- Cái xã hội nguy hiểm này, kẻ gây nguy hại đến người thân trong gia
đình tôi và cậu đương nhiên không thể để sống trên cõi đời này, nếu
không thì tôi và cậu sẽ thêm vài phần nguy hiểm.
- Vì thế Trương Vinh Qúy cầu khẩn Thiếu soái vì dân mà trừ hại, diệt hại hết toàn bộ những phần tử gây hại cho xã hội này.
Đúng như đã dự đoán, Sở Thiên suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Ngoài để cho Trương Vinh Qúy bớt lo buồn thì cũng là để giảm bớt nguy hiểm cho bản
thân. Vì thế thản nhiên trả lời:
- Cục trưởng Trương,
người ta là một kẻ buôn bán súng đạn, trong tay chắc chắn là có bè đảng, mà Soái quân lại chỉ có vũ khí lạnh, vụ này khó đánh đây.
Trương Vinh Qúy cười lớn, rất có khí thế nói:
- Chỉ cần Thiếu soái chịu ra tay, những thứ đó đều do tôi cung cấp,
chiều tôi sẽ cho Lão Tống mang đồ đến cho cậu, dùng xong trả lại là
được, người anh em, việc này mà thành thì tôi không chỉ mời cậu bữa rượu mà còn tặng người anh em một món quà lớn.
Sở Thiên bật cười, nói đầy thâm ý:
- Cục trưởng Trương, không cần tặng quà tôi, đúng lúc tôi có việc cần giải quyết, phiền anh làm giúp tôi được không?
- Tôi vừa nhận được tin, Thành ủy muốn xây nhà ở gần sông Hoàng Phổ, mà 3 bến tàu quan trọng của Soái quân đều bị liệt vào đó rồi.
Trương Vinh Qúy có chút ngạc nhiên, Thành ủy muốn xây nhà ở bến tàu? Anh ta không hề biết gì về việc đó.
Thế là xoa đầu nói:
- Thiếu soái, tôi chưa từng nghe thấy chuyện này, để anh giúp cậu nghe
ngóng xem sao. Cậu yên tâm, cho dù là có thật thì tôi cũng sẽ cố hết sức giúp cậu.
Sở Thiên biết anh ta gần đây bận tối mắt tối mũi, vì thế cũng biết không phải anh ta nói đùa. Cười nói:
- Tin tức rất có thể là sự thật, nghe nói là do Bí thư Thường vụ nêu
ra, cũng là do ông ta phụ trách việc này. Vì thế mong Cục trưởng Trương
lưu tâm đến việc này giúp tôi, hoặc là thuyết phục giúp, Sở Thiên tôi sẽ vô cùng cảm kích.
Trương Vinh Qúy khẽ nhíu mày, hơi lo lắng, nhưng suy nghĩ một lát liền nói:
- Lý Đại Bằng? Thiếu Soái yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.
Nghe giọng điệu của anh ta, Sở Thiên cười thản nhiên, thực ra hắn cũng
biết anh ta cũng không có tác dụng gì lắm, bởi vì Bát Gia đã nói rồi,
Phó Bí thư Thường vụ phụ trách trưng thu bến tàu ngoài Bí thư và Thị
trưởng thì không coi ai ra gì hết, ngay cả Trương Đại Hải cũng không có
cách thì, Trương Vinh Qúy liệu có thể làm được gì chứ.
Hắn nói Trương Vinh Qúy làm thuyết gia là còn có một dụng ý khác.
Cái tay Phó Bí thư này đã kiêu ngạo lại còn không có cảm tình với Soái
Quân, bản thân phải tạo ra cho ông ta một đối thủ nặng ký, chỉ cần
Trương Vinh Qúy làm thuyết khách thất bại trở về, bản thân hắn sẽ xử lý
những phần tử đạn dược. Anh ta vì thế mà đương nhiên sẽ sinh ra mối thù
hận với Phó Bí thư. Về sau sẽ coi Phó Bí thư như cái gai trong mắt.
Khi Trương Vinh Qúy hận tay Phó Bí thư này, thì hắn sẽ tìm cớ để cho
tên Bí thư kia gặp sai phạm, Trương Vinh Qúy sẽ không chút lưu luyến hạ
ông ta. Coi như là dọn sạch một chướng ngại vật cho Soái quân.
Đương nhiên đây đều là suy nghĩ lâu dài của Sở Thiên. Nếu như Bat Gia
có thể thuyết phục được là tốt nhất. Cho dù có phải mất ít tiền cũng
không vấn đề gì, mọi người đều vui vẻ. Sở Thiên nhếch mép cười, chuyển
chủ để nói:
- Nơi dừng chân của những phần tử đạn dược ở đâu?
Trương Vinh Qúy khẽ trả lời:
- Sơn trang Long Tuyền.
Sở Thiên khẽ cười, lạnh lùng nói:
- Tối mai sẽ cho nơi đấy biến thanh sơn trang Hoàng Tuyền.
Buổi chiều mưa ngớt dần, Sở Thiên trong nhà suốt có chút chán nản muốn ra ngoài.
Vừa định cầm chìa khóa xe xuống tầng, Tiêu Niệm Nhu liền đi sát đến,
khi biết hắn ta muốn ra ngoài thì nằng nặc đòi đi theo, còn cười híp mắt uy hiếp Sở Thiên, nếu không cho cô ta đi cùng thì sẽ gọi Tiêu Tư Nhu
đang ngủ trưa dậy.
Đối phó với mình cô đã chết mệt, them Tiêu Tư Nhu nữa thì sợ sẽ thịt nát xương tan.
Vì thế Sở Thiên đành phải cho cô đi cùng, vài anh em Soái quân cũng đi
theo để bảo vệ. Vài chiếc xe rất nhanh đi ra khỏi sơn cư Vân Thủy, làm
cho con đường tĩnh mịch trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Sở Thiên lái chiếc Audi màu đen đi lên tốc độ 80km/, hắn không để ý rằng
đằng sau có một chiếc xe Buick màu đen đang theo dõi hắn.
Trời mưa lái xe nhanh khiến cho tâm trạng của Sở Thiên nhẹ đi rất
nhiều. Hắn đã đi rất nhiều nơi ở Thượng Hải, chỉ có sông Hoàng Phố là
chưa đi qua.
Sông Hoàng Phố trong mưa, chắc chắn có chút thích thú.
Sở Thiên trước giờ nói được làm được, thế là quay xe đi về phía sông
Hoàng Phố, đi được vài km, cuối cùng cũng phát hiện ra chiếc xe Buick
đen đi theo sau, hắn có chút suy nghĩ.
Thử đi vòng
vài vòng và vài cài ngã tư, cuối cùng cũng xác định được chiếc xe đấy
chính xác đang theo dõi hắn, nghĩ tới đây hắn khẽ cười.
Thượng Hải đều là địa bàn của Soái quân, những kẻ dám đối đầu với mình không nhiều, lẽ nào là Bố Xuyên Khốc Tử.
Hắn dường như khẳng định là cô ta, trong lòng có chút hối hận là không
mang theo mấy khấu súng. Nếu không thì có thế làm cuộc lật ngược bao
vậy, lôi cô nàng không mặc váy xem là loại gì.
Nhưng hiện tai trong tay không có vũ khí nào, hắn không có nhiều sức
mạnh. Những tên sát thủ và thành phần khủng bố không có gì khác nhau là
mấy, trên người chắc chắn có vũ khí hạng nặng, chiến đấu rất dễ chịu
thiệt.
Thế là rút điện thoại goi cho Cô Kiếm đi ngay phía sau:
- Phía sau có chiếc xe Buick màu đen bám đuôi, có lẽ là người của tổ Sơn Khẩu.
- Đến ngã tư tiếp theo thì tách nhau ra đi, sau đó nghĩ cách để cắt
đuôi, nhớ là quân địch số lượng người không nhiều nhưng trên người chắc
chắn có vũ khí hạng nặng, mọi người phải cẩn thận. Không được làm liều,
cho anh em mang thêm súng đến, em cho bọn chúng dạo vài vòng cái đã.
Cô Kiếm nhìn gương chiếu hậu, trả lời:
- Đã rõ.
Cúp máy. Ánh mắt Tiêu Niệm Nhu có chút thích thú, lén lút nhìn về phía sau, nắm chắt cánh tay Sở Thiên nói:
- Có phải là có sát thủ không? Có phải là đến đối phó với chúng ta
không? Tốt quá, không ngờ đi ra ngoài lại được chứng kiến sự việc hay
ho. Bọn chúng ở đâu? Khi nào sẽ tấn công?
Sở Thiên cười đau khổ, cô gái nhỏ này đúng là chỉ khiến cho thiên hạ thêm loạn lạc.
Để cô không tiếp tục sinh sự liền nói: truyện copy từ tunghoanh.com
Đến ngã tư, Cô Kiếm và vài chiếc xe khác rẽ ra những nhánh khác nhau.
Anh ta hy vọng những bọn người đằng sau có thể vì đường phố náo nhiệt
mà không dám làm loạn, có thể câu thêm chút thời gian cho Cô Kiếm. Nhưng những chiếc xe đó vẫn không hề vì nhiều người mà đi khỏi, mà còn theo
sát hơn.
Sở Thiên chửi thầm trong bụng, đúng
là những kẻ nhiều mạng. 2 chiếc xe bám sát hơn, chiếc xe Buick không hề
quan tâm đến Sở Thiên đang kéo kính xe để quan sát, một dự cảm bỗng xuất hiện.
Có vẻ như đối phương đang định hành động. Thế
là đưa tay kéo Tiêu Niệm Nhu cúi sát xuống chân mình. Còn cầm chiếc áo
khoác dày của mình che lên đầu cô nàng, nói nhỏ:
- Niệm Nhu, nhớ, không có lệnh của anh không được nhô đầu lên.
Niệm Nhu vội gật đầu. Hai má áp sát vào thắt lưng ấm nóng của Sở Thiên.
Sở Thiên lại không chú ý, giờ hắn ta chỉ muốn cách xa cái xe Buick đấy.
Đột nhiên phía trước đèn đỏ, một loạt người cầm ô đen đi qua đường.
cũng lúc này chiếc xe Buick chạy nhanh đến bên cạnh xe của Sở Thiên.
Sau đó có một người chui qua cửa sổ xe cầm một cái gì đó màu đen.
Hơn chục phát đạn liên tiếp bắn ra, cái kính chống đạn ở khoảng cách
gần nên cũng vỡ tung tóe. Sở Thiên thấy tình hình rối loạn liền quay xe, để cửa sổ bị vỡ kính vào góc chết.
Để một nửa sau của chiếc xe Audi cho địch, sát thủ giận tím mặt, lại bắn thêm hang chục phát đạn.
Sở Thiên lại quay vô lăng, sát thủ thông minh hơn. Dùng súng bắn vào
bánh xe của Sở Thiên, xe không lái thẳng được nữa liền đâm vào cột bên
đường.
Chiếc xe Buick chạy vọt lên phía trên, muốn dùng súng bắn vào thùng xăng của chiếc xe Audi.
Nhưng đang bắn thì hết đạn, sát thủ vội lắp thêm đạn. Sở Thiên ngỡ ngàng, nếu thùng xăng của xe bị nổ thì mình cũng chết.
Thế là quyết định lấy cái búa ném về phía sau. Kính cửa sổ xe sau khi
bị một loạt đạn bắn vào đã bị yếu đi rất nhiều, vì thế búa vừa ném vào
đã vỡ tung, vô cùng nhanh chóng.
Tên sát thủ cầm súng không nghĩ rằng sẽ có kính vụn bay tới, vừa ngẩng đầu lên thì cả tảng kính vỡ rơi tung vào đầu gã.
Những mảnh kính sắc nhọn cắm vào người gã, tuy không cắm sâu nhưng rất
nhiều, khắp toàn thân, vì vậy mà tên sát thủ kêu la khủng khiếp, đau đớn ngã vào trong chiếc xe Buick.