Đô Thị Thiếu Soái

Chương 24: Chương 24: Thiên cơ






Càng đi lên cao, bọn Sở Thiên càng cảm thấy mọi thứ đổ nát, cầu thang khó đi. Lâm Ngọc Đình thì oán trách đám hòa thượng kia tại sao lại xây dựng đệ tam Trọng Bảo Điện ở trên này. Phong thủy của đệ nhị Trọng Bảo Điện là tốt nhất, xây dựng ngang ở đó chẳng phải là tốt sao? Cũng đỡ phiền phức cho khách du lịch phải leo cầu thang. Triệu Ngọc Khánh sau khi bị Sở Thiên làm cho xúc động cũng bớt tự đại đi mấy phần, ít nói hơn và cũng không nhằm vào Sở Thiên nữa. Chỉ có điều trong lòng đang nghĩ, không ngờ Sở Thiên lại không nhắc đến việc cá cược hồi nãy trước mặt mọi người, giữ thể diện cho mình. Nhưng tự mình lại không thể không giữ lời hứa, nên tìm một cơ hội thực hiện tránh việc trong lòng luôn lo lắng.

Ở cửa Trọng Bảo Điện thứ ba, mấy người Sở Thiên bị hai hòa thượng trung niên chặn lại, vị hòa thượng trung niên thi lễ nói:

- Ba vị tiểu thí chủ, Đệ tam Trọng Đại Điện đang chuẩn bị nghiên pháp không tiếp khách, mời ba vị quay về cho.

Sở Thiên suy tư một lát, biết đây là chùa mà các cao tăng đắc đạo tụ tập, không định kỳ giảng thuật Phật pháp cho các đệ tử. Vì thế cũng không miễn cưỡng, quay sang lắc lắc đầu với Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh, chuẩn bị quay trở về.

Lúc này, phía trước có một vị lão hòa thượng đi tới, Sở Thiên nhìn thoáng thì thấy chính là Không Kiến đại sư của Đệ nhất Trọng Đại Điện, vì vậy cười nói:

- Tiểu sinh kính chào Không Kiến đại sư.

Không Kiến đại sư ngẩng đầu lên nhìn thấy Sở Thiên trong lòng chợt vui mừng, vội vàng đáp lễ nói:

- Kính chào Sở thí chủ, không biết ba vị thí chủ định đi đâu bây giờ?

Sở Thiên vẫn chưa kịp nói gì thì Triệu Ngọc Khánh

vội ngắt lời nói:

- Vốn định đi tới Đệ Tam Trọng Đại Điện dạo chơi, ai ngờ đệ tử của các đại sư lại nói bên trong phải nghiên pháp không cho chúng tôi vào.

Không Kiến đại sư cười thản nhiên nói với Sở Thiên bọn họ:

- Ba vị thí chủ đều là người hữu duyên, lão nạp hôm nay sẽ dẫn các vị đi nghe Phật pháp, mời đi theo lão nạp.

Trong mắt Sở Thiên ánh lên niềm vui sướng, vẫy vẫy tay với Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh rồi đi theo Không Kiến đại sư vào Đệ tam Trọng Đại Điện. Hai vị hòa thượng trung niên ở ngoài cửa ngạc nhiên nhìn bọn Sở Thiên thầm nghĩ sao ba người này lại quay lại vậy? Bọn họ quay sang Không Kiến đại sư thi lễ nói:

- Sư thúc!

Sau khi Không Kiến Đại Sư đáp lễ thì chỉ vào ba người bọn Sở Thiên nói với họ:

- Ba vị này là người hữu duyên với sư thúc, hôm nay sẽ theo lão nạp vào trong nghe Phật pháp.

Vị hòa thượng trung niên vội tránh sang một bên, cung kính đưa mắt nhìn Kiến Không đại sư và mấy người Sở Thiên đi về phía trước. Trong lòng lại nghĩ mấy thiếu niên này không ngờ lại là người hữu duyên với sư thức sao? Nhìn không ra bọn họ có gì khác ngoài tuổi trẻ. Phật pháp cũng không thể tinh thông, chắc hẳn là người nhà phú quý nào công tiến tiền hương dầu, để con cái của mình bắt kịp thời đại.

Tiến vào Đệ tam Trọng Đại Điện, Không Kiến đại sư cũng không dừng lại mà dẫn bọn Sở Thiên đi qua đại điện tới một tiểu viện phía sau đại điện. Trong tiểu viện lá trúc um tùm, cỏ cây san sát nhau, bên trong bụi trúc là một căn nhà ba gian được màn trúc che phủ. Nhìn qua màn trúc có thể nhìn thấy không ít những bóng người đang ngồi khoanh chân dưới đất. Trong viện vắng vẻ, gió thổi lung lay khiến cho hình ảnh trên màn trúc khẽ động. Triệu Ngọc Khánh và Lâm Ngọc Đình dường như e ngại chốn phiêu trần thoát tục này.

Triệu Ngọc Khánh lần đầu tiên cảm nhận được người của Phật giáo mà lại có thể tao nhã tới như vậy đồng thời cũng cảm nhận sâu sắc sự nông cạn của mình.

Không Kiến đại sư dẫn theo bọn Sở Thiên vén màn trúc đi vào. Bên trong đã có bảy người ngồi xếp bằng, trong đó có hai lão hòa thượng, năm người kia là người tục gia. Nhìn cách ăn mặc, thần sắc, cử chỉ của họ, trong lòng Sở Thiên đoán rằng năm người này hẳn là người tôn quý, có thể thường xuyên đi lại trong này. Cao tăng vì sự phát triển lâu dài của ngôi chùa cũng sẽ sắp xếp những buổi giảng Phật pháp cho những người thiện duyên có công đức lớn, chỉ điểm những sai lầm.

Không Kiến đại sư hướng lão hòa thượng ở giữa thi lễ nói:

- Phương trượng sư huynh!

Sau đó giới thiệu bọn Sở Thiên với họ, rồi giới thiệu Không Vô phương trượng và Không Văn chủ trì bên cạnh với bọn Sở Thiên. Ngoài ra những tục gia trên bồ đoàn thì gọi là thí chủ, năm người tục gia hiển nhiên không có cảm tình gì với Sở Thiên. Họ cho rằng Sở Thiên và Không Kiến đại sư hẳn phải có quan hệ thế nào mới có thể vào được đây. Mặc dù họ cũng cống hiến không ít tiền hương dầu mới được sắp xếp

Không Vô phương trượng nhìn thấy Sở Thiên trong lòng khẽ chấn động. Trên người vị thiếu niên này toát lên khí phàm trần thoát tục mà những người phàm trần khó mà có được. Vì thế nhẹ nhàng hỏi Sở Thiên:

- Thí chủ từ đâu tới vậy?

Trong lòng Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh có chút xem thường, một câu hỏi quê mùa như vậy ai chẳng có thể trả lời, trên ti vi chẳng phải thường xuyên trả lời là “Đến từ nơi nên đến, đi từ nơi nên đi” sao?

Sở Thiên lại biết rõ lời nói của Không Vô phương trượng vô cùng sắc bén, vì vậy trả lời:

- Ta đến từ phía chân trời.

Không Vô phương trượng lại một lần nữa dùng những lời sắc bén hỏi:

- Chân trời đã xuất hiện mặt trời chưa?

Sở Thiên mỉm cười không chịu yếu thế liền nói:

- Nếu mặt trời rơi xuống thế gian sao có Không Vô?

Lúc này Không Kiến Đại Sư và Không Văn chủ trì đều thầm kinh ngạc, tiểu tử này nói năng sắc bén không giống người bình thường.

Không Vô phương trượng thấy Sở Thiên xuất ngôn bất phàm hỏi lại:

- Tên cậu là gì?

Sở Thiên cung kính trả lời:

- Là Sở Thiên.

Không Vô phương trượng lại hỏi:

- Trời rộng bao nhiêu.

Sở Thiên không chút trầm tư:

- Lòng không lo lắng.

Không Vô phương trượng cười cười gật đầu. Những người tục gia, Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh bọn họ tuy rằng nghe cũng không hiểu lắm. Nhưng thấy Phương trượng có vẻ tán thưởng nên cũng mắt đầu thay đổi cách nhìn đối với Sở Thiên, tiểu tử này cũng rất có hiểu biết.

Lúc Sở Thiên lễ bái để quay ra, mới đi được ba bước đột nhiên Không Vô phương trượng nói:

- Đồ của cậu rơi dưới đất rồi!

Mọi người vội ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên mặt đất chẳng có gì cả nhưng Sở Thiên đến nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp quay lại chỗ ngồi của mình.

Không Vô phương trượng lại một lần nữa gật đầu cười nói:

- Tốt cho một cái lòng không lo lắng, Sở thí chủ đúng là có trí tuệ, một kỳ tài trăm năm khó có được, Không Kiến sư đệ, đệ thật là có con mắt.

Không Kiến đại sư cũng không ngờ Sở Thiên lại lợi hại như vậy, trên mặt cũng thêm vài phần rạng rỡ.

Triệu Ngọc Khánh là một người thông minh, nghĩ kỹ lại một chút, cô đã hiểu được thiên cơ của Không Vô phương trượng. Nếu như lúc nãy mà Sở Thiên cúi đầu xuống nhìn thì Không Vô phương trượng có thể dễ dàng bác bỏ điều “lâm không lo lắng” của Sở Thiên, tiến tới đả đảo mọi thiên cơ của Sở Thiên. Nhưng Sở Thiên lại đến nhìn cũng không thèm nhìn mà dùng hành động để chứng minh thiên cơ “lòng không lo lắng trời rộng bao nhiêu” của mình.

Triệu Ngọc Khánh một lần nữa lại cảm thấy nghiên cứu về Phật pháp của mình rất nông cạn, sau này không thể tuyên bố ra ngoài là mình có nghiên cứu Phật pháp nữa. Nếu không thì bị người ta cười chết mất. Nhìn thấy Sở Thiên bên cạnh tự nhiên bình tĩnh đến vậy Triệu Ngọc Khánh cuối cùng cũng biết tại sao Lâm Ngọc Đình lại say mê khí chất thản nhiên trên người tên tiểu tử này đến thế. Luôn làm cho người ta có cảm giác không sợ sóng gió, giống như tất cả mọi việc đều nằm trong tay hắn vậy.

Lâm Ngọc Đình cầm lấy tay Triệu Ngọc Khánh có phần khó hiểu không biết tại sao trong lòng bàn tay của cô ấy lại toát mồ hôi.

Những người tục gia kia thấy một người trẻ tuổi như vậy nổi danh trước mặt phương trượng cũng có chút kính nể kèm theo vài phần không phục, đoán rằng người trẻ tuổi này chẳng qua cũng chỉ có chút tài, may mắn biện hộ lung tung nên trúng phải.

Lúc này một hòa thượng trung niên vội vàng vào báo:

- Sơn Bản Nghĩa Thanh của Nhật Bản muốn cầu kiến phương trượng.

Không Vô phương trượng thản nhiên nói:

- Cho mời!

Mọi người đột nhiên trầm mặc, gió trên núi dần nổi lên, trong làn gió núi đã mang theo tín hiệu của mùa đông, mọi người chỉ cảm thấy hơi lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.