Mưa không biết ngừng rơi tự bao giờ.
Một tia nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu xuống, làm sáng rọi Sở Thiên và Anh Danh Thần Vũ.
Sở Thiên thoáng nhận thấy chuyện cũ chua xót, kinh nghiệm đau khổ được cất giấu từ trên mặt của Anh Danh Thần Vũ nhưng lưng của anh ta vẫn thẳng, ánh mắt vẫn bình thản như trước, trong cơ thể vẫn tiềm ẩn một sức lực đáng sợ.
Tia sáng mặt trời sau cơn mưa rào vì sao luôn ấm áp đặc biệt như vậy? Sở Thiên nhàn nhạt nghĩ, toàn thân dần dần nhập vào trong không khí.
Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh trong lòng đều hơi động, chỉ thấy dưới ánh mặt trời chiếu xuống, gương mặt Sở Thiên không thấy một chút chấn động, giống như nhập tâm cao độ, giữ vẻ trang nghiêm nhưng lại có một cảm giác phong lưu khoáng đạt nói không rõ, hợp lại tạo nên sức hút rất kì lạ, phong thái rất kinh người làm những người quen biết Sở Thiên lần đầu thấy cảm giác lạ thường như vậy.
Anh Danh Thần Vũ nhìn Sở Thiên, khẽ gật đầu chầm chậm giờ hai tay lên, hợp vào nhau làm khí tường trước người ngưng tụ lại, khí thế bá đạo dần dần hình thành, phát tán ra khí bức người.
Trọng tài cảm thấy da thịt có phần đau đớn, vội vàng lùi lại phía sau năm sáu bước, trốn vào trong góc trống.
Hai tay Anh Danh Thần Vũ biến thành hình chữ thập, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, sắc mặt hiện ra huyết hồng kiều diễm, thần thái lại giống hệt như người định cao tăng, tình cảnh quỷ dị không thể hiểu được
Trong lòng Sở Thiên lạnh nhạt: cuối cùng cũng ra tuyệt chiêu.
Sở Thiên không dám khinh thường, vận chân khí bắt đầu đối kháng với khí thế bức người của Anh Danh Thần Vũ.
Hai người không ngừng phát khí thế, cả sân huấn luyện nhất thời dâng lên cảm ứng thảm thiết bành trướng. Kình khí ma sát làm phát ra những âm rít, cuộn tròn, giao chạm công kích, quần áo phật dương, tình cảnh quỷ dị, giống như đột nhiên Phong Ba nổi lên, thật lâu sau bỗng dưng dừng lại.
Trong phút chốc chân trái của Anh Danh Thần Vũ tiến lên trước, tay phải biến thành quyền, hướng thẳng tắp về phía Sở Thiên.
Hơn trăm người xem dưới khán đài mắt trợn tròn, mồm há hốc hai người rõ ràng cách nhau chừng bảy tám mét thế nhưng Anh Danh Thần Vũ chỉ tiến một bước mà nắm đấm hết lần này đến lần khác đấm thẳng tới trước ngực Sở Thiên lẽ ra phải đi ba tới bốn bước chứ, thần kì giống như trò chơi ảo vậy.
Trong mắt Sở Thiên, Anh Danh Thần Vũ lợi dụng bộ pháp tiến lên phía trước kéo theo cả người phía sau, nhìn như một bước nhưng phía trước là 6m tạo ra ảo ảnh Súc Đại Thành Thốn.
Bộ phát như vậy, lần đầu tiên Sở thiên được thấy, trong lòng thầm khiếp sợ, có lẽ đây chính là thân pháp của Ninja? Quả nhiên không bình thường.
Quyền pháp của Anh Danh Thần Vũ lại càng lợi hại, tấn công chủ yếu vào ngực của Sở Thiên nhưng điểm này lại có thể bao phủ hết hoàn toàn thân ảnh của Sở Thiên, làm Sở Thiên dù có tránh sang chỗ khác thì vẫn sẽ bị khí cơ kéo xuống, nắm đấm của Anh Danh Thần Vũ đều có thể như con sói đói ngửi thấy mùi máu tanh ngay lập tức xông tới cắn xé, bất cứ ai cũng khó mà tưởng tượng được trên thế gian lại có người cường hãn như vậy.
Sở Thiên thấy Anh Danh Thần Vũ đang tiến tới gần, bỗng cảm thấy như bị sét đánh. Không những sức mạnh cả người biến mất vô cớ, không thể tiếp tục được nữa, càng làm hắn kinh hãi chính là cảm giác đáng sợ mà nắm đấm chủ động xông vào đối thủ mang tới. Sở Thiên định thần, không sợ hãi, nhìn nơi nắm đấm của Anh Danh Thần Vũ phát ra không phải lực điểm đích thực, uốn éo nghiêng người, tay phải nắm nửa nắm đấm hướng lên phía trên mà đánh. Nắm đấm ở giữa của Anh Danh Thần Vũ bỗng nhiên trầm xuống, không hơn một phân cũng không thiếu một phân, rồi lập tức hai người lại tách nhau ra lần nữa.
Tay hai người đều cảm thấy hơi đau nhức, khí huyết của cả hai đều lộn xộn.
Hơn trăm quan binh hai nước ở dưới khán đài, vốn đang nghẹn ngào kinh hô, lo lắng thay cho Sở Thiên, lại lập tức biến thành lời tán thưởng. Lẽ ra ban đầu rõ ràng là nhìn thấy tay phải của Sở Thiên còn chênh nửa xích mới chống đỡ được nắm đấm của Anh Danh Thần Vũ, nhưng giờ mới biết nguyên nhân chính là độ lệch. Độ lệch đã làm nên điều thần kì.
Hà Ngạo Vi tâm tình phức tạp, thần sắc khẩn trương nhìn trận đối chiến trên sân đấu. Nên nói là, chủ yếu vẫn là Sở Thiên, ấn tượng vừa xấu, vừa tốt vô tình đã làm hình tượng Sở Thiên trong lòng cô ngày càng lớn dần.
- Thiếu niên, thật sự kì tài.
Anh Danh Thần Vũ không chịu được than thêm lần nữa:
- Sau một thời gian nữa, cậu ta nhất định sẽ trở thành một đại tông sư.
Quan binh ở khu cảnh bị vốn tưởng rằng người thân hình mảnh mai, không cường tráng như Sở thiên lên đài đối chiến sẽ chỉ là đi tự tìm sự nhục mạ, không ngờ rằng hắn chỉ cần nghiêng một cái là có thể tránh được đòn luân phiên tấn công của Anh Danh Thần Vũ, lại còn nhận được lời tán thưởng của Anh Danh Thần Vũ nữa. Một mặt thầm thấy làm kì lại, tuy đối chiến lâu như vậy, Sở Thiên vẫn chỉ thủ là nhiều nhưng mọi người đều biết đây đã là không dễ dàng gì rồi. Nếu đổi là mình e rằng sớm đã lăn xuống khỏi sân đấu rồi. Một mặt lại thầm nghĩ tên tiểu tử này từ đâu chui ra vậy? Dựa vào tuổi của hắn thì nhiều lắm cũng chỉ là một tân binh, tại sao có thể có thân thủ giỏi như vậy?
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói:
- Cám ơn.
Sở Thiên đối mặt cao thủ như Anh Danh Thần vũ dường như không muốn lãng phí một chút sức lực nào cả.
Hai tay Anh Danh Thần Vũ hơi run lên, thân tiến về phía trước, đạp chân một bước, đài thi đấu bỗng gập tràn hàn khí lạnh thấu xương bao quanh Sở Thiên, như công mà không công, như thủ mà không thủ.
Bỗng nhiên nội lực bao trùm toàn sân đấu biến mất, thân ảnh của Anh Danh Thần Vũ đột nhiên biến mất, biệt vô tăm tích, mọi người kinh hãi, nhìn tứ phía tìm kiếm Anh Danh Thần Vũ nhưng không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Sở Thiên hết sức chăm chú, biết lúc Anh Danh Thần Vũ xuất hiện, nhất định là lúc tấn công như lôi đình.
Đột nhiên cách sau lưng Sở Thiên khoảng 2m hiện ra thân ảnh của Anh Danh Thần Vũ, lực tay biến thành cầu vòng, vọt thẳng tới phần lưng của Sở Thiên.
Khoảng cách gần như vậy, tốc độ tấn công mãnh liệt như vậy dường như Sở Thiên khó mà tránh được.
Sở Thiên nghe thấy âm thanh khí lực tập kích từ phía sau tới, cho dù biết rõ Anh Danh Thần Vũ muốn ra tay tấn công lại cũng không thể ngờ là xuất quỷ nhập thần như vậy, mãnh liệt ác liệt như thế trong lòng Sở Thiên có phần khiếp sợ. Hắn biết rõ nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu như cứ thế này Anh Danh Thần Vũ sớm sẽ sớm vần mệt bản thân mình, sức bộc phát, nhẫn nại này của người này còn có thân hình biến hóa thực sự người thường không thể tưởng tượng được.
Ánh mặt trời ấm áp lướt qua mặt Sở Thiên. Sở Thiên khẽ than:
- Đời người vẫn là phải liều một chút.
Hơn trăm người dưới khán đài ngay cả cử động cũng quên mất, thần của tôi ơi Anh Danh Thần Vũ giống hệt Ninja trong TV, biến mất trong không trung một hồi, không thể hiểu được, trước đây cứ tưởng những thứ như thế này chỉ là TV quay chơi thôi.
Thân hình Sở Thiên hơi động đậy, lưng đối diện với tia sáng mặt trời từ của sổ chiếu vào, nhìn Anh Danh Thần Vũ như tên bắn, toàn thân đã nhấc lên toàn bộ chân khí.
Thành bại chính ở lần hành động này.
Hà Ngạo Vi lo lắng ngẹn lên đến tận cuống họng, chiêu này, cái tên tự cao tự đại, tự coi mình là đúng có thể tránh được không?
Hơi gió nhẹ khẽ thổi vào cửa sổ của sân huấn luyện ‘vù vù…’ trời đất dường như tràn đầy bi sầu.
Anh Danh Thân Vũ lập tức đã nhảy đến chỗ cách Sở Thiên một mét, thân hình tràn đầy khí thế bá đạo vút lên trời cao đang bổ tới, tay phải phát ra một lực vô cùng mạnh mẽ, thẳng tắp chụp vào cổ Sở Thiên.
Ai cũng biết, chỉ cần một giây cổ của Sở Thiên sẽ bị siết chặt trong tay của Anh Danh Thần Vũ, trận này thua chắc rồi.
Ai cũng tưởng rằng như vậy, bao gồm cả chính Anh Danh Thần Vũ, Sở Thiên dù phản ứng như thế nào thì cũng muộn rồi.
Nhưng thân hình của Anh Danh Thần Vũ lại có chút đình trệ, không phải anh ta muốn dừng lại mà là ánh mặt trời từ cửa sổ đột nhiên chiếu vào mắt anh ta.
Cao thủ giao chiến, dù bịt kín hai mắt nhưng vẫn có thể nắm chắc được động tĩnh của đối thủ từ sự biến đổi huyền bí của kình khí trong người đó và cảm nhận rõ ràng hơn hẳn so với ngọn đèn trong đêm giông bão, khiến cả hai bên hiểu được vận biến công thủ, không thể có sai sót; nhưng dù là cao thủ có lợi hại đến thế nào, thần dũng hơn thế nào đi chăng nữa nếu bị ánh sáng mặt trời đột nhiên chiếu vào mắt đều sẽ nhắm mắt lại theo phản xạ, bất kì động tác nào cũng sẽ dừng lại một chút.
Anh Danh Thần Vũ là người, là cao thủ tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Sở Thiên đợi đúng thời khắc trong nháy mắt này, cơ hội ngàn năm khó gặp này. Trong nháy mắt khi thân hình Anh Danh Thần Vũ hơi dừng một chút, Sở Thiên liền lấn người lên phía trước, tay trái giữ chặt tay phải của Anh Danh Thần Vũ, dùng lực kéo một phát rồi lại lập tức đẩy ra, đột ngột làm cơ thể của Anh Danh Thần Vũ bị mất trọng tâm, bước chân hơi loạn. Tay phải của Sở Thiên thừa cơ nhanh chóng đâm vào phần bụng của Anh Danh Thần Vũ, nhưng lại không hề dùng lực mà chỉ nhẹ nhàng đánh một cái rồi lập tức thu hồi đồng thời tung người lui về sau.
Thời khắc này thay đổi toàn bộ cục diện, người nên thắng không thắng, người nên thua không những không thua mà ngược lại trở thành người thắng cuộc.
Tất cả mọi người đang xem trên sân huấn luyện đều im lặng, ngay cả trọng tài cũng im lặng. Thời khắc này không một ai động đậy, cũng không có một ai nói chuyện.
Anh Danh Thần Vũ ngơ ngác đứng đó, không thể tin vào mắt mình được.
Gió thổi qua cửa sở, tái nhợt giống như mặt của anh ta vậy.
Gió thật lạnh.
Anh Danh Thần Vũ ngẩn ngơ nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, hắn không hề cảm thấy uể oải, không hề thấy thống khổ, thế nhưng toàn thân Anh Danh Thần Vũ lại lạnh như băng.
Sự gian khổ rèn luyện trong ba mươi mốt năm lại không thắng nổi một tên tiểu tử Thiên triều.
Nhưng Anh Danh Thần Vũ lại không thể không phục, không thể không can tâm. Sở Thiên có thể lợi dụng ánh mặt trời để tạo ra cơ hội ra tay cho chính mình, trong thiên hạ e rằng sẽ không thể tìm ra được người thứ hai. Ngoại trừ gọi cậu ta là kỳ tài võ học thì e rằng không có gì có thể hình dung cậu ta được nữa. Anh Danh Thần Vũ khẽ lắc đầu, cười khổ một lúc. Trận này thua tâm phục khẩu phục.
Anh Danh Thần Vũ thở dài, trong mắt đầy vẻ tán thưởng, nhàn nhạt nói:
- Trận này các hạ thắng rồi, Anh Danh Thần Vũ thua tâm phục khẩu phục.
Sở Thiên mỉm cười, thật sự may mắn mới thắng được, vì vậy anh khiêm tốn nói:
- Anh Danh Thần Vũ Quân quá khen, Sở Thiên chỉ là lợi dụng ánh sáng mặt trời mạo hiểm giành được thắng lợi may mắn.
Anh Danh Thần Vũ lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Vạn vật tương sinh tương khắc, các hạ có thể tùy tâm đối phó với lực lượng tự nhiên đủ để chứng minh các hạ lòng dạ sáng suốt, thông minh hơn người. Anh Danh Thần Vũ mê muội suốt mười năm, cũng rất hổ thẹn thừa nhận, tôi không bằng cậu.
Sở Thiên sờ sờ mũi, sự khích lệ lớn như vậy không thể nhận, nhất định phải giữ chút thể diện cho Anh Danh Thần Vũ để tránh võ sĩ đạo người ta tự sát, Sở Thiên cười cười nói:
- Vật đổi sao dời, chỉ có thất bại ngắn ngủi chứ không có chiến thắng vĩnh thằng. Anh Vũ Quan không cần chấp nhặt.
Anh Danh Thần Vũ nhẹ nhàng cười, nhạt nhạt nói:
- Nếu cậu có dịp tới Đông Danh, nhớ đến tìm tôi, tôi mời cậu uống rượu thanh, ngắm hoa anh đào.
- Nhất định.
Sở Thiên thầm nghĩ nếu mình thực sự đến Đông Doanh, có Anh Danh Thần Vũ che chở, nhất định sẽ không cần phải sợ đám người Tổ Sơn Khẩu.
Anh Danh Thần Vũ bình tĩnh lại, ngay lập tức nhảy về bên trong đoàn giao lưu Đông Doanh. Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng tán thưởng nhìn Sở Thiên, thầm nghĩ, Sở Thiên là người có thể làm bạn được.
Thắng rồi? Sở Thiên thắng rồi? Lúc này trọng tài mới phản ứng lại, quan binh khu cảnh bị ở dưới khán đài giờ cũng mới có phản ứng.
Lập tức một trời tung hô, rất nhiều quan binh không thèm để ý lãnh đạo ở đó hay không, xông lên đài thi đấu tung hô Sở Thiên, liên tục tung hô ba lần, thần sắc hưng phấn lạ thường.
Mấy vị lãnh đạo bộ đội tự nhiên rất hài lòng với mấy trận đấu vừa rồi, vừa tâng bốc Hà Đại Đảm vừa an ủi chúc mừng đoàn giao lưu Đông Doanh dù sao binh sĩ Đông Doanh đã thắng lợi trong trận 400m vượt chướng ngại vật và bắn súng tự động. Dù sao người ta trong trận đấu tự do cũng đã thua rồi, chúc mừng thắng lợi ở các hạng mục khác có chút thất vọng, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho người ta chứ. Hà Đại Đảm càng hài lòng với kết quả như thế này, bước tới bên cạnh Hà Hãn Dũng, thấp giọng nói:
- Làm cho thiếu soái năm biển xe Nam K1, dùng biển xe khu cảnh bị của các con.
Sau khi Hà Hãn Dũng nói xong liền dẫn hai vị quan quân lặng lẽ đi ra.
Hà Hãn Dũng gật gật đầu, nụ cười trên mặt anh tavẫn còn đang kích động. Sở Thiên này thực sự nằm ngoài sự dự đoán của mọi người. Từ đầu tới cuối luôn ở thế hạ phong, trong thời khắc gần thất bại nhất hắn lại thay đổi được cục diện, giành được thắng lợi, không sao hiểu nổi.
Trong lòng Hà Ngạo Vi rất vui nhưng lại không có ý muốn vỗ tay, ai bảo mình một mực châm chọc Sở Thiên không có năng lực, tự cho mình là đúng chứ? Xem ra biệt danh ‘thiếu soái’ của hắn thực sự không phải do hắn tự phong.
Ánh mắt của Nhiếp Vô Danh đầy vẻ tán thưởng, quay đầu nói với Thiên Dưỡng Sinh:
- Nếu như là tôi, thì đã thua rồi.
Thiên Dưỡng Sinh gật gật đầu, thành thật thừa nhận:
- Tôi cũng thua rồi.
Sở Thiên vất vả lắm mới thoát ra khỏi sự bao vây của binh sĩ khu cảnh bị, đi đến bên Nhiếp Vô Danh và Thiên Dưỡng Sinh, uốn éo cổ nói:
- Chúng ta về nhanh thôi.
- Về? Sao có thể để thiếu soái về sớm vậy chứ
Hà Hãn Dũng cười cười cởi mở, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Để buổi tối Hà Hàn Dũng làm gì đó chúc mừng thiếu soái nếu không thì cha tôi nhất định trách tôi không biết làm người mất.
Sở Thiên không biết làm gì, cười khổ nói:
- Có thể không ăn không?
Buổi trưa ăn cơm của cha tối lại ăn cơm của con, ăn của họ nhiều quá không có gì là tốt cả.
- Không thể.
Cả Hà Hãn Dũng và Hà Ngạo Vi cùng lúc hét ‘không thể’, lộ ra khí thế hùng hổ.
Sở Thiên kì quái nhìn Hà Ngạo Vi, cô gái này không phải rất ghét mình sao? Sao đột nhiên thái độ lại trở nên tốt như vậy?
Hà Ngạo Vi thấy Sở Thiên nhìn mình chằm chằm, lập tức đỏ mặt, trong lòng có chút hoảng hốt, không dám nhìn Sở Thiên. Cái vẻ bá đạo trước đây giờ bỗng nhiên không thấy nữa.
Tâm tư con gái như gió mây tháng sáu vậy, không ai đoán được.
Hà Đại Đảm đứng ở văn phòng của mình, kéo tấm rèm, mở cửa sổ ra. Sau trận mưa không khí trong lành lập tức tràn vào, trà Ô Long nhân sâm vừa mới pha ở trong tay tản ra hương thơm ngọt ngào, ông ta dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Hôm nay thấy thân thủ hơn người của Sở Thiên, thông minh tuyệt đỉnh, trong lòng ông ta vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui vì quan hệ giữa Sở Thiên và Lý Thần Châu được khẳng định thêm một bước; lo lắng là vì mình nhìn thấy giá trị của Sở Thiên, tự nhiên Lý Thần Châu cũng nhìn thấy, mình phải làm sao mới giành được sự hợp tác của Sở Thiên đây?
Hoàng hôn bao la mờ mịt, núi xa là màu nâu, màu nâu mang theo màu xanh sẫm. Trong hoàng hôn cuối cùng của ngày mùa hè này, trời đất dường như chứa đựng một điều phiền muộn gì đó không thể nói rõ được.