Đô Thị Thiếu Soái

Chương 684: Chương 684: Thăm Dò




Dưới thủ đoạn của Thành Ca vụ án kết thúc mĩ mãn.

Sau khi chuyển giao tất cả những lời khai, Sở Thiên nhận được 200 ngàn tiền thưởng của chính quyền các tỉnh thành phố, cuối cùng cùng bọn Bành Cao Phong xưng huynh gọi đệ uống rượu đến nửa ngày, khi tan tiệc rượu Bành Cao Phong gân cổ nói:

- Chú em, chú giúp anh một việc lớn như thế này, từ nay về sau, mảnh đất Hồ Nam này chú cứ đi việc đi lại. .

Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Bí thư, anh uống say rồi!

Nhưng trong lòng Sở Thiên lại thở dài nhẹ nhõm. Soái quân trước kia nắm trong tay hắc đạo Hà Nam hoàn toàn là dùng vũ lực đánh về, với quan hệ của Bạch Đạo cũng dừng ở các khu đồn Công An hoặc là cục Cảnh Sát, chính thức cầm chủ tỉnh thành chưa có được một nửa. Lần này có được sự nâng đỡ của Bành Cao Phong không uổng phí mình đến Trịnh Châu.

Buổi chiều hôm sau, Sở Thiên và Khả Nhi lưu luyến trên sân bay, cuối cùng đi vào chuyến bay từ Trịnh Châu bay tới HongKong, bọn họ không bay về Bắc Kinh, mà là trực tiếp đến HongKong, bởi vì ngày kia chính là ngày xét xử của Liệt Dực, Sở Thiên suy nghĩ rồi quyết định trước khi xét xử thì cứu y ra.

Sau khi xét xử cướp tù thì mất đi ý nghĩa.

Máy bay đang chuyển động trên đường băng, trên máy bay Sở Thiên không thể ngờ tới, bên ngoài sân bay cách đó không xa có một chiếc xe jeep dừng lại, Phong Tuyết Quân đang gục trne6 vô lăng hướng ánh mắt nhìn chằm chằm tất cả chuyến bay, trong đôi mắt xinh đẹp có đau buồn và mất mát, thậm chí còn có những giọt nước mắt.

Tiểu lưu manh, ngươi phải bảo trọng nhé.

Đèn hoa rực rỡ mới lên, gió Tây Bắc thổi lay động cành liễu, lá cây xào xạc vang lên, HongKong chỉ lớn như vậy phát ra ánh đèn của vạn nhà, không chỉ ồn ào náo nhiệt cũng có sự yên tĩnh lạnh lùng, đã có âm thanh hoan hô nói cười, cũng có máu tanh tội ác ẩn nấp ở chỗ sâu bóng tối.

Sở Thiên và Húc Ca ở trên bờ biển yên lặng đi lại, ngọn đèn dầu vịnh Victoria lóe ra con thuyền qua lại mỗi ngày đều nhập vào xuất ra 100 tấn hàng hóa, đẹp mà bận rộn, đây chính là HongKong đầy sức sống cũng đầy cạnh tranh áp lực, xa xa còn có những tiếng ca trong mờ ảo vọng đến.

Khả Nhi và mười mấy huynh đệ Hắc Dạ ở phía sau chậm rãi đi theo.

Húc ca đã biết Sở Thiên đi Ma Cao cứu người, suy nghĩ hết sức, gượng cười nói:

- Thiếu Soái, cảm giác ngài không giống như là hắc đạo, cảm thấy rất bận, mà đều là những việc hết sức nguy hiểm, lần này cướp tù sợ là khó khăn nặng nề, cảnh sát Ma Cao và người của Diệp Gia còn xót lại nhất định đề phòng nghiêm ngặt.

Sở Thiên gật đầu, nhẹ nhàng thở dài:

- Ta biết! Nhưng bất luận như thế nào ta cũng phải đi cứu y.

F ca biết tính cách của Sở Thiên đây cũng là điểm có tình có nghĩanh mà y kính nể Sở Thiên, có thể sống chết cùng nhau, nghĩ đến đây, y bình tĩnh nói:

- Thiếu Soái có gì cần tôi đi làm không? Mặc dù biết thuộc hạ của ngài phần đông là tinh binh mãnh tướng, nhưng chúng tôi vẫn là có thể làm hậu cần.

Sở Thiên mỉm cười cởi mở vỗ vào bờ vai của y nói:

- Húc ca, ta tới Hongkong trước đều hoàn toàn không phải là mượn đường đi Ma Cao, vẫn còn một nguyên nhân quan trọng hơn, chính là muốn anh chuẩn bị mấy chiếc thuyền máy, sẽ tìm cứ điểm bí mật, lần này sau khi cứu người từ Ma Cao, chỉ có thể bí mật chạy trốn đến HongKong trước.

Húc Ca gật đầu, cười đầy thâm ý:

- Châu Hải có tử hình.

Sở Thiên cười mà không nói.

Bở biển đêm huyên náo mà lại tĩnh lặng, biển rộng dài ẩm ướt, hương vị mặn rõ, nức nở dịu dàng, vỗ ra bãi biển xa xăm, gió biển nhẹ nhàng lướt qua hai gò má của Sở Thiên. Sở Thiên đón gió nhìn ngọn đèn dầu trên chiếc thuyền đánh cá xa xa, một loại cảm xúc cô đơn và lẻ loi im lặng xông lên đầu.

Với cảm xúc thay đổi, Sở Thiên hỏi Húc Ca :

- Bây giờ hắc đạo HongKong như thế nào?

Thần sắc có một chút thừ người ra trên khuôn mặt của Húc Ca, nhưng lập tức bĩnh tĩnh lại trả lời:

- Tạm thời vẫn là gió êm sóng lặng, hội Hắc Dạ và hội Đông Hưng tuy hàng ngày đều có xung đột nhỏ, nhưng xung đột lớn lại không có, nhưng, tôi gần đây âm thầm nhận được tin tức, F Ca gần đây cùng với người của Hoắc Gia tiến đến rất gần.

Sở Thiên hơi sửng sốt, gật đầu thoáng suy nghĩ

Húc Ca bắt chéo tay phía sau đi hướng về phía trước, cố gắng khiến âm thanh của mình trở lên bình tĩnh, bổ sung:

- Nhưng bọn chúng chưa có hành động gì, cũng chưa có căn cứ xác thực rõ ràng để đối phó với chúng ta, cho nên tôi vẫn chưa báo cáo với anh, muốn đợi sau khi tình hình rõ ràng sẽ nói cho anh biết, để tránh dẫn đến hiểu lầm

Trong lòng Sở Thiên cân nhắc một lát, thản nhiên nói:

- Bây giờ hắn ở đâu?

Húc Ca nhìn đồng hồ, thời gian gần 10 giờ, vì thế không một chút do dự nói:

- Thời điểm này F Ca có lẽ đang ở quán rượu Phóng Túng, đó là vùng mới mở của hội Đông Hưng, đương nhiên hắn cũng không phải là vì tìm vui, mà là giám sát thuộc hạ, hắn ngày trước theo tôi trong này đã tăng lên 10kg.

Sở Thiên gật đầu, chậm rãi nó:

- Tôi đi gặp hắn!

11 giờ, quán rượu Phóng Túng.

Cùng với bóng đêm dày đặc chiếc đèn nê ông biến đổi sắc màu, không ít nam tuấn mỹ nhân ra ra vào vào, Sở Thiên ôm Khả Thi đi vào vòng tròn cửa thủy tinh, bên trong vang lên những tiếng ồn ào chói tai nhức óc. Nói thật, Sở Thiên cũng không thích loại nhạc Disco này lắm, bởi vì Sở Thiên thực chất bên trong là người hưởng thụ cô đơn.

Nhưng ngọn đèn ảm đạm của quán rượu, không khí mờ ám quả thật thích hợp với khẩu vị của Sở Thiên, dưới sự kích thích của rượu, rất nhiều áp lực đều có thể tận tình phóng thích, Sở Thiên và Khả Nhi đã trải qua các cạnh của sàn nhảy, chung quanh cả trai lẫn gái lắc lư như sóng lớn, ánh mắt khó phân biệt, cảm giác tự nhiên sinh ra mờ ám phóng túng.

Mượn ánh đèn lờ mờ, Sở Thiên và Khả Nhi ngồi ở trên sofa trong góc của quán rượu, gọi hai chai Blue Ribbon, ánh mắt nhìn qua đám người lắc lư cùng âm nhạc, thờ ơ nhấm nháp, Sở Thiên còn có nhiều hứng thú nhìn mấy cô thiếu nữ có cách ăn mặc khác thường, tuổi không lớn lắm nhưng mùi vị thành thục.

Các cô mặc áo mỏng để lộ cực độ, nhạc đệm của Saxo và nhịp trống đinh tai nhức óc, bôi màu đỏ trên môi, khoa trương giãy dụa vòng eo, nam nhân trong sàn nhảy phóng túng qua lại không ngớt, hai đùi trắng như tuyết và lồng ngực phập phồng, luôn có thể thu hút săn đón hoặc là tiếng huýt sáo của các nam nhân.

Đúng lúc này Sở Thiên nhìn thấy F ca ở trong đám người thân cận, khí phách đi ra phòng riêng, Sở Thiên khẽ mỉm cười, mới có 2 tháng không gặp, không ngờ tên tiểu tử này to béo ra rồi, có thể thấy được cuộc sống những ngày này tương đối là tốt, để không bị phát hiện, Sở Thiên hết sức ẩn mình trong bóng đêm

Dưới nhạc đệm vui vẻ, F ca ôm thiếu nữ áo hồng đang lắc lư điên cuồng trong lòng. Cô đó mặc chiếc váy ngắn màu đen, toàn thân giống như ngọn lửa thiêu đốt, ánh sáng lập lòe trên người, F ca hình như bị cô ta mê hoặc rồi, đắc ý lắc lư theo cô, đương nhiên cũng giở trò

Một khúc nhạc kết thúc, F ca dường như tản ra.

Sở Thiên vỗ vào bả vai Khả Nhi, Khả Nhi như là cười khẽ, cầm bia chậm rãi đi đến chỗ của F Ca, Khả Nhi hôm nay mặc chiếc áo màu đen, thân hình vặn vẹo khiến vai của cô, ngọn cờ vờn bay theo gió, khuôn mặt thanh tú đẹp ngọt ngào, nước da màu hồng như tuyết như ngọc, bỗng sinh ra mơ mơ màng màng.

Ánh mắt F Ca bỗng nhiên sáng lên, vẫn có thể gặp được mĩ nhân đẹp đẽ nhu mì ngon miệng như vậy, chắc chắn đặt trên giường cũng tuyệt đối mất hồn, vì thế tay đeo đồng hồ vàng giơ ra, chậm rãi ngăn Khả Nhi, cười đầy thâm ý:

- Tiểu thư tôi muốn mời cô uống mấy ly, không biết cô có hứng thú không nhỉ?

Khả Nhi nhẹ nhàng, khinh thường nói:

- Ngươi là thứ gì?

F Ca vẫn không nói gì, người thân cận bên cạnh y liền vọt ra, lớn tiếng quát:

- Làm càn, đây là F Ca lão đại của hội Đông Hưng, ông chùm Hắc đạo của HongKong, khiến cho F Ca để mắt tới là may mắn lớn của ngươi, không ngờ ngươi giám mắng người? Tin ông đây mang ngươi bán vào trong kỹ viện không?

Khả Nhi khẽ cười nói:

- Ông chùm hắc đạo HongKong? Là hắn?

Bị mỹ nhân làm nhục như thế, sắc mặt của F Ca cũng ảm đạm lên, lạnh lùng nói:

- Cô bé, có vài phần cá tính, tối nay ở lại cùng ta đi.

Khả Nhi không giận, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vặn vẹo của F Ca, thản nhiên nói:

- Muốn ta ở cùng ngươi, ta không có vấn đề, nhưng bạn trai của ta có thể là không đồng ý.

F Ca cười nhạt vài tiếng, chí khí phấn chấn nói:

- Ở Hong Kong ai dám đối đầu với ta? Bạn trai của em là cái thứ gì, đưa ta đi tìm hắn, xem hắn đồng ý hay không đồng ý!

Khả Nhi hơi nghiêng người chỉ vào góc tối, cười quyến rũ nói:

- Được, anh ấy đang ở trong đó!

Nghe thấy lời của Khả Nhi, F Ca bắt đầu xải bước đi hướng về phía góc tối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.