Đô Thị Thiếu Soái

Chương 361: Chương 361: Thánh chỉ dẹp loạn




Sắc mặt bọn Chu Triệu Sâm đã chuyển sang trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ thống khổ đến tận cùng.

Trái lại, sắc mặt bọn Chu Long Kiếm lại vô cùng vui vẻ, không còn gì để bình luận về trận đấu này nữa, kẻ đần độn nhất cũng thừa biết là Thiên Dưỡng Sinh thắng. Mà dù Thiên Dưỡng Sinh có bị đánh chết thì vẫn oai phong hơn Liễu Xuyên Phong rất nhiều.

Ánh mắt Sở Thiên hiện ra vẻ hoang mang, trong lòng rối bời không biết nói gì nữa, hơn nửa năm qua Thiên Dưỡng Sinh đã đi theo hắn vào sinh ra tử, chinh chiến khắp nơi từ Thượng Hải, Tam Đô cho đến Hàng Châu, liên tục chiến đấu ở các chiến trường kinh thành, sớm đã coi nhau như anh em, giờ đây Thiên Dưỡng Sinh đang sống chết chỉ trong gang tấc, trong lòng thật không dễ chiụ chút nào?

Đột nhiên mặt Kiều Ấn biến sắc, nước mắt lăn trên gò má thét lên:

- Sư phụ!

Rồi nắm lấy bảo đao đâm về phía Thiên Dưỡng Sinh.

Ai cũng biết Kiều Ấn muốn giết Thiên Dưỡng Sinh để báo thù cho sư phụ, mà Thiên Dưỡng Sinh đang sinh tử khó lường, khó mà chống cự được.

Cô Kiếm lóe lên ánh mắt sát khí, cảm tình của anh ta với Thiên Dưỡng Sinh vốn vô cùng thắm thiếu, giờ Thiên Dưỡng Sinh không biết sống chết ra sao, Kiều Ấn lại thừa nước đục thả câu, thật là không đáng mặt quân tử.

Vô cùng phẫn nộ, anh ta bước lên một bước, vặn vẹo cơ thể như đang khởi động.

Một vệ sĩ Trung Nam Hải nhảy ra, chặn Kiều Ấn lại. Kiều Ấn không nói một lời, điên cuồng bổ đao xuống, vệ sĩ Trung Nam Hải di chuyển thoăn thoắt để tránh lưỡi đao, rồi lập tức nắm chặt tay đấm thật mạnh vào Kiều Ấn khiến gã trở đao không kịp, tay trái chỉ kịp đưa lên, rơi vào thế tấn công của vệ sĩ Trung Nam Hải.

‘Phang’ một tiếng, hai người tách nhau ra, toàn thân vệ sĩ Trung Nam Hải không một vết thương nào, Kiều Ấn lùi lại sau vài bước, nhổ ra một ngụm máu tươi, phẫn nộ nhìn vệ sĩ Trung Nam Hải, tự biết mình không có cách nào để vượt qua vệ sĩ Trung Nam Hải nên vô cùng tiếc nuối. Dương Phi Dương xinh đẹp nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Kiều Ấn, đưa gã về phía đám người Kiều Ngũ.

Kiều Ngũ khẽ thở dài, vỗ vỗ vai con trai để gã bình tâm lại một chút.

Vệ sĩ Trung Nam Hải vẫn không nói gì, đứng hiên ngang như cảnh cáo: Không ai được phép làm trái lại quy tắc của trận chiến này.

Sở Thiên lạnh lùng nhìn Kiều Ấn, biết chắc Kiều Ấn không phải chỉ là bão thù cho Liễu Xuyên Phong mà còn muốn giảm bớt đối thủ cho chính mình, những loại tiểu nhân như gã thì có thể bất chấp mọi thứ tiêu diệt người dùng đao mạnh hơn chính mình, cái này là do ghen ghét.

Chu Triệu Sâm đứng vụt lên, phẩy tay nhẹ nhẹ, mang theo bọn Kiều Ấn và thi thể Liễu Xuyên Phong xuống núi.

Sở Thiên chạy đến bên cạnh Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh vẫn đứng đấy, mắt nhắm chặt lại, máu trên người không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả thảm lá rụng dưới chân. Sở Thiên đưa tay ra, mạch của anh ta vẫn đập, mở cờ trong lòng, thì ra tên tiểu tử này vẫn còn sống, liền hô lên với Cô Kiếm:

- Cô Kiếm, anh ấy còn sống!

Cô Kiếm nghe thấy Sở Thiên nói thì trong lòng vô cùng vui mừng.

Sở Thiên xé áo Thiên Dưỡng Sinh, giật mình khi thấy vết thương ở bả vai, miệng vết thương dài, máu tươi đang chảy ra. Sở Thiên lập tức xé một mảnh áo của mình để băng lại cho Thiên Dưỡng Sinh, Cô Kiếm cũng chạy đến, vận khí truyền cho Thiên Dưỡng Sinh để tim không ngừng đập.

Bọn Phong Vô Tình thì rất mừng rỡ, nhìn quanh bốn đỉnh núi hẻo lánh rồi theo dõi tình hình đang diễn ra dưới chân núi.

Vương Hoa Hoa quay đầu nhìn Trần Quýnh Minh khẽ thở dài:

- Thật là cảnh tượng đẹp mắt. Đậm màu chiến thắng. Ông Trần, ông thấy sao?

Sắc mặt Trần Quýnh Minh sầm lại nói:

- Đúng thế, thật là đặc sắc. Bị thương mà vẫn chiến thắng, chẳng phải rất tài giỏi sao?

Vương Hoa Hoa không nhịn được cười, nói:

- Ngay đến cả đầu cũng không giữ được còn chiến thắng gì? Lần này ngay cả địa bàn của hội Hắc Long cũng bị san bằng, tôi cũng phải đi nơi khác thôi.

Chu Long Kiếm vẫn rất bình thản, không nói lời nào, trong lòng không khỏi mừng rỡ, lần này kiếm tiền thật dễ dàng, một tỷ tư triệu, mua xổ số tám tám cũng chỉ được có ba trăm triệu. Dù mình không thiếu tiền, nhưng kẻ nào có thể ghét tiền được chứ.

Tô lão gia tử và Hoa Cơ Vĩ đối mặt nhau, hai mắt nhìn nhau, Hoa Cơ Vĩ nhẹ nhàng khoát tay, ngăn Trần Quýnh Minh và Hoa Cơ Vĩ lại, nói nhỏ:

- Đã nói rồi, hiệp định của hai bang dựa theo đàm phán tại biệt thự Vinh Hoa mà tiến hành. Từ nay về sau không được làm loạn. Nếu có kẻ nào vi phạm thì sẽ chịu sự trừng phạt của đất nước. Bộ trưởng Chu, chuyện này giao cho cậu giải quyết.

Chu Long Kiếm cung kính gật đầu, trong lòng rất tin tưởng, lời nói của Tổng lý không khác nào khai đao với hội Hắc Long, như vậy không cần sát sao cũng có thể kểm soát được.

Đây cũng là một cách phù hợp để loại bỏ đám cỏ dại.

Bọn Tô lão gia tử đồng loạt đứng lên, vươn gân giãn cốt chuẩn bị xuống dưới núi.

‘Pang, pang’ âm thanh vang lên làm chấn động mọi người trên đỉnh Phượng Hoàng.

Mười vệ sĩ Trung Nam Hải lập tức tản ra khắp núi, đưa mắt quan sát tình hình phía dưới, tay phải đã lên nòng súng, tình hình phía dưới vô cùng kinh ngạc, mấy ngàn bang chúng hội Hắc Long đằng đằng sát khí, kẻ cầm súng lục, kẻ mang dao bầu, chen chúc lên đỉnh Phượng Hoàng, tưởng chừng chỉ mười phút nữa có thể san bằng cả đỉnh núi này.

Vệ sĩ Trung Nam Hải cầm đầu bắn ba phát súng để cảnh cáo những kẻ hung đồ liều chết. Tiếng súng vừa vang lên, hàng loạt tiếng súng lục khác cũng nổ theo, nếu vệ sĩ Trung Nam Hải không được huấn luyện nghiêm chỉnh thì chắc đã mất mạng rồi.

Thủ lĩnh vệ sĩ Trung Nam hải vô cùng phẫn nộ, thầm mắng mấy kẻ điên này, nhưng vẫn tỏ ra vững vàng, quay ra quát:

- Vương Hổ, giết hết toàn bộ những kẻ kia cho tôi, Lý Kiệt, lập tức về thành kêu cứu viện, tôi đi báo cáo tình hình với Tổng lý.

Chín người của Trung Nam Hải gật gật đầu, lập tức kéo đi, xem kỹ đám người dưới núi, thấy phía trước cả vạn người là một người có thân hình vạn vỡ tay cầm súng lục bắn về phía đỉnh núi, mỗi lần đối mặt liền bóp cò không chút do dự, một lát sau hơn chục người đàn ông đã bị đánh gục, đám người phía sau cũng có phần hoang mang.

Vương Hổ có chút lúng túng. Mỗi vệ sĩ của Trung Nam Hải đều chỉ mang theo ba mươi viên đạn, cho dù đều bắn trúng cả thì cũng chỉ giết được có ba trăm người, chẳng đáng là bao so với hàng ngàn người của hội Hắc Long, chỉ sợ ngay cả cặn bã cũng không thừa.

Lý Kiệt lấy ra chiếc điện thoại, liên tục gọi, khắp kinh thành đều yên tĩnh, trong lòng khẳng định có nội gián của hội Hắc Long.

Bọn Tô lão gia biết tình hình đang ngày càng nghiêm trọng, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, liền nhất loạt xông tới, sinh tử là số trời, phú quý trời định sớm đã khắc sâu trong suy nghĩ của họ rồi.

Tô lão gia chợt nhớ đến câu nói của Sở Thiên, có chút bực bội nói nhỏ:

- Lão Hoa, chúng ta ra đó xem sao!

Hoa Cơ Vĩ gật đầu, bước đến phía đỉnh núi.

Bọn Chu Long Kiếm cũng đi theo. Đến Chu Long Kiếm và Trần Quýnh Minh cũng không tin là hội Hắc Long lại dám hung hãn đến thế, đến họ cùng dám ra tay, thật là tội lớn.

Sở Thiên không thèm để ý, tiếp tục xử lý vết thương cho Thiên Dưỡng Sinh, được băng bó cầm máu, lại được ‘Cô Kiếm’ vận khí, sắc mặt Thiên Đưỡng Sinh đã tốt hơn, mạch đều trở lại bình thường. Mặc dù còn rất yếu nhưng có thể nói là đã cứu được mạng.

Sở Thiên nghe thấy tiếng la hét dưới núi, cởi áo khoác che cho Thiên Dưỡng Sinh, nói với Cô Kiếm sức lực đã giảm sút:

- Chăm sóc tốt cho Thiên Dưỡng Sinh, dù thế nào cũng đừng để anh ấy bị nhiễm trùng, sau khi em tiêu diệt đám ô hợp kia xong sẽ đưa anh ấy về nhà.

Cô Kiếm gật đầu, lau sạch mồ hôi. Sở Thiên nhắc đến ‘về nhà’ khiến anh ta có cảm giác ấm áp hơn.

Bọn Tô lão gia bình thản nhìn mấy ngàn người phía dưới của hội Hắc Long, lập tức nghiêm nghị nhìn Trần Quýnh Minh.

Trần Quýnh Minh bị Chu Triệu Sâm cho một chưởng, vẻ mặt lộ rõ sự kinh hoàng. Vương Hoa Hoa nhìn Sở Thiên, trong lòng đã biết chắc nhưng vẫn nhìn Trần Quýnh Minh chằm chằm nói:

- Ông Trần, hội Hắc Long muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn tạo phản sao?

- Tôi không biết! Tôi thật sự không biết!

Trần Quýnh Minh mồ hôi vã ra, lo lắng giải thích:

- Không thể tưởng tượng được tên tiểu tử Chu Triệu Sâm lại hung hãn như vậy, ngay cả chúng ta mà cũng dám xuống tay.

Sở Thiên đã đi đến, xoa xoa mũi, chậm rãi nói:

- Ông Trần, bất luận là thế nào, ông cũng không còn phận sự nữa, chó mà không trông được nhà, lại cắn người loạn lên. Ông làm chủ nhân, sao có thể không đếm xỉa đến được?

Trên mặt Hoa Cơ Vĩ hằm hằm sát khí, tức giận nói:

- Ông Trần, sau khi việc ở đây giải quyết xong, phiền ông đi báo cáo lại.

Trần Quýnh Minh xấu hổ muốn độn thổ, lão ta bết tiền đồ của mình thế là kết thúc, lời của Sở Thiên khác nào đưa mình đến chỗ chết, nhưng mọi chuyện cho đến giờ, mình không chỉ đối phó với Sở Thiên, đến cái mạng già này cũng khó có thể bảo toàn được.

Chu Triệu Sâm chết tiệt! Trần Quýnh Minh lầm rầm mắng:

- Khi nào về kinh thành, việc đầu tiên là tao sẽ cho mày ra nghĩa trang.

Vương Hoa Hoa thì rất sung sướng, vỗ vỗ vai Sở Thiên tỏ ra vô vùng cảm kích.

Dưới chân núi, Chu Triệu Sâm vẻ mặt tươi cười, hoàn toàn không nhận ra Kiều Ngũ đang run rẩy, nói nhỏ:

- Kiều Ngũ, cậu hãy nói xem, mấy ngàn người kia có thể san bằng đỉnh Phượng Hoàng không?

Kiều Ngũ không ngăn nổi sợ hãi, tay trái run lên, miệng lắp bắp:

- Hội trưởng, bọn Tổng lý ở phía trên, đó là tội mất đầu đấy.

Chu Triệu Sâm hừ một tiếng, khinh thường:

- Thắng làm vua thua làm giặc, sau khi việc này thành công, mang tất cả tai họa đổ lên đầu Sở Thiên không được sao?

- Nếu như, nếu như thất bại?

Vẻ mặt Kiều Ngũ vô cùng hoảng sợ, giọng nói cũng thay đổi:

- Chúng ta không có đường lui rồi, đến lúc đó không chỉ mất đi địa bàn của hội Hắc Long, ngay cả hội Hắc Long cũng sẽ bị giải tán thôi.

Chu Triệu Sâm hùng hổ bóp cò, lạnh lùng nhìn Kiều Ngũ nói:

- Thất bại là thế nào? Chúng ta có đến mấy ngàn người, còn có gần hai trăm khẩu súng, hơn chục vị cao thủ Đông Doanh, trên đỉnh núi chỉ có hai mươi mấy kẻ tử cố vô thân, bọn Sở Thiên có lợi hại đến mấy cũng không có thể phá được mấy lớp vòng vây sao?

Kiều Ngũ không nói gì. Gã biết rõ trong mắt Chu Triệu Sâm, gã không có chút ảnh hưởng nào rồi, may ra chỉ là con chó già thôi.

Kiều Ấn và Dương Phi Dương ở phía sau không lên tiếng, quay đầu bình thản nhìn đám hội Hắc Long trên sườn núi, trong lòng cũng đang sợ hãi y như Kiều Ngũ, không thể tưởng tượng được Chu Triệu Sâm lại bỏ mạng vì một trận như vậy. Sau trận này, Chu Triệu Sâm hoặc là lên thiên đường, hoặc là xuống địa ngục.

Dương Phi Dương nhìn sau gáy Chu Triệu Sâm, ánh mắt hiện lên sát khí nhưng lập tức lấy lại được bình tĩnh nên không túm lấy nó.

Chu Triệu Sâm nghe tiếng súng nổ đoàng đoàng, thở dài:

- Sớm biết như vậy thì đã đem mấy cái ống đại bác đến đây, lại để lãng phí cho bọn Rắn Đuôi Chuông, thật là không có việc nào thành công mà không gặp thất bại.

Tuy ngồi trong xe, bọn Kiều Ngũ bỗng thấy lạnh sống lưng.

Gió ở đỉnh Phượng Hoàng thổi vù vù.

Vệ sĩ Trung Nam Hải đã đánh gục hơn trăm tay súng của hội Hắc Long, nhưng khó khăn là chúng là nhặt người chết lên làm lá chắn, hơn nữa đám bang chúng hội Hắc Long lại được trang bị rất đầy đủ súng đạn. Dù có linh hoạt né tránh thì cũng có đến nửa số vệ sĩ Trung Nam Hải bị thương tích.

Bọn Phong Vô Tình ngôid lên mấy tảng đá lên đỉnh núi, chứng kiến đám bang chúng hội Hắc Long bất ngờ bị đẩy xuống, đồng thời bắn ra hơn chục tên nỏ, làm nhiễu loạn thế chủ động của Hắc Long hội, nhưng không ai chắc sẽ chống đỡ được bao lâu.

Bọn Hoa Cơ Vĩ không biết phải làm sao, thực sự thấy hoảng loạn, chán nản nhìn trời chiều đang tối dần.

May mà phía chân trời còn sót lại vài vệt nắng nếu không đêm tối ập đến thì lập tức đỉnh núi này sẽ bị mấy ngàn tên kia san bằng.

Sở Thiên nghe rõ tiếng bang chúng hội Hắc Long hô to:

- Giết một người được thưởng trăm vạn! Xông lên đi anh em!

Phía Trung Nam Hải lập tức phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, đã có người trúng đạn rồi.

Hoa Cơ Vĩ nghiêng đầu sang một bên nhìn vẻ bình thản của Sở Thiên hỏi:

- Sở Thiên, liệu có nên rút lui không?

Sở Thiên suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Tổng lý, dựa vào hai mươi mấy người chúng ta, chỉ sợ khó đối phó với bọn chúng. Với kế hoạch hôm nay, chỉ còn cách triệu tập cứu viện mới có thể tránh được kiếp nạn khó khăn này!

Trần Quýnh Minh nhìn hàng ngàn tên bang chúng hội Hắc Long đang tiếp cận, lại nhìn hai mấy người trên đỉnh núi, lắc đầu từ chối. Bây giờ quân cứu viện kinh thành có đến cũng quá muộn, huống chi đến điện thoại còn không gọi được, làm gì còn cách nào mà gọi cứu viện được?

Hoa Cơ Vĩ chần chừ một lát bình tính nói:

- Tình hình bây giờ không còn cách nào để cầu cứu, mà quan trọng là từ kinh thành đến núi Phượng Hoàng cũng phải mất mười phút, chúng ta có thể chèo chống nổi năm mười phút không?

Vương Hoa Hoa mỉm cười, mở miệng nói:

- Tổng lý, cách núi Phượng Hoàng không xa có một doanh trại quân đội, nếu nhờ đến họ, tôi nghĩ bọn hung hãn này sẽ bị tiêu diệt hết.

Trần Quýnh Minh mừng ra mặt, nói:

- Vậy sao? Nhưng liên lạc với họ thế nào đây? Ra ngoài sẽ chết thôi?

Sở Thiên suy nghĩ một chút:

- Có lẽ tôi có cách rồi!

- Vậy thì tranh thủ thời gian đi!

Trần Quýnh Minh không chần chừ nói:

- Nều không chúng đến thì chúng ta chết mất!

Sở Thiên không nói gì, đưa mắt nhìn Hoa Cơ Vĩ.

Hoa Cơ Vĩ quả là người tài trí, lập tức hiểu được suy nghĩ của Sở Thiên, hắn và Vương Hoa Hoa đã sớm liên lạc với doanh trại quân đội, chỉ sợ quân đội đã được điều động nên tạm thời chưa có động tĩnh, chờ đợi ‘thánh chỉ’ của mình, dù là Sở Thiên có liên lạc được với quân đội thì cũng là tự tiện xuất binh, Sở Thiên đúng là muốn mang đầu đi nộp đây.

Trần Quýnh Minh đã phản ứng kịp, giả vờ ho khan vài tiếng bước sang một bên.

Hào khí bỗng nhiên trầm xuống, mọi người đều hết thảy hoảng loạn.

Hoa Cơ Vĩ nghe thấy tiếng la hét ngày càng gần, đi nửa vòng đến bên cạnh Sở Thiên, quyết đoán nói:

- Thật là thời khắc đẹp!

Lòng mọi người như lắng xuống, nét mặt tươi tỉnh lên.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, phất tay nhẹ nhẹ.

Phóng!!!!

Họ lấy pháo từ trong túi ra đốt ăn mừng, đặt trên khu đất trống, tổng cộng bảy quả rồi đua nhau châm ngòi.

‘Phanh, phanh, phanh’. Pháo hoa bay lên trời tỏa ra muôn ngàn tia sáng, hoàng hôn thật là mỹ lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.