Hai đao đụng nhau.
Tên Đường Môn lập tức cảm thấy mình giống như đụng vào xe lửa đang chạy như bay, thân hình vượt qua đường ray bay ra ngoài mặt đất, vừa mới giùng giằng đứng lên, dao găm đen đã đến trước mặt y, không có chút nào trì hoãn cắt đứt cổ họng y, ngay lập tức cảm thấy trên mặt tung tóe máu tươi ấm.
Một giây sau, y rầm rầm ngã xuống mặt đất.
Người dẫn đầu Đường Môn đem toàn bộ sức lực tổ chức liên quân hắc bang kháng cự chống lại sự tấn công của đám quân Phong Vô Tình, cũng không quên phái đệ tử Đường Môn đi tiêu diệt cứ điểm Soái quân, sự chỉ huy của anh ta quả thật rất đúng chỗ, phân công rõ ràng như vậy mới không thể rối loạn trận chiến bị hai mặt giáp công, nhưng anh ta lại quên dũng sĩ của Soái quân và Nhiếp Vô Danh chạy theo sau.
Nhiếp Vô Danh sau khi đánh xua tan tàn quân liên bang ở tòa nhà lớn, liền dẫn hơn nghìn anh em Soái quân vội đi cứ điểm cứu trợ, anh ta tin tưởng Sở Thiên dẫn hai trăm anh em có thể đủ để dối phó Phương Tuấn, cho nên Nhiếp Vô Danh không chút do dự hành động nhanh, nửa tiếng thì đã giết đến vòng vây ngoài cứ điểm Soái quân, cách xa Phong Vô Tình 50 mét.
Nhiếp Vô danh trên mặt hiện lên rất kiên nghị, từ phía sau đâm hung hãn liên quân, lần nữa gặp phải tấn công dũng mãnh như vậy, liên quân hắc bang rút cục đỡ không nổi rồi, từ việc vừa đánh vừa lui bắt đầu trở thành chạy trốn tứ phía, bất luận người dẫn đầu Đường Môn giận dữ hét thế nào đều không thể ổn định trận tuyến, tinh thần không tập trung, đội ngũ thì không dẫn tốt được.
Sau mười mấy phút, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình liền hợp lại.
Hai bên hợp lại khiến cho sức mạnh chiến đấu của hai bên càng tăng mạnh lên, sức tấn công vào liên quânhắc bang tăng lên gấp nhiều lần, không được mấy chục phút đại cục đã rõ, hơn phân nửa liên quân hắc bang trốn mất tăm mất tích, ở lại cũng chỉ có các thi thể, mà cả chiến trường chỉ còn lại gần ngàn người Đường Môn đang khổ sở chống lại, nhưng đã là việc vô ích rồi.
Người dẫn đầu Đường Môn khẽ cắn môi, buồn bã thở dài:
- Rút lui!
Anh em Đường Môn quả thực huấn luyện có tố chất, hy sinh một bộ phận đệ tử phía sau rồi phá vòng vây Soái quân rút lui khỏi, Phong Vô Tình dẫn anh em Soái quân đuổi theo giết mấy trăm người mới bỏ qua, lại qua mười mấy phút, cứ điểm Soái quân yên tĩnh trở lại, Soái quân tối hôm nay, huyết chiến biến thành trận chiến phản kích, liên quân hắc bang ít nhất chết hơn ba nghìn quân.
Hồ Diệu Quang chống ống tuýp có hơi congbước nhanh đến trước mặt Phong Vô Tình, cười sang sảng nói:
- Phong Huynh đệ, các anh đến thật đúng lúc à, anh em cố thủ giữ cứ điểm ba ngày, tối hôm nay mới đánh được đúng khí phách, đúng rồi, các anh làm thế nào đột nhiên giết ra đến đây?
Phong Vô Tình tiến lên phía trước vài bước đỡ anh ta, trả lời:
- Thiếu Soái đích thân dẫn quân đến.
Trên mặt Hồ Diệu Quang lộ ra vẻ cung kính, nhìn chung quanh hỏi:
- Thiếu Soái ở đâu?
Phong Vô Tình nhẹ nhàng vỗ lên người đàn ông bị thương, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Thiếu Soái đang đối phó Phương Tuấn, rất nhanh sẽ đến thăm mọi người, chúng ta xuất hiện đêm nay không chỉ phải giải cứu tình cảnh cứ điểm, cũng phải thừa thắng xông lên chiếm lấy Thành Đô, Hồ Đường chủ, cho anh em đi nghỉ ngơi đi, cảnh giới để ta bố trí.
Phàm Giam cũng từ bên trong đi ra ngoài, trên mặt hiện lên cười tươi hỏi:
- Thiếu Soái không phải sau năm ngày mới đến Thành Đô sao? Thế nào mà đến trước thế?
Phong Vô Tình hơi mỉm cười, thản nhiên trả lời:
- Quân sư, vấn đề này sợ phải hỏi Thiếu soái rồi!
Phàm Giam gật gật đầu, trên mặt không có vẻ nghi ngờ gì.
Sở Thiên lúc này đang đưa chân đá mở cửa phòng, Phương Tuấn sau khi nhận mấy cuộc điện thoại thì liền tránh nhanh vào bên trong, sau đó thì lại cũng không có động tĩnh rồi, mặc dù Sở Thiên nhân cơ hội này quấy phá lòng quân của đệ tử Đường Môn, nhưng phá vỡ cửa vào cũng là việc mười mấy phút sau, Sở Thiên nhìn chung quanh vài lần căn phòng xa hoa, lại không thấy bóng dáng của Phương Tuấn.
- Thiếu soái, bọn họ từ cửa sổ nhảy ra rồi!
Một vị huynh đệ Soái quân chạy đến báo cáo.
Nhảy từ cửa sổ đi? Đây dường như là lầu mười mấy, nhảy ra ngoài không phải là muốn chết sao? Sở Thiên kinh ngạc đến gần bên cạnh cửa sổ, lập tức không nhịn nổi cười, cửa sổ buộc vài sợi dây thừng, từ các việc kết nối lại xem, đây sợ là rất sớm đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, nghĩ không ngờ Phương Tuấn cũng thật là lo lắng chu toàn.
Không ngờ tìm không thấy Phương Tuấn, Sở Thiên cũng đành chịu từ bổ, an ủi mình giữ lại đối thủ có ý tứ, lập tức bảo hơn trăm anh em dọn dẹp tòa nhà lớn Đường Môn, mình thì dẫn mười mấy người đi đến cứ điểm, hắn cũng biết mình xuất hiện trước mặt Phàm Giam bọn họ, sẽ là sự khích lệ và an ủi lớn nhất.
Đúng như Sở Thiên dự liệu, đợi lúc hắn xuất hiện ở cứ điểm Soái quân, Phàm Giam bọn họ đều mừng phát khóc, Sở Thiên sau khi ôm bọn họ thật mạnh, liền cao giọng nói:
- Mấy ngày vừa rồi vất vả mọi người rồi, tối hôm nay thế cục đã đặt ở Thành Đô, những anh em chết và sống thì công lao không thể vô ích, tối hôm nay mở tiệc tưng bừng.
Trong lòng Sở Thiên cũng rất rõ, không ngờ đại chiến đem dũng khí của Soái quân đến cực điểm, nếu như mặc bọn họ bình thản qua đi, bọn họ sẽ nhớ đến đủ kiểu huyết chiến, thì dễ dàng dẫn đến tình cảm bi thương, cho nên bọn họ phải nhân dịp này dùng ăn mừng di chuyển cảm xúc của anh em Soái quân, khiến bọn họ cảm thấy sự tốt đẹp còn sống.
Thi thể và máu rất nhanh dọn dẹp sạch sẽ, cứ điểm đặt mười mấy cái bàn, trên bàn đặt nửa con lợn béo quay và hai bình rượu đậm đà, Sở Thiên theo lệ nói chút thương cảm và cảm kích, sau đó cho anh em bọn họ ăn mừng, sức cùng lực kiệt sau khi thấy món ăn ngon thì luôn không kìm được hứng khởi.
Không bao lâu, cứ điểm vang lên tiếng va chạm bát và âm thanh thách đố.
Sở Thiên đích thân cắt cho Phàm Giam mấy miếng thịt mông, Phàm Giam nhận được sủng ái lo sợ đáp lễ Sở Thiên mấy cốc rượu, cuối cùng lặp lại nghi vấn hỏi:
- Thiếu soái, anh không phải năm ngày sau mới đến Thành Đô sao? Thế nào đến trước vậy? Có điều anh đến thật là kịp thời, nếu không thì Thiếu soái lần nữa cũng không gặp được chúng tôi rồi.
Sở Thiên hơi mỉm cười, bưng rượu mạnh nhấp hai ngụm nói:
- Trong lòng tôi từ trước đến giờ không nghĩ yêu cầu các anh kiên trì năm ngày, Soái quân Thành Đô và thực lực quân liên bang tôi rất rõ, mặc dù địch là đám ô hợp, nhưng trong tay Phương Tuấn chỉ huy cũng không phải là cát bụi, các anh không có cách nào kháng cự được thế công của bọn họ.
Hồ Quang Diệu hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi:
- Vậy thì Thiếu Soái muốn bọn tôi giữ thủ mấy ngày?
Phàm Giam thần sắc bỗng nhiên ngẩn người, sau đó bội phục thở dài:
- Tôi phục rồi!
Sở Thiên biết Phàm Giam đã nghĩ thông rồi, mỉm cười đem bát rượu đặt lên bàn nói:
- Tôi bảo các anh cố thủ năm ngày, chính là muốn các anh cảm thấy được hoàn cảnh khó khăn tột cùng thậm chí là tuyệt vọng, như vậy mới có thể phát huy tiềm năng của các anh, kháng cự sức tấn công như thủy triều của địch, nếu không các anh thế nào có thể kiên trì được ba ngày chứ?
Hồ Quang Diệu sờ sờ đầu, cắn hai miếng thịt heo nói:
- Thiếu Soái có thể tỉ mỉ chút?
Phàm Giam thở ra mấy hơi, thay Sở Thiên trả lời vấn đề:
- Thiếu soái là muốn khảo sát thực lực và tâm trạng của chúng ta để đưa ra chính sách, nếu như anh cho chúng ta cố thủ năm ngày, chúng ta vì tuyệt vọng mà chém giết có thể chống đỡ ba ngày, nếu như Thiếu Soái cho chúng ta kiên trì hai ba ngày, chúng ta thì có thể bởi vì có đường lui mà tiêu cực đánh địch.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, uống nghụm rượu nhỏ.
Phàm Giam hơi ngừng lại, chầm chậm bổ sung nói:
- Tiêu cực đối địch, chỉ sợ chúng ta không chống lại được hai ngày thì bị đánh tan, cho dù chúng ta có thể may mắn đấu đến hôm nay, nhưng cũng không thể bị kẻ thù làm cho thương nặng, đến lúc đó Thiếu Soái dẫn các anh em tập kích mà đến thì cũng sẽ không thuận lợi như vậy, dù sao liên quân và thực lực Đường Môn trải ra trước mặt.
Hồ Diệu Quang bưng chén rượu trong tay sáng ngời, sau đó cũng thở hơi dài:
- Phục rồi!
Sở Thiên kẹp vài miếng thịt lợn đặt vào bát của anh ta, đầy thâm ý cười nói:
- Hồ đường chủ, anh lần này trong cuộc huyết chiến biểu hiện anh dũng, trên người bị mười mấy vết đao không lùi, Sở Thiên kính trọng nhất đàn ông như vậy, tôi bây giờ tuyên bố, Soái quân Thành Đô về sau thì do Hồ Đường chủ làm Thống soái, anh có tự tin không?
Đây là điển hình đánh vào lòng người rồi! Cũng biểu hiện Thành Đô về sau do Hồ Quang Diệu trấn giữ, anh ta từ thân làm thân tín bên cạnh Hải Tử trở thành Đường chủ một thành phố, có thể nói là một bước lên mây, Hồ Diệu Quang ngẩn người một lát, phải đến khi Phàm Giam nhắc nhở mới cao giọng đáp lại:
- Hồ Quang Diệu thề sống chết trung thành với Thiếu Soái!
Anh em Soái quân thấy chủ tướng được Sở Thiên đề bạt, đều như chính mình rạng rỡ nâng bát rượu lên, cùng hô lên:
- Chúc mừng Hồ đường chủ! Chúc mừng Thiếu soái!
Hồ Diệu Quang cười ngây ngất, bưng bát rượu lên đáp lễ.
Sở Thiên lúc đem rượu đổ vào trong miệng, thầm nghĩ Phương Tuấn lúc này còn ở lại Thành Đô hay không?
Phương Tuấn quả thực muốn ở lại Thành Đô, nhưng Đường Vinh lại bảo anh ta bỏ Thành Đô trở về Thâm Quyến, còn cười khổ khuyên anh ta:
- Phương đường chủ, tỉ mỉ bố trí hai vạn quân còn bị sáu bảy nghìn Soái quân đánh cho tơi tả, bây giờ còn lại tàn binh bại tướng lại có thể có tác dụng gì? Chúng ta phải hiểu được lúc thích hợp thoát thân.
Phương Tuấn nhẹ nhàng thở dài không can tâm nói:
- Chúng ta còn có bảy nghìn người!
Đường Vinh không trực tiếp trả lời anh ta, mà nói:
- Thành Đô bây giờ, giống như Minh Mạt lúc đầu!