Đô Thị Thiếu Soái

Chương 695: Chương 695: Thẩm Nam Phương




Phó thị trưởng Đỗ Kỳ Sơn kinh ngạc, thốt ra:

- Tôi chủ trì công đạo?

Sở Thiên gật gật đầu, ánh mắt dừng trên người Park Dong Huan, thản nhiên nói:

- Vì cảnh sát bị chết đòi công lý, trước mắt tên Park Dong Huan này là hung thủ giết cảnh sát viên, đừng xem ông ta khoác chiếc áo sứ đoàn giao lưu Triều Tiên, kỳ thực gã ta thân phận chính thức là đặc công Triều Tiên, lần này đến Hong Kong chấp hành nhiệm vụ ám sát.

Lời nói vừa nói xong, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, mà ngay cả sứ đoàn Triều Tiên ở bên trong cũng nhíu mày, tên tiểu tử trước mắt chắc chắn vô cùng, trong tay hình như nắm rõ chứng cứ, hay là Park Dong Huan sáng sủa kia thật là đặc công? Nếu như thật là như vậy, thành quả giao lưu lần này không chỉ khó nói, còn tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của họ.

Đỗ Kỳ Sơn cũng chau mày, theo thói quen hỏi:

- Chứng cứ đâu?

Thẩm Thiến Thiến bắt lấy tay của Park Dong Huan, cũng mở lời nói:

- Chứng cứ đâu?

Sở Thiên hơi cười khẽ, nói:

- Chứng cứ đương nhiên có, trong ngõ nhỏ viên cảnh sát bị giết mặc dù không có camera, nhưng vừa may có một nhà thiên văn học muốn xem mưa sao băng, ngay tại ban công lắp đặt một cái kính thiên văn, bởi vậy mới chụp được cảnh bọn họ hành hung, trong đó còn có nữ sát thủ.

Mã Phi nhìn thấy Sở Thiên nửa thật nửa giả, không khỏi thầm ca thán tên tử này cũng thật là người gan dạ sáng suốt, ngay cả việc lừa gạt hoàn toàn khiến người nhìn không ra một điểm nào, quả nhiên, Park Dong Huan rướn lông mày, lẽ nào thật bị quay đến ư? Kim Lee Ya cách đó không xa càng hoang mang, tay bưng rượu đỏ lên hơi hơi run.

Nhưng Park Dong Huan cũng không phải là người bình thường, đầu óc cũng tương đối linh hoạt, bước nửa bước lên phía trước trả lời:

- Làm phó trưởng đoàn đại sứ giao lưu, nghe thấy cảnh sát Hong Kong bị giết, tôi cũng vô cùng đau buồn, cũng nguyện ý hỗ trợ phía cảnh sát điều tra vụ án, nhưng, các anh không có bất cứ văn kiện hợp pháp gì, anh lại càng không phải là cảnh sát.

- Tôi không thể tin thân phận của các anh, cho nên không thể đi cùng các anh.

Bà Thẩm nhìn thấy Park Dong Huan chiếm thế thượng phong, lại thấy người này không giống người xấu, hơn nữa đối với vẻ ngoài của Sở Thiên nhìn cũng không thuận mắt, vì thế nhảy ra quát:

- Tôi không cần biết các người là người nào, cũng không cần biết là cảnh sát có phải là thật, nếu như không có giấy tờ hợp pháp, đừng hòng dẫn khách quý nhà Thẩm gia đi.

Sở Thiên cười không nói, thản nhiên quét mắt nhìn bà ta.

Thấy Sở Thiên không nói, Bà Thẩm cho rằng đã hù dọa được tên tiểu tử này, lại không chút khách khí đứng lên:

- Còn nữa, ngươi là cái thứ gì? Không biết địa vị Thẩm gia sao? Lại còn ở nhà Thẩm gia giương oai? Nếu như không phải nể mặt là người nhà Lâm gia, tôi bây giờ cho vệ sĩ đem đầu ngươi chặt rồi.

Sở Thiên nhẹ nhàng bước lên trên nửa bước, ánh mắt bức xúc nhìn quý phu nhân ngu ngốc, thản nhiên nói:

- Đừng nói nghe hợp tình hợp lý, nói cho bà biết, nếu như Park Dong Huan chính là đặc công, nếu như hiện cùng Thẩm gia có chút qua lại, vậy thì cuộc sống của các người cũng sẽ chấm dứt, tôi làm mất mặt Hoắc gia, diệt một nửa Diệp gia ở Ma Cao. Không cần quan tâm, việc đem Thẩm gia san bằng.

Rất nhiều người ở hiện trường sắc mặt đều thay đổi lớn, sự việc Hoắc gia bị mất mặt ai cũng biết, chỉ là không ngờ tới là do tên tiểu tử trước mắt gây nên, mà câu nói cuối cùng càng làm bọn họ run sợ, thảm án Diệp gia bị giết 70 người, không chỉ khiến thương nhân MaCao cảm thấy bất an, thậm chí ngay cả Hong Kong cũng lan đến.

Mà tất cả những cái này, không ngờ đều liên quan đến tên tiểu tử này.

Bà Thẩm mặt biến sắc, kinh sợ Sở Thiên có thể có khẩu khí lớn như vậy, hai người quý phú nhân khá tốt lập tức kéo Bà Thẩm ra, cùng đem lí lịch cụ thể của Sở Thiên nói cho biết, còn dặn bà không nên trêu chọc Sở Thiên, tên tiểu tử này lòng lang dạ sói, nói không chừng thật sự ra tay với nhà Thẩm gia, vậy thì cũng không bù đắp nổi mất mát.

Suy nghĩ một lúc, bà Thẩm lấy lại được vài phần bình tĩnh, quay người đi tìm chồng.

Sau khi bà Thẩm sợ hãi bỏ đi, Sở Thiên lại lần nữa nhìn sang Park Dong Huan, ánh mắt đầy sát khí, chậm chãi nói:

- Park Dong Huan, mặc dù ngươi rất điềm tĩnh tự tin, nhưng không che dấu nổi sự phẫn nội của anh, tôi nghĩ chắc giờ anh đã biết thân phận của tôi rồi, không sai tôi chính là mục tiêu cần đối phó của đặc công các anh

Park Dong Huan ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Sở Thiên, nhưng tay trái lại hơi nắm chặt thành nắm đấm.

Sở Thiên khinh khỉnh cười lên vài tiếng, quyết định châm chích gã tăng thêm phần phẫn nộ, thản nhiên thêm vào:

- Văn Băng Tuyết chẳng qua là đối tượng các ngươi trừng phạt, bởi vì cô ta đem tên tuổi 18 đặc công ưu tú đến Thiên triều, khiến ta dễ dàng đánh chết bọn họ, còn lấy thi thể của bọn họ cùng các ngươi đổi không ít tiền.

Lập tức, ánh mắt của Park Dong Huan ánh lên tia tức giận, nhưng lập tức qua đi.

Những người khác đều rất ít nghe đến chuyện này, cho nên vừa nghe đến đã khiếp sợ, hóa ra bắn chết viên cảnh sát bên trong vụ án còn có nhiều ẩn tình, liên lụy đến bí mật của không ít người, cũng vì Sở Thiên dám chống lại đặc công Triều Tiên mà thán phục, đồng thời nảy sinh lòng nghi ngại, muốn nghe Sở Thiên lần nữa đưa ra yêu sách.

Kim Lee Ya lặng lẽ từ phía sau đi lên, tay trái của cô ta cầm con dao ăn.

Park Dong Huan định hình lại tinh thần, chậm chãi đáp:

- Tôi không biết anh nói cái gì.

Sở Thiên tay chắp đằng sau ngạo nghễ, thấy Park Dong Huan không có hành động quá kích, cũng thầm phục gã tinh thần hơn người, cười nói:

- Mười tám đặc công ưu tú chết thảm trong tay tôi, anh không ngờ có thể nhẫn nại, nhưng thấy anh là người được coi trọng trong tổ chức đặc công, bởi vậy tôi càng muốn đưa anh đi cục cảnh sát.

Park Dong Huan nhìn chằm chằm Sở Thiên, rõ ràng trả lời:

- Tôi không thể cùng anh đi đến cục cảnh sát.

Sở Thiên mặt sầm xuống, bắn ra ánh mắt khiếp sợ:

- Chỉ sợ không do ngươi quyết rồi!

Park Dong Huan kiêu ngạo ngẩng cao đầu, Thẩm Thiến Thiến lại hoảng hốt, lo lắng!

Sở Thiên cười lạnh lùng vài tiếng, quát :

- Người đâu, bắt hắn đi cho tôi!

- Tiểu huynh đệ, đừng kích động, có việc gì có thể thương lượng giải quyết!

Một âm thanh thản nhiên truyền đến, lập tức từ trong biệt thự đi ra ba người, bà Thẩm và hai người trung niên, người đàn ông bên cạnh xem dáng vẻ là người Triều Tiên, người đàn ông bên trái có phần giống Thẩm Thiến Thiến.

Sở Thiên nháy mắt đoán chừng ông ta chính là gia chủ Thẩm Nam Phương, người này trên mình mặc chiếc áo dài trắng, thân hình cao thẳng, tự nhiên phóng khoáng, hai bên tóc mai có chút hoa râm, có một loại khí chất Vương giả khó nói, ánh mắt của ông ta lại cũng rất dễ gần, dường như gặp bất cứ người nào đều thấy vui vẻ trung hậu giống như ẩn chứa ma lực vô cùng.

Sở Thiên hơi cười khẽ, thản nhiên nói:

- Ông chủ Thẩm cũng rỗi để ý đến việc vặt này sao?

Thẩm Phương Nam ha ha cười lên, tiếng cười không chỉ khiến người cảm giác chói tai, còn khiến người thấy rõ ý sảng khoái, sau một lát, Thẩm Nam Phương mới dừng cười dài, đầy thâm ý trả lời:

- Sự việc Soái quân muốn quản, sao lại là việc nhàn rỗi chứ? Nam chinh bắc chiến, mỗi việc đều chung quân ái quốc.

Sở Thiên trong lòng không ngừng gật đầu, bây giờ mới biết rõ vì sao có người nghèo người giàu, những người thành công bất luận là làm chuyện gì, vẫn ở chỗ có sức hấp dẫn hơn người, lời của Thẩm Nam Phương làm tiêu tan ngay cả ý thù địch của Sở Thiên, còn ám dụ địa vị và thân phận của Sở Thiên trong lòng các nguyên lão.

Nghĩ đến đây, Sở Thiên cười ngượng đáp lại:

- Ông chủ Thẩm nói đùa rồi!

Thẩm Nam Phương chậm chãi đi đến bên cạnh Sở Thiên, cười như cũ hòa nhã nói:

- Soái quân, ngài rk là khách của tôi, cũng là phó đoàn sứ giả Triều Tiên, tối hôm này có thể nể mặt Nam Sơn vài phần, đem việc truy cứu đặc công chậm sang nửa ngày được không? Chỉ cần các anh mang đến giấy tờ, ngài Park sẽ vui vẻ hợp tác điều tra.

Park Dong Huan nhấp hai lần rượu, thoáng đắc ý phụ họa nói:

- Không sai! Chỉ cần các anh có lệnh hỗ trợ chính thức, tôi rất vui vẻ giúp đỡ, bây giờ các anh cái gì cũng không có, tôi không có cách nào tin tưởng các anh; hơn nữa các anh yên tâm, đoàn sứ giả của chúng tôi cũng còn ở Hong Kong lưu lại ba ngày, cho nên không cần phải lo lắng tôi chạy đi.

Sở Thiên nghịch chiếc súng, hỏi:

- Park Dong Huan, ngươi tin tưởng ông chủ Thẩm không?

Park Dong Huan không biết Sở Thiên có ý gì , nhưng cũng không chần chừ trả lời:

- Đương nhiên tin tưởng.

Lông mày của Thẩm Nam Phương rướn lên.

Sở Thiên lần nữa lại hỏi:

- Vậy anh tin tưởng lời của ông ta không?

Park Dong Huan càng nghi ngờ, vẫn như trước trả lời:

- Cũng tin!

Sở Thiên lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn Thẩm Nam Phương, từ từ mở miệng:

- Ông chủ Thẩm, nói vậy ông cũng biết thân phận của tôi, bởi vậy tôi muốn mời ông làm một đảm bảo, chính là nói cho Park Dong Huan, chúng ta là thật sự đáng tin, nói như vậy, Park Dong Huan sẽ yên tâm cùng đi với tôi, ông có bằng lòng không?

Săc mặt của Park Dong Huan trở lên khó nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.