Đô Thị Thiếu Soái

Chương 106: Chương 106: Sống hay chết?






Ba ngày của kỳ thi đại học trôi qua rất nhanh, buổi sáng ngày thứ ba, nhanh chóng diễn ra môn thi cuối cùng. Học sinh trong trường thi làm bài rất chăm chú, phụ huynh ngồi ngoài trường thì bồi hồi lo lắng, căng thẳng chờ đợi tiếng chuông vang lên. Sở Thiên cũng đã vươn vai đi ra khỏi phòng thi, những phụ huynh đứng chờ con ở hai bên đường, thấy Sở Thiên đi ra, lập tức dừng mọi cuộc nói chuyện, tất cả đều tập trung phía trước cổng trường, hướng về phía phòng thi chờ con mình đi ra.

Bố của Tào Hoa Vũ cùng các phụ huynh khác kéo đến, tỏ ra không hề lo lắng. Xem ra mấy ngày nay, học sinh của 13 lớp đều làm bài tốt, nên chú Tào rất yên tâm, vui vẻ như vậy. Chú Tào cứ chen lên, không ngừng vỗ vai Sở Thiên, đương nhiên là không thể quên giờ phút đáng nhớ này.

Dì Lý ăn mặc rất sang trọng, tay ôm một bó hoa đưa cho Sở Thiên:

- Thầy giáo, hoa này tặng cho thầy đấy, thật sự cảm ơn thầy đã cho chúng tôi có sự hy vọng thế này, đã cho con chúng tôi cơ hội.

Sở Thiên ngạc nhiên nhận bó hoa đầu tiên trong đời, rất cảm động.

Dì La đi tới vỗ vào vai Sở Thiên, không che giấu được sự mong đợi kỳ thi kết thúc:

- Thầy giáo, ba ngày tra tấn người ta cũng đã xong, chúng tôi cũng đã bàn bạc rồi, đêm nay chúng tôi sẽ đặt 10 bàn ở lầu Vọng Hồ, 8 giờ bắt đầu, chúng tôi rất thích được tụ họp như thế này.

Sở Thiên vốn định từ chối, nhưng nghĩ đây cũng là lần cuối cùng mình tụ họp cùng lớp 13, trong lòng cũng không tránh khỏi lưu luyến. Nửa năm qua mọi người đã cùng nhau phấn đấu, cùng một tình huynh đệ tỷ muội, giờ kỳ thi đại học đã kết thúc, ai nấy phải bắt đầu con đường riêng của mình, nói không chừng sẽ không gặp lại nhau nữa, nên Sở Thiên buồn bã nói:

- Được, nhất định tôi sẽ đến.

Sở Thiên trở về xe, vẫn cố rướn nhìn các phụ huynh mà than thở:

- Bố mẹ cũng là vì con, thật không trách nổi khi giao toàn bộ niềm tin cho mình.

Sở Thiên hoàn toàn không tưởng tưởng nổi, một giờ sau tiếng chuông vang lên báo giờ thi đã hết, phụ huynh và con cái họ sẽ gặp nhau cảm động như thế nào.

Sở Thiên nói với Thiên Dưỡng Sinh:

- Đến bệnh viện Phương Đông.

Sở Thiên mấy ngày nay đã trở nên quen thuộc với Thiên Dưỡng Sinh, đã biết rõ tính cách của anh ta rồi, nói nhiều với anh ta cũng chẳng có tác dụng gì, cứ nói thẳng mục đích cho được rồi. Chị Mị và Lâm Ngọc Đình vừa nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh đều giật nảy mình, không biết vì sao Sở Thiên lại gây chuyện gì với người như thế này, toàn thân luôn tỏa ra sự nguy hiểm, khiến cho người ta không biết lúc nào sẽ bị giết chết. Chị Mị và Lâm Ngọc Đình nghe Sở Thiên giải thích, mới yên tâm được một chút, sau khi tiếp xúc, thấy ngoại trừ việc ít nói ra thì Thiên Dưỡng Sinh cũng là một ngườ thật thà, ra khỏi quán rượu Vong Ưu thì răm rắp đi theo Sở Thiên, còn biết giúp đỡ công việc cho chị Mị, huống hồ còn bảo vệ cho Sở Thiên nên chị Mị và Lâm Ngọc Đình rất vui, quả thật cũng từ đó Sở Thiên ít gặp nguy hiểm hơn.

Sở Thiên đưa Thiên Dưỡng Sinh cùng vào bệnh viện Phương Đông, nghe nói Diêu Tân Nhu vừa đến phòng bệnh cao cấp để đổi thuốc cho bệnh nhân, vì quen đường đi lối lại, hắn đi lên đến tầng 5, đã nghe thấy giọng trong trẻo của Diêu Tân Nhu:

- Tiên sinh, xin ngài đừng cử động chân.

Sở Thiên nhìn qua, trên giường là một người ngoại quốc, mũi cao, mặt đầy sự cợt nhả nói:

- Cô y tá, tôi đến phòng bệnh này là vì cô, cô nghĩ tôi ngu ngốc, lãng phí tiền cho bệnh viện Phương Đông của các người sao?

Vừa nói ông ta vừa nắm lấy tay của Diêu Tan Nhu. Diêu Tân Nhu vội vàng tránh sang một bên. Mấy tên ngoại quốc bên cạnh cười vang thành tiếng.

Diêu Tân Nhu giận dữ nói:

- Tiên sinh, xin ông tự trọng một chút, tôi là y tá, không phải gái bồi bàn.

Nói xong, chuẩn bị quay người đi thì cô bị mấy tên người nước ngoài ngăn lại.

Tên Jack cười ha ha, mặt đầy vẻ coi thường nói:

- Cô y tá, cô đừng đi, hôm nay ta sẽ cho cô nếm thử mùi vị của đàn ông nước ngoài.

Diêu Tân Nhu đỏ bừng mặt lên, chỉ vào bọn chúng nói:

- Các ông dám làm vậy, tôi sẽ báo cảnh sát.

Jack cùng mấy tên ngoại quốc kia cười vang, đứng lên đi về phía Diêu Tân Nhu nói:

- Cô không biết à? Tôi có làm thịt cô rồi thì cũng không phải ngồi tù, vì tôi có tiền.

- Nhưng, ông sẽ phải chết!

Một âm thanh mạnh mẽ truyền đến, trên mặt Sở Thiên đầy sự phẫn nộ nhưng giọng nói vẫn rất bình thản

Diêu Tân Nhu chạy vọt về phía Sở Thiên, nép vào ngực hắn, hiển nhiên đó là nơi an toàn nhất.

Mấy tên ngoại quốc nhìn Sở Thiên còn trẻ tuổi, vậy mà xen vào việc của người khác, nên rất bực tức. Một tên ngoại quốc rút con dao gọt hoa quả trên bàn phi về phía Sở Thiên, con dao còn chưa chạm đến Sở Thiên thì tên ngoại quốc này đã ngã bay ra, đập vào vách tường, phun ra một vết máu tươi. Thiên Dưỡng Sinh che chắn cho Sở Thiên lại, bộ mặt ngây ngốc, ngoài Sở Thiên ra, không ai nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh đã đạp ngã tên ngoại quốc kia như thế nào.

Mấy tên còn lại thấy Thiên Dưỡng Sinh ra tay mạnh như vậy, vô cùng sợ hãi, nhào vào Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh nhướn mày, như không thèm để ý đến lũ tầm thường này, “A, a, a”, toàn bộ đám người kia bị đá bay, còn lại mình tên Jack run rẩy, Thiên Dưỡng Sinh nhặt con dao gọt hoa quả lên, nói với Jack:

- Sống hay là chết.

Sở Thiên biết Thiên Dưỡng Sinh đang hỏi ý kiến của mình, Sở Thiên nhìn Jack, biết là hắn đã đủ bẽ mặt rồi nên nói:

- Sống.

Thiên Dưỡng Sinh gật nhẹ, nhẹ giơ con dao gọt hoa quả lên kéo lên một đường, đâm vào bả vai Jack, lạnh lùng nói:

- Cút.

Jack cắn răng chịu đau, cùng mấy tên ngoại quốc kia cút ra khỏi phòng.

Diêu Tân Nhu nhìn bọn chúng đi, thở dài, tuy lần này có thể bị Viện trưởng mắng nhưng nếu không bị bọn Jack gây nhiễu, thì đã là quý rồi. Diêu Tân Nhu ngẩng đâu nhìn Sở Thiên nhẹ nhàng nói:

- Anh thi xong rồi à? Nên mới rảnh đến tìm em chứ?

Sở Thiên gật đầu nói:

- Đúng vậy, kỳ thi đại học đã kết thúc rồi, nên anh có thời gian nên ghé thăm em.

Diêu Tân Nhu chợt phát hiện ra Thiên Dưỡng Sinh đã ra khỏi phòng bệnh từ lúc nào, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng chắc là Sở Thiên sẽ tự nói với mình.

Diêu Tân Nhu nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi, nên nói:

- Chúng ta đi ăn trưa sớm đi.

Diêu Tân Nhu biết là Sở Thiên rất khó có thể đến gặp cô, nên muốn giành toàn bộ thời gian bên cạnh Sở Thiên và đầu tiên là đi ăn.

Diêu Tân Nhu định kéo Sở Thiên đi chợt nhớ ra một việc:

- Đợi một chút, em có một bệnh nhân, không ăn được đồ ăn trong bệnh viện, lại không có người thân căm sóc, ta ghé qua xem ông ấy muốn ăn gì để mua giúp.

Cô thật là một cô gái tốt bụng, luôn biết suy nghĩ cho người khác.

Sở Thiên thầm nghĩ rồi cùng Diêu Tân Nhu đi xuống phòng bệnh, đến một chỗ rẽ gặp một bệnh nhân nằm ở phòng bệnh đơn, Diêu Tân Nhu vui vẻ đi vào hỏi:

- Bác ơi, bác có thấy đói bụng không, bác có muốn ăn gì không? Cháu đi ăn trưa về sẽ mua giúp cho.

Người bệnh nhẹ nhàng nói:

- Con gái, con thật là tốt bụng, mấy ngày nay con đều chăm sóc cho ta, ta không muốn làm phiền con nhiều như vậy đâu.

Sở Thiên bỗng cảm thấy tiếng nói này rất quen thuộc bèn đẩy cửa đi vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.