ý gương mặt đẹp đẽ đang tức giận kia của Phong Tuyết Quân. Bước nhanh lên giảng đài, sau khi nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu với cô, liền đối mặt với mọi người bắt đầu giảng:

- Quả thật là có ba manh mối!

Phong Tuyền Quân vọt đến bên cạnh nhìn, mọi người cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Sở Thiên không lật xem hình ảnh mà giảng trực tiếp:

- Trước hết là c4, vừa rồi Tổ trưởng Phong cũng đã nói qua, chuyến bay bùng nổ không phải là điều ngoài ý muốn mà là bị c4 phá nổ. Mọi người đều biết, loại thuốc nổ này quân đội thường sử dụng, người bình thường rất khó có được, cho nên truy tìm giao dịch vũ khí đạn dược là một đầu mối quan trọng!

Phong Tuyết Quân khẽ lắc đầu, không ngờ Sở Thiên lại dùng những luận điệu cũ rích, vì thế không kìm nổi liền nói ra vài câu:

- Điều đó thì chúng ta đều rất rõ ràng, chỉ có điều Thiên Triều lớn như vậy, tồn tại vài trăm nơi buôn bán vũ khí lớn nhỏ lén lút, muốn thông qua giao dịch vũ khí đạn dược mà điều tra, chỉ sợ khi điều tra ra phần tử phá hoại lại chạy hết.

Sở Thiên thở ra mấy hơi khó chịu, người đẹp này đúng là đối đầu với mình, nhưng đúng lúc cô dẫn ra ý nghĩ cho mình, bởi thế không để ý cười vài tiếng rồi chậm rãi nói:

- Mọi người có thể nghĩ lại, nếu mọi người là tên tội phạm nổ máy bay, mọi có thể vượt qua các tỉnh khi chỉ mang theo BSP không?

Mọi người lặng đi một chút, một người trung niên liền trả lời:

- Chắc chắn là không thể, nếu như vượt qua các tỉnh thì tất phải ngồi phương tiện giao thông, như thế sẽ phải đi qua không ít trạm kiểm tra an ninh, tội phạm nổ máy bay làm sao có thể mạo hiểm như thế chứ? Cho dù ngồi xe bus đường dài không có kiểm tra an ninh, mang bsp.

Sở Thiên gật đầu cười mà nói:

- Anh nói quả không sai!

Gương mặt Phong Tuyết Quân có chút u ám, lại đề ra một giả thuyết:

- Kẻ đó có thể tự mình lái xe, thuốc nổ để ở xe đi đến Trịnh Châu không được sao?

Sở Thiên tự rót nước uống, rồi lập tức trả lời:

- Theo như lời của Tổ trưởng Phong nói thì không phải là không thể, nhưng uy thế của c4 cực kì mạnh mẽ, nếu vận chuyển đường dài đến, ai có thể đảm bảo rằng trên đường không có điều gì ngoài ý muốn đây? Bị nóng, xóc nẩy, bị trộm, trạm kiểm soát sẽ làm cho nhiệm vụ thất bại, thậm chí khó giữ được tính mạng.

Tất cả mọi người đều gật đầu, bắt đầu có chút khâm phục phân tích của tên nhócnày.

Phong Tuyết Quân không nói gì, ít nhất là trong lúc này không biết nói gì cả.

Bỏ cái cốc ra đằng sau, Sở Thiên bổ sung tiếp:

- Đương nhiên, chúng ta cũng khó nghĩ rằng tên tội phạm nổ máy bay đó là một tên tâm thần, cố chấp mua c4 ở chợ lân cận chở tới đây, cho nên khi chúng ta điều tra toàn bộ nguồn c4 ở Trịnh Châu cũng có thể mời cảnh sát các thành phố lân cận trợ giúp điều tra, điều này tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.

Mọi người nhìn lẫn nhau, điều này quả thật không tệ.

Nét mặt Phong Tuyết Quân bắt đầu tươi cười, nói đầy thâm ý:

- Vậy manh mối thứ hai là gì?

Sở Thiên bưng nước sát dựa vào vách tường, uể oải trả lời:

- Mục đích của tên tội phạm. Sau khi phá nổ máy bay, có ai hướng đến chính phủ đề xuất yêu cầu hay uy hiếp không? Ví dụ như cho gã mấy ngàn vạn hay là phóng thích một vài kẻ phạm tội, đều không có chứ? Như vậy tên tội phạm nổ máy bay rốt cuộc muốn làm gì đây? Đơn thuần là làm nổ cho vui sao?

Mọi người cười lên, ánh mắt nhìn Sở Thiên cũng dịu dàng hơn.

Khóe miệng của Phong Tuyết Quân cũng muốn cười, nhưng vẫn trang nghiêm hỏi:

- Sau đó thì sao?

Sở Thiên ném chiếc cốc giấy trước mặt nữ cảnh sát, ra hiệu cho nàng tự rót nửa cốc cho mình, rồi lập tức nói:

- Tên tội phạm nổ máy bay đương nhiên không phải chỉ vui đùa, gã bỏ ra một sức lực lớn như vậy, mua c4 từ chợ đen, lại tốn sức nghĩ cách đem thuốc nổ đặt vào máy bay, không có mục đích chính trị và kinh tế, vậy là vì cái gì?

Phong Tuyết Quân kinh ngạc thốt lên:

- Nổ người?

Sở Thiên gật đầu nghiêm túc, hữu ý vô ý đảo qua bộ ngực của nàng, từ từ nói:

- Tổ trưởng Phong thật thông minh sắc sảo. Đúng vậy, khẳng định gã có thù hận lớn với người trên máy bay, cho nên gã mới dùng thủ đoạn nổ máy bay, bởi vậy, chúng ta phải điều tra thân thế của nạn nhân chết trong vụ nổ, xem ai trớ trêu gây ra sự bất bình đủ để đánh bom này.

- Tập trung những nạn nhân chết trong vụ nổ, sau đó khóa kẻ thù của gã, dung cái này để tìm đến miếng đột phá.

Giọng nói vừa dứt thì tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay, tuy rằng Phong Tuyết Quân có giận vì Sở Thiên làm mất mặt mình, nhưng thấy tên nhóc này nói cũng rõ ràng và hợp lí, còn có lý có cứ, đối với việc chuyện phá án chuyến bay đó có sự trợ giúp rất lớn, không gì cũng phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Xem ra người do Bí thư Bành giới thiệu cũng không phải là kẻ vô dụng.

Sở Thiên không biểu hiện sự hãnh diện nào, như một nhà sư thiền định chấp nhận sự tâng bốc của mọi người; điều này làm cho ánh mắt của Phong Tuyết Quân có chút ngẩn ngơ, cô đột nhiên cảm thấy không thể nhìn thấu người thanh niên này được, trẻ tuổi mà suy nghĩ rất cẩn thận, được sự tán dương mà vẫn hờ hững không quan tâm thiệt hơn, cái này cần phải rèn luyện thế nào mới được như thế chứ?

Mọi ánh mắt cuối cùng cũng dồn vào trên hình nổ, trong ánh mắt của Sở Thiên thoáng qua chút bi thương khôn xiết, hắn vô cùng không hi vọng chân tướng của sự việc có chút liên quan nào đến mình, như thế sẽ làm cho bản thân thấy áy náy và thống khổ, tôi không giết anh, nhưng anh lại vì tôi mà chết, nỗi thống khổ này cũng chỉ có Vương đạo cổ đại biết.

Phong Tuyết Quân tự mình rót nước cho Sở Thiên, sau đó nhẹ nhàng đưa vào tay hắn. Khi da thịt chạm nhẹ vào nhau, tim cô bỗng đạp loạn nhịp, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã ửng hồng khó mà che dấu được, Phong Tuyết Quân vì thế mà vội lui ra bên canh hỏi:

- Vậy còn manh mối thứ ba nữa?

Sở Thiên nhìn nàng khẽ cười, thản nhiên nói:

- Cuối cùng, c4 được đặt lên như thế nào? Bất luận thế nào thì người làm âm mưu đó sẽ không thực hiện âm mưu khi phải đem tính mạng của mình đặt vào đó. Đương nhiên, ngoại trừ hoạt động khủng bố, bởi vậy, chúng ta phải điều tra nhân viên của 108 chuyến bay và video giám sát chung quanh.

Phong Tuyết Quân suy nghĩ một chút, rồi lập tức hiểu được ý của Sở Thiên:

- Anh nói không sai, muốn đem c thứ nhất, có thể tên tội phạm giả trang nhân viên công tác lên sắp đặt trước, thứ hai, chính là lấy thân phận là lữ khách để tiện thu xếp, rồi lập tức rời máy bay tránh kiếp nạn.

Sở Thiên gật đầu khen ngợi, người đẹp này không ngốc như tưởng tượng, liền nói:

- Đúng, bởi vậy chúng ta điều động nhân sự thẩm tra có thể tiếp xúc nhân viên công tác của 108 chuyến bay, xem bọn họ có gì đáng nghi ngờ không, và so với nhân viên trong màn hình giám sát, kiểm tra xem nhân viên có chỗ nào bất đồng không.

Phong Tuyết Quân tươi cười chậm rãi bổ sung:

- Lại rút ra nhân sự, xem xem có hành khách nào đến giờ máy bay chuẩn bị cất cánh mà bỏ đi không. Nếu có, lập tức thẩm định thân phận và bắt đến thẩm tra. Tin rằng với nhiều cách, vụ án nổ máy bay sẽ sớm được phá, mọi người đưa ra những lời giải thích tốt nhất cho các nạn nhân mà.

Mọi người trả lời to:

- Vâng!

Sở Thiên tựa vào bức tường chậm rãi uống nước, nghiêng đầu nghe xong Phong Tuyết Quân bố trí người đi làm việc liền chuẩn bị về cứ điểm của Soái quân ngủ, những việc bản than phải làm thì cũng làm xong rồi, nếu Phong Tuyết Quân làm thế này mà vẫn không tìm ra được tên tội phạm vậy thì không phải là địch quá xảo quyệt rồi, mà là quân đội quá bất lực.

Sau khi nhận nhiệm vụ, các bộ phận đều nhanh chóng hành động, lúc ra cửa còn cười thiện ý với Sở Thiên, sở dĩ không biết gì về cốt lõi câu chuyện thì được hắn phân tích rõ ràng, không ngờ mạch suy nghĩ lại trở nên rõ ràng, làm cho sự việc cũng có cách hướng đặc biệt. Nghĩ đến có thể mau phá án, mọi người đều sinh ra sự cảm kích đối với Sở Thiên.

Mọi người đi được không lâu, Sở Thiên cũng chậm rãi đi ra ngoài, bước lên trước vài bước chỗ mà Phong Tuyết Quân đang bận rộn thu thập văn kiện, giữ chặt cánh tay Sở Thiên nói:

- Anh định đi đâu vậy?

Sở Thiên gãi gãi đầu không biết phải nói sao:

- Về nhà ngủ!

Tên nhóc này nói chuyện thật thẳng quá, Phong Tuyết Quân thiếu chút nữa thì tức muốn chết đi, nhưng bây giờ vẫn còn phải cậy vào hắn nữa, vì thế gượng cười nói:

- Sự việc vẫn còn chưa được phá, anh lại có thể ngủ được sao? Như thế nào, có thời gian chúng ta xuống tầng dưới uống cốc cà phê? Tôi tiện thể thỉnh giáo anh một vài chuyện.

Sở Thiên đảo mắt qua đường cong thân thể Phong Tuyết Quân, ở giữa nút thắt của bộ phục trang thoáng hiện ra tuyết trắng, gương mặt liền mỉm cười, thản nhiên nói:

- Uống cà phê cũng được, nhưng nói chuyện công việc thì bỏ đi nhá, không có thuộc hạ lấy tư liệu báo, chúng ta cũng làm không nổi điều gì, tổ trưởng Phong, cô nói có đúng không?

Phong Tuyết Quân cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Sở Thiên, thấy hắn liếc mắt về phía bộ ngực của mình, lập tức dở khóc dở cười, tên tiểu tử thối này cũng giống bao tên con trai khác, vì thế giơ tay bóp cánh tay của hắn, hung tợn nói:

- Nhóc con, đừng tưởng rằng có Bí thư làm chỗ dựa và có chút tài năng là có thể làm chuyện xằng bậy đâu nhá.

Sở Thiên vội thoát khỏi ma trảo của cô nói:

- Là cô mời tôi uống cà phê đấy!

Phong Tuyết Quân đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.