- Ân oán
cá nhân, những người không liên quan nhanh chóng cút ra chỗ khác, tránh
bị mất mạng, quay về nói với lão đại Đông Hưng hội Triệu Bảo Khôn, chính là Thiên vương của bọn họ bị Hắc Dạ hội trói rồi, nếu như muốn người, 3 giờ chiều mai đến quán rượu Vân Hạc gặp mặt.
Nghe được lời
nói của Sở Thiên, các nhân viên an ninh phía sau và quản lý dừng bước,
đây là ân oán cá nhân của hai bang pháo, không cần phải cuốn cả Thái
Thượng Nhân Gian vào. Tuy Sở Thiên gây rối tươi đối có ảnh hưởng đến
danh dự, nhưng Đông Hưng hội và Hắc Dạ hội đều là đại bang, mình trêu
chọc không nổi, chỉ cần không có chém giết thì không cần phải xen vào
việc của người khác.
Sau khi nói xong, Sở Thiên liền phất tay kéo F ca đi.
Trai gái trong Thái Thượng Nhân Gian tò mò dừng chân bình luận, bọn họ
tới đây tìm hoan mua vui, cũng không từ chối tham khảo tin tức bát quái. Huống chi có thể thêm chút tình thú cho bọn họ.
Ngay cả như
vậy, tin tức rất nhanh truyền tới tay các thành viên Đông Hưng hội, ngay cả Triệu Bảo Khôn cũng không khỏi trèo xuống từ trên người cô gái, kinh ngạc nghe bọn họ hồi báo. Càng không khỏi mờ mịt không hiểu, trong lòng không khỏi lại thầm suy nghĩ, chẳng lẽ F ca không phải nằm vùng? Là
chính mình hiểu lầm người ta?
Triệu Bảo Khôn cuối cùng hỏi:
- Lấy người ở đâu?
Hộ vệ chần chừ một lát, cuối cùng trả lời:
- Quán rượu Vân Hạc!
Da đầu Triệu Bảo Khôn tê dại, toàn bộ lưng cảm thấy lạnh lẽo.
Lúc này, Sở Thiên đang ngồi trên xe có rèm che, Lão Yêu vừa mới khống chế F ca, F ca cười gượng ném giận:
- Thiếu soái, anh đây là như nào? Không phải nói chúng ta gặp mặt ở
Thái Thượng Nhân Gian, tôi nói cho anh biết vị trí biệt thự và thực lực
người bên cạnh Triệu Bảo Khôn sao? Anh thì hay rồi, trước công chúng bắt tôi.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, không để ý gã đang ném giận, thản nhiên đáp lại:
- Tôi đây là muốn tốt cho cậu, nếu không cậu có thể sống không qua nổi
đêm nay. Cũng không biết trước mặt Triệu Bảo khôn nói sau cái gì rồi, gã thế mà lại sau khi cậu tặng xong mỹ nữ liền phái người theo dõi, may mà người của tôi phát hiện ra.
Bàn tay đang xoa vết thương của F ca trong nhát mắt ngưng lại, trong mắt có chút không tin, thì thào tự nói:
- Làm sao có thể? Tuy rằng tôi có lỡ lời, nhưng đã tự nhiên che lấp
rồi, tiểu tử kia sẽ nghi ngờ theo dõi tôi sao? Hơn nữa gã trong lúc này
hẳn là tình dục đang lên cao hết sức.
Sở Thiên không dứt khoát cười cười, nhìn chằm chằm ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ nói:
- Loại này như thế chính là trong lúc cao trào cũng có thể duy trì lý
trí, chỉ cần có gì không hợp lý sẽ thăm dò tra ra manh mối, nếu không
như vậy gã đã sớm chết mấy ngàn lần rồi. Đó cũng là điểm khác nhau của
việc người ta là lão đại, mà cậu lại là Thiên vương.
Tuy lời nói Sở Thiên tổn thương người, nhưng F ca lại không để bụng mà cười, lập tức nghi ngờ hỏi:
- Thiếu soái, anh đã bắt tôi đến đây rồi, tiếp theo sẽ làm như nào? Anh thật sự muốn Triệu Bảo Khôn đến chuộc tôi sao? Nhỡ như tiểu tử này vứt
bỏ tôi, tiện cho người nuốt địa bàn của tôi, tôi đi đâu khóc đây?
Sở Thiên thanh âm không đổi, khuôn mặt trẻ tuổi làm cho phụ nữ không
chịu nổi kia, lại khiến cho F ca cũng là đàn ông phát hiện đến ngưng
trọng, đây không phải là người đẹp trai vì câu dẫn phụ nữ mà giả bộ thâm trầm, mà là qua năm tháng chém giết lắng đọng lại cái gì đó.
Thật lâu sau, khóe miệng Sở Thiên mới giơ lên nụ cười yếu ớt, ngữ khí bình tĩnh đáp lại:
- Năm đó kháng Nhật thắng lợi, lão Tương có chiêu ngoan độc dị thường
chính là lấy danh nghĩa đàm phán hóa bình gọi lão Mao đến Trùng Khánh
đàm phán. Nếu lão Mao đi liền có thể bị ông ta xử lý, nếu lão Mao không
đi thì cái cớ để nội chiến đã có, chính là lão Mao không muốn đàm phán
hòa bình.
Lão Tưởng này thật đúng là độc! F ca hơi chút hiểu
ra nguyên nhân lợi hại, đồng thời cũng có vẻ hưng phấn, quay đầu nhìn Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, anh có phải cũng muốn học lão Tưởng,
muốn giết chết Triệu Bảo Khôn trong đàm phán ngày mai? Sau đó danh chính ngôn thuận để tôi tiếp quản địa bàn Đông Hưng hội?
Sở Thiên thản nhiên mở miệng:
- Ngày mai sẽ rõ!
Cho dù Triệu Bảo Khôn xuất hiện hay không, hắn cũng đã nắm chắc tiên
cơ, tuy tin tưởng Triệu Bảo khôn giảo hoạt, gặp mặt ngày mai nhất định
không sợ, khiến mình không thể có cơ hội xử lý gã. Nhưng hiểu biết về
vương bài trong tay gã cũng là chuyện tốt, huống hồ còn có thể mượn tín
nhiệm của hồ ly Triệu Bảo Khôn đối với F ca mà diệt cọng rơm Đông Hưng
hội cuối cùng.
Mặt trời dần ngả về Tây, chiếu vào tấm biển quán rượu Vân Hạc, quán rượu Vân Hạc thật ra không phải là quán
rượu nhân khí vượng thịnh, khí phách hùng vĩ mà là quán rượu chuyên kinh doanh thứ dành cho người chết, đơn giản mà nói chính là cửa hàng chuyên chuẩn bị hương giấy nến rượu cho người chết.
Cách quán rượu
Vân Hạc 2km chính là trang viên Vân Hạc, là nơi phong thủy chôn cất vô
số tro cốt, cho dù tro cốt là ba ngày, hai năm, hay mười năm, nó vẫn sẽ
có chủ có thân thích, cho dù xã hội phát triển đến mức độ nào cũng sẽ có người đến cúng bái, muốn cúng bái thì không thể đến tay không, giống
như đến thăm bạn bè vậy.
Mà cúng bái cũng không đơn giản,
ngoài hương giấy, nến nguyên bảo, không thể thiếu thuốc lá, rượu ngon và món ăn lạnh… Ông chủ quán rượu Vân Hạc chính là người có đầu óc, chọn
nơi âm khí tràn đầy lại không cần phải giao phí bảo hộ, những đồ cung
cấp lại đầy đủ, đương nhiên tiền vào vô số.
Khi Sở Thiên đến
quán rượu Vân Hạc lại không hề nhìn thấy Triệu Bảo Khôn lẽ ra nên sớm
đợi ở đó, mà lại thấy bảy tám chiếc xe cảnh sát chặn ở cửa, trước quán
rượu đặt mấy chiếc bàn, trong đó có một chiếc bàn có mấy tên cảnh sát
đang ngồi đó, Tiếu Băng Thanh đang mặc thường phục lọt vào trong tầm
mắt, ngồi cùng bàn còn có ba cảnh sát cấp cao.
Văn Băng Tuyết và Mã Phi đứng bên cạnh, những chiếc xe cảnh sát khác lại đóng chặt
cửa, nhưng từ những chữ trên chiếc xe có thể nhận thây đó là xe chuyên
dụng của đội Phi Hổ, cho dù là thằng ngốc cũng đoán được ngồi bên trong
đó đều là những cảnh sát tinh anh, Sở Thiên đi ra khỏi xe, mặc dù có
chút sững sờ những vẫn thong thả đi về phía Tiếu Băng Thanh Băng.
Nghe được tiếng bước chân phía sau lưng, Tiếu Băng Thanh quay ghế lại
nhìn, còn chưa đợi Sở Thiên đến gần đã chào hỏi. Thanh âm âm trầm:
- Aiya, thật không ngờ, thiên hạ lại nhỏ như vậy, hôm nay lại gặp Thiếu soái ở quán rượu Vân Hạc, có phải cũng đến trang viên Vân Hạc cúng bái
người thân, bạn bè?
Sắc mặt Sở Thiên không thay đổi, đi đến bên cạnh anh ta khách khí trả lời:
- Tôi cũng thật không ngờ, Đội trưởng Tiếu lại xuất hiện ở đây, còn dẫn theo hai cảnh sát cao cấp, có phải trang viên Vân Hạcchôn cất rất nhiều cảnh sát, cần nhiều người đến cúng bái?
Những câu nói sau có chút làm tổn thương người, mấy tên cảnh sát đầu tiên là phẫn nộ, đang
định đập bàn đứng lên giáo huấn lại chầm chậm ngồi xuống, bởi họ nhìn
thấy mấy chục người thanh niên áo mũ chỉnh tề đến cùng Sở Thiên, lo rằng trong đó có dấu súng sẽ bắn cho hai phát thì rắc rối.
Tiếu Thanh Băng không giận mà còn cười, bình tĩnh nói:
- Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe, cảnh sát nghe thấy có tin,
Thiếu soái muốn lão đại Đông Hưng hội đến đây đàm phán, lo sợ sẽ tạo ra
huyết án giống ở thiền viện Thanh Sơn, vì vậy đích thân điều động ba
mươi cảnh sát từ Cục cảnh sát đến áp trận, ngay cả củi mục như tôi cũng
phải tận dụng.
Sở thiên cười nhẹ, không trách được đôi cánh
Tiếu Băng Thanh càng ngày càng khỏe, thì ra là có chỗ dựa, vì vậy bình
tĩnh trả lời:
- Tôi cũng là nói thật thôi, hôm nay tôi đúng là
đến để đàm phán với Triệu Bảo Khôn, chủ đề liên quan đến F ca, hôm nay
nể tình các vị, nếu như Triệu Bảo Khôn không giở âm mưu quỷ kế, tôi
tuyệt đối sẽ không gây chuyện.
Dẫn theo nhiều thành viên Phi
Hổ đến còn sợ cậu gây chuyện sao? Đó chẳng phải là lãng phí tâm huyết
của tôi sao? Tiếu Băng Thanh trong cười ngoài không cười gật gật đầu,
ánh mắt quét qua đám người đang mai phục phía xa, sau đó chỉ vào mấy vị
cảnh sát cao cấp, chậm rãi nói:
- Thiếu soái, có cần phải giới thiệu một chút không? Cho họ biết uy danh của cậu?
Sở Thiên giơ ngón tay lắc lắc cự tuyệt, đã là cảnh sát cao cấp đến đối
phó với hắn, vậy thì không phải là bạn bè, không nhất thiết phải làm
quen. Sau đó dẫn Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh ngồi xuống cái bàn ở giữa,
mấy tên cảnh sát đều vô cùng tức giận, cảm thấy Sở Thiên lên mặt quá
mức, cũng quá ngông cuồng.
Văn Băng Tuyết và Mã Phi đã quen với sự ngông cuồng của Sở Thiên.
Mà ông chủ lại có chút kinh ngạc, hôm nay có rất nhiều người tụ tập tại quán rượu Vân Hạc, không dám quấy nhiễu đến cảnh sát, trừ phi bọn họ
muốn mua đồ, vì thế chỉ có thể đi về phía Sở Thiên, cười rạng rỡ nói: