Mặt trời chiều ngả về tây.
Trước cổng biệt viện Tô gia, một chiếc Audi màu đen đang từ từ dừng lại. Cửa xe mở ra, một đôi nam thanh nữ tú bước xuống. Chàng trai lạnh nhạt, phiêu dật còn cô gái có dung nhan say đắm lòng người. Ánh mặt trời chiếu vào họ rất hiền hòa, tự nhiên không một chút chói mắt nào.
Lúc Sở Thiên đứng trước nơi này hắn mới hiểu nơi ở của nhân sĩ có quyền, có tiền là như thế nào. Tô gia biệt viện này nằm sau khu công viên tự nhiên của thủ đô. Trước cửa, có một đôi sư tử đá uy nghi, bề thế; bên trên là hai chiếc đèn lồng đỏ thắm. Phía dưới là bốn người cảnh vệ nghiêm trang đứng gác.
Sở Thiên liếc nhìn bốn người, thấy họ ánh mắt sắc bén, bộ pháp chắc chắn đủ biết họ là cao thủ trong cao thủ. Sở Thiên biết Tô gia này là gia tộc quyền quý nhưng lại để bốn cao thủ như thế làm gác cửa thì Tô gia không phải hạng phú quý bình thường.
Tô Dung Dung nhẹ nhàng gật đầu với mấy người cảnh vệ. Họ hiểu ý, lập tức đẩy cánh cửa lớn nặng nề ra để cho hai người tiến vào biết viện. Đối với hai người, trên mặt những cảnh vệ này không có nhiệt tình cũng không lạnh nhạt giữ vững thái độ trang nghiêm. Đón Tô Dung Dung và Sở Thiên ở trước biệt viện, là một người đàn ông trung niên nho nhã đang mỉm cười cung kính:
- Tiểu thư, lão gia đang ở Yến khách đường chờ hai người, hơn nữa ý lão gia là muốn tiểu thư đưa Sở Thiên tới đó sau đó gặp cậu ấy một mình!
Tô Dung Dung gật đầu, lễ phép nói:
- Cảm ơn Nguyên thúc thúc, cháu biết phải làm sao rồi!
Người đàn ông trung niên hòa ái, thân thiện tránh ra, nhường một lối đi nhỏ cho hai người đi vào. Khi Sở Thiên và Tô Dung Dung đi ngang qua, ông cố gắng nhìn kỹ Sở Thiên thêm một chút. Người trẻ tuổi này trên mặt không có một chút khiếp sợ hay mất tự nhiên nào, thật không tầm thường chút nào.
Tô Dung Dung dẫn Sở Thiên đi vào trong, vừa đi vừa giới thiệu người vừa rồi:
- Vừa rồi là Nguyên thúc thúc, tên thật là Nguyên Thiên Minh. Ông ấy là quản gia của Tô gia, đã theo ông nội em hơn bốn mươi năm rồi, các sự vụ lớn nhỏ của nơi này đều do ông ấy giải quyết. Ở đây, mọi người rất kính trọng ông, đến cả một số việc ông nội em cũng hỏi ý kiến ông ấy!
Sở Thiên gật đầu, càng bội phục Tô lão gia hơn. Có thể khiến một người đi theo mình mấy chục năm không phải dễ, phải có một mị lực rất lớn mới có thể khiến Nguyên Thiên Minh lưu lại lâu như như thế.
Tiền viện Tô gia khắp nơi là các loại hoa thơm cỏ lạ. Dòng nước róc rách chảy ra từ ngọn giả sơn hình thành nên một khe suối nho nhỏ chảy vào chiếc ao cạnh một cái tiểu đình. Trên khe xuối ấy một chiếc cầu đá cong cong được bắc qua. Nơi đây chẳng khác nào một lâm viên vùng Giang Nam trên có núi, cạnh có khe suối chảy qua. Một không gian thơ mộng, trữ tình khiến con người ta mê say.
Đi thêm một chút, Sở Thiên được chứng kiến một hệ thống công trình kiến trúc tuyệt mĩ. Cạnh chiếc sân nhỏ là một lầu cao chót vót được xây dựng kết hợp bởi gỗ và đá. Mái hiên được thiết kế xếp chồng lên nhau như con sóng sô bờ. Cả căn lầu được trang trí bởi các loại hoa văn tinh mỹ, khiến cho ta cảm thấy một khí phách hùng hồn nhưng đầy vẻ cổ kính. Địa vị của Tô gia ở thủ đô này phải lớn như nào mới có thể có một nơi như thế này?
Trong lòng Sở Thiên cảm khái, căn phủ kiểu này ở thời cổ đại chỉ có thân vương mới có, không ngờ mình lại yêu được một cô quận chúa thời hiện đại.
Sở Thiên theo Tô Dung Dung đi qua khu lâm viên, đình đài, lầu các, cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài khu Yến Khách đường, Tô Dung Dung ôn nhu nói:
- Ông nội của em đang đợi anh ở bên trong, ông muốn gặp anh một mình.
Sở Thiên hơi bất ngờ, Tô Dung Dung là cháu gái bảo bối của Tô lão gia nhưng cũng không dám phóng túng trước mặt ông, xem ra Tô lão gia dạy con, cháu rất nghiêm khắc. Trước mặt lão gia tử, luôn phải có khuôn phép, lễ nghi. Xem ra chỉ có những con cháu nhà giàu mới nổi mới có thể biến thành những kẻ ăn chơi, trác táng thành sâu mọt của xã hội.
Tô Dung Dung tiến lên, ôm lấy Sở Thiên mỉm cười, ôn nhu nói:
- Nhớ kỹ, mỗi ngày khi em mở mắt ra được thấy anh và mặt trời là tương lai của em. Em tin anh có thể khiến ông nội tiếp nhận tình yêu của chúng mình.
Sở Thiên vỗ nhẹ lưng của cô, rồi anh quay người đi vào.
Sở Thiên bước chân lên cầu thang xuyên qua thạch đình, một khoảng sân rộng rãi hiện ra trước mắt. Đập vào mắt Sở Thiên chính là một căn nhà gỗ năm gian uy nghi bề thế, tựa lưng vào một cây Hòe cao tới mười thước. Cây Hòe to lớn, tán trải rộng khắp tựa như một cái ô khổng lồ đang che chở cho một cung điện. Ánh sáng và bóng cây đan xen vào nhau khiến người ta có cảm giác như đang lọt vào một bức tranh đầy ý họa, ý thơ.
Sở Thiên nhớ tới lời của giáo sư Tất Mậu: Đám lão gia ở Trung Nam Hải so với ông càng tin tưởng vào phong thủy, số mệnh hơn.
Gió đông thổi qua, lá cây xào xạc khiến tâm thần cảm thấy rất thư thái. Sở Thiên hít hơi sâu không khí trong lành này. Đi vòng qua cây Hòe nửa vòng, bước đi chầm chậm thưởng thức rồi mới chậm rãi đi lên những bậc thang bằng đá trắng. Cuối những bậc đá là “Yến khách đường”.
Trong cái không gian Yến Khách đường rộng lớn ấy, có một bóng lưng đang đứng thẳng tắp như một cây trường thương, sừng sững như một ngọn nũi cao hùng vĩ, mà đỉnh là một màu trắng thuần khiết. Hai tay chắp sau lưng và cũng không biết mặt mũi người đó ra sao nhưng vẫn có thể cảm thấy cái khí thế duy ngã độc tôn toát ra.
Hai bên tường treo tất cả hơn mười bức tranh tự họa, mỗi bức lại được vẽ bằng một phong cách khác nhau. Đối diện cửa ra vào có một bức tượng hình người bằng đá lớn. Trên thân tượng còn in rõ chữ “Nhẫn”, vẫn còn tươi mới, óng ánh màu mực đen khiến cho Yến khách đường vốn có hào khí kỳ lạ lại có một cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Sở Thiên vốn to gan, lớn mật không chịu ước thúc nhưng đứng trước mặt nhân vật có quyền lớn trong chính phủ như này vẫn thành thật đi vào quy củ. Sở Thiên cúi đầu thi lễ:
- Cháu xin chào Tô gia gia!
Một tay đưa lên, sau đó một giọng nói uy nghiêm truyền tới:
- Thiếu soái cậu sai rồi!
Sở Thiên sững sờ khó hiểu nói:
- Cháu sai rồi!
Tô lão gia tử xoay nhanh người lại, lãnh đạm nói:
- Chỉ vì tuổi trẻ khinh cuồng!
Sở Thiên cuối cùng cũng đối mặt với mặt với người đã từng thống lĩnh quân đội quốc gia, hiện tại vẫn danh chấn Hà Sơn cũng là ông nội của người mình yêu – Tô lão gia tử.
Đó là một khuôn mặt anh tuấn khuôn có một chút khuyết điểm. Đôi lông mày rậm bao lấy một đôi mắt sáng ngời như những viên đá quý. Ông có cái trán rất cao, rộng có thể thấy đây là một con người đại trí tuệ hơn hẳn người thường. Ẩn trong cái vẻ trầm tĩnh là một khí thế hừng hực có thể lay động bất cứ sự u buồn nào. Nhìn ông, như nắm bắt hết cảm tình lại dường như còn có cái gì đó chưa thấy hết.
Phong phạm tướng soái! Sở Thiên trong lòng thầm than: Tô lão gia trước mặt tựa hồ còn hơn Chu Long Kiếm. Nếu Chu Long Kiếm khiến người ta sợ hãi thì Tô lão gia tử lại khiến người ta muốn sùng bái.
Tuy Tô lão gia tóc mai đã lắm phong sương, nhưng lại không cảm thấy chút già yếu nào. Ngược lại, nó càng tôn thêm phong phạm danh gia vọng tộc. Một vị trí giả trên thông thiên văn dưới tường địa lý không gì không tính nổi, khiến lòng người say đắm.
Tô lão gia cũng chỉ cao hơn Sở Thiên một tấc, nhưng ánh mắt của ông phảng phất nhìn thấu tất cả, khiến Sở Thiên có cảm giác rất lo lắng.
Tô lão gia nhìn khuôn mặt Sở Thiên, rồi đổi đề tài:
- Thiếu soái biết chơi cờ tướng chứ?
Vấn đề tuy rất đơn giản, nhưng trước mặt một nhân vật cấp cổ lão như thế này cũng không dám đáp bừa, lựa chọn từ ngữ phù hợp mới dám trả lời:
- Cháu đã từng học mười năm!
Ánh mắt Tô lão gia tử hơi ngưng lại, tiếp tục hỏi:
- Thiếu soái có thể chơi cờ vây?
Sở Thiên rất cung kính nói:
- Cháu đã học tám năm rồi!
Lão gia tử lộ ra vẻ cao thâm khó dò:
- Thiếu soái có thể đánh cờ bằng miệng
- Cháu có thể đánh!
Sở Thiên lại trả lời.
- Có thể chơi đồng thời cờ tướng và cờ vây không?
Tô lão gia tử lạnh nhạt nói thêm:
- Đương nhiên là chơi cờ bằng miệng!
Sở Thiên đổ mồ hôi hột, tâm kế của lão gia thâm sâu, khiến mình không biết đằng nào mà phòng bị, may mà mình cẩn thận không tự phá hỏng đường lui. Nếu mình nói tinh thông hai món đó có lẽ thử thách cũng sẽ khó hơn gấp bội. Nói là may thực ra chơi cờ kiểu này vô cùng gian nan. Chơi cờ giỏi đã khó chơi cờ bằng miệng càng khó mà giờ lại phải chơi song song hai loại cờ bằng miệng đã biết mức độ như thế nào rồi đấy. Bất kể trí lực, tinh thần, cùng thể lực đều phải tập trung cao độ, nhất tâm tam dụng, chỉ một phút lơ là sẽ thua ngay.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Tô lão gia tử với ánh mắt thâm thúy. Hắn nhớ người yêu đang ở ngoài chờ đợi, hạ quyết tâm, cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu:
- Có thể.
Ánh mắt Tô lão gia hơi sáng lên, ông phải mất ba mươi năm để có thể “Nhất tâm tam dụng”, có thể thoải mái nói cười dùng cờ tướng và cờ vây quyết đấu với mọi người. Không ngờ, một người mới mười tám mười chín tuổi lại nói “Có thể”.
Đến cùng là ngông cuồng tuổi trẻ hay là thực tài thử là biết. Ý nghĩ xuất hiện trong thâm tâm của Tô lão gia tử quyết định xem người mà cháu gái bảo bối vừa ý rốt cục là thần thánh phương nào.
- Ngồi!
Tô lão gia tử nhẹ nhàng phất tay.
Sở Thiên không chút do dự ngồi xuống đối mặt với ông lão tiên phong đạo cốt này.
- Thiếu soái đánh cờ thế nào?
Sở Thiên không chút do dự ngồi xuống đối mặt với ông lão tiên phong đạo cốt này.
- Thiếu soái đánh cờ thế nào?
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên:
- Pháo 2 bình 5!
Sở Thiên hơi giật mình, ông lão này muốn đùa chết mình đây mà, đã đánh hai loại cờ bằng mồm lại còn muốn nghiên cứu thảo luận cái vấn đề này. Ông lão này luôn làm việc mà không ai có thể đoán trước quả thực chẳng phải người phàm. Chả lẽ mọi người không thể cùng ngồi uống trà tâm sự.
Dân dã cũng có cái hay của nó!
Sở Thiên nghĩ thì nghĩ, miệng cũng không dám chậm dùng pháo đối với pháo nói:
- Pháo tám bình năm.
Không chút do dự trả lời:
Phải nhìn cho rộng suy cho kỹ,
Kiên quyết, không ngừng thế tấn công;
Lạc nước, hai xe đành bỏ phí,
Gặp thời, một tốt cũng thành công.
Vốn trước hai bên ngang thế lực,
Mà sau thắng lợi một bên giành;
Tấn công, phòng thủ không sơ hở,
Đại tướng anh hùng mới xứng danh.
(DG: Khác nguyên tác nhưng mà cảm thấy thơ của Bác hay hơn, ý cũng tg tự)
Ông gật đầu, ánh mắt tán thưởng, người trẻ tuổi này thật không đơn giản.
- J đường 11!
Sở Thiên nhàn nhạt khai cờ vây.
Hiếm khi thấy ông vui vẻ thế này, liền ra cờ:
- K đường 12. Thiếu soái quả nhiên hiểu sâu đạo chơi cờ, chẳng trách Soái quân chỉ trong mấy tháng có thể chiếm được toàn bộ Hắc đạo khu vực Thượng Hải.
- Mã 2 tiến 3.
Ông không cho Sở Thiên cơ hội thở dốc:
- Đáng tiếc cho Thiếu soái, căn cơ Thượng Hải mới yên ổn đã lại có ý khống chế Giang Chiết, chẳng lẽ Thiếu soái quên đạo lý cây to thì đón gió lớn sao?
- Mã 8 tiến 7.
Những lo lắng trong lòng Sở Thiên dần tan đi, trở nên tự tin hơn:
- An phận một góc không chịu phát triển đó là đi vào đường tự diệt. Nếu chỉ ở Thượng Hải yên ổn phát triển mới là cây to đón gió lớn. Lúc ấy, ai ngăn được Soái quân, ai ngăn được cháu. Chính phủ yên tâm được không? Cháu sao có thể yên tâm với chính phủ? Thỏ khôn có ba hang, ít nhất cháu sẽ không buồn chết ở đất Thượng Hải.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn ông lão:
- F đường 15.
- K đường 13.
Ông muốn cắt dòng suy nghĩ của Sở Thiên với quân cờ, vì vậy lập tức đánh:
- Thế cờ của Thiếu soái nhìn rất mất trật tự nhưng kỳ thật có nhiều hàm ý sâu xa tuy nhiên nó còn có hậu hoạn. Xe 1 bình 2.
Sở Thiên mỉm cười, ánh mắt tựa hồ như đã hiểu:
- Xe 9 tiến 1. Đường Đại Long thâm căn cố đế, tùy tiện nhổ đi sẽ khiến cho bốn phương chấn động không cần Đường Đại Long phản kích chỉ cần Lý Thần Châu muốn mệnh cháu thì Soái quân cũng bị diệt.
- Cháu không nhổ tận gốc cây to này một lúc mà dùng cách nước ấm nấu ếch xanh. Để cho người của Lý Thần Châu tiếp nhận, từ từ đứng vững trong phạm vi Hàng Châu.
Sở Thiên không còn khó khăn gì nữa cả:
- C đường 10. Dần dần từng bước khiến cho cái cây này đổ xuống lúc đó sẽ chẳng còn lời ong tiếng ve gì nữa, từ xưa cần người có danh chỉ lối huống chi là Soái quân.
Ông từ khi khai cờ đến giờ luôn chú ý thế cờ cảm thấy rất kinh ngạc; không ngờ Sở Thiên cũng có thể nhất tâm đa dụng hơn nữa kỳ nghệ cùng tâm tính rất cao, rất trầm ổn không vì khó khăn hay vui sướng nhất thời mà quên đi việc lớn. Càng về sau, thế cờ càng phức tạp mà cậu ta vẫn bảo trì sự bình thản, thế cờ càng hiện rõ sự sâu xa khó lường. Cậu ta có phong phạm của một tướng soái.
Người này tuyệt không phải vật trong ao. Tô lão gia lần này đánh giá Sở Thiên rất cao.
- H đường 8. Mã 8 tiến 7.
Ông liền đi liền hai quân, ý muốn phong kín đường đi của quân cờ khiến Sở Thiên không kịp đối phó:
- Không sai, hành động của cậu rất giống với suy nghĩ của ta, xem ra cậu cũng có chút mưu lược nhưng nước cờ ở thủ đô này cậu sai rồi. Cậu hoàn toàn có thể tọa trấn ở Thượng Hải chỉ huy 2000 Soái quân khống chế Giang Triết sau đó mới tiến về thủ đô.
- Xe 9 bình 4. J đường 11.
Mạch suy nghĩ của Sở Thiên không bị gián đoạn liền trả lời:
- Cháu không quan tâm tới việc được mất một thành trì, cái cháu muốn là cả giới hắc đạo. Hơn nữa cầm đầu tại Thượng Hải, Hàng Châu, Giang Triết ai có thể đối đầu với Soái quân tinh nhuệ.
Định lực của ông rất cao, giữ vẻ mặt cao thâm khó dò không vì khí phách, nhuệ khí Sở Thiên phát ra mà ảnh hưởng.
Thế cờ biến hoá theo sự biến hóa tâm tính của Sở Thiên, khiến ông cũng không thể đoán trước những nước công tiếp theo của cậu ta sẽ ở đâu.
Ánh mắt ông trở nên nhu hòa dị thường nhưng ẩn dấu vô tận “Sát cơ” :
- H đường 6. Thế nhưng Thiếu soái có gì ở thủ đô? Địa bàn thủ đô là do Hắc Long hội cùng Hổ bang chia nhau nắm giữ. Chủ yếu là sau lưng bọn chúng có những nhân vật rất lớn mà cậu không thể đối đầu kể cả Chu Long Kiếm cũng phải nhượng bộ ba phần. Xin hỏi quân cờ này của Thiếu soái có phải là quân cờ phế.
Ánh mắt ông chăm chú nhìn Sở Thiên, ông rât muốn biết Sở Thiên sẽ trả lời vấn đế quan trọng này như thế nào.
Sở Thiên vốn tâm như chỉ thủy mà cũng bắt đầu rung động, biết mình khó giữ nổi tỉnh táo trước thế công như vũ bão của ông lão. Tấn công mạnh mẽ, phòng thủ chắc chắn đối thủ như vậy thật không chê vào đâu được, binh pháp Tôn Tử có câu “Chính kỳ tương gian ” sức mạnh quân cờ không phải bàn cãi.
Đối mặt với sự đáng sợ của đối thủ, một ý chí chiến đấu cường đại toát ra. Sở Thiên nhìn chăm chú ánh mắt của ông lão, linh quang chợt hiện, mỉm cười.
Cách phá thế cờ như sôi sục trong lồng ngực.