Sở Thiên và Phương tình vừa đứng lên thì Dư Hiểu Lệ đã bước nhanh tới vươn tay ra nghênh đón rồi cười nói với Sở Thiên:
- Sở huynh đệ, trước đây gặp mặt thì sự bảo hộ là cần thiết, mong cậu bỏ quá cho.
Sở Thiên mỉm cười, cái sự cần thiết của Dư Hiểu Lệ này lập tức xóa mờ mọi chuyện trước đây, đúng thật là giảo hoạt. Nhưng xem ra cô ta đã hoàn toàn không hề kiêng nể mình mà nhập vai, như vậy cũng tốt, có thể giảm bớt được rất nhiều sức lực. Ít nhất thì trước khi tìm ra ngôi mộ cổ mình với Phương Tình và Vương giáo sư được an toàn tuyệt đối.
Sở Thiên đưa tay ra khẽ nói:
- Tất cả mọi người đều dốc sức vì đất nước.
Câu “dốc sức vì đất nước” này là học của Hà Đại Đảm để ứng phó nếu Dư Hiểu Lệ hỏi nguyên nhân vì sao mình đi cùng.
Bọn Dư Hiểu Lệ nghe vậy đều cười ha hả rồi lập tức phóng khoáng giới thiệu những người cùng đi với Sở Thiên. Bọn Dư Hiểu Lệ có 6 người, ngoài Dư Hiểu Lệ ra thì còn có hai người thanh niên trẻ tuổi đã từng là vệ sĩ cho Vương giáo sư, còn hai người thanh niên và một cô gái kia thì lạ hoắc. Từ Dư Hiểu Lệ biết được cô gái kia tên là Hứa Giai Giai, hai người thanh niên kia là hai anh em, người cao hơn tên là Đại Hổ, người thấp hơn tên là Tiểu Báo. Còn hai người vệ sĩ của Vương giáo sư kia, một người có nước da trắng hơn tên là Vi Hà Kiện, còn một người rất ít khi cười kia tên là Lưu Toản.
Sở Thiên lịch sự bắt tay từng người một, trong lòng lại thầm thở dài, không bao lâu thì những bàn tay này sẽ cầm đao giết mình đây, thế giới thực sự quá điên cuồng.
Khi Sở Thiên bắt tay Hứa Giai Giai thì cô ta nở một nụ cười dịu dàng, ngón út của cô ta còn vẽ một hình tròn ở cạnh tay Sở Thiên, ánh mắt khiêu khích, trong lời nói còn có vài phần quyến rũ, dịu dàng nói:
- Không ngờ cậu Sở Thiên đây lại trẻ tuổi như vậy, chị đây rất là thích, có cơ hội chúng ta thân thiết thân thiết hơn nhé.
Dụ dỗ, cả gan dụ dỗ.
Phương Tình thấy Hứa Giai Giai tươi cười như vậy liền vội vàng ưỡn ngực, khoác tay Sở Thiên, dường như muốn thị uy rằng người đàn ông này là của tôi.
Hai mắt của Tiểu Báo thì cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Phương Tình, tỏa ra vài phần nóng bỏng.
Dư Hiểu Lệ dường như phát hiện ra điều gì đó nói với Sở Thiên:
- Các cậu không phải là có 3 người à? Sao giờ chỉ có cậu với Phương Tình vậy?
- Chị gái của tôi tạm thời có chút chuyện cho nên không tham gia.
Phương Tình trả lời thay Sở Thiên.
- Có chị Hiểu Lệ ở đây thiếu một mình chị ấy cũng không có vấn đề gì.
Đúng là tốt số mà. Dư Hiểu Lệ không hiểu sao tự nhiên nghĩ ra câu này.
Trời xanh mây trắng, đúng là danh lam thắng cảnh, Sở Thiên lại bắt đầu bận rộn.
Trên máy bay, Sở Thiên lấy những tờ in bản đồ ẩn trong tấm da dê ra phát cho mỗi người một bản. Hành động này quả thực là khiến cho Dư Hiểu Lệ giật mình, bọn Hứa Giai Giai đều nhìn sang Dư Hiểu Lệ. Sở Thiên sao có thể tin tưởng bọn họ tới như vậy chứ, bản đồ ẩn trong tấm da dê mà lại dễ dàng phát cho mỗi người một tờ như vậy sao? Không sợ bọn họ nhân cơ hội này mà chạy trốn sao?
Trừ khi tấm bản đồ này là giả, bọn Dư Hiểu Lệ nhìn kỹ một lượt lập tức phán đoán đây là tấm bản đồ thật. Ba ngày trước bọn họ cướp được từ trên người Vương giáo sư bản đồ ẩn trong tấm da dê, phản ứng của Vương giáo sư đêm hôm đó đã chứng minh tính chân thực của tấm bản đồ này. Sau khi bọn họ cướp được tấm bản đồ lập tức coppy thành mấy bản xem tới thuộc làu rồi. Hơn nữa cũng biết được từ miệng của Vương giáo sư nói địa điểm là ở huyện Tam Đô của tỉnh Quý Châu, vì vậy bọn họ cũng phái mấy người tới tìm kiếm trước. Tuy rằng cho tới hôm nay vẫn chưa có được kết quả gì nhưng bản đồ thật hay giả thì họ vẫn có thể phân biệt được.
- Quý khách có cần dùng nước ấm không?
Một cô tiếp viên xinh đẹp thân thiện hỏi Sở Thiên.
Sở Thiên nở ra một nụ cười mê hồn của mình gật gật đầu nhận lấy cốc nước ấm, trong giọng nói kèm theo sự thu hút nói:
- Cảm ơn cô.
Hắn lập tức đặt tấm bản đồ xuống chiếc khay rồi nhiệt tình nói với cô tiếp viên:
- Tôi rất hài lòng về thái độ phục vụ của cô cho nên tôi tặng cô một tấm bản đồ kho báu. Cô có thời gian thì dẫn bạn bè tới huyện Tam Đô tìm kiếm, nói không chừng cô sẽ phát tài đó.
Cô tiếp viên xinh đẹp nhìn tấm bản đồ trên chiếc khay định từ chối nhưng nhìn thấy nụ cười mê hồn của Sở Thiên liền cười rồi khẽ nói:
- Cảm ơn.
Sau đó mang theo tấm bản đồ và chiếc khay đó xoay người lắc mông chuyên nghiệp đi phục vụ hành khách khác.
Đám người Dư Hiểu Lệ đang nhìn nhau dường như muốn phát điên lên, cái tên Sở Thiên này rốt cuộc đang làm cái gì vậy, lẽ nào hắn không biết giá trị của tấm bản đồ này sao? Tùy tiện đưa cho người khác như vậy, hay là hắn có vấn đề về thần kinh?
Vương giáo sư cũng rất kỳ lạ, nếu như Sở Thiên chỉ đơn giản là đưa tấm bản đồ đó cho họ thì chắc cũng không có tác dụng gì, vì họ không thể tìm thấy. Nhưng tới cả địa điểm chính xác là huyện Tam Đô cũng nói với người ta, có phải là quá đáng rồi không? Vương giáo sư định tiến lên hỏi Sở Thiên nhưng nghĩ tới lời nói tối hôm đó của Sở Thiên: “Vương giáo sư, ông yên tâm, Sở Thiên tôi làm việc đều có chừng mực” vì vậy kìm chế lại không hỏi nữa và dựa vào ghế ngủ.
Phương Tình đeo cặp kính râm, trong mắt cũng đang cười, cô biết mục đích của Sở Thiên là muốn nói cho Dư Hiểu Lệ bọn họ biết, chỉ có bản đồ và vị trí thì cũng không có tác dụng gì. Muốn thực sự tìm thấy được ngôi mộ cổ đó chỉ có thể hoàn toàn dựa vào hắn. Như vậy dù cho sau khi Dư Hiểu Lệ bọn họ tới huyện Tam Đô, sau khi biết được vị trí ngôi mộ cổ thực sự từ miệng Sở Thiên thì cũng sẽ không đi đào trước, ai biết được Sở Thiên thật thật giả giả, cái nào mới là thật đây? Điều này mới khiến bọn họ khi chưa tới được ngôi mộ cổ thì sẽ không ra tay với Sở Thiên.
Phương Tình nghĩ quả không sai, Dư Hiểu Lệ bọn họ đã không còn hứng thú gì với tấm bản đồ trên tay nữa rồi, tiện tay nhét luôn vào trong túi rồi bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Bởi vì từ Thượng Hải tới Lệ Ba không có chuyến bay thẳng mà phải qua trạm trung chuyển Quý Dương, cho nên bọn Sở Thiên phải mất nửa ngày mới tới được huyện Tam Đô. Vì trời đã tối, cộng thêm tinh thần mệt mỏi, nên họ chỉ có thể đi tìm khách sạn nghỉ trước, ngày mai sẽ bắt đầu tìm kiếm.
Sở Thiên và Phương Tình vừa tắm xong định lên giường đi ngủ thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ rồi truyền vào một âm thanh của Hứa Giai Giai:
- Sở Thiên, Vương giáo sư nói 15 phút sau họp nhé.
Sở Thiên thở dài thườn thượt trả lời:
- Được.
Vị Vương giáo sư này cũng chuyên nghiệp quá đi, ngồi máy bay, ngồi xe ô tô mệt tới như vậy rồi vẫn còn họp nữa? Còn để người khác sống nữa không?
Sở Thiên và Phương Tình tuy là nghĩ như vậy nhưng vẫn bất đắc dĩ mặc quần áo vào rồi đi sang phòng Vương giáo sư.
Trong phòng của Vương giáo sư mọi người đã ngồi hết ở đây, Vương giáo sư cầm tấm bản đồ da dê và bản đồ huyện Tam Đô so sánh một cách tỉ mỉ. Những người ngồi bên cạnh tập trung nhìn ông ta dường như đang chờ đợi Vương giáo sư đưa ra một kết quả.
Tiểu Báo nhìn thấy Phương Tình sau khi tắm xong lại càng thêm động lòng, tự nhiên cảm thấy yết hầu khô rát, hận lúc này không thể đá văng tên Sở Thiên kia đi rồi chiếm vị trí của Sở Thiên.
- Theo tôi thấy chỗ này chắc là ở phía bắc gần thôn Giao Lê.
Vương giáo sư mừng rỡ nói.
Dư Hiểu Lệ giật mình, phân tích của Vương giáo sư với cách nghĩ của mình ba ngày trước hoàn toàn giống nhau, vậy tại sao mình phái người đi tới đó đào trước lại không có kết quả gì chứ? Bọn họ đều là những cao thủ “Đảo đấu” (Trộm mộ) có kinh nghiệm phong phú, những đồ vật bên trong vô cùng có giá trị, bọn họ nổi lòng tham sao? Nhưng chắc bọn họ không dám to gan đến như vậy, Đường Đại Long là người thế nào bọn họ cũng biết rõ. Ai dám đối đầu với Đường Đại Long thì sẽ không có kết cục tốt hơn nữa sẽ chết rất thảm. Năm trước có một tên “Đảo đấu” trong quá trình đào trộm mộ nhân cơ hội những người đi cùng không để ý đã lấy trộm một viên trân châu nhỏ, muốn tự mình ra chợ đen bán lấy tiền. Ai ngờ sau khi giao dịch xong thì viên trân châu này không hiểu sao đã tới tay Đường Đại Long, còn bị ông ta khẳng định là viên trân châu này cùng thời đại với những đồ chơi kia mà ông ta mới tìm được không lâu. Vì vậy lòng nghi ngờ trỗi dậy và Đường Đại Long đã điều tra ra là người nào làm rồi chôn sống cả gia đình người này từ già tới trẻ ở trên núi. Từ sau sự việc đó thì đám “Đảo đấu” thuộc hạ của ông ta không ai dám nổi lòng tham.
Sở Thiên ra vẻ kinh ngạc và sùng bái nhìn Vương giáo sư nói:
- Tại sao Vương giáo sư lại chắc chắn như vậy chứ?
- Mọi người xem, vị trí của thôn Giao Lê ở phía bắc Tam Đô, có một tên gọi khác nữa là “Bắc đại môn”, cách huyện thành Tam Đô 12km, cách Châu phủ khoảng 75km. Phía Đông tiếp giáp với thôn Đả Ngư (đánh cá), phía Nam tiếp giáp với thị trấn Tam Hợp, phía Tây tiếp giáp với thị trấn Đại Hà, thị trấn Phổ An, phía Bắc tiếp giáp với phía Đông Nam trại huyện Châu Đan. Vị trí này đối với việc chọn vị trí mộ là nơi phong thủy tạo hóa.
Vương giáo sư đương nhiên rất hài lòng với phân tích của mình:
- Cho nên gần Thôn Giao Lê là hoàn toàn phù hợp với việc truy cầu cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của người cổ đại.
Sở Thiên gật gật đầu, người thừa kế của Lục Triều đã bắt đầu thuật Phong thủy của Đông Hán, lựa chọn nơi trôn cất là phải chú ý tới “Vọng khí” “Phong Thủy” để lựa chọn. Thông thường thì chọn vị trí “Lưng tựa ngọn núi, mặt hướng bình nguyên”, chế độ này trực tiếp ảnh hưởng tới các đời Đường, Tống, Nguyên, cũng ảnh hưởng tới việc lựa chọn nơi chon cất của các thời đại. Nếu như trong tấm bản đồ da dê không nói “Ngược hướng mà đi” thì mình chắc cũng cho rằng tại vị trí gần thôn Giao Lê chính là vị trí của ngôi mộ cổ. Đáng tiếc, Sở Thiên nhìn Dư Hiểu Lệ một cái, mình cứ từ từ hãy nói cho bọn họ, để cho đám đồng lõa của Dư Hiểu Lệ tiếp tục đào đất trên núi đi, e rằng sau khi nghe được phân tích của Vương giáo sư hôm nay, cô ta sẽ đốc thúc đám đồng lõa kia tìm cả đêm luôn.
Sở Thiên nghĩ tới việc người khác nửa đêm vẫn phải làm việc trên núi còn mình thì ôm Phương Tình ngủ trên giường, trong lòng không ngăn được sự vui mừng, rồi vội vàng nói với Vương giáo sư:
- Vương giáo sư ông nói rất có lý, tôi thấy ngày mai chúng ta tìm một người dẫn đướng rồi tới thẳng thôn Lê Hương hỏi những người già trong thôn xem họ có biết biến cố lịch sử nào không, có thể sẽ tìm ra manh mối có giá trị.
- Quyết định vậy đi, đêm nay chúng ta sẽ ngủ một giấc thật ngon.
Vương giáo sư vỗ bàn nói:
- Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi tìm ngôi mộ cổ, sau khi tìm được lại có thể cống hiến cho quốc gia một công lao lớn.
Sở Thiên nhìn bọn Dư Hiểu Lệ, trên mặt của họ cũng kèm theo sự vui mừng, đoán rằng bọn họ lại đang mơ một giấc mơ phát tài rồi, nhưng đáng tiếc giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Lúc ra ngoài, Đại Hổ ra ngoài trước, Hứa Giai Giai cố ý đi đằng sau Sở Thiên, cố tình vô ý đẩy ngực chạm vào Sở Thiên rồi nói:
- Sở Thiên, nghe nói bản đồ ẩn trong tấm da dê đó là cậu giải mã ra, cậu đúng là lợi hại, không biết tối nay cậu có rảnh không nói cho chị nghe chút về long mạch? Để chị học hỏi thêm.
Sở Thiên bị Hứa Giai Giai chạm ngực vào sau lưng rồi lại truyền tới giọng nói dịu dàng thì liền cười khổ bước nhanh hai bước lễ phép nói:
- Hứa tiểu thư, việc này để sau hãy nói đi, hôm nay mọi người đều mệt rồi nghỉ sớm một chút.
- Sở Thiên, đừng có đi nhanh như vậy chứ.
Hứa Giai Giai không kiêng nể kéo Sở Thiên lại cũng chẳng thèm để ý Phương Tình cũng ở đó rồi cười cười nói:
- Lẽ nào chị đây lại không lọt được vào mắt của em sao?
Con mắt nhạy cảm của Sở Thiên đã nhìn thấy Đại Hổ nhanh chóng chạy vọt từ phòng mình ra trong mắt Hứa Giai Giai.
Về tới phòng Phương Tình lập tức nhảy lên giường ngồi ôm chiếc gối rồi quay người lại nói với Sở Thiên:
- Xem ra Hứa Giai Giai kia đối với cậu cũng không tồi, luôn quyến rũ cậu, cậu nói xem cậu có động lòng không?
- Đàn ông mà, dù sao thì cũng khó từ chối được sự quyến rũ của phụ nữ, đây đúng là sự thật.
Sở Thiên vừa nói lớn vừa cúi đầu tìm cái gì đó, lật lật đồ trên bàn, sờ sờ ghế thậm chí còn nhìn kỹ xung quanh giường một lần.
Phương Tình nghe Sở Thiên nói vậy trong lòng có chút không vui, nhưng thấy động tác thần thái của Sở Thiên định mở miệng hỏi thì bị Sở Thiên bịt miệng lại, Sở Thiên cười cười nói:
- Hơn nữa ngực của Hứa Giai Giai cũng không tồi, rất có sự đàn hồi.
Sở Thiên tuy rằng đang nói nhưng lại lấy giấy bút ra viết chữ “Có máy nghe trộm” cho Phương Tình xem.
Phương Tình cực kỳ thông minh lập tức hiểu ra, vì vậy liền phối hợp với Sở Thiên nói:
- Thế à? Vậy thì đêm nay cậu đi tìm Hứa Giai Giai để cô ta và cậu mây mưa đi.
Trong giọng điệu của Phương Tình tuy có “bất mãn” nhưng hai tay lại không để yên, lợi dụng tính mẫn cảm chuyên nghiệp của phóng viên sờ tìm mọi nơi, một lát sau từ trong gối lôi ra một cái máy nghe trộm.
Sở Thiên quyết định diễn tiếp vở kịch này, ra hiệu cho Phương Tình đừng phá hỏng nó, Sở Thiên thở dài một tiếng nói:
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đi. Vương giáo sư quả thật là lợi hại, như vậy mà cũng bị ông ta nhìn ra là ở gần Thôn Giao Lê, theo tôi thấy, ngôi mộ cổ đó chắc là nằm ở một vị trí đất cứng ở trên núi, thậm chí có thể ở gần nghĩa trang của người Thủy Tộc.
- Tại sao vậy?
Phương Tình cố tình kinh ngạc hỏi.
- Người Thủy Tộc dân số ít, thường thích sống tập trung như vậy sẽ ảnh hưởng tới nơi chôn cất, người Thủy Tộc đều tìm một chỗ nào đó dùng làm mộ của gia tộc và chôn cất tập trung. Chủ nhân của ngôi mộ trên tấm bản đồ da dê đó đã từng vinh hoa phú quý như thế nào, có bất đồng với mọi người thế nào, có tính đến hoàn cảnh dân tộc lúc đó ông ta cũng sẽ không chọn nơi an táng xa với những người Thủy Tộc.
Sở Thiên nói một cách có căn cứ.
- Vì vậy khả năng lớn là ngôi mộ đó sẽ nằm ở gần mộ địa của người Thủy Tộc.
Phương Tình làm bộ như “bừng tỉnh ngộ” sùng bái nói:
- Thì ra là như vậy.
- Được rồi không nói nữa, mệt rồi chúng ta đi ngủ thôi.
Sở Thiên thấy sự việc đã làm xong liền cười rồi nhảy lên giường.
Trong phòng Dư Hiểu Lệ, Hứa Giai Giai và Dư Hiểu Lệ cũng sớm đã biết như vậy nhưng nghe tiếng đùa giỡn và những tiếng rên của Phương Tình và Sở Thiên thì cũng cảm thấy đỏ mặt. Dư Hiểu Lệ thấy không còn thông tin gì nữa liền bỏ tai nghe xuống rồi tắt máy nghe trộm đi, quay đầu lại nói với Hứa Giai Giai:
- Lát nữa cô gọi điện cho bọn Hắc Hùng bảo bọn họ đêm nay tìm kiếm cả đêm luôn, nói những lời Sở Thiên vừa nói hồi nãy cho họ biết.
Hứa Giai Giai gật gật đầu, cầm điện thoại vào trong sảnh của phòng đôi, trong lòng lại nghĩ tới tiếng rên thỏa mãn của Phương Tình: Cậu em Sở Thiên này thực sự là sinh lực.
Khoảng sau một tiếng sau Sở Thiên và Phương Tình cùng ở trong phòng tắm xả nước, Sở Thiên nhìn chiếc máy nghe trộm trên ghế sofa mỉm cười nói với Phương Tình:
- Cô nói xem đám người của Dư Hiểu Lệ bây giờ đào được cái gì trên núi chứ? Hy vọng là bọn họ đừng có đào phải ngôi mộ tổ tiên của dân nào, nếu không sẽ bị người dân trong thôn đuổi giết, người Thủy Tộc vẫn anh dũng mạnh mẽ như vậy mà.
- Tôi không biết, tôi chỉ biết là cậu rất xấu xa.
Phương Tình quấn chiếc khăn tắm lên người trả lời.