Chém giết gần hai tiếng mới dừng.
Nhưng trong cuộc đàm phán đêm hôm đó, Khương Trung điều động hơn 5 nghìn người tiến thẳng đến Chu Gia. Lần này Hồi Mã Thương máu chảy đầm đìa cũng không có hiệu quả, ngược lại bị Chu Bách Ôn phục kích giữa đường. Hai bên triển khai chém giết với quy mô lớn nhất ở bãi biển vô danh, cảnh tàn sát khốc liệt, máu tươi nhuộm đỏ bờ cát và mặt biển lân cận.
Sau hai tiếng, liên quân Hắc bang dần dần rơi vào tình thế thất bại, đám người hợp lại thật sự đánh không nổi tinh nhuệ của quân Chu gia, vả lại bang chúng Chu gia đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công. Quan trọng nhất là Khương Trung thiếu hụt tài trí mưu lược kiệt xuất của Phương Tuấn. Cho nên Đại hổ lại nghiến răng ngăn cản 15 phút, liền dẫn liên quân Hắc bang rút lui.
Đợi bọn chúng chạy trốn về bến cảng, liên quân Hắc bang chỉ còn lại hơn 2 nghìn người.
Đường Môn lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn lần nữa, ít nhất là không có sức để phản công.
Khi Đường Môn điều động nhân sự, Sở Thiên đón Lý Thần Châu bay từ Kinh Thành đến biết được, Chu Vũ Hiên tính khí nóng nảy đã về đến Kinh Thành. Cũng về đến tiểu viện Chu gia an toàn. Cho nên Sở Thiên cũng tuân thủ lời hứa đưa Hiểu Vân lên máy bay. Cũng cảnh cáo cô không được xuất hiện ở Hải Nam thêm lần nữa, nếu không thì chắc chắn chết không có nghi ngờ gì.
Hiểu Vân nhẹ nhàng thở dài, trước sau không nói gì cả.
Nằm vùng, đến sau cùng luôn là kết thúc trong bi kịch! Sở Thiên dựa trên ghế từ từ xúc động. Nhiếp Vô Danh cười nói cho hắn biết hành động của Khương Trung đánh lén Tổng đường Chu gia. Ngón tay của Sở Thiên nhẹ nhàng gõ cửa xe. Thầm than Khương Trung thật sự già mà hồ đồ. Sức chiến đấu của liên quân cũng muốn vây Tổng Đường Chu gia? Thật là buồn cười.
Hắn thấy tập kích lần này không tốt, muốn gọi điện thoại nhắc nhở lại Khương Trung cuối cùng buông xuôi, tránh bị người ta nói mình sợ chết. Càng quan trọng hơn là Đường Môn tiền nhiều thế lớn. Dù lại chết thêm vài vạn người cũng gánh vác được. Chính mình vẫn là ngư ông đắc lợi, dù sao Soái Quân rất nhanh sẽ xuất hiện.
Gió đêm lạnh lẽo tát trên mặt của Sở Thiên. Lúc hắn muốn quay cửa xe lên, điện thoại trong túi của hắn liền vang lên. Sở Thiên không chút để ý cầm máy lên nghe, bên tai liền truyền đến âm thanh đã lâu:
- Thiếu Soái em là Hồng Diệp, dạo này vẫn khỏe chứ? Tối hôm nay gọi điện cho anh là có sự việc không ổn
Trong lòng Sở Thiên lập tức tràn ngập dịu dàng cùng với sự áy náy. Gần đây rất bận cũng quên không đến thăm cô, mà cô cũng khéo hiểu lòng người như thế. Lúc nào có việc cần mới tìm hắn. Cho nên nghe thấy cô hỏi thăm, Sở Thiên nhẹ nhàng cười trả lời:
- Xin lỗi Hồng Diệp, Sở Thiên lạnh nhạt với em rồi.
Hồng Diệp cười khẽ, sâu kín đáp lại:
- Anh bận, em cũng bận, luôn khó xuất hiện cùng một lúc! Huống chi quan hệ giữa em và anh, cần nói lời xin lỗi sao? Quan trọng hơn là không có ai biết quan hệ chân chính của em và anh. Luôn cho rằng em là Tổng giám đốc điều hành anh tuyển. Như vậy thì em có thể âm thầm giúp anh.
Con gái như vậy, chồng còn yêu cầu thế nào?
- Tình cảm của Hồng Diệp đối với Sở Thiên, Sở Thiên sẽ mãi khắc sâu trong tim.
Sở Thiên dường như có chút buồn phiền. Ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên kính, lập tức đi vào vấn đề chính:
- Đúng rồi, Hồng Diệp, em vừa mới nói có chuyện không ổn muốn nói. Rốt cuộc là chuyện gì ngay cả danh nghĩa Hồng Phát cũng không làm được gì?
Từ trước đến nay Hồng Diệp có tài năng khôn khéo, ngữ điệu mang theo gượng cười:
- Mấy chiếc thuyền hôm trước vừa đến cảng biển Italy, vừa mới cập bến thì gặp phải bang Ngũ nghĩa. Cảnh sát cảng biển cũng mặc kệ, kết quả không chỉ có tổn thất thê thảm nghiêm trọng và công nhân bị thương, còn khiến danh uy tín của Hồng Phát bị hao tổn nghiêm trọng.
Sở Thiên sững sờ hỏi:
- Bang Ngũ Nghĩa là cái thứ gì?
Hồng Diệp vốn ưu sầu xì bật cười, khẽ mở đôi môi đỏ đáp lại:
- Bang Ngũ Nghĩa là bang nhỏ, mấy chục thành viên gần như đều là hậu nhân Hoa Kiều, bình thường thì làm những hoạt động như là cướp bóc trộm xe hoặc cướp sạch chợ trời. Nhưng chúng ta làm sao có thể ngờ rằng, bọn chúng cũng dám đến cảng cướp hàng hóa của chúng ta.
Sở Thiên vỗ đầu một cái tiếp tục hỏi:
- Cảnh Sát rất có thể bị bọn chúng mua chuộc rồi, vậy thì phái người bàn với bang Ngũ Nghĩa chưa?
Lời nói ra khỏi miệng lập tức khiến Sở Thiên hơi gượng cười, với bản lãnh của Hồng Diệp các tự nhiên sớm đã thử qua, tự mình hỏi quả thực là dư thừa, còn hiện rõ Hồng Diệp không có năng lực.
Hồng Diệp không nghĩ sâu, dịu dàng trả lời:
- Thực sự là như thế này, chúng em báo cảnh sát lập hồ sơ nhưng không được coi trọng, mà hành động rất là chậm chạm, đợi truy kích đến địa điểm kho hàng của bang Ngũ Nghĩa, hàng hóa đều bị bọn chúng qua tay bán sạch rồi em phái người đi bàn giao với bang Ngũ Nghĩa. Bọn chúng rất kiêu ngạo và thừa nhận là bọn chúng gây nên.
- Mà bọn chúng đề xuất mỗi tháng HỒng Phát phải chi trả phí bảo hộ là 500 ngàn Euro cho bang Ngũ Nghĩa. Nếu không thì tuyệt đối sẽ khiến chúng ta không yên ổn, hàng ngày sẽ cướp hàng
Năm trăm ngàn Euro? Trong lòng Sở Thiên hơi ngạc nhiên:
- Đây còn hơn cả cướp tiền!
Hồng Diệp cũng gật đầu, bất đắc dĩ trả lời:
- Chúng em cũng cảm thấy yêu cầu rất quá đáng, càng thêm tức giận, Hồng Phát đã giao phí bảo hộ là một trăm ngàn Euro cho đảng Hắc Thủ mỗi tháng. Nhưng khi tìm đến yêu cầu bảo hộ của bọn chúng, đảng Hắc Thủ lại nói chỉ bảo đảm thành viên bọn chúng không làm khó, Hắc bang khác khiêu khích không quan hệ với bọn chúng.
Ngón tay của Sở Thiên đang gõ trong nháy mắt đã dừng lại, dường như bắt được đồ gì vậy:
- Xem ra Hắc bang cướp hàng kia là được đảng Hắc Thủ ngầm đồng ý, nếu không thì làm sao dám động thổ ở trên đầu đảng Hắc Thủ? Chẳng lẽ chúng ta có khúc mắc với đảng Hắc Thủ? Như vậy đi, Hồng Diệp, em tìm hội thương hiệp hàng hóa địa phương ra mặt can thiệp trước, xem có hiệu quả không.
Hồng Diệp dịu dàng đáp lại:
- Vâng!
Sở Thiên dừng một lát tiếp tục bổ sung:
- Đồng thời ta cũng sẽ phái người đến Italy. Nếu như con đường chính quy thật sự không giải quyết được bang Ngũ Nghĩa, Mafia lại cầm tiền không làm việc, như vậy thì để chúng ta tự xử lý. Lấy thực lực của Soái Quân diệt đảng Hắc Thủ quả thực có khó khăn. Diệt bang Ngũ Nghĩa lại không cần tốn nhiều sức lực.
Hồng Diệp cười, như là lông chim nhẹ nhàng phớt qua làn da, đầy thâm ý nói:
- Thật không ngờ Thiếu Soái sát khí càng ngày càng nặng. Hồng Diệp đã quên máu tanh ngày xưa, thế giới thật là dễ di chuyển. Thiếu Soái yên tâm, Hồng Diệp lập tức sai người đi sắp xếp. Hi vọng phương thức giải quyết sự việc có thể có hòa bình.
Sở Thiên cười cúp điện thoại.
Sau một lát suy nghĩ, Sở Thiên lấy nước tinh khiết uống vài ngụm, sau khi chảy đến cổ họng hướng về phía Nhiếp Vô Danh mở miệng:
- Vô Danh, anh dẫn đầu 4 anh em hỏa pháo đến Italy. Tìm cơ hội phế đi bang Ngũ Nghĩa cho ta. Ngoài ra, ta sẽ để Alexander nhỏ vận chuyển vũ khí đạn dược qua trước. Nếu như đảng Hắc Thủ muốn vì bọn chúng ra mặt…
Nhiếp Vô Danh bình tĩnh tiếp nhận câu hỏi:
- Dùng súng pháo xử lý đầu của bọn chúng!
Sở Thiên mỉm cười cởi mở, dựng thẳng ngón cái lên khen ngợi:
- Đúng vậy! Thiên triều mảnh đất này có quá nhiều quy củ rồi, mà đều là đồng bào nhà mình. Luôn không tiện thi triển quyền cước, chúng ta cũng nên đến nước ngoài giằng co đi, chỉ để cho những người nước ngoài đó nhìn. Cuối cùng là đảng Hắc Thủ bọn chúng lợi hại hay là Soái Quân hống hách.
Nhiếp Vô Danh gạt bỏ lạnh lùng tươi cười, có chút hưng phấn nói:
- Có súng pháo của Alexander nhỏ, có 4 anh em hỏa pháo. Tôi tin rằng đảng Hắc Thủ (Mafia) không có đủ khả năng để ngăn cản chúng ta. Đặc biệt là 4 anh em hỏa pháo cầm lấy súng pháo. Quả thực chính là quân đội loại hình nhỏ, mà bọn chúng có thói quen công kích người làm việc dã thú.
Sở Thiên gật đầu
Sòng bạc của Diệp Gia ở Italy người đông nghìn nghịt
Có một người thanh niên phương Đông đánh bạc, thỉnh thoảng đặt cược. Gã đối với thắng thua hình như không quá ham thích. Nhưng mắt lại quét qua xung quanh sòng bạc, có bao nhiêu người, có bao nhiêu bảo hộ đều ghi nhớ rất rõ ràng. Như ánh mắt của diều hâu cuối cùng cũng dừng ở phòng giám đốc trên lầu.
Đó là phòng làm việc của Diệp Phi.
Người phương Đông đang muốn đi lên phía trên. Bỗng nhiên xuất hiện mười mấy người Italy ở cửa, vẻ mặt trang nghiêm xuyên qua đám người đông đúc đi đến cửa thông lên lầu. Đội trưởng bảo hộ của sòng bạc sau khi lộ ra nụ cười khiêm tốn liền quay người dẫn người Itali đi hướng về phía trước. Nhân viên bảo hộ khác tiếp tục gác lối đi.
Tự dưng thêm mười mấy người dũng mãnh. Người phương Đông nhẹ nhàng thở dài, buông thả đường đao trong người
Cùng lúc đó, tổng bộ Trúc Liên bang
Điện thoại ở đây đột nhiên vang lên đêm khuya, Trần Thái Sơn bừng tỉnh một chút cũng không giận dữ. Sau khi bình tĩnh ngồi lên Sofa liền nghe điện thoại. Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc:
- Trần bang chủ, Trúc Liên bang phải nhanh chóng tham gia chiến sự Hải Nam. Nếu không thì toàn bộ Hải Nam sẽ trở thành thiên hạ của Soái Quân.
- Đến lúc đó, Trúc Liên bang ngay cả nước canh cũng không ăn được!
Trần Thái Sơn hơi kinh ngạc, thản nhiên đáp lại:
- Lão K, xảy ra biến cố gì sao? Chu Bách Ôn vừa mới điện đến, nói là đánh bại 5 nghìn bang chúng của Đường Môn ở bãi biển. Dựa theo kế hoạch của chúng ta, là khiến Chu Gia và Đường Môn đều bị thiệt hại. Sau đó Trúc Liên bang giúp Chu Gia diệt Đường Môn. Cũng thuận thế nắm Hải Nam trong tay.
Lão K khẽ gượng cười, thở dài:
- Kế hoạch phải thay đổi ạ.