Khi đến xem vết thương của Chủ đao y sinh, Sở Thiên vốn nghiêm túc không nhịn được bật cười. Chủ đao y sinh nửa đời người luôn đoạt mệnh và cứu
người, hôm nay không ngờ lại bị người ta đoạt mệnh và cứu mạng, đối với
anh ta mà nói quả thực là quá châm chọc rồi.
Chờ Chủ đao y
sinh rửa sạch miệng vết thương và băng bó xong, Chủ đao y sinh mới tựa
vào đầu giường, ngưng thần tĩnh khí, đem thần thức ngưng tụ vào đan
điền, cực lực ngưng tụ nội tức. Thời gian chưa tới một chén trà, mồ hôi
trên trán đã rịn ra khắp băng gạc, thân người có chút run rẩy.
Sở Thiên biết anh ta đang vận khí tự liệu, vì thế tiến lên trước vài
bước để tay ở phần lưng anh ta, Chủ đao y sinh cảm kích gật đầu, khí lưu động vận chuyển quanh thân, sau một lúc lâu, Chủ đao sinh y cảm thấy
toàn thân đau đớn vô cùng, dường bị bị đao quấy vào, không kìm nổi hét
to một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu.
Nhìn thấy máu tụ
được phun ra, sắc mặt dần dần hồng trở lại, Sở Thiên biết anh ta đã giải quyết xong vấn đề khó nhất, còn sót lại đau đớn anh ta hiểu rõ hơn bản
thân, Sở Thiên không khỏi cười nhẹ nói:
- Chủ đao y sinh, xem ra thương thế của anh không nhẹ, ngoại trừ nội thương ở lưng còn có vài vết đao ngoài da.
Chủ đao y sinh cầm khăn tay bên cạnh lau sạch mồ hôi, tinh thần dần dần thả lỏng, sau đó mới lắc đầu thở dài:
- Có biết tại sao tôi lại gặp phải kết cục như thế không? Cũng là vì
mấy bình Trúc Diệp Thanh của tiểu tử cậu đấy, không ngờ được cậu vẫn còn dám cười, tôi thật sự quá thảm thương rồi!
Mặc dù biết anh ta đang nói đùa, nhưng Sở Thiên vẫn tươi cười, chậm rãi nói:
- Nói xem đã xảy ra chuyện gì, trong trí nhớ của tôi, không có mấy
người có thể đả thương anh thành như vậy được. Chính như lời tôi nói,
anh đã giúp tôi rất nhiều, bất kể là ai muốn đối phó với anh đều phải
bước qua xác tôi.
Chủ đau y sinh sắc mặt tiều tụy cười cười, cầm lấy cốc nước ấm bên bàn uống, sau khi thân mình cảm thấy ấm áp mới nói:
- Cho đến bây giờ, sát thủ của Thiên Triều chết trong tay tôi đã có bốn mươi bảy mười rồi, nhưng giải thưởng được treo vẫn không hề giải trừ,
sát thủ vẫn người trước đi người sau lại đến.
Sở Thiên nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi.
- Giết đến nỗi tay tôi đều mềm nhũn ra rồi, tôi cảm thấy trị bệnh phải
trị tận gốc, nhất định phải tìm ra chân tướng phía sau bức màn, khiến
người đó gỡ bỏ giải thưởng. Hơn nữa, quãng thời gian trước cậu vừa hay
đi tới Tam Giác Vàng, sự an toàn của bản thân căn bản không cần tôi lo
lắng, vì thế tôi liền chuyên tâm điều tra cẩn thân. Cuối cùng rốt cục
cũng tìm ra manh mối ở chỗ Hắc đạo sở tài phán!
Nghe đến đó, Sở Thiên hơi hơi nhíu mày, có vài phần khó hiểu:
- Hắc đạo sở tài phán? Tôi không thù không oán với bọn chúng, tại sao
phải dùng số tiền lớn để mua đầu của tôi? Hơn nữa Hắc Bạch vô thường lúc sáng còn nói chuyện nghìn lẻ một đêm cho tôi biết, cái gì mà Sở trưởng
của bọn chúng muốn phán quyết tôi, tôi nghe đến mức hoa đầu chóng mặt!
Chủ đao y sinh chuyển động thân mình, tận lực làm cho mình trở nên thoải mái một chút nói:
- Không có chứng cứ trực tiếp giải thưởng là do Hắc đạo sở tài phán đưa ra, tôi sở dĩ bị thương cũng là vì nghe được hai tên đó đại ngôn vô lễ, thảo luận khi nào thì bắt được cậu đem đi phán quyết. Tôi nhịn không
được muốn xử lý bọn chúng, đương nhiên, cũng bị vài vết thương nhẹ!
Sở Thiên cúi đầu cười cười không nói, người của Hắc đạo sở tài phán
thân thủ cũng không yếu, bị bọn chúng đánh trúng sao có thể chỉ là
chuyện vết thương nhẹ? Nhưng vì mặt mũi của Chủ đao y sinh hắn không
muốn nói ra, tiếp tục mở miệng:
- Ông bạn già, bất kể thế nào, đều là Sở Thiên nợ anh. Đúng rồi, sao đó thì sao? Sao lại bị Hắc Bạch vô thường đuổi giết?
Chủ đao y sinh đang cười cười bỗng nhiên trở nên khổ sở, cuối cùng uống nốt nửa cốc nước ấm rồi trả lời:
- Tôi nghĩ xử lý hai người bọn họ thì hết chuyện rồi, ai ngờ phía sau
Hắc Bạch vô thường còn có một phụ nữ mặc áo đen vừa vặn đánh đến cửa,
tôi liền nổi lòng tham muốn giết sạch bọn chúng.
- Ai ngờ, cô gái áo đen kia thủ đoàn độc ác, hai tay đeo gang tay tơ vàng đao thương bất nhập, lại thêm Hắc Bạch vô thường vây giết. Tự nhiên bị đánh cho
hoa rơi nước chảy, chỉ có thể chạy tới hoa viên Tiềm Long tìm cậu giúp
đỡ che chở, dù sao cũng là bởi vì cậu mới xảy ra chuyện, để cậu cứu mạng không phải là chuyện gì mất mặt!
Trong lòng Sở Thiên khẽ nhúc nhích, hơi kinh ngạc nói:
- Anh nói là còn có một cô gái mặc áo đen? Nhưng buổi sáng tại sao
không nhìn thấy cô ta ở đây? Anh có biết lai lịch của cô ta không?
Chủ đao y sinh lắc đầu, thở ra một hơi:
- Trong trí nhớ của tôi, chưa từng gặp qua người phụ nữ này trên giang
hồ, ngoại trừ hai chiếc găng tay bằng tơ vàng của cô ta, còn có dấu lân
phấn. Khi giao thủ thỉnh thoảng còn bắn ra quả cầu lửa nhỏ, không chỉ
khiến cho người ta khó lòng phòng bị còn khiến tâm thần của đối thủ bị
nhiễu loạn, tôi chính là vì vậy mà trúng hai chưởng của Hắc Bạch vô
thường.
- Sau đó, tôi liền nhanh chân chạy, dù sao mạng cũng
quan trọng hơn, đuổi theo chỉ có Hắc Bạch vô thường, có lẽ cô gái kia
cảm thấy hai tên kia đuổi giết một người bị thương như tôi là đủ nên
không đuổi theo tới đây. Nếu không tôi đã sớm chết giữa đường rồi, lại
càng không thể chạy tới hoa viên Tiềm Long này. Món nợ này, sớm hay muộn tôi cũng phải trả cho tổ chức của bọn chúng!
Hạ xuống tối
hậu thư, Chủ đao y sinh không chống đỡ nổi nữa, cả người nằm xuống, Chủ
đao y sinh anh ta luôn biết làm chuyện gì có lợi nhất cho thương thế của mình. Tuy người thầy thuốc này giết người nhiều hơn cứu người, nhưng
không thể phủ nhận y thuật của anh ta kỹ càng hay tuyệt.
Sở
Thiên nhìn miệng vết thương trên người anh ta, máu đỏ thấm đẫm băng gạc, biết Chủ đao y sinh cần nghỉ ngơi. Vì thế đem sự việc của Dương Phi
Dương nuốt vào trong bụng, nhẹ nhàng mỉm cười, đứng dậy vỗ vỗ bờ vai anh ta, chậm rãi nói:
- Yên tâm đi, kẻ địch của anh cũng là kẻ thù của Sở Thiên, anh hiện tại tốt nhất nên yên tâm dưỡng thương.
- Sau khi thương thế tốt lên sẽ tiếp tục thảo luận làm sao để đối phó
kẻ thù, tôi sẽ dặn dò Phàm Gian tăng nhân sự phòng bị, tuyệt đối sẽ
không để bất cứ ai làm tổn thương nửa cọng tóc của anh!
Sau
khi nói xong, Sở Thiên kéo chăn cho anh ta, lúc xoay người quay đi trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, Chủ đao y sinh kinh nghiệm giang hồ nhạy
bén bắt được vẻ mặt muốn nói lại thôi của Sở Thiên, giơ lên khuôn mặt ác nghiệt, khóe miệng khó khăn treo lên nụ cười nói:
- Sở Thiên, cậu có tâm sự gì sao? Chẳng lẽ cậu bị thương chờ tôi trị liệu? Nếu là bạn bè thì mau thành thực báo cáo.
Vừa đi đến cửa, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, không ngừng cười khổ đáp:
- Thực không dám dấu diếm, tôi có một người cực kỳ quan trọng bị trọng
thương và nhiễm độc nghiện, bất cứ lúc nào cũng có khả năng kháng độc
với những vật nảy sinh phản ứng nguyên tố vi lượng, vốn muốn tìm anh
giúp xem xem cô ấy thế nào, nhưng thương thế hiện tại của anh cũng rất
không lạc quan, cho nên…
Chủ đao y sinh cũng cười khổ, nhìn chằm chằm Sở Thiên đặt câu hỏi:
- Sở Thiên, tôi phát hiện, người bên cạnh cậu hoặc là bị thương hoặc là đại công trình. Lần trước Thiên Dưỡng Sinh bị thương nặng có thể nói là cửu tử nhất sinh, lần này người bạn kia của cậu còn ghê gớm hơn, nội
thương ngoại thương đều có, phỏng chừng cũng là cửu tử nhất sinh.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ ra ý hổ thẹn.
Chủ đao y sinh tinh thần ngưng tụ, thản nhiên nói:
- Nhưng, tôi là thần y của Thiên Triều, chỉ cần còn một hơi thở tôi đều có cách để cứu cô ấy sống lại. Sở Thiên, nói cho tôi biết chân tướng
trước, sau khi nghe xong, tôi sẽ ngủ mấy tiếng, khi tỉnh lại sẽ cho cậu
đáp án!
Sở Thiên chần chờ một lát, ánh mắt dừng ở kích thước vết thương trên lưng áo và vai phải nói:
- Tuy tôi rất vui mừng khi nghe được lời của anh. Nhưng, vết thương trên người…
Chủ đao y sinh không dứt khoát, tươi cười, tay trái nhẹ nhàng đong đưa nói:
- Yên tâm, nghề của tôi là bác sĩ, tôi tự có chừng mực!
Sở Thiên cảm kích gật đầu, lại kéo ghế ra rồi ngồi xuống, đem chuyện
của Dương Phi Dương ở Tam Giác Vàng gặp phải nói lại, khi nói đến việc
Dương Phi Dương ở lôi đại bị Thiên Kiều đánh cho trọng thượng thậm chí
cả đời tàn tật, trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi và thống khổ, trên
đời còn gì đau đớn hơn việc người phụ nữ mình yêu mến bị hủy hoại?
Nghe Sở Thiên tự thuật, vẻ mặt Chủ đao y sinh vẫn như cũ không hề gợn chút sợ hãi, thật lâu sau mới trịnh trọng mở miệng:
- Sở Thiên, bệnh của Dương Phi Dương tôi có tính toán, tôi ngủ năm
tiếng rồi cậu đưa cô ấy đến gặp tôi. Đúng rồi, thuận tiện chuẩn bị thuốc bắc, trong năm tiếng tôi nghỉ ngơi phải ngao thành nó.
Sở
Thiên hơi kinh ngạc, Chủ đao y sinh này cũng quá trâu bò đi? Ngay cả
người bệnh cũng chưa thấy đã bắt đầu kê đơn hả? Tuy rằng việc cứu sống
Thiên Dưỡng Sinh cho thấy kỹ thuật y thuật của anh ta, nhưng Sở Thiên lo lắng mình miêu tả có phần lệch lạc, làm cho Chủ đao y sinh mất đi thước đo, vì thế mở miệng nói:
- Ông bạn già, nếu không, anh nghỉ ngơi trước đi?
Chủ đao y sinh dường như nhìn thấu tâm tư của Sở Thiên, không khỏi trêu ghẹo cười nói:
- Ông em, đừng lo tôi sẽ dùng thuốc chết người phụ nữ của cậu, cậu cứ
dựa theo dặn dò của tôi mà làm, tôi không cam đoan thuốc có thể trừ được bệnh, nhưng sẽ khiến tinh thần cô ấy khởi sắc, bệnh tình ổn định không
chuyển biến xấu, đó là điều tuyệt đối không có vấn đề!
Nói đến đây, Sở Thiên cũng không nên nói gì nữa, đáp lại:
- Nói đi, hâm thuốc gì?
- Ba tiền thương nhĩ tử, một lượng bạch chỉ, ba tiền bạch thuật, nếu có ma hoàng, long cốt làm dẫn nữa thì càng tốt!
Chủ đao y sinh vẻ mặt ngưng trọng:
- Thêm ba chén nước, dùng lửa lớn sắc thuốc sôi lên, sau đó dùng lửa
nhỏ nấu nửa canh giờ, để cho nước sôi nhỏ, đợi cho cạn còn nửa bát thuốc dạng lỏng, lấy ra thêm nước…
Chương 490-2: Quang Tử Gặp Chuyện
Sở Thiên lưu toàn bộ vào trong trí nhớ, ai biết, Chủ đao y sinh bổ sung lời nói kinh người:
- Thương nhĩ tử có độc, nhớ kỹ, ngàn vạn lần số lượng vừa phải, tuyệt
đối không vượt qua ba tiền, nếu không người phụ nữ của cậu liền bay về
tây thương. Chuyện như vậy cũng không liên quan đến tôi, lửa cũng không
được quá già, bằng không hiệu quả của thuốc cũng yếu đi.
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra rồi đóng kỹ cửa phòng, hắn quyết định tự mình đi nấu thuốc bắc.
Năm giờ cũng không lâu, nhưng nấu thuốc suốt năm canh giờ cũng chín cả người.
Nhưng Sở Thiên lại lẳng lẳng đứng trong phòng bếp tràn ngập vị thuốc
đông y, nhìn đống dược liệu được mua về đang dày vò bên trong ngồi,
trong mắt lóe ra ánh lửa, trong ngọn lửa chiếu rọi mặt mũi của hắn, ánh
mắt yên lặng như một cái đầm nước giếng. Hiện tại với hắn mà nói, vì Phi Dương nấu một bát thuốc là toàn bộ thế giới.
Tuy ba phen mấy bận hắn cự tuyệt Phi Dương, nhưng không có nghĩa là hắn không bị Phi
Dương hấp dẫn, bất luận là dung nhan say lòng người của cô, hay là cá
tính kiên cường giảo hoạt đều khiến lòng Sở Thiên gợn sóng. Lần này cùng sinh cùng tử tới Tam Giác Vàng, bên trong lại càng day dứt rất nhiều
phần tình cảm.
Nước dần dần thay đổi, tới lúc khắc độ, Sở
Thiên giơ tay dập tắt lừa, sau đó đem thuốc dạng lỏng chậm rãi rót vào
bát, tự mình đặt vào trong hộp rồi bưng ra ngoài.
Khi đẩy cửa phòng ra, Chủ đạo y sinh đã tỉnh lại, tựa vào giường bôi thuốc cho
chính mình. Nhìn thấy Sở Thiên đi vào, đầy thâm ý cười nói:
- Tự mình nấu sao?
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài không trả lời, để nửa bát thuốc đặt trên
bàn, sau đó để bọn Khả Nhi đưa Dương Phi Dương vào, Dương Phi Dương dựa
trên xe lăn mặt vài phần tiều tuy, trạng thái tinh thần còn trắng hơn so với phần trắng của quà cà. Nhưng khi nhìn thấy Sở Thiên, đôi mắt đẹp
vẫn hiện lên hào quang, yếu ớt mở miệng nói:
- Thiếu soái, anh gầy đi!
Sở Thiên tiến lên vén sợi tóc che trước mặt cô, cực kỳ ôn nhu đáp lại:
- Phi Dương cũng gầy, nhanh rất nhanh sẽ tốt thôi, có Chủ đao y sinh
rat ay, tất cả bệnh đều bị trừ bỏ. Em xem xem, Thiên Dưỡng Sinh ở quỷ
môn quan đều bị anh ta kéo về, huống chi vết thương nhỏ này của em?
Thân thể của mình tự mình biết, Phi Dương biết Sở Thiên đang trấn an
mình nhưng vì không muốn hắn lo lắng nên vẫn gật đầu nói:
- Thiếu soái yên tâm, Phi Dương nhất định sẽ kiên cường chữa bệnh dưỡng thương. Chờ thương thế của em khỏi rồi, em sẽ lại theo Thiếu soái đi chinh
chiến giang hồ, thúc ngựa Bình Xuyên, lấy giang sơn về tay Soái quân!
Sở Thiên nắm tay có, ấm áp mà có lực.
Chủ đao y sinh ho khan vào tiếng khiến cho mọi người chú ý, sau đó cười khổ mở miệng:
- Sở Thiên, trước khi hai người triền miên, có cho tôi xem bệnh nhân
hay không, thừa dịp tôi còn mấy phần khí lực, chuẩn đoán bệnh tính chính xác sẽ cao hơn rất nhiều. Bằng không xảy ra điều gì sai lầm, tôi lại
phải nội kình cả đời!
Sở Thiên cười xin lỗi, nhẹ nhàng đẩy
Dương Phi Dương tới, Khả Nhi ở bên cạnh mặt có vài phần khẩn trương,
Thiên Dưỡng Sinh thì gặm màn thầu.
Ngón tay đặt nhẹ trên mạch Dương Phi Dương, Chủ đao y sinh khi thì nhíu mày, khi thì như nhan.
Sau mười lăm phút, Chủ đao y sinh lại dựa vào đầu giường, bưng bát thuốc lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi, chậm rãi nói:
- Được đấy, Sở Thiên, cậu đút cho Dương Phi Dương uống hết bát thuốc
này. Tin rằng nửa giờ sau, tinh thần và trạng thái của cô ấy sẽ chuyển
biến tốt đẹp, độc nghiện cũng sẽ giảm bớt.
Sắc mặt của bọn
Khả Nhi đều lộ ra vẻ vui mừng, duy nhất Sở Thiên trong khi mỉm cười cảm
giác được mê muội, hắn biết Chủ đao y sinh nói chuyện sẽ không nửa hiện
nửa ẩn như vậy, trong đó nhất định có ẩn tình không tiện lộ ra. Vì thế
đem nửa bát thuốc đưa tới tay Khả Nhi nói:
- Khả Nhi, em giúp Phi Dương uống thuốc, anh đi chữa thương cho bác sĩ.
Khả Nhi gật gật đầu, sau đó đẩy Phi Dương ra khỏi phòng, Thiên Dưỡng
Sinh vừa lúc ăn xong màn thầu, ngẩng đầu nhìn Chủ đao y sinh nói:
- Cảm ơn!
Rồi lập tức lấy ra hai cái màn thầu từ trong ngực, trịnh trọng lạ lùng đặt vào trong tay anh ta:
- Đã cứu mạng của tôi, lấy màn thầu báo đáp!
Hai chữ ‘cảm ơn’ chính là cảm kích Chủ đao y sinh đã cứu mạng anh ta,
có thể có được cảm kích của Thiên Dưỡng Sinh, Chủ đao y sinh nhếch miệng tươi cười, có vài phần thỏa mãn. Nhưng sau khi thấy màn thầu cứng trong tay lại dở khóc dở cười, màn thầy với Thiên Dưỡng Sinh mà nói là đồ ăn
thiên hạ đệ nhất?
Chờ sau khi Thiên Dưỡng Sinh rời khỏi, Sở Thiên quay đầu hỏi:
- Nói cho tôi biết tình trạng bệnh!
Chủ đao y sinh nháy mắt khôi phục vẻ ngưng trọng, bất đắc dĩ mở miệng:
- Khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, khi độc nghiện phát
tác hết sức, lại trúng đòn nghiêm trọng, hệ thống phòng vệ của thân thể
hoàn toàn bị quấy rối. Cho dù tôi không bị thương, kết hợp thuốc đông y
và đao giải phẫu cũng không nắm chắc mười phần!
- Vậy ý của anh là?
Tuy rằng lời nói của Chủ đao y sinh là sự tấn công rất lớn đối với Sở Thiên, nhưng hắn vẫn trấn định nói:
- Ngồi chờ chết?
Chủ đao y sinh lắc đầu, gằn từng tiếng nói:
- Quả tàng nhung!
Sở Thiên không nói gì, đợi Chủ đao y sinh bổ sung.
- Thuốc bắc có thể ổn định bệnh tình của cô ấy, kéo dài sinh mạng,
nhưng không có cách nào khôi phục cơ năng bảo vệ của cơ thể. Cho nên cậu phải nhanh lấy được quả tàng nhung, dùng trước khi sinh mạng cô ấy trở
nên yếu ớt, khôi phục hệ thong phòng dịch bài tiết độc tố trong cơ thể!
Chủ đao y sinh than một hơi, gian nan nói:
- Nếu không, không chịu được tới năm sau.
Sở Thiên gậy gật đầu, thậm chí có chút hy vọng, đó không thành vấn đề.
Ánh mắt hắn xuyên qua cửa sổ, đối mặt với hướng Hongkong xa xôi, hai tay hơi nắm chặt nói:
- Ông bạn già, phiền anh một việc, anh lưu lại ở hoa viên Tiềm Long vài ngày, kéo dài thời gian cho Phi Dương. Ngày
mai tôi sẽ lên đường đi Hongkong lấy quả tàng nhung.
Chủ đao y sinh bưng cốc nước đường, loạng choạng uống hết rồi đáp lại:
- Yên tâm, tôi sẽ dốc toàn lực cứu cô ấy, chỉ cần một ngày cậu chưa cầm quả tàng nhung trở về, tôi sẽ không rời khỏi hoa viên Tiềm Long. Mặt
khác, cậu phải tìm một nơi yên tĩnh để Dương Phi Dương tĩnh dưỡng, thân
thể cô ấy không thích hợp tiếp xúc bên ngoài nhiều.
Sở Thiên lại gật gật đầu, xoay người rời đi.
Ra đến ngoài cửa, Sở Thiên hít thật sâu, lấy không khí để khiến bản
thân bình tĩnh lại, lập tức truyền lệnh xuống dưới cho tất cả an hem
Soái quân trong hoa viên Tiềm Long, thấy Thiên Dưỡng Sinh đang phơi nắng thì đi tới, ngẩng đầu nhìn trời xanh, giơ tay rút một ngọn cỏ non gặm,
chậm rãi nói:
- Ngày mai, anh đi cùng em tới Hongkong!
Thiên Dưỡng Sinh không nói gì mà chìa ra tay cầm đao.
Sở Thiên cười cười đưa tay tới, hai cánh tay gắt gao nắm cùng một chỗ,
lòng bàn tay truyền lại hàm ý chỉ bọn họ hiểu rõ trong lòng: Bất kể gian nan hiểm trở mưa sa gió giật thế nào, bọn họ đều dắt tay cùng ăn, thần
cản giết thần, quỷ chắn giết quỷ. Đây là anh em, đây là anh em cùng sống cùng chết.
Khi buông tay ra, mắt Sở Thiên chợt hiện ra
Phương Tình, trên mặt cô còn hiện lên vẻ lo lắng, chưa kịp mở miệng nói
chuyện Phương Tình đã chạy tới, nghiêm túc khác thường báo cáo cho Sở
Thiên biết:
- Thiếu soái, xảy ra chuyện rồi, Quang Tử ở thành phố Trung Sơn bị cảnh sát bắt, còn nhốt vào nhà giam dành cho trọng phạm,
tội danh là buôn bán thuốc phiện.
Quang Tử gặp chuyện? Điều này sao có thể? Sở Thiên khiếp sợ, cũng vô cùng khó hiểu nói:
- Quang Tử không phải là Hà Nam sao? Sao lại chạy tới Trung Sơn?
Phương Tình chậm giọng, êm tai nói:
- Nghe anh em Bạch Hổ đường nói, có một bang phái nhỏ muốn đầu nhập vào Soái quân, cho nên Quang Tử phải qua bên đó nói chuyện với nhau để thể
hiện thành ý. Ai ngờ vừa mới nói chuyện được nửa giờ, liền có hơn trăm
tên cảnh sát xuất hiện, trong phòng phát hiện ra hơn mười kg thuốc
phiện, đầu mục của tiểu bang phái kia cũng nhận là giao dịch với Quang
Tử!
Sở Thiên hơi hơi suy nghĩ, phun ra ngọn cỏ trong miệng nói:
- Bang phái kia tên là gì?
Phương Tình hiển nhiên nắm rõ tất cả tư liệu, không chút lựa chọn trả lời:
- Lang bang! Bang chủ là Uông Tử Hào, bang chúng cũng hơn trăm người,
dũng mãnh thiện chiến. Xem như là bang phái mới quật khởi ở Trung Sơn,
nhưng bởi vì tranh đoạt địa bàn mà trêu chọc Đường Môn, Đương Môn đánh
cho bọn họ hoa rơi nước chảy. Kỳ quái là, không tiến hành công kích hủy
diệt bọn họ.
Thiên Dường Sinh không lộ nét mặt, kiên nghị ác nghiệt nói:
- Tôi đi tiêu diệt bang phái đó!
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói:
- Bây giờ còn chưa phải lúc!
Phương Tình trì hoãn một lúc, lại tiếp tục bổ sung:
- Lang bang bị chèn ép ngày ngày khổ sở, cho nên không biết vì sao tìm
được đến Quang Tử, cũng đề xuất quy thuận với Quang Tử. Anh Quang biết
Soái quân sớm hay muộn đều sẽ giao chiến vào Đường Môn, cảm thấy thu nạp Lang bang không thể nghi ngờ là cái đinh gim vào tim Đường Môn, cho nên đi Trung Sơn gặp Uông Tử Hào!
Sở Thiên không hề có ý trách
cứ Quang Tử, hắn hiểu rõ trong lòng Quang Tử là sốt ruột lập công mới có thể bị kẻ thù chụp mũ vào. Mua bán hơn mười kg thuốc phiện đâu phải là
án nhỏ, dựa theo pháp luật thì phải bắn chết Quang Tử vài chục lần rồi,
vì vậy cười khổ nói:
- Xem ra Quang Tử là bị hãm hại! Chị Tình, có liên lạc với cảnh sát ở Trung Sơn không?
Phương Tình gật gật đầu, giữa lông mày khẽ nhíu vào:
- Đã liên lạc qua rồi, nhưng cảnh sát địa phương tang chứng vật chứng
đều có, hơn nữa đã đăng báo ở tỉnh. Bất kể như nào cũng không chịu thả
người, thậm chí luật sư của chúng ta cũng không gặp được Quang Tử. Cho
nên Quang Tử ở trong nhà giam sống hay chết không có bất kỳ ai biết!
Trong mắt Sở Thiên hiện lên sát khí, không giận mà uy nói:
- Quang Tử xảy ra chuyện gì không hay, anh sẽ lấy đầu Cục trưởng của bọn chúng!
Phương Tình nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Chỉ sợ sự việc không đơn giản như vậy, Lang bang không có lý do gì mà vu cáo hãm hại. Em nghĩ, phía sau tất nhiên có thế lực lớn làm chỗ dựa, mà thế lực lớn nhất ở phía nam đối đầu với chúng ta chính là Đường gia. Sự việc lần này mười phần thì mười phần có liên quan đến bọn chúng! Hai bang chùng tranh chẳng qua chỉ là một trò ảo thuật.
Sở Thiên đương nhiên biết điều đó, trong mắt ngưng tụ thành một tia sáng nói:
- Đêm nay đến Trung Sơn!