Bất luận bên mình thế vượt trội hơn thế nào, đối diện họng súng luôn không rét mà run.
Các nhân viên cắn môi không dám lên tiếng, đồng thời nhấn còi báo động bên hông.
Những động tác nhỏ này không qua dấu được Nhiếp Vô Danh, khóe miệng nhếch lên một chút khinh thường, nhìn quét qua các nhân viên bảo vệ vài lần sau đó, ánh mắt linh hoạt sắc bén dừng trên người Jake, còn vô tình cố ý nhìn lướt qua khẩu súng bên hông, giống như báo săn xem kỹ con hươu trong tầm mắt, cân nhắc và hung ác đan vào nhau hiện lên,
Jake sau khi đánh xong nốt nhạc cuối cùng, nhanh chóng ấn xuống bàn phím đen trắng khiến nó vang lên tiếng động cực lớn, nhân lúc mọi người hết sức sững sờ, ngón tay thon dài lấy ra súng lục bên thắt lưng, đồng tử cũng co rút mạnh theo thế, cơ mặt căng ra, có vẻ dữ tợn nói không lên lời, họng súng nhanh nhẹn quay ra nhắm ngay vào Hỏa Pháo bọn họ.
Bằng…
Tiếng súng réo rắt, cắt ngang sự yên tĩnh, nhưng khiến tất cả mọi người cảm thấy kỳ lạ chính là, cái tên mà dáng vẻ quê mùa đứng giữa đại sảnh vẫn đang đứng ngang nhiên ngạo nghễ, biểu hiện vẻ mặt kiêu ngạo vẫn kiêu ngạo như cũ, không có chút thay đổi, mà cánh tay của Jake lại dường như bị gì đánh trúng không sức lực kháng cự, mạnh mẽ hướng lên trên bục.
Súng lục giống như hòn đá ném văng đi, rơi xuống thật xa.
Vẻ mặt Jake kinh ngạc, nhìn thấy máu thị nơi cổ tay mơ hồ có lỗ thủng, đang chầm chầm chảy ra máu tươi, ngay cả đau đớn cũng quên đi, anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận hiện thực, anh ta là cao thủ bắn súng của Italia được huy chương vàng, tài bắn súng trăm phát trăm trúng, độ rút súng càng không có người sánh được, nhưng hiện tại lại bị gã nhà quê đánh bại.
Hai người xuất hiện ở trong góc, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
Bằng bằng…
Họng súng phun ra nuốt vào, rõ ràng là sức mạnh vô cùng, lại hiện ra hình dáng xinh đẹp khó có thể nhìn phân biệt.
Hai gã thành viên đi theo, chỗ giữa hai lông mày dường như đồng thời trúng đạn, óc màu trắng cùng máu tươi đỏ rỉn ra, lực xuyên cực lớn sau khi trúng đạn, khiến bọn họ hướng phía sau ngã té thân xuống đất, cánh tay hơi nhấc lên lại không có lực rơi xuống, trở thành hình tượng cuối cùng kết thúc tính mạng.
Trong bàn tay, khẩu súng đen xì xì không có sức lực rơi xuống.
Hành lang vang lên tiếng bước chân chạy loạn, mấy tên bảo vệ cầm trong tay súng trường chạy đến, đầu Hỏa Pháo cũng không ngẩng lên liên túc bắn ra mấy phát, mỗi viên đạn đều bắn trúng cổ tay bọn họ, khiến súng trường nắm trong tay rơi xuống đất, giây sau đó, Hỏa Pháo không chút để ý quay họng súng, ra hiệu bọn họ ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm trên đất.
Mấy tên bảo vệ bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, một tên trong đó thừa lúc đồng bọn che chở chính mình, tay trái còn nguyên đi nhặt khẩu súng trường, ngón tay vừa mới đụng đến thân súng, anh ta lập tức vì hành động thiếu suy nghĩ mà trả giá, Hỏa Pháo giơ tay bắn ra hai phát, bắn trúng tay trái của anh ta trước, sau đó bắn trúng lồng ngực của anh ta.
Theo tiếng súng vang lên, tên bảo vệ này thân hình hướng phía sau ngửa người bay lên, ngã trên mặt đất như đống bùn nhão, mặc dù ngực của anh ta trúng đạn, nhưng cũng không phải thoáng cái chết đi, nằm ở đó miệng mở rộng “A a”, tay chân co giật, ánh sáng sinh mạng đang từ trong mắt anh ta rời đi, sợ tới mức mấy tên bảo vệ khác hai tay ôm chặt đầu.
Thực khách của nhà hàng đều hiện rõ khiếp sợ dị thường, không thể tưởng tượng được tài bắn súng của mấy lão chân đất này lại chuẩn đến thế, đồng thời cảm thấy tức giận vô cùng, không ngờ ở quốc thổ Italia dùng súng giết đồng bào, sự tàn khốc này thế nào có thể nhẫn nại được chứ? Trong trí nhớ, chỉ có bọn họ ăn hiếp người Hoa, không có khi nào đến lượt người Hoa càn rỡ như thế?
Bi phẫn cảm xúc nhập tràn, những người đàn ông gần bàn ăn mạnh mẽ đứng lên, tức giận xông lên hét gào, trạng thái hét gào khiến cho người phòng ăn cảm thấy rất hài lòng, người con gái Đông phương bên cạnh anh ta cũng lộ ra sắc mặt tán thành, Thổ Pháo bọn họ nghe không kiên nhẫn được, cái gì mà chim hót líu lo, đang lúc giơ súng đem bắn ngã anh ta, người con gái Đông phương đứng lên, dùng tiếng trung lưu loát hô lên:
- Các ngươi một đám thổ phỉ, chỉ biết dùng súng để giết người, bạn tôi nói, anh ta và tất cả những người nhà hàng đều khinh thường các người, nếu như các người có bản lĩnh có gan thì một mình đến đấu với anh ta, nếu không các người vĩnh viến là loại người da vàng hạ đẳng.
Nghe đến những lời này, Nhiếp Vô Danh vỗ vỗ bả vai Ách Chùy , ám chỉ giải quyết gã ta!
Nhiếp Vô Danh mặc dù có động tác, khẩu súng trong tay từ đầu đến cuối không có nghiêng qua, nhưng ẩn dấu sát khí lan tỏa hiện lên, điều này khiến Jake thầm thán phục hôm này gặp phải người trong nghề rồi, anh ta mặc dù không biết Nhiếp Vô Danh vì sao xông đến chỗ mình, nhưng biết chắc có ân oán khó giải, nếu không sao không kiêng nể giết người?
Ách Chùy đem súng vứt trên chỗ chắc chắn, chính mình nâng cao cơ thể gầy ốm hướng lão nước ngoài đánh tới, người trong nhà hàng đều toát ra vẻ châm chọc, cái tên da vàng này cũng thật ngu xuẩn cực điểm, bị lời khiêu khích tùy tiện xông lên một mình, cũng không xem xem thể trạng hai bên, quả thật đúng là người khổng lồ cùng quyết đấu với người lùn.
Người phụ nữ Đông phương bắt chéo chân, bưng ly rượu đỏ thưởng thức.
Có vài người vào thời điểm sống chết, vẫn thích giả bộ vui mừng như vậy
Lão nước ngoài thấy Ách Chùy xông lên, khóe miệng lộ ra nụ cười khó lường, bản thân anh ta là do thám của cảnh sát Italia, nhìn thấy Nhiếp Vô Danh bọn họ không kiêng nể giết người, thì biết mình gặp được án lớn rồi, anh ta hướng tổng bộ yêu cầu trợ giúp, vừa nghĩ làm thế nào níu kéo bọn họ, thậm chí tự mình bắt kẻ ác.
Sau một hồi suy nghĩ, anh ta liền lợi dụng tính cách của người phương đông đánh cược, thế là dũng cảm đưa ra yêu cầu chiến đấu một chọi một, như vậy thì có cơ hội kéo dài thời gian, cũng có thể giữ Ách Chùy đối phó Nhiếp Vô Danh, khiến súng trong tay bọn họ trở thành sắt vụn, trong lòng anh ta rõ, những người phương đông này tuyệt đối không hướng người mình nổ súng.
Đương nhiên, cũng không thể bỏ lại đồng bọn rời đi.
Mắt thấy Ách Chùy đến trước mặt, lão người nước ngoài giơ tay hung hãn ra quyền, phanh! Hai quyền va chạm lẫn nhau gây ra tiếng vang thật lớn, trong sự sững sờ của mọi người, Ách Chùy cũng không giống như là diều mất dây bay ra ngoài, mà ngược lại lão nước ngoài nắm cánh tay đau nhức xoa xoa, chà xát.
Vẫn chưa có phản ứng kịp thời, Ách Chùy lại xông vào.
Lão nước ngoài rõ ràng nhìn thấy nắm đấm như nồi đất lớn, từ nhỏ biến thành lớn, tốc độ nhanh căn bản tránh không kịp, tiếp theo sau sự đau đớn đầu óc như bị quả chùy sắt đập nát, anh ta nhìn thấy ngàn vạn vì sao bay lên, sau đó bị lực đá bay ra ngoài, ngã xuống hung hăng trên bàn ăn.
Người trong nhà hàng toàn bộ sững sờ, thực tại khó có thể tiếp nhận!
Lão người nước ngoài không thể tiếp nhận mình kết cục bị hai chiêu đánh bại, nói thế nào mình cũng là do thám cấp cao của Cục Cảnh sát, thẹn quá hóa giận giơ tay ra đằng sau sờ khẩu súng cảnh sát sau lưng, Ách Chùy vài bước vọt tới trước mặt anh ta, tay trái khống chế cò súng của cảnh sát, đột nhiên hướng phía dưới ném đi.
Lão nước ngoài căn bản không có sức chống đỡ, ánh mắt trơ trơ nhìn sàn nhà cứng chắc, đánh trúng mặt mình, tiếng xương gãy giòn vang, lập tức tiếng kêu thảm vang lên, khuôn mặt đầy máu ngã trên mặt đất, Ách Chùy dường như không có ý định buông tha cho anh ta, lấy khẩu súng cảnh sát nhằm ngực của anh ta bắn liền năm phát.
Toàn bộ nhà hàng, dường như đều run rẩy.
Rượu đỏ trong tay người con gái Phương Đông đổ xuống, khó tin hô:
- Các ngươi cũng dám bắn chết cảnh sát? Các người đều là lũ xúc sinh, đều là kẻ cướp, đây là Italia, nơi đây có pháp luật, các người quả thực bôi đen người Hoa, tôi lấy làm hổ thẹn vì các ngươi, tôi sẽ can thiệp lên đại sứ quán, can thiệp nghiêm trọng.
Ách Chùy đi qua dừng lại, lạnh lùng bạt vài cái bạt tai.
Tâm trạng điên cuồng của người con gái phương đông thoáng cái dừng lại, lại nhìn ánh mắt hung dữ của Ách Chùy, toàn thân không ngừng run lên, cắn môi ngồi ngây ra trên ghế, ngẫu nhiên dùng ánh mắt lướt nhìn qua bọn họ, trong mắt có sự không phục và tức giận quá nhiều, nếu như là người Italia làm nhục cô, cô có lẽ không sao.
Nhưng người trước mặt lại là người da vàng, khả năng rất lớn là người Thiên triều, thì đây chính là sự sỉ nhục.
Ách Chùy sờ khắp người lão nước ngoài lấy ra còng tay, vẻ mặt tự nhiên hướng đến Jake đi tới, ngựa quen đường cũ còng tay anh ta, Jake đứng ở đó, ngang ngược vênh mặt, như thể là dũng sĩ đối mặt với đao mổ, mỗi cơ thịt trên mặt đều đại diện cho sự bị tráng, tức giận, thù hận, không cam lòng…
Máu tươi theo chỗ cổ tay bị viên đạn xuyên qua, từng giọt từng giọt chảy xuống đất, rơi xuống trên mặt đất trơn bóng, làm ra tiếng giọt nước rơi nhẹ, chói tai kinh sợ.
Jake trong lòng phẫn nộ không ngừng, cắn răng cắn lợi hỏi:
- Các ngươi là người nào?
Từ hình dáng bọn Nhiếp Vô Danh, Jake đoán được bọn họ đều là người Hoa, cho nên hô lên cũng là Hoa ngữ, tuy rằng có vẻ rất là đông cứng khó nghe, Nhiếp Vô Danh bọn họ vẫn nghe hiểu, nhưng anh ta dùng tiếng Hoa trả lời, mà là nhẹ nhàng vẫy súng, Hỏa Pháo bọn họ tiến lên lập tức áp tải Jake đi
Sau khi chờ bọn họ đi ra cửa, Nhiếp Vô Danh mới xoay người đi tới phía cửa, nện bước tiêu sái điềm đạm, chắc chắn, bảo vệ nhà hàng tuy rằng phẫn nộ cũng không dám có chút ngăn trở, đám người trước mắt này giết người không chớp mắt, chỉ có thể chờ đợi sau này trả thù, dù sao nhà hàng có cameras ghi lại hình ảnh của bọn họ, không sợ cảnh sát tìm không thấy bọn họ.
Nhiếp Vô Danh kéo cánh cửa kính, bỗng nhiên xoay người lại.
Hành động này lại càng hung hăng khiêu khích các thực khách, không biết tên này lại muốn chơi trò gì nữa, vốn dĩ nhà hàng có vài tiếng động lại trở nên yên tĩnh trở lại, ai biết được Nhiếp Vô Danh hướng bọn họ cúi đầu tiêu chuẩn, cúi đầu kiểu Đông Doanh, sau đó dùng ngôn ngữ Đông Doanh nói:
- Làm phiền mọi người rồi, xin lỗi!
Câu nói này tiêu chuẩn khác thường!
Người Ý có đôi khi khó có thể phân biệt quốc tịch của người da vàng, nhưng động tác cơ thể quen thuộc và ngôn ngữ lại khiến bọn họ chỉ thoáng cái là phán đoán ra, vừa rồi cái tên người nhà quê kia không ngờ là người Đông Doanh, trong lòng mọi người đều hung tợn mắng lên:
- Tên người Đông Doanh đáng chết, ông mày sẽ mạnh mẽ chống đối lại các ngươi, mít-tinh, biểu tình
Người phụ nữ Phương Đông trong lòng rất rõ, người ở trước mặt tuyệt đối không phải là người Thiên Triều, ngoài việc nói tiếng trung của Thổ Pháo khi mới bắt đầu, cô qua quen thuộc hơi thở của đám người Nhiếp Vô Danh rồi, bởi vì cô cũng là người Thiên Triều, nhưng bây giờ cô lại không thể hô lên bọn họ không phải là người Đông Doanh, mà là người Thiên Triều, vậy thì sẽ khiến cho cô càng bị khinh bỉ hơn.
Đối với phản đồ, bất cứ kẻ nào đều bị khinh miệt!
Hành động của Nhiếp Vô Danh trước sau không đến mười phút, cho nên đợi lúc đám cảnh sát đuổi tới, bọn họ đã sớm áp tải hai bên Jake biến mất tăm mất tích, Nhiếp Vô Danh là mũi nhọn của bộ đội, biết toàn thân mà trở ra trước chỗ an toàn, cần phải tìm một bùa hộ mệnh hữu dụng, càng quan trọng hơn là, từ trong miệng anh ta đào móc vài thứ.
Lúc bọn họ ở Italia đi lại ngang ngược, Sở Thiên đang nằm trên ghế uống cà phê, trải qua mấy vòng bố trí mô phỏng, hắn và Trần Tú Tài mới tìm ra được phương án tác chiến, mặc dù Trần Tú Tài làm việc có chút độc ác, nhưng Sở Thiên không thể không thừa nhận, đầu óc tên này quả thực linh hoạt, quỷ kế cũng tương đối lõi đời.
Sở Thiên vặn eo bẻ cổ đứng lên, điểm trên bản đồ Hải Khẩu nói:
- Trần Tú Tài, anh hướng Chu Bá Ôn phát ra tín hiệu cầu viện, yêu cầu anh ta phái ba nghìn quân đến vây tiêu diệt Soái Quân, đến lúc đó đem bang chúng phái đến cửa rạp chiếu phim, các anh cự ly gần ra tay, Soái quân sẽ bố trí phòng bị xung quanh, cố gắng tiêu diệt toàn bộ kẻ thù tinh nhuệ.
Trần Tú tài đứng lên, cung kính trả lời:
- Tú Tài hiểu rõ!
Sở Thiên vỗ vỗ bả vai của anh ta, cười nói:
- Hải Nam là của anh!
, thế là 25 xe hàng, tổng cộng có hơn bảy trăm người hướng về Khương Trung mà giết, lại phái thêm 20 xe chạy gần đấy đi chặn.
Khương Trung nhìn thấy bang chúng Chu gia truy đuổi, thầm mắng Chu Bách Ôn vô sỉ đê tiện, nhưng cũng không dám coi thường, sau khi giữ lại hai trăm bang chúng, liền dẫn những người khác hướng cửa biển chạy.
Không nhìn thấy bụi mù phía sau cuồn cuộn, tiếng giết run run