Hai giờ chiều.
Sở Thiên cuối cùng cũng gặp được Thượng tướng Lai Ôn.
Ông ta ngồi ngay ngắn như ngọn núi cao sừng sững, không hề động đậy hay có động tác nào, chỉ có ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Mặc dù đã nhìn thấy được khuôn mặt ông ta trên ảnh nhưng khi nhìn thấy
người thật vẫn cảm khái sự cao lớn khí phách của ông ta, mũi chim ưng
càng làm cho ông ta thêm phần lãnh khốc giết hại, loại người này, phối
hợp với bộ quân phục trên người khiến cho người khác liên tưởng tới phần tử chiến tranh cuồng nhiệt, giống như Hitle năm nào.
Phía sau
Thượng tướng Lai Ôn có năm tên đội viên Hắc Hổ khí thế dâng trào, bên eo có súng ống bắn ra bốn phía, từ ánh mắt sắc bén của họ có thể đoán ra
được thân thủ dũng mãnh và thân phận cao quý.
Trương Tiêu Tuyền
theo sự phân phó của Sở Thiên nên không xuất hiện trong phòng hội nghị, ở lại làm nhân vật hòa hoãn đàm phán, bên trong chỉ có mấy sĩ quan phụ tá đang bận rộn tiếp đón Thượng tướng Lai Ôn, nhìn thấy Sở Thiên bước vào
thì tất cả đều dừng lại động tác, chào theo hình thức quân đội một cách
tiêu chuẩn, sau đó dùng ngữ khí vô cùng cung kính chào:
- Chào Tư lệnh!
- Tư lệnh?
Thượng tướng Lai Ôn ngạc nhiên nhìn Sở Thiên, dường như có chút không tin, đôi đồng tử thu nhỏ lại thành một điểm, hiện lên một tia châm chọc, luôn
luôn giữ ngữ điệu bình tĩnh như ông ta lúc này cũng có vài phần chấn
động, nói rõ ràng từng chữ một:
- Cậu chính là Tư lệnh? Là người chỉ huy mấy đợt chiến dịch trước? Không phải là Sa tiên sinh và Tham mưu trưởng Trương sao?
Sở Thiên không nói gì ngồi xuống, vẫy tay bảo sĩ quan phụ tá ngâm trà đặc cho hắn, sau khi nói xong mới bình tĩnh trả lời:
- Trận chiến nhỏ như thế đâu cần Sa tiên sinh và Tham mưu trưởng Trương
xuất mã chứ? Chỉ cần tiểu binh tiểu mã như tôi là đủ để đánh cho quân
Myanma và Lào thất bại thảm hại rồi, tất nhiên các ông dũng mãnh hơn bọn họ nhiều.
Mặc dù thượng tướng Lai Ôn không tin lắm Sở Thiên là
quan chỉ huy nhưng nhìn thấy sĩ quan phụ tá vừa rồi cung kính với Sở
Thiên như vậy thì trong lòng hiểu được, tên tiểu tử này cho dù không
phải là quan chỉ huy cũng là nhân vật quan trọng của Sa quân, mặc dù còn trẻ nhưng cũng không thể coi thường, ai biết được lời nói ngông cuồng
Sở Thiên trong nháy mắt phủ định phán đoán của ông ta.
Quá liều lĩnh sẽ khiến cho bản thân phạm sai lầm, một khi phạm sai lầm thì sẽ dễ đối phó.
Thượng tướng Lai Ôn cười trong lòng, bất thình lình hỏi Sở Thiên:
- Tiểu tư lệnh, nghe nói chúng tôi đến đàm phán hòa bình còn được tặng
thêm món quà bí mật, không biết có thể mang ra xem một chút hay không?
Đêm đó sân bay bị nổ thành đống phế liệu nhưng Bộ thống soái Thái Lan vẫn
phái không ít chuyên gia tinh anh đi đến hiện trường điều tra, tất nhiên không phải là điều tra quá trình sân bay bị nổ mà là tìm kiếm tung tích ván tháp, qua vài ngày cẩn thận kiểm tra, nhiều lần cân nhắc, cuối cùng từ vali bị xé mở ra cho thấy, ván thép đã bị người khác mang đi rồi.
Vốn dĩ muốn sau khi đánh bại Sa gia sẽ buộc bọn chúng phải giao ra nhưng
mấy trận chiên đấu liên tiếp bị thua khiến hi vọng đó trở nên xa vời,
đúng vào thời khắc lo lắng nhất lại nhận được điện báo của Vạn Thọ
Giang, thấy Sở Thiên nói ‘hậu lễ’, trong lòng không khỏi chấn động,
chẳng lẽ là ván thép? Vì thế muốn thử lại lần cuối, phái Thượng tướng
Lai Ôn đến đàm phán.
Sở Thiên đương nhiên biết ý của ông ta, cười trả lời:
- Thượng tướng thật sự là có tính cách của người môi giới, chẳng lẽ ngài
đến đây đàm phán vì hậu lễ của chúng tôi sao? Yên tâm, sau khi đàm phán
kết thúc, cho dù là đàm phán thành công hay không chúng tôi cũng nhất
định tặng ngài món hậu lễ đó, hơn nữa tôi có thể đảm bảo ngài nhất định
sẽ thích.
Thượng tướng Lai Ôn cảm thấy lời của Sở Thiên không
đáng tin cậy, xem ra ván thép không ở trong tay hắn ta, vì thế liền có
chút không kiên nhẫn, đặt tay lên bàn, lạnh lùng nói:
- Chúng ta ít
nói lời dư thừa đi, bây giờ tôi sẽ đưa văn bản hiệp định ngừng chiến cho cậu, chỉ cần Sa gia tiếp nhận, ân oán của chúng ta đều xóa bỏ, quân của hai bên khôi phục lại mối quan hệ hữu hảo như trước kia, hơn nữa trong
vòng ba năm, tuyệt đối sẽ không xâm phạm.
Đội viên Hắc Hổ lấy ra hai trang hiệp nghị từ trong kẹp văn kiện đưa đến trước mặt Sở
Thiên, Sở Thiên thờ ơ dùng hai ngón tay cầm lấy xem kỹ, Trú quân dường
như không có thành ý đàm phán, bên trong nêu ra ba điều kiện cực kỳ
không công bằng: Đầu tiên là giao nộp hung thủ giết Long Lai, thứ hai là giao nộp đội đột kích làm nổ sân bay, cuối cùng là bồi thường hai mươi
tỷ Bath?
Sở Thiên khoát tay, đem hiệp định ngừng chiến vứt lên trên bàn, sửa lại Thượng tướng Lai Ôn nói:
- Không, ngừng chiến là các người yêu cầu trước, tôi nghĩ các người có đủ thành ý mới bảo các người đến nói chuyện, không ngờ các người lại vô lễ yêu cầu những điều kiện hà khắc này, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng tôi
thừa nhận tính dũng mãnh của Trú quân thì nghĩ là chúng tôi sợ các
người.
Nói tới đây, Sở Thiên ngồi thẳng người dậy, bình tĩnh nói:
- Trong mắt tôi, đánh bại ba vạn Trú quân nhiều lắm là ba ngày.
Đây như là lời sỉ nhục, cho dù là ba vạn đầu heo Sở Thiên cũng có thể tóm gọn trong ba ngày.
Đội viên Hắc Hổ nghe thấy lời nói khiêu khích của Sở Thiên, không kìm được
muốn tiến lên phía trước, Thượng tướng Lai Ôn nhanh chóng giơ tay ngăn
lại, sau đó cũng ngồi thẳng người nhìn vẻ mặt thản nhiên của Sở Thiên.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, nếu như nói ánh mắt của Thượng tướng Lai Ôn
giống như lưỡi dao khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, cả người toát
lạnh thì con ngươi của Sở Thiên lại giống như biển rộng sâu xa, đủ để
bao dung thế gian vạn vật, cho dù ngươi có lực lượng mạnh mẽ cũng chỉ có thể vén được mặt bên ngoài của biển rộng kia chư không có cách nào tiếp xúc tận bên trong của nó.
Thượng tướng Lai Ôn nhìn Sở Thiên, rất lâu sau mới thu hồi lại ánh mắt, chậm rãi nói:
- Người trẻ tuổi, khí thịnh của tuổi trẻ không phải là chuyện không tốt,
nhưng trẻ tuổi mà ngông cuồng thì lại không tốt chút nào, sẽ bị thiệt
thòi lớn đó. Cho dù cậu nói là chúng tôi đưa ra điều kiện hà khắc, vậy
thì đừng ngại hãy nói ra suy nghĩ của cậu, xem có chỗ nào có thể chấp
nhận.
Sở Thiên vỗ tay, sĩ quan phụ tá liền mở văn kiện đã chuẩn bị trước, máy móc đọc:
- Đầu tiên, Trú quân phải rút lui lại hai mươi dặm, căn cứ vào điều này
Sa quân sẽ nghỉ ngơi ở Thị trấn Văn Tinh. Thứ hai, trong vòng năm năm
Trú quân không được xâm phạm tới Sa quân. Cuối cùng Trú quân bồi thường
Sa quân một tỷ Bath.
Thượng tướng Lai Ôn chẳng ừ hử gì cười phá
lên, trên mặt đội Hắc Hổ cũng hiện lên nụ cười xem thường, trong mắt
chúng, điều kiện của Sở Thiên không chỉ vô căn vô cứ mà còn hoang đường
buồn cười, Sa quân đóng ở tiền tuyến cũng mấy nghìn, Trú quân lại có ba
vạn người, đằng sau lại có cả Chính phủ Thái Lan cùng thế giới làm hậu
viện, Sở Thiên căn bản không có tư cách quyết định.
Vì thế Thượng tướng Lai Ôn nghiêng đầu, hừ nhẹ một tiếng nói:
- Dựa vào cái gì?
Ngón tay Sở Thiên gõ lên mặt bàn, bình tĩnh trả lời:
- Dựa vào năng lực tôi đã đánh bại quân Myanma và Lào, còn có việc giết
chết hơn một nghìn sĩ binh Trú quân, làm nổ sân bay, phơi bày xưởng sản
xuất thuốc phiện, còn có một lá bài quan trọng nữa, Quốc Minh Đảng muốn
liên minh cùng chúng tôi đối phó lại các người, sẽ làm cho các người
đồng thời phải tác chiến với cả hai bên, khiến các người hao tâm tổn lực đến chết.
Sắc mặt Thượng tướng Lai Ôn biến đổi cực lớn, những
điều Sở Thiên vừa nói chính là nỗi đau của bọn chúng, nhưng lại không
thể phủ nhận Sa quân khiến cho bọn chúng bẽ mặt, nếu không đã không đích thân tới đàm phán, mặc dù chấp hành nhiệm vụ bí mật là mục đích chính
nhưng khiến cho Sa quân tạm thời yên lại để cho tổ chức phòng chống ma
túy và phóng viên điều tra cũng là việc cấp bách.
Huống hồ còn có việc Quốc Minh Đảng muốn liên minh cùng Sa quân, Thượng tướng Lai Ôn càng thêm sợ hãi, không tự chủ được mà hỏi:
- Làm gì có chuyện đó, Trương Lâm không phải là phần tử hiếu chiến, hơn
nữa bọn họ lại nhiều lần bảo đảm với chính phủ Thái Lan là sẽ ở lại Tam
Giác Vàng phát triển là vì muốn áp chế các người, làm gì có khả năng
quay lại đối phó với chúng tôi chứ?
Sở Thiên sờ sờ mũi, thờ ơ trả lời:
- Không có bạn bè nào là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn.
Sau khi hơi đình trệ một chút, Sở Thiên cười thần bí, nhỏ giọng nói:
- Nghe nói Trương Lâm muốn đến Trú quân lấy cái gì đó, các người muốn
người đã đã tập kích sân bay có thể đi tìm Quốc Minh Đảng, tình báo của
bọn họ Bạch Vô Hạ cũng tham dự vào hành động lần này, hình như là đến
phòng vật tư lấy vật gì đó, còn đưa cho chúng tôi bản đồ sân bay nữa.
Lai Ôn nghe thấy phòng vật tư, trong lòng có chút dao động nhưng người khôn khéo như lão sẽ không dễ dàng tin lời nói của Sở Thiên, thăm dò nói:
- Quốc Minh Đảng đi lấy thứ gì? Cậu nói chuyện của Quốc Minh Đảng có phải là muốn đem trách nhiệm đẩy sang cho bọn họ không? Phải biết rằng Tướng quân Trương Lâm chính là bạn tốt của Thái Lan chúng tôi, cậu đừng nghĩ
muốn sử dụng kế ly gián.
Sở Thiên cười nhẹ, phủ nhận suy đoán cũ rích:
- Thượng tướng, ông có thể ngĩ xem, nếu như khấu trừ đi tư lợi của chính
phủ?cái chết của Tư lệnh Long Thái có lợi với ai nhất, tôi nghĩ trong
lòng các người cũng rõ cái chết của Tư lệnh Long Thái không liên quan
đến chúng tôi, sở dĩ khai chiến là các người lấy cớ công kích thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Thượng tướng Lai Ôn nhướn mày, trong con ngươi hiện lên hàn ý sắc bén, bâng quơ hỏi:
- Cậu thanh niên à, suy đoán không có bằng chứng của cậu không sai, nhưng bây giờ cậu cận lực muốn vứt bỏ Sa gia, có phải trong lòng cậu có quỷ
không, lấy hành vi khác thường này làm chứng cho hành vi bình thường?
Sở Thiên bày ra dang vẻ muốn tin hay không thì tùy, chỉ đồng hồ treo trên tường nói:
- Theo như tình báo khẩn cấp cho biết, Trương Lâm rất nhanh sẽ tiến công
vào Trú quân, nếu như Thượng tướng Lai Ôn không tin có thể đợi một lát
nghe tiếng súng thì sẽ biết ngay lời Sở Thiên nói là thật hay giả.
Lời vừa nói xong, từ xa vọng đến từng tiếng nổ còn kèm theo âm thanh của
máy bay ném bom, sắc mặt Thượng tướng Lai Ôn biến đổi, ông ta nhìn qua
tình báo, liên tiếp mấy trận chiến, toàn bộ Tam Giác Vàng ngoài Trú quân có máy bay ném bom ra, còn lại chính là Quốc Minh Đảng, các thế lực vũ
trang khác đều không có đoàn máy bay khổng lồ như thế, thậm chí là không có.
Tiếng pháo và tiêng máy bay ném bom không ngừng vang lên, lúc này, một tên tình báo chạy vào báo cáo:
- Tư lệnh Vạn của Trú quân có điện báo, yêu cầu muốn đích thân Thượng
tướng Lai Ôn nói chuyện điện thoại, ngoài ra muốn xác định sự an toàn và tồn tại của Thượng tướng, nếu không sẽ phát động tất cả công kích.
Tất cả đều nằm trong dự kiến của Sở Thiên, vì thế Sở Thiên liền nhẹ nhành phất tay:
- Được.
Điện thoại rất nhanh được nối thông, Thượng tướng Lai Ôn nhấc điện thoại
lên, vừa mới ‘ alo’ một tiếng, Vạn Thọ Giang liền vạn phần lo lắng nói:
- Thượng tướng, ngài không sao chứ, Sa gia có hạ thủ gì với ngài không?
Thượng tướng Lai Ôn bình tĩnh trả lời:
- Tôi không sao, phòng khu Trú quân tại sao lại liên tiếp có lửa đạn thế?
Vạn Thọ Giang nghe xong như trút được gáng nặng nói:
- Không có chuyện gì thì tốt, Quốc Minh Đảng xuất động máy bay bay ném
bom tập kích chúng ta, còn dùng hỏa lực bắn phá các cánh của chúng ta,
chúng ta đang phản kích lại, tôi lo Sa gia đã hợp tác cùng Quốc Minh
Đảng rồi, dụ người qua đó không phải là muốn đàm phán mà là muốn giam
lỏng, Thượng tướng, vì sự an toàn của ngài, tôi đề nghị mọi người nên
trở về.
Ngữ khí của Thượng tướng Thái Ôn thản nhiên, hờ hững trả lời:
- Tư lệnh Vạn, ông phòng thủ tốt phòng khu là được rồi, chúng tôi đều rất an toàn, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Sau khi Vạn Thọ Giang gác điện thoại liền hạ lệnh cho sĩ quan phụ tá:
- Đánh lại Quốc Minh Đảng cho tôi, chúng ta không đụng chạm gì đến chúng, bọn chúng lại dẫm lên mặt chúng ta, dù sao phóng viên và thành viên tổ
chức phòng chông ma túy đã đến rồi, cũng biết được là do Quốc Minh Đảng
khai chiến trước, chúng ta không cần phải lo lắng nữa, đánh, đánh thật
mạnh.
Ông ta mượn cớ này để phát tiết lửa giận lúc sáng bị Sở Thiên giày vò.
Sĩ quan phụ tá nhanh chóng đem mệnh lệnh truyền đi, vì thế cánh sườn của
Trú quân oanh oanh liệt liệt chiến đấu, Sa quân đầu tiên là phản xạ có
điều kiện tiến vào trận địa, sau đó ngay lập tức phát hiện Quốc Minh
Đảng và Trú quân đang giao chiến, vì thế liền thoải mái, ôm tâm tình xem náo nhiệt, không ngừng bình luận, dự đoán bên nào thắng bên nào thua.
Sau khi gác điện thoại, thượng tướng Lai Ôn liền rơi vào trầm tư, mũi chim
ưng lóe lên ánh sáng, dường như đang phán đoán điều gì, mặc dù ông ta
không tin lời thật thật giả giả của Sở Thiên, nhưng Trú quân gặp phải sự công kích của Quốc Minh Đảng lại là sự thật, trong lòng bắt đầu suy
đoán chân tướng sự việc rốt cuộc là thế nào.
Sở Thiên không quấy rầy ông ta, vẫn như cũ ngồi uống trà.
Thời tiết ở Tam Giác Vàng thay đổi thất thường, buổi sáng còn nóng bức
người, bây giờ lại đổ mưa, hạt mưa rơi vào cửa sổ phòng hội nghị, những
chiếc là cây rụng càng bị gió thổi bay tứ tung khắp nơi, thỉnh thoảng
còn có vài chiếc là bay vào trong phòng, trời đất một mảnh thê lương,
phòng hội nghị cũng trở nên có vài phần lạnh lẽo.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xe ô tô.
Trong chốc lát, sĩ quan phụ tá đi vào báo cáo với Sở Thiên:
- Tư lệnh, Tướng quân Trương đến rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng vẫy tay, bình tĩnh nói:
- Để ông ta vào.
Thượng tướng Lai Ôn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, không hiểu hỏi:
- Cậu rốt cuộc là có ý gì?
Trên đời này làm gì có nơi nào vừa cùng người khác đàm phán hoà bình, vừa
cùng người khác nữa liên minh hợp tác, người có thể vô liêm sỉ nhưng
cũng không thể vô liêm sỉ tới mức như vậy.
Cửa bị đẩy ra, Trương Lâm hiên ngang đi vào, đi đằng sau là Bạch Vô Hạ.