Đô Thị Thiếu Soái

Chương 141: Chương 141: Soái Quân.






Sở Thiên, Hải Tử và Quang Tử đang phơi nắng ở cửa, các huynh đệ còn lại thì đang nỗ lực luyện tập. Bọn họ đã biết hơn một trăm người này bây giờ đã không bang không phái rồi, không còn là đệ tử Tương bang chiếm giữ một nửa Thượng Hải nữa. Nhưng trên mặt họ không hề đau buồn và bi quan. Những ngày còn ở Tương bang, bọn họ đã sớm biết rằng bản thân mang danh là con đẻ, nhưng ngay cả đãi ngộ như con ghẻ cũng không có. Mấy năm nay, huynh đệ càng hợp lại càng ít, oan ức lại càng nhiều. Những đám nhà giàu có, những người thuộc dòng chính này lại chỉ có thể ăn cho sướng miệng, cho nên khi Sở Thiên dẫn người thân của mình rời khỏi bang, trong lòng lại có phần thoải mái. Huống hồ Sở Thiên quá thông minh, bản lĩnh và lòng can đảm đều khiến cho mọi người vô cùng bội phục. Thời điểm ở tại đại sảnh lên án mạnh mẽ bọn Trường Tôn Cẩn Thành, càng khiến cho bọn họ nhiệt huyết dâng cao, nguyện vì tri kỷ mà chết.

Trong miệng Sở Thiên ngậm một cọng cỏ non, từ từ nhai nhai mấy cái, hương vị cỏ xanh ở trong miệng tan ra mùi của đất, Sở Thiên ngẩng lên nhìn trời, thản nhiên nói:

- Hai anh, chúng ta bây giờ phải xây dựng thành một bang phái, đặt tên hẳn hỏi. Như vậy các huynh đệ mới có lòng trung thành, mới có thể nguyện vì nó mà liều mạng đổ máu. Cái tên này, nên đặt sao cho hay đây?

Quang Tử đột nhiên ngồi dậy, hào khí vạn trượng, nói:

- Khí thế của cái tên nhất định phải lớn hơn Tương bang, át cả Tương bang. Bọn Trường Tôn Cẩn Thành là Tương bang, vậy thì chúng ta hãy đặt là Soái bang đi, cao hơn bọn họ một bậc, để cho mấy lão cổ lỗ sĩ chúng tức chết.

Trong mắt Quang Tử bây giờ chỉ nghĩ đến làm cách nào để làm nhục Tương bang, nghĩ đến buổi tiệc tối hôm đó, bộ dạng hoảng loạn của bọn chúng, trong lòng Quang Tử sảng khoái từng trận.

Hải Tử lắc đầu, nhìn chăm chăm lên bầu trời, hiển nhiên là không đồng ý với cái tên mà Quang Tử nghĩ ra, cười cười nói:

- Soái bang hơi tầm thường một chút, chữ “bang”, “giáo”, “phái” đều tầm thường, không thể hơn người ta một bậc được, Tam đệ ngươi nói có đúng hay không?

Sở Thiên nghe Quang Tử và Hải Tử nói xong, trong lòng khẽ động, phun cọng cỏ non trong miệng ra, hưng phấn nói:

- Soái bang đúng là có hơi tầm thường, nhưng mà chữ “Soái” này cũng không tệ, hai anh xuất thân nhà binh, rõ ràng chúng ta đặt tên “Soái Quân” là hay nhất, vừa áp đảo Tương bang, vừa có đẳng cấp, không tầm thường giống như mấy cái “bang, giáo, phái” gì gì đó, hơn nữa chúng ta phải dùng tiêu chuẩn quân đội để huấn luyện cho các huynh đệ, tạo ra một “Soái Quân” càn quét bến Thượng Hải, không biết ý hai anh thế nào?

Hải Tử và Quang Tử vừa nghe, tinh tế thưởng thức, rồi cùng đồng thanh nói:

- Soái Quân? Soái Quân! Hay! Hay lắm! Cực kỳ hay. Chúng ta gọi là Soái Quân, về sau Tam đệ gọi là Thiếu soái, thống lĩnh Soái Quân chúng ta quét sạch bến Thượng Hải.

Trong lòng Sở Thiên sững sờ. Thiếu soái? Hắn chợt nhớ tới cách xưng hô mà các học sinh lớp mười ba trung học Thiên Đô gọi hắn. Chẳng lẽ đời hắn về sau thật sự không thể nào tách khỏi hai chữ “Thiếu soái” sao? Hai chữ này không chỉ là một loại tôn xưng, mà còn là trách nhiệm.

Hơn trăm huynh đệ tụ tập ở cửa Thủy Tạ Hoa Đô, Sở Thiên, Quang Tử và Hải Tử đứng ở phía trước. Sở Thiên nhìn hơn một trăm người nam nhi đầy nhiệt huyết này, không khỏi cảm thấy khí thế tăng vọt, hô lớn:

- Các vị huynh đệ, mọi người đều đã từng liều mạng, đổ máu, là huynh đệ sinh tử của ba người chúng tôi. Lúc ở Tương bang, chúng tôi không đem lại cho các vị huynh đệ vinh hoa phú quý, ăn ngon mặc đẹp. Hôm nay, ba huynh đệ chúng tôi dẫn mọi người rời khỏi Tương bang, tự lập thành phái, tự xưng là Soái Quân. Chúng ta không có địa bàn, không có tiền tài, nhưng Soái Quân có hơn một trăm huynh đệ sinh tử dám liều mạng, có Sở Thiên ta, có Quang Tử, Hải Tử một lòng nhiệt huyết, cũng đã đủ để quét sạch toàn bộ bến Thượng Hải này rồi. Đợi một thời gian nữa, Soái Quân chúng ta sẽ có được địa bàn, có được phú quý, có được vinh hoa cả đời người, những nam tử của Soái Quân, mọi người có tin tưởng hay không?

- Tin! Tin! Tin!

Hơn trăm huynh đệ nghe được thanh âm từ tận đáy lòng mình hô vang, bọn họ đều vô cùng kích động. Kể từ hôm nay, bọn họ đã có cờ hiệu “Soái Quân” của chính mình, đã có mục tiêu để vì nó mà liều mạng, vì nó mà đổ máu. Hơn nữa bọn họ cảm thấy Sở Thiên tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng tuyệt đối là huynh đệ có thể cùng sinh cùng tử. Bọn họ bằng lòng vì hắn mà chảy giọt máu nóng cuối cùng.

Sở Thiên hài lòng nhìn vẻ mặt hào hứng của hơn một trăm nam tử hán Soái Quân, một lần nữa khí thế vạn trượng hô lớn:

- Những nam tử hán của Soái Quân, hãy nhớ rằng, đao của chúng ta vì kẻ địch mà sẵn sàng, máu của chúng ta vì huynh đệ mà chảy, Sở Thiên thề rằng, ai muốn lấy tính mạng của các vị, ta chắc chắn sẽ rút cạn máu của bọn chúng.

Hải Tử, Quang Tử liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau hô:

- Nguyện cùng Thiếu soái đổ máu sa trường, vào sinh ra tử.

Hơn một trăm huynh đệ Soái Quân lại cùng hô lên lần nữa:

- Nguyện cùng Thiếu soái đổ máu sa trường, vào sinh ra tử.

Sở Thiên âm thầm buông tiếng thở dài, hai chữ “Thiếu soái” này đích thị là khắc tinh của đời mình rồi.

Sở Thiên đang trong tâm niệm chuyển động, một bóng người từ lầu hai bất chợt nhảy xuống, trong khoảnh khắc đã đứng trước mặt Sở Thiên, chắp tay hô:

- Nguyện cùng Thiếu soái đổ máu sa trường, vào sinh ra tử.

Bọn Sở Thiên định nhãn nhìn, trong lòng thất kinh, hóa ra là Cô Kiếm. Đây chẳng phải là trò đùa ngày “khai quốc” hay sao? Cô Kiếm cũng muốn gia nhập Soái Quân ư?

Sở Thiên mỉm cười, nhìn Cô Kiếm sắc mặt hốc hác, nhưng so với Cô Kiếm của mấy ngày trước thì có thần thái hơn nhiều, quan tâm nói:

- Cô Kiếm, sức khỏe hồi phục thế nào rồi? Có cần phải mời bác sĩ đến khám lại không?

Cô Kiếm lắc lắc đầu, lúc này trên người không còn hàn khí ngày xưa, trong lòng thầm nghĩ Sở Thiên đúng là người tốt, không hỏi nguyên nhân y gia nhập Soái Quân trước, mà là hỏi tình trạng sức khỏe của y, một trước một sau này, cho thấy rõ ràng Sở Thiên đích thực là lấy con người làm gốc, xứng đáng để cùng sống chết, lại càng củng cố thêm quyết tâm đi theo Sở Thiên của y. Cô Kiếm, liền nói:

- Cô Kiếm được sự cứu giúp của Thiếu soái, lại hao tổn chân khí bức độc, sức khỏe đã hồi phục được năm phần. Cô Kiếm không có gì báo đáp, nguyện đồng sanh cộng tử, cùng sống cùng chết với Thiếu soái.

Sở Thiên lắc đầu, mình sao có thể thu hạ Cô Kiếm được? Nói gì thì nói, Cô Kiếm cũng là cao thủ có một không hai trên giang hồ.

- Cô Kiếm, thanh danh của anh lớn như thế, thân thủ hơn người, Sở Thiên tôi sao có thể để anh hạ mình đi theo được? Chẳng phải là để người khác chê cười sao?

Cô Kiếm quỳ thẳng xuống, sắc mặt ngẩng lên vô cùng dứt khoát, thanh âm vang dội:

- Cô Kiếm làm chuyện gì chưa bao giờ quan tâm ánh mắt của người khác, hôm nay đã nhận Thiếu soái, thì đến chết cũng không thay đổi.

Sở Thiên chìa tay muốn nâng Cô Kiếm dậy, thì ngay lập tức Cô Kiếm đã vận nội kình chống lại, khó mà nâng dậy được. Nếu như hắn cũng vận khí để ép y dậy, e sợ sẽ làm hại đến thân thể còn chưa hồi phục chấn thương của Cô Kiếm, lập tức thần sắc bối rối khó xử.

Hơn một trăm huynh đệ Soái Quân đêm đó đều đã thấy Sở Thiên và Cô Kiếm đánh nhau một trận có một không hai, đối với thân thủ của Cô Kiếm đương nhiên là hiểu rõ, bây giờ lại thấy Cô Kiếm cũng muốn gia nhập Soái Quân, muốn đi theo Sở Thiên, ai nấy đều cảm giác tự hào đối với Soái Quân, lòng trung thành lập tức trở nên mãnh liệt hơn nữa.

Cô Kiếm dùng ánh mắt nghiêm túc và bình thản nhìn Sở Thiên, một lần nữa cố chấp nói:

- Nếu như Thiếu soái không đồng ý, Cô Kiếm sẽ quỳ mãi ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.