Giữa trưa ngày thứ hai, tại khách sạn Giả Nhật.
Vẫn là căn phòng bao xa hoa tối hôm qua. Vẫn là sơn hào mỹ vị và rượu ngon,
Nhưng người trong bữa tiệc lại không giống nhau, cha con Lý Đại Điêu, Trương Vinh Quý cùng với Sở Thiên.
Nhìn vẻ mặt không sợ hãi của Sở Thiên, Lý Đại Điêu biết mình đấu không lại
với người ta, vì thế nhẹ nhàng thở dài, ngửa đầu uống nốt nửa ly rượu
còn lại.
Lý Đại Bằng vẫn cứ nhìn chằm chằm Sở Thiên, lạnh lùng phun ra một câu:
- Đê tiện!
Sở Thiên cười cười từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói:
- Tôi ngày hôm qua đã nói qua rồi, làm việc bình thường không cần làm
căng quá, ngày sau mới có thể gặp lại, nhưng Bí thư Lý lại đường quan
rộng mở vó ngựa. Không những trưng thu bến tàu của Soái quân. Còn muốn
nhờ sự kiện đấu súng tại phố xá sầm uất mà bố trí tôi vào chỗ chết, tôi
sao có thể ngồi chờ chết sao?
Nét tang
thương trên mặt Lý Đại Điêu dường như đã làm mất đi vẻ cơ trí, khi nhược điểm không thể lật lại bản án đã nằm ở trong tay kẻ khác, thì ông ta đã không còn nét uy nghiêm của ngày xưa nữa rồi, vẻ cầu khẩn nói:
- Lần này chúng tôi nhận thua rồi. Hai ngày nữa tôi sẽ về thủ đô, nhưng
cậu có lưu tình để Đại Bằng tiếp tục đứng ở vị trí Phó bí thư hay không?
- Chính như lời ông nói, việc bình thường không cần làm căng quá, ngày sau mới có thể gặp lại.
Sở Thiên nâng chén rượu lên, kiên quyết lắc đầu:
- Bộ trưởng Lý, tôi đã để đường lui cho các ông, nếu không chúng tôi đã
đem video giao cho Trung Ương hoặc là giới truyền thông rồi, không cần
nói đến quy định pháp luật và kỷ luật của Đảng sẽ xử lý các anh như thế
nào, nhưng chỉ cần nói đến vấn đề đạo đức đã có thể đập chết các anh,
thân bại danh liệt đã đủ nhục tổ tiên rồi.
Lý Đại Bằng giận tím mặt, nắm chặt tay quát:
- Tên khốn này, đúng là đồ đê tiện. Chỉ cần bố đây còn hơi thở, không sớm thì muộn sẽ giết mày! Giết mày!
Sở Thiên sắc mặt âm trầm, cầm chén rượu tạt vào mặt gã. Lạnh lùng trả lời:
- Lý Đại Bằng, mày là cái thá gì? Cũng dám lên mặt với tao? Mày có tin
tao ném mày xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn hay không? Dựa vào một chút
tài sản kia của cha ông đã muốn "Đồng tước xuân thâm tỏa nhị kiều?”. Mày cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!
Lý Đại Bằng ánh mắt bốc lửa. Muốn xông lên lại bị Lý Đại Điêu giữ lại.
Có lẽ Sở Thiên là nghĩ đến sự tức giận của Bát gia cho nên đối với Lý Đại Bằng mới không thèm nể nang gì mà nói như vậy.
- Tao chưa bao giờ để ý sẽ có nhiều kẻ thù, bởi vì cuối cùng người chết
tuyệt đối không phải tao, Lý Đại Bằng, đừng cho là tao không biết hoạt
động của mày với Đường Môn. Đều muốn đối phó Soái quân, lần này nhân từ
cho mày một cơ hội, không có nghĩa là lần sau sẽ lưu tình! Bỏ xuống cái
áo Bí thư làm chính trị thì mày chẳng là cái thá gì hết.
Sau khi nói xong, Sở Thiên uống hết rượu trong chén, liền đứng dậy rời đi.
Trương Vinh Quý nhẹ nhàng thở dài, vỗ bả vai Lý Đại Bằng nói:
- Bí thư Lý, rồng mạnh không đè được rắn địa phương. Thượng Hải là nhà
của Soái quân, các ngươi liền nhịn một chút đi, đừng để con đường làm
quan và tính mạng đều mất ở Thượng Hải, chuyện bây giờ còn chưa bị vỡ
lở, Bí thư Lý còn có thể thăng chức ở chỗ khác đấy!
Thăng chức
cái cứt! Lý Đại Bằng khinh bỉ nhìn chằm chằm Trương Vinh Quý, chính mình bị rơi vào nông nỗi hôm nay cũng có quan hệ rất lớn đến tên khốn này,
vì thế gã đem tức giận chuyển tới trên người anh ta:
- Cục trưởng Trương, sau khi tôi đi rồi, Thượng Hải cũng không phải là thiên hạ của
anh? Anh dường như đã sớm có bất mãn đối với tôi, bằng không hành động
tối hôm qua sẽ không nhanh như vậy?
Trương Vinh Quý mặt không biến sắc, thản nhiên nói:
- Trừng ác trừ gian là chức trách của tôi!
***! Lý Đại Bằng tức giận đến sôi máu!
Nhìn thấy Lý Đại Bằng tức giận đến như vậy. Trương Vinh Quý liền chuyển đề tài:
- Hai vị lãnh đạo, Thiếu soái kỳ thật cũng là người thấu tình đạt lý, hắn đối đãi với anh em và bằng hữu còn hơn chính mình. Nếu hai vị không
phải kẻ thù, mà là bằng hữu của hắn, tất cả mọi vấn đề khó khăn đều dễ
giải quyết thôi.Quan nghe theo. Vũ chiếu nhảy!
Mí mắt Lý Đại Điêu hơi hơi rung, kinh nghiệm nhiều năm quan trường khiến
ông ta đúc ra được huyền cơ trong đó, vì thế hạ giọng nói:
- Cục
trưởng Trương, Lý Đại Điêu tôi xuất thân từ binh nghiệp. Vốn là người
thô kệch nếu có gì xin cứ việc nói thẳng, chỉ cần có biện pháp hóa giải
nguy cơ của chúng tôi, Đại Điêu tôi đều đồng ý làm.
Lý Đại Điêu cũng là người thông minh, chỉ muốn kéo mình lên nhưng Lý Đại
Bằng chậm chạp một chút. Nhưng cũng kịp phản ứng, thốt ra:
- Ý của cha là bảo chúng ta đầu hàng Sở Thiên? Bảo chúng ta cấu kết cùng hắn làm việc xấu?
Trương Vinh Quý không nói gì. Nâng chén rượi uống cạn.
Lý Đại Điêu lại thấy được hy vọng sinh tồn, hy vọng về con đường làm quan.
Sở Thiên sau khi rời đi cũng không trực tiếp về Vân Thủy Sơn, mà là để lái xe chọn đường đi đến Sơn trang Long Tuyền.
Hắn đã lăn lộn trong nghề lâu như vậy, cũng đã từng làm quen với đủ loại
người, duy chỉ chưa có quan hệ lui tới cùng phần tử vũ khí đạn dược.
Mình cũng thật không ngờ, bọn họ trở thành hung thủ gián tiếp giết mình.
Đối mặt kẻ thù gián tiếp như vậy, Sở Thiên chắc chắc sẽ không để yên cho bọn họ sống được thoải mái đâu.
Căn cứ vào thông tin tình báo, Sơn trang Long Tuyền chính là một tòa biệt thự màu trắng mang kiến trúc Âu hoá.
Nằm ở ngã tư đường Long Tuyền, trước sau có bốn cửa ra vào, giao thông vô cùng thuận tiện.
Quan trọng hơn là bên trong còn có hai máy bay trực thăng dân dụng, bất cứ
lúc nào cũng có thể chạy trốn, có thể thấy được sự giàu có và sự cẩn
thận của chủ nhân nơi đây.
Mà chủ nhân của Sơn trang Long Tuyền tên là Vương mặt rỗ, cũng là phần tử vũ khí đạn dược lớn nhất Thượng Hải.
Gã đã từng là công nhân bốc vác tại bến tàu Thượng Hải, sau đó không biết tại sao lại trở hành phần tử buôn súng đạn trên đường.
Bởi vì gã bán súng ống giá rẻ lại đẹp, cho nên rất nhiều người lăn lộn trong giới hắc đạo đều đến mua súng của gã.
Đương nhiên cũng từng bị nhiều kẻ cùng ngành ghen tị mà ám sát, nhưng gã vẫn sống sót đến hôm nay.
Dọc đường không ai nói gì, xe chạy khoảng năm mươi phút, liền tiếp cận được với Sơn trang Long Tuyền, Sở Thiên hé mắt nhìn ra phía bên ngoài, hiện
tại mặc dù là ban ngày, nhưng trong sơn trang lại im lặng đến cực điểm,
cái gì cũng không rõ lắm, nhưng hắn dám khẳng định, bốn phía sơn trang
nhất định có tai mắt, đang giám sát chiếc xe của hắn.
Hắn thò người ra phía trước, duỗi tay đè chặt người lái xe. Thản nhiên nói:
- Không cần tăng tốc. Chỉ cần giữ tốc độ như bây giờ, lái qua đó!
Người lái xe trong lòng là có chút khẩn trương. Anh ta đương nhiên hiểu rõ
việc tới thăm hỏi ông trùm vũ khí đạn dược này, nếu làm không tốt sẽ bị
chết ngay, nhưng lời nói của Sở Thiên lại làm cho tâm tình của anh ta
bình tĩnh trở lại.
Anh ta chú tâm vào việc lái xe, không
nhanh không chậm chạy tới trước cửa Sơn trang Long Tuyền. Mà Sở Thiên
thì vẫn bình tĩnh như cũ.
Một tòa biệt thự với vẻ bề
ngoài nhìn qua rất lớn, tường xung quanh đều rất dày, lộ ra phong cách
kiến trúc Tây Bộ ở thế kỷ mười tám. Bên trong tường là đám cây cối um
tùm rậm rạp mà im ắng.
Bao phủ là một tầng ánh sáng mờ tối như nước. Một số còi báo động hồng ngoại cũng diễu võ dương, uy nghi đứng ở cửa.
Sau khi mấy chiếc xe có rèm che chạy qua, Sở Thiên từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy, ở cửa sơn trang chợt xuất hiện ra hai người rồi lại lập tức
lại ẩn vào bên trong, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, cầm qua bản đồ kết cấu của biệt thự mà Trương Vinh Quý đưa cho hắn. Nó được vẽ rất cẩn thận,
gần như mọi ngóc ngách đều được vẽ ra rõ ràng.
Dù sao cũng liên quan đến tiền đồ của và tính mạng của hắn, cho nên Sở Thiên không thể có sơ suất.
Sở Thiên đem bản đồ phân tích cẩn thận, trong đầu đại khái đã có kế hoạch
bước đầu, trên mặt hắn không chút biểu tình, nhưng đầu óc của hắn lại
đang xoay tròn. Đem kế hoạch diễn tập giống như trong phim, nếu phát
hiện thấy sơ hở. Hắn lập tức tiến hành sửa chữa. Mãi đến lúc có thể vào
mà không cần đánh mới thôi.
Đây
là thói quen tốt của hắn, Sở Thiên làm việc cho tới bây giờ đều rất thận trọng. Trước tiên phải vạch ra các bước đi, từng khâu từng chi tiết tại các thời điểm, không hề có lỗ hổng, đây cũng là nguyên nhân vì sao vận
may luôn chiếu cố hắn, đối với Sở Thiên mà nói, sinh mạng cho tới bây
giờ đều rất quan trọng, vì vậy nhất định phải cẩn thận.
Ngay tại lúc xe sắp quẹo vào chỗ rẽ. Ánh mắt Sở Thiên vô tình nhìn thấy một
nhà xưởng cũ nát. Nhà xưởng này cách Sơn trang Long Tuyền chừng hai trăm mét. Thông tới nội thành bởi hai con đường, trong lòng của hắn khẽ
động, quay đầu đem mục tiêu này dán lên bản đồ, lập tức nói:
- Nếu nơi này chứa vũ khí đạn dược thì sao?
Ánh mắt quét thêm vài lần, vẻ mặt trở nên hơi khiếp sợ: Là nơi tiếp viện hỗ trợ. Nếu chúng ta công kích Sơn trang Long Tuyền. Nhà xưởng có thể xuất động nhân sự vây đánh chúng ta. Hai mặt giáp công, cho dù không thể
tiêu diệt chúng ta. Cũng có thể khiến người trong sơn trang Long Tuyền
có thời gian chạy trốn.
Sở Thiên gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài:
- Hơn nữa nhà xưởng này nằm ở vị trí đường chính, có xu thế từ trên cao
nhìn xuống. Nếu chúng ta có chi viện tới, bọn họ chỉ cần bốn năm tay
súng là có thể tiêu diệt hơn trăm người chúng ta. Xem ra Vương mặt rỗ
không phải là cái thùng rỗng nha. Cho nên hành động trước hết là phải
nắm được cái nhà xưởng kia.
Cô Kiếm sắc mặt hơi chút do dự, mở miệng nói:
- Nhà xưởng có người hay không, có bao nhiêu người cũng không biết. Nếu
chúng ta không thể nhanh chóng nắm được nó, Sơn trang Long Tuyền rất
nhanh sẽ nhận được tin tức, cho dù Vương mặt rỗ không phái người cứu
viện, gã cũng có thể thong dong phòng thủ hoặc là chạy trốn. Như thế nào đều cảm thấy hơi khó động thủ.