Đô Thị Thiếu Soái

Chương 158: Chương 158: Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay!(1,2)




Quang Tử nói chuyện điện thoại xong, đi tới trước mặt Sở Thiên, nói:

- Đã sắp xếp xong xuôi, đám người Thiên Lang giáo cũng đồng ý sẽ ra tay!

Sở Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn bầu trời đêm đen kịt, có lẽ đêm nay chính là đêm Tương bang bị tiêu diệt. Soái quân gồm gần sáu trăm gã đàn ông, cộng thêm người của Thiên Lang giáo, khẳng định cũng vượt qua nghìn người. Hơn một nghìn người này tấn công khoảng ba trăm người Tương bang đã là thừa thãi.

Vài phút sau, chuông điện thoại của Quang Tử vang lên. Nghe xong, Quang Tử nói với Sở Thiên:

- Em ba, quả nhiên như em sở liệu, viện binh chi viện cho Triệu Phong Tường đã lên đường, đại khái khoảng hơn một trăm người.

Sau đó, Quang Tử chần chừ một chút rồi nói:

- Em không sợ chi viện cho Triệu Phong Tường đột nhiên quay trở lại, trợ giúp Trường Tôn Cẩn Thành sao?

Sở Thiên lắc lắc đầu, đầy thâm ý nói:

- Người tới chi viện khẳng định là Triệu lão gia. Lão lo cho con trai, sao có thể nửa đường quay trở lại cứu lão già Trường Tôn Cẩn Thành kia?

Quang Tử giống như đã hiểu rõ, gật gật đầu.

Tất cả đều đã được Sở Thiên dự tính trước. Triệu lão gia nghe nói con mình bị vây khốn, lập tức lấy một trăm tên tinh nhuệ Tương bang tới cứu viện Triệu Phong Tường. Đang đi nửa đường, lão thấy Trường Tôn Cẩn Thành gọi điện thoại bảo mau chóng trở lại cứu viện, lại nhìn nhà xưởng bỏ hoang cách đó không xa, lập tức cúp máy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà xưởng bỏ hoang. Đối với Triệu lão gia mà nói, cho dù toàn bộ Tương bang bị tiêu diệt, nhưng con trai lão được cứu thì cũng đáng giá, vì vậy lão bỏ mặc Tương bang đang rơi vào thế nước sôi lửa bỏng.

Trường Tôn Cẩn Thành tức giận đập điện thoại xuống, mắng:

- Triệu lão gia, khiến ta tức chết.

Trường Tôn Tử Quân mang theo hơn trăm đệ tử Tương bang tới hoa viên Trường Phúc, nói vội nói vàng:

- Cha, hiện giờ không phải thời điểm tức giận. Chúng ta mau trốn thôi, Soái Quân rất nhanh sẽ tấn công tới hoa viên Trường Phúc. Hiện giờ chúng ta chỉ còn hơn trăm đệ tử, căn bản không thể ngăn cản được thế tiến công của chúng!

Lúc này, Hàn lão gia, Lâm lão gia và Lâm Hùng Tuấn mang theo mấy tên thân tín chật vật chạy tới hoa viên Trường Phúc. Lâm lão gia nói:

- Đại ca, chúng ta chạy mau! Hiện giờ tất cả mọi nơi, tất cả các đường khẩu đều bị người tấn công. Cha con Triệu Phong Tường mang đi hơn ba trăm người khiến hiện giờ nhân lực của chúng ta quá mỏng, tổng số các đệ tử ở các đường khẩu cùng các điểm kinh doanh chưa đầy hai trăm người, căn bản không thể ngăn được kẻ tấn công có dự tính trước. Mau trốn thôi! Bằng không khi Sở Thiên vây quanh hoa viên Trường Phúc thì lúc đó muốn trốn cũng không được!

Trường Tôn Cẩn Thành nghiến răng nghiến lợi rít lên hai tiếng “Sở Thiên” một lần sau đó oán hận nói:

- Rút lui!

Đám người Trường Tôn Cẩn Thành vừa rút khỏi thì mấy tên thủ vệ ở cửa đã không thấy đâu nữa, quang cảnh xung quanh yên tĩnh tới đáng sợ. Trực giác của Trường Tôn Tử Quân nói cho cô ta biết đang có nguy hiểm, vì vậy hô lớn:

- Có nguy hiểm, mọi người mau rút vào biệt thự!

Vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã có không ít vật xoay tròn bay tới, hơn hai mươi tên đệ tử Tương bang đằng trước bị bắn trúng. Trường Tôn Tử Quân nhìn xem, là phi đao, vì vậy vội vàng che chở cho đám người Trường Tôn Cẩn Thành lui vào biệt thự. Tiếng phi đao phóng ra liên tiếp vang lên, phá rách màn đêm yên tĩnh, hơn mười tên đệ tử chậm chân bị trúng đao. Lúc này, một tiếng “giết!” vang vọng khắp hoa viên Trường Phúc, hơn trăm anh em Soái Quân dần hiện ra, phóng về phía cổng biệt thự.

Trường Tôn Tử Quân sợ hãi hô:

- Đứng vững, đứng vững cho ta!

Một số đệ tử vội vàng quay lại ngăn cản, trong khoảnh khắc tiếng “choang choang” vang lên không dứt, hai bên dốc sức liều mạng chém giết đối phương. Một anh em Soái Quân đang chém giết, bỗng dưng né sang bên cạnh, tạo thành vị trí hổng, người đứng sau cầm trường mâu trong tay, thừa cơ hội phe mình đang chém giết với Tương bang, đâm trường mâu về phía trước. Tên đệ tử Tương bang không hề phòng thủ liền bị mũi lê đâm vào lồng ngực. Cứ như vậy, chỉ sau một lúc, hơn mười tên đệ tử Tương bang ngăn cản ở cửa đã ngã xuống.

Đám người Lâm lão gia ở trong biệt thự lộ vẻ lo lắng. Vốn Lâm Hùng Tuấn muốn dựa vào vài phần thân thủ của bản thân, dẫn người liều chết xông ra. Nhưng sau đó một chút thì có người vào báo, Soái Quân huấn luyện nghiêm chỉnh, vô cùng mạnh mẽ, chỉ sau một đợt giao phong đã có hơn hai mươi đệ tử Tương bang bị thương. Hiện giờ phải khóa cửa sắt lại, đoán chừng chỉ chống đỡ được một lúc, nếu không mau nghĩ cách đào tẩu, e rằng toàn quân bị diệt. Lâm Hùng Tuấn nghe tin Soái Quân hung hãn liền lập tức bỏ đi ý niệm liều mạng trong đầu!

Hàn lão gia lo lắng nói:

- Đại ca, chúng ta mau trốn qua cửa sau!

Trường Tôn Tử Quân lắc đầu, sao Sở Thiên có thể buông tha cho lối này.

- E là cửa sau cũng có mai phục. Hiện giờ Soái Quân vẫn chậm rãi tiến tới, hẳn là muốn ép chúng ta về cửa sau. Chỗ đó chắc chắn là nơi mai táng của chúng ta!

Trường Tôn Cẩn Thành thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Đi thôi, tới phòng đọc sách, nơi đó có thông đạo dưới đất, có thể đi tới sườn núi cách đây năm trăm mét, chỉ là, chỉ là cần phải leo ra!

Tất cả mọi người mừng rỡ như điên, có thể còn sống là tốt rồi, quản gì đến việc là bò hay lăn. Vì vậy hơn mười người còn lại lặng lẽ trốn khỏi hoa viên Trường Phúc, mang theo sự lưu luyến, không nỡ!

Hải Tử và anh em Soái quân mai phục ở cửa sau đợi nửa giờ vẫn không thấy Trường Tôn Cần Thành xuất hiện, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ là anh em Soái Quân đằng trước quá mạnh, đã giết chết đám người Trường Tôn Cẩn Thành? Hẳn là không dễ dàng như vậy chứ?

Triệu lão gia khi tới cách nhà xưởng bỏ hoang 1km thì bị ngăn cản, là chiếc xe của bọn Triệu Phong Tường dừng lại để đánh lén. Điều kỳ quái chính là toàn bộ săm lốp đã mất, rất khó di chuyển. Triệu lão gia đành dẫn theo trăm người xuống xe đi bộ, sau hai mươi phút thì cuối cùng cũng tới nhà xưởng bỏ hoang. Vừa tới cửa lão đã nghe tiếng đệ tử Tương bang rít gào như mổ heo, Triệu lão gia tử rống giận:

- Mau, mau mở cửa ra!

- Cha, cha, cha tới cứu con!

Triệu Phong Tường nghe được giọng nói của Triệu lão gia tử, lập tức xuất hiện hi vọng. Hiện giờ tuy dưới chân có cục gạch kê, nhưng sớm muộn gì nước cũng dâng lên, sớm muộn gì y cũng bị điện giật chết.

- Phong Tường, cứ an tâm, cha sẽ cứu con ra!

Triệu lão gia nghe thấy giọng Triệu Phong Tường, trái tin tan nát, con lão đã bao giờ nếm phải nỗi khổ như vậy.

Mười tên đệ tử Tương bang xông lên mở cửa, nhưng lập tức bị điện giật, kêu thét lên. Triệu lão gia thấy ở cửa có điện, bèn nói với người bên cạnh:

- Lái xe phá cánh cửa này cho ta!

Đệ tử Tương bang sững sờ, Triệu lão gia đang ngủ mơ sao? Gã thấp giọng nói:

- Triệu lão gia, xe đều ở cách 1km!

Triệu lão gia tử lúc này mới nhớ ra, lập tức rống lên:

- Vậy dùng đá nện, nện đến khi cửa mở ra thì thôi!

Hơn mười tên đệ tử lập tức hành động, vác đá lên đi tới cách cửa 2m, vừa giơ tảng đá lên liền phát hiện ở trên có không ít gạch đá đang rơi xuống. Sau khi những tên đệ tử Tương bang này bị ném trúng, tảng đá lại rơi vào chân, trong khoảnh khắc, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

- Triệu lão gia, đã lâu rồi không gặp nha, không ngờ ngài vẫn nóng tính như vậy!

Một giọng nói từ lầu ba truyền xuống.

Triệu lão gia vừa nhìn lên, trong mắt liền hiện lên vẻ giận dữ, quát:

- Sở Thiên, hóa ra là mày. Mày đúng là hạng vô sỉ, chuyên sử dụng âm mưu quỷ kế, như vậy sao xứng là anh hùng hảo hán!

- Triệu lão gia tử đã tự vả vào miệng mình rồi! Mấy người mang hơn ba trăm đệ tử tinh nhuệ Tương bang lén la lén lút tới đây, định ám hại hơn tám mươi người Thành ca. Nếu như không phải là có chút sắp xếp trước, vậy không phải là bọn ta đã bị bọn ngươi chém chết! Nếu đổi là ông, không biết Triệu lão gia có ngồi đợi chết hay không?!

Sở Thiên đứng trên lầu ba, lắc lắc bình Trúc Diệp Thanh, nói bình thản.

Triệu lão gia vẻ mặt âm tình bất định, tên Sở Thiên này đúng là rất khó đối phó:

- Sở Thiên, nếu mày dám giết con tao, vậy lão già này nhất định sẽ mang đệ tử Tương bang liều mạng giết mày!

Sở Thiên mỉm cười, lắc đầu nói:

- Triệu lão gia, chẳng lẽ trên đường đi Trường Tôn Cẩn Thành không gọi điện bảo quay lại cứu Tương bang sao? Nói cho mấy người biết, ở nội thành Tương bang liệu còn bao nhiêu người? Chỉ e là ba trăm người cũng chưa tới! Còn Soái Quân có tận sáu trăm người, lại thêm đám người Thiên Lang giáo, tổng thể khẳng định có hơn ngàn người. Muốn thu thập ba trăm tên Tương bang, kết quả không cần nói cũng hiểu!

Trong nhà xưởng, Triệu Phong Tường và Triệu lão gia cùng đệ tử Tương bang nghe vậy đều thất kinh, cảm nhận được Tương bang đang gặp nguy hiểm, đồng thời không khỏi thầm than Sở Thiên mưu kế kinh người, sâu không lường được.

Triệu lão gia tuy trong lòng sợ hãi, nhưng không bị Sở Thiên hù ngã, huống chi ở trong còn có con lão:

- Sở Thiên, nghĩ kỹ một chút. Mày không thể trốn thoát khỏi nhà xưởng này, Triệu mỗ cũng không phải ngồi không, dám tới đây cứu người sao lại không có đòn sát thủ?

Triệu lão gia vung tay lên, hai mươi tên đệ tử Tương bang đi ra, trong tay cầm súng ngắn, họng súng chĩa về phía Sở Thiên. Triệu lão gia tử mỉm cười:

- Sở Thiên, hai mươi người, hai mươi khẩu súng, tuy rằng không phải thiện xạ, nhưng muốn giết mày cũng không khó. Mày mau tranh thủ thời gian thả con tao ra, sau đó tao sẽ dẫn mày đi gặp Trường Tôn bang chủ.

- Cha, giết hắn đi, giết hết bọn chúng!

Triệu Phong Tường nghe thấy cha mình nắm quyền chủ động, lại nhìn đệ tử Tương bang bị điện giật nửa sống nửa chết, hét lên.

Sở Thiên nhìn Triệu lão gia, cười nhạt nói:

- Triệu lão gia tử, ông quá xem thường ta rồi. Trong mắt Sở Thiên, hai mươi người này đều là người chết!

Triệu lão gia hơi sững sờ, đệ tử Tương bang cũng sững sờ, tên này cũng quá to mồm, bị hai mươi khẩu súng chỉ vào vẫn có thể càn rỡ như vậy.

“Vèo, vèo, vèo”. Vài tiếng kỳ lạ vang lên, Triệu lão gia tử và đệ tử Tương bang vội vàng xem xét bốn phía. Bỗng nhiên vô số tiếng hét thảm vang lên, Triệu lão gia nhìn lại, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, hai mươi tên đệ tử Tương bang vừa rồi còn khỏe mạnh cầm súng giờ đã ngã xuống trong vũng máu, trên người xuất hiện bốn năm mũi tên ngắn, hiển nhiên đều đã chết.

Quang Tử vỗ vỗ tay, chung quanh nhà xưởng xuất hiện hơn mười anh em Soái Quân, trong tay đều cầm cung tên, khiến đối phương không nhịn được, cảm thấy sợ hãi.

Triệu lão gia đau lòng nhìn hai mươi người chết thảm, rống lên:

- Sở Thiên, mày quá vô sỉ!

Lão dường như đã quên vừa rồi còn sai thuộc hạ rút súng ra.

- Triệu lão gia, hiện giờ cạnh ông chỉ còn hơn năm mươi người có thể chiến đấu, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng. Huống chi tính mạng con ông cũng do chúng ta nắm giữ, chỉ cần chúng ta bơm thêm nước vào sân, cam đoan con ông sẽ bị điện giật, chết khó coi hơn cả lợn, đến lúc đó tôi sẽ cho ông người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh!

Thành ca lên tiếng, giải thích tình hình cho Triệu lão gia nghe:

- Sau đêm nay, Tương bang cũng bị diệt, ông cũng đừng mong có thần tích xảy ra!

- Chúng mày muốn như thế nào?

Nghe thấy tính mạng con mình gặp nguy hiểm, Triệu lão gia hơi hoảng loạn, lão chỉ có một đứa con là Triệu Phong Tường, há có thể không xem như bảo bối.

- Bỏ vũ khí xuống, đầu hàng Soái Quân!

Thành ca quyết định nịnh hót Sở Thiên. Hiện giờ gã đã phát hiện một điều, dựa vào Sở Thiên vô cùng thoải mái, không chỉ không sợ người bắt nạt, mà còn có thể đi làm loạn!

Triệu lão gia nhìn đám đệ tử Tương bang bên cạnh, đã không còn chút ý chí chiến đấu, lại nhìn mấy người cầm cung tên xung quanh, đêm nay muốn bảo vệ tính mạng bản thân, tính mạng con trai, còn cả tính mạng mọi người xem ra chỉ có thể đầu hàng. Vì vậy lão gật gật đầu, nói với đệ tử Tương bang ở xung quanh:

- Vì tính mạng mọi người, chúng ta đầu hàng.

Triệu lão gia nói câu này ra trong lòng cảm thấy chua xót. Lão lăn lộn tại bến Thượng Hải này lâu như vậy, đây là lần đầu nói hai chữ “đầu hàng”.

Thành ca lại hô:

- Nếu như đầu hàng, vậy ném toàn bộ vũ khí vào sân.

Thành ca vô cùng chu đáo, sợ những người này đột nhiên phản kháng. Sở Thiên tán dương nhìn Thành ca.

Triệu lão gia gật gật đầu, bảo tất cả mọi người ném vũ khí vào trong sân, sau đó mở miệng:

- Hiện tại đã có thể cho ta gặp con rồi chứ.

Quang Tử lần nữa vỗ vỗ tay, xung quanh Triệu lão gia và đệ tử Tương bang xuất hiện hơn năm mươi tên thủ hạ của Thành ca, trong tay cầm dao bầu sắc bén. Xem cách bọn họ tiến vào, Triệu lão gia và đệ tử Tương bang cảm thấy bản thân thật may mắn, tên Sở Thiên này đã an bài rất kín kẽ, không để cho người khác đường thoát.

Cửa sắt mở ra, điện cũng được ngắt, Triệu Phong Tường vội vàng như một con sóc nhảy ra ngoài, vọt tới bên người Triệu lão gia, hô:

- Cha, chúng ta chạy mau.

Sau đó sắc mặt y liền xám ngoát, hiển nhiên là đã thấy hơn năm mươi thanh dao bầu sáng loáng. Hơn nữa, các tay cung nghe Triệu Phong Tường nói vậy, đã lập tức chĩa tên về phía đám người Tương bang.

Triệu lão gia lắc đầu, lúc này muốn chạy chẳng khác nào tìm chết, vì vậy nói:

- Chúng ta đã đầu hàng, không thể lật lọng, không để bị kẻ khác nhạo báng!

Sở Thiên mỉm cười, nói:

- Không ngờ Triệu lão gia đã thành tâm hợp tác như vậy. Mọi người đều là bằng hữu, đi tới uống chén rượu nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.