Đô Thị Thiếu Soái

Chương 462: Chương 462: Thoát thân ( IV )






Trong lúc Sở Thiên dẫn theo đội Huyết Thứ chuẩn bị rời đi, phía sau vang lên tiếng bước chân, mọi người trong nháy mắt bắt đầu cảnh giác, quay họng súng lại với đường, chỉ thấy hai người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới phía Sở Thiên bọn họ, trong lúc Phong Vô Tình đang muốn nổ súng vào bọn họ, Sở Thiên nhanh tay nhanh mắt giữ chặt hắn:

- Hình như là Bạch Vô Hạ!

Trong ngọn lửa thiêu đốt tuy không rõ khuôn mặt, nhưng dựa vào dáng người của đối phương rất dễ dàng phân biệt ra là nam và nữ, hơn nữa giống với ngoại hình của Bạch Vô Hạ và vệ sĩ, huống hồ kẻ địch sẽ không đi bộ, nên Sở Thiên đoán là bọn họ, thử thăm dò nói:

- Tôi là Sở Thiên, các người là ai? Không trả lời tôi sẽ nổ súng.

Hai người quả nhiên đứng lại, người phụ nữa quả thực là Bạch Vô Hạ, dường như là khóc nức nở mà nói:

- Sở Thiên, cái tên khốn kiếp này, bỏ lại chúng tôi thì liền mặc kệ, trở về tôi muốn kiện anh, kiện anh!

Rõ ràng là bọn họ tự mình hành động, hiện nay đã bị xúi quẩy thì phát tiết lên người mình, Sở Thiên lười phản ứng, đáp lại:

- Đừng nói lời vô ích, mau đi cùng chúng tôi, nếu không kẻ thù đuổi theo, cô sẽ đi tìm Diêm Vương lão gia mà kiện tôi, các cô đừng có lộn xộn, trên mặt đất toàn bộ đều là mìn, Phong Vô Tình, đem bọn họ đến đây!

Phong Vô Tình nhảy qua, sau đó đem bọn Bạch Vô Hạ đến.

Sở Thiên nhìn thấy mặt Bạch Vô Hạ tràn đầy màu đen, cánh tay chảy máu, vệ sĩ bên cạnh cũng bị thương toàn thân, hai chiếc ba lô lớn cũng sớm đã biến mất không dấu vết rồi, xem ra bọn họ đã trải qua một trận ác chiến, ngoài ra người vệ sĩ không nhìn thấy trăm phần trăm là đi gặp Thượng đế rồi, nên cũng lười hỏi lại, khoát tay đưa mọi người đi về phía trước.

Bạch Vô Hạ hiển nhiên không chịu buông tha Sở Thiên, đi bên cạnh hắn liên tiếp chất vấn:

- Vì sao trận địa pháo cao xạ lại mai phục trọng binh? Vì sao các anh lại dễ dàng đạt được sân bay như vậy? Chúng tôi tới gần trận địa pháo cao xạ liền phát hiện bốn phía đều mai phục trọng binh, còn chưa kịp đi thu thập tình báo, sân bay đã ngút ngời đại hỏa, đến chúng tôi rút lui cũng thành vấn đề.

Ánh mắt Bạch Vô Hạ hơi ướt át, cô không lý do không chất vấn, lúc rút lui bị Trú quân phát hiện, binh lính như châu chấu chen đến chỗ bọn họ, tuy dùng vào đạn lân quanh sát thương không ít kẻ thù, nhưng Trú quân hiển nhiên coi bọn họ là hung thủ làm nổ sân bay, gắt gao bắt bọn họ không tha, cả đoạn đường gần như sức cùng lực kiệt.

Một tên vệ sĩ trong đó vì yểm hộ bọn họ, để bọn họ tiến vào rừng cây chạy trốn, bản thân thì đoạt lấy súng của trạm kiểm soát vượt qua sự bắn phá bên trong, hấp dẫn sự chú ý của truy binh, tuy Bạch Vô Hạ không nhìn thấy gã chết, nhưng sau khi chính tai nghe hai tiếng pháo cối nổ ra, tiếng súng trong nháy mắt dừng lại.

Sở Thiên không nói gì, không có gì phải giải thích với người phụ nữ mất lí trí này!

Bạch Vô Hạ tưởng Sở Thiên chột dạ, tiếp tục thở phì phì truy hỏi đến cùng:

- Có phải anh cố ý tiết lộ kế hoạch của chúng tôi cho kẻ địch có chỗ chuẩn bị không? Nếu không vì sao anh lại tạm thời thay đổi kế hoạch tập kích sân bay? Anh có biết anh em của tôi chết thảm thế nào không? E rằng đến thi thể cũng không còn, người chết nên là các người, hiện nay lại trở thành chúng tôi, không hổ thẹn sao?

Sở Thiên cuối cùng không nhịn được nữa:

- Sao cô không chết luôn đi?

Bạch Vô Hạ tức giận nghiến răng nghiến lợi:

- Anh không trả lời tôi, anh sẽ phải hối hận!

Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, vỗ vỗ vai cô nói:

- Cô không nghe tôi, cô sẽ gặp Thượng Đế!

Bạch Vô Hạ tức giận bước nhanh chân đi tới, oán hận lưu lại một câu:

- Anh nhất định sẽ hối hận!

Hành quân gấp khoảng năm phút, đột nhiên phía trước từ xa truyền đến từng trận tiếng pháo, pháo kích liên tục không ngừng khiến Sở Thiên bọn họ đều cảm thấy hơi chấn động, Sở Thiên cầm lấy dụng cụ phân biệt phương hướng nhìn ban đêm, trong lòng mừng như điên, hô lên:

- Mọi người đẩy nhanh tốc độ hành quân, đây là thiên tinh trấn lửa đạn, đoán chừng là Sa tiên sinh hạ lệnh bắn phá yểm hộ chúng ta rút lui!

Mọi người nghe thấy lời nói của Sở Thiên, vẻ mặt cũng vui vẻ lên, trong lúc nện bước vô hình nhanh hơn, hơn mười phút sau đã đến trạm kiểm soát cuối cùng, nhưng Sở Thiên bọn họ chưa nhìn thấy trận địa sẵn sàng đón địch của binh sĩ, chỉ có mấy người lính gác cảnh giới, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi vấn: Chẳng lẽ bọn họ đều bị lửa đạn tuyến đầu hấp dẫn sức chú ý?

Bất kể là vì nguyên nhân gì, ở đây vẫn không thấy mai phục, trong lòng mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, theo động tác ra hiệu của Sở Thiên, mấy tên lính gác trong nháy mắt bị đánh chết, sau đó mọi người phân tán đi về phía trước, Bạch Vô Hạ suy nghĩ một lát, mang theo vệ sĩ đi đến chính giữa, chỉ sợ đi trước sẽ thành bia ngắm của kẻ địch.

Sở Thiên trời sinh tính cảnh giác cẩn thận, vì lí do an toàn trước tiên phái mấy đội viên Huyết Thứ đi trinh sát, hai mươi mấy người còn lại đi phía sau mấy trăm mét, cả đường đi đều bình an vô sự, đến đội tản binh cũng không nhìn thấy, sắp tới nhà máy gia công thuốc phiện, đội trinh sát Huyết Thứ quay trở về, trên mặt mang theo vài phần nghiêm túc.

Sở Thiên thần sắc tự nhiên, thản nhiên hỏi:

- Có chuyện gì?

Đội trinh sát Huyết Thứ hết hơi nói:

- Nhà máy gia công thuốc phiện có rất nhiều binh lính, cảnh giới khắp ba tầng trong ngoài!

Trong lòng Sở Thiên trầm xuống, xem ra bọn họ đã phát hiện ra chuyện ở nhà máy gia công thuốc phiện, cho dù những binh lính kia không phải tìm mình, cũng là đang tìm thuốc phiện, muốn theo đường cũ trở về là không thể nào, vì thế ngẩng đầu nhìn phía trước, bình tĩnh hỏi:

- Còn có đường khác có thể qua hướng bờ sông không?

Bạch Vô Hạ chần chừ một lát gật gật đầu, chỉ về hướng Đông Bắc nói:

- Có hai con đường, một con đường lớn trực tiếp thông qua hướng đóng quân đầu trận địa, một đường thông qua hạ du sông Văn Tinh, cách nơi chúng ta rớt xuống khoảng mười km, chúng ta có thể đi theo con đường nhỏ đến bờ sống, sau đó dọc theo lòng sông đến nơi rớt xuống chờ trực thăng.

Sở Thiên suy nghĩ một lát, hiện nay cục diện này cũng chỉ có đi đường nhỏ để thoát thân, lúc này, phía sau đã rõ ràng truyền đến âm thanh xe tải, vì vậy quát lớn:

- A Trát Nhi, mang theo đội Huyết Thứ và Bạch tiểu thư nhanh chóng thông qua đường nhỏ đến nơi hạ xuống, sau đó triệu tập máy bay rời khỏi, tôi và Nhiếp Vô danh, Phong Vô Tình sẽ cản phía sau cho các anh.

A Trát Nhi và đội viên Huyết Thứ sắc mặt biển đổi lớn, ai cũng biết cản phía sau sẽ có mức thương vong rất lớn, vô cùng cảm động mà kiên quyết lắc đầu:

- Đội trưởng, các cậu đi trước đi, chúng tôi sẽ lưu lại cản phía sau, chúng tôi mấy năm trước nên chết tại cái nơi quỷ quái này rồi, hiện nay vừa lúcnên đi theo các anh em ngày xưa.

Sở Thiên một cước đá lật A Trát Nhi, thấp giọng hầm hừ:

- Ai nói chúng ta phải chết? Không có mệnh lệnh của tôi ai cũng không thể chết, mau cút đi! Giữ lại một chiếc trực thăng đợi chúng tôi là được rồi! A Trát Nhi, các anh em đều là do tôi và anh mang theo chấp hành nhiệm vụ, anh phải bảo đảm an toàn của họ, mau cút đi, đây là mệnh lệnh!

A Trát Nhi nhìn thấy Sở Thiên tức giận, chỉ có thể rưng rưng đứng dậy, nhẹ nhàng phất thay về phía các đội viên:

- Đi!

Đội viên Huyết Thứ rưng rưng rời khỏi, Bạch Vô Hạ phức tạp nhìn Sở Thiên vài lần, đem dụng cụ nhìn ban đêm qua, Sở Thiên nhân cơ hội trừng mắt cô:

- Nhìn cái gì mà nhìn, có phải muốn lưu lại không?

Lời nói vừa mới hạ xuống, Bạch Vô Hạ đã chạy đến bặt vô âm tín rồi.

Phong Vô Tình cúi người nghe tiếng xe tải, sau đó nói với Sở Thiên:

- Năm phút nữa sẽ tới!

Sở Thiên gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Vẫn như cũ, chôn mấy trái mìn từ từ cho chúng hành động!

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh đứng dậy, đem số mìn còn lại chôn cách xa nhau, Sở Thiên nhìn trang bị của ba người, nhẹ nhàng thở dài: Thật đúng là cuộc ác chiến đạn tận lương tuyệt.

Một lát sau, Phong Vô Tình bọn họ trở về, nhìn thấy bộ dạng cười khổ của Sở Thiên, trấn an nói:

- Thiếu soái, hiện nay tình huống này chống chọi thì không được rồi, nhưng ở đây khắp nơi là rừng cây, chúng ta trước tiên có thể tiến hành ngắm bắn chiến, sau đó chiến đấu trong rừng cây, dùng từng binh sĩ có năng lực tác chiến giải quyết phần kẻ địch, sau khi kéo dài bọn chúng ở trong rừng cây, chúng ta sẽ rời đi!

Nói về kinh nghiệm trong rừng, Phong Vô Tình bọn họ nhiển nhiên mạnh hơn Sở Thiên, cho nên phân tích thích hợp, Sở Thiên lập tức trở nên hưng phấn, chỉ cần có thể bắt giữ kẻ thù để cho A Trát Nhi bọn họ rời đi là được rồi, thế là mau chóng làm rõ ý nghĩ, nhìn khắp bốn phía nói:

- Tốt, bây giờ chúng ta sẽ tiến vào bên cạnh rừng cây, xem xét thời gian, sau nửa tiếng sẽ hợp lại tại đây!

Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình gật gật đầu, lập tức đi theo Sở Thiên tiến vào rừng cây.

Đặc vụ trên cả đường đuổi theo, liên tục bị mìn nổ lật xe thương vong mấy chục người, Lý Đặc tức giận chết khiếp, sau lại dựa vào đội Hắc Hổ quét mìn mới giảm bớt thương vong và giảm bớt thời gian truy kích, sau lại nhìn thấy đội viên Hắc Hổ đã chết và xe tải hỏng trên đường đi, biết Sở Thiên bọ họ ở phía trước, vội tăng tốc độ truy kích.

Lúc sắp đến ngã ba đường, đội viên Hắc Hổ phất tay ngặn lại đoàn xe tiến lên phía trước, sau đó hai đội viên nhảy xuống xe, để máy dò mìn chậm rãi hoạt động, nhẹ nhàng nhấc ra hai quả mìn mà bọn Phong Vô Tình đã tỉ mỉ bố trí, Sở Thiên ở trong rừng sau khi dùng dụng cụ nhìn trong đêm, không khỏi thầm giật mình, những đội viên Hắc Hổ này quả thật không đơn giản!

Lúc hai tên Hắc Hổ muốn rút ra quả thứ ba, Sở Thiên ra hiệu với Phong Vô Tình, Phong Vô Tình đưa tay hai phát, đem hai gã Hắc Hổ đang quét mìn ngã trên mặt đất, sau khi ra tay thì rời đi, Lý Đặc bọn họ chấn động, không thể tưởng được gần đó còn mai phục tay súng bắn tỉa, vội la lớn:

- Đánh trả! Đánh trả!

Đạn bắn phá dày đặc ở vị trí Phong Vô Tình nổ súng, nhưng lại không có chút phản ứng nào.

Mìn không được loại bỏ, đội ngũ không cách nào đi tới, người cầm đầu đội Hắc Hổ túc trí đa mưu, sau khi suy nghĩ liền để binh sĩ dùng súng máy bắn phá mặt đường khả nghi, âm thanh bên trong tiếng súng “Đát Đát Đát”, hai quả mìn còn lại cùng nổ tung, Sở Thiên không khỏi thầm than sự thông minh của đội Hắc Hổ, sau đó dùng súng nhắm vào vị trí súng máy, đưa tay mấy phát

Một tiếng hét thảm thiết, tay súng máy bị đánh trúng đầu, nhưng rất nhanh lại vang lên.

Sau khi thay nhau bắn phá, xác định không còn mìn nữa, hơn hai trăm tên lính di động lên phía trước bằng phương thức hình quạt, đạn cũng chen chúc bắn về phía rừng cây khả nghi, Sở Thiên bọn họ hoàn toàn không thể ngẩng đầu, đợi đến lúc đạn ngừng lại, các binh sĩ đã tiếp cận rừng cây, ba người nhìn nhau, lập tức lùi sâu vào trong rừng cây.

Đội viên Hắc Hổ bắn ra hai biên đạn sao mai, bạch quang xuyên thấu qua tán cây rậm rạp, đem từng cột sáng xinh đẹp chiếu vào rừng cây, khiến cho rừng cây trước mặt hiện ra càng thêm thần bí khó lường.

Sau khi vọt vào rừng cây, thành quả kinh nghiệm tác chiến của Phong Vô Tình trong rừng cây lúc này biểu hiện không sót thứ gì. Vậy là do rừng cây chịu đầy đủ mưa to gió lớn hoàn toàn không ngăn cản được tốc độ hắn đi tới, toàn thân anh dường như đều kéo dài hai mắt, hoặc là đám cành lá lung tung rậm rạp đó dường như nhận ra được Phong Vô Tình, khiến cho dường như giữa đám cành lá không có đường ra lại có thể tìm ra đường đi hợp lí nhất.

Quân địch cũng không phải ngồi không, dưới sự dẫn dắt của vài tên đội viên Hắc Hổ, bản thân họ gây sức ép ở trong rừng rất dễ dàng nhận ra tung tích của Sở Thiên, sau đó mãnh liệt đuổi tới, súng trong tay cũng không ngừng bắn, viên đạn bắn ra không ngừng bay qua người Sở Thiên bọn họ, thậm chí có lúc có thể nghe thấy rõ âm thanh viên đạn xé rách không khí.

Trận chiến trong rừng cây kéo ra màn che.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.