Người trung niên sau khi ngồi xuống, vỗ vai Đường Thiên Ngạo, muốn chấn an gã nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Sau khi người trung niên nhìn kỹ Tàn đao, ánh mắt cuối cùng dừng ở cánh tay trái bất động, còn có cái thanh đoạn đao kia như ẩn như hiện, khóe miệng hơi hơi giật nhẹ, giọng điệu bình tĩnh hỏi:
- Tại hạ là Tổng quản Đường gia Đường Sơn Phong, thiếu gia của chúng tôi nợ các hạ một tỷ tư tiền cá độ?
Tàn đao không có chút biểu tình trả lời:
- Bây giờ là một tỷ ba.
Trong thẻ ngân hàng của Đường Thiên Ngạo có ba trăm triệu, trả lại Tàn đao hai trăm triệu tiền vốn, Đường Thiên Ngạo quả thật chỉ thiếu một tỷ ba.
Đường Sơn Phong khẽ nhúc nhích, đó là người không chiếm đoạt cái lợi của người khác cũng không chịu ăn thiệt, nhất định là nhân vật cực kỳ lợi hại, nếu không với võ công Đường Thiên Ngạo cho dù có chút kém cỏi nhưng vẫn còn đầy người ám khí độc ác, làm sao không giết nổi anh ta mà ngược lại lại bị phản công khống chế?
Đang lúc Đường Sơn Phong trầm tư, phía sau hai gã trẻ tuổi lại tỏ vẻ mặt giận dữ, người có thói quen thịnh khí bất luận đi đến nơi nào chúng cũng sinh ra cảm giác mình tài trí hơn người, bọn họ cũng không phải là ngoại lệ.
Người trẻ tuổi đứng bên trái Đường Sơn Phong sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Tàn đao lạnh lùng nói:
- Mày là ai? Thật to gan, dám giam giữ thiếu gia của chúng tao, còn dám giết người của Đường gia, có phải là chán sống rồi hay không?
Tàn đao không buồn nhìn gã, đưa mạnh tay phải, cần lấy chiếc đũa vùi đầu vào ăn cơm, sau đó lại ăn đồ ăn, cuối cùng cũng lạnh như băng trả lời:
- Tiền đến, người đi. Tiền không đến, người không thể đi!
Người trẻ tuổi chạm tay phải vào bên sườn phải, như muốn rút đao.
Đường Sơn Phong ấn người kia xuống, để cho gã không động thủ được, bây giờ không phải là thời điểm động thủ, vì thế cười nói:
- Thủ hạ của tôi nói ra lời đụng chạm, mong người anh em đây đừng phiền lòng.
Mặt Tàn đao vẫn y như cũ, không hề có bất kỳ biểu hiện nào, anh ta từ trước đến nay không có hứng thú với những lời nói khách sáo.
Đường Sơn Phong không chịu được liền đứng dậy, rút từ trong ngực ra tấm thẻ, chậm rãi nói:
- Chủ nhân của chúng tôi nói, nếu các hạ đồng ý kết giao, trong thẻ này có hai trăm triệu, mời bằng hữu vui lòng nhận cho.
Đây là Đường gia muốn dùng ba trăm triệu để giải quyết việc Đường Thiên Ngạo gây họa. Đổi thành người khác, có lẽ sẽ phải suy xét xuất phát thế lực của Đường gia, yên phận nhận lại hai trăm triệu, mà không vọng tưởng ai cũng sẽ vì một tỷ tư mà nhận phải họa sát thân.
Nhưng mà, anh ta không phải người khác, anh ta là Tàn đao. Tàn đao không đạt được mục đích thì tuyệt đối không bỏ qua.
Tàn đao chậm rãi để đũa xuống, lạnh lùng nhìn cái thẻ ngân hàng trên bàn, gằn từng tiếng nói :
- Một tỷ ba.
Con số này không chỉ biểu thị lập trường của anh ta mà còn biểu thị ý không sợ Đường gia của anh ta, cũng không muốn kết giao với Đường gia.
Ngón tay Đường Sơn Phong khẽ run run, đó là phẫn nộ và đấu tranh để lấy lại bình tĩnh.
Vừa rồi khi bọn họ mặt dối mặt, ông ta rất muốn ra lệnh đánh nát mũi Tàn đao, sau đó chọc mù con mắt lạnh băng của anh ta.
Tốc độ quyền đầu tiên của ông ta giống như là thiên lôi đánh chớp nhoáng, gió thổi mạnh qua khe hở, hơn nữa lực ra quyền có thể đánh bại một con dã lang, bất kể khi nào đều tự tin có thể hạ gục đối thủ trước mặt.
Bất kể là ai, chỉ cần đánh nát mũi, đầu sẽ quay cuồng, ánh mắt cũng sẽ bị máu trong lỗ mũi bắn tung tóe ra ngoài che lại, sẽ rất khó có lại cơ hội né tránh đánh trả, không có cơ hội đánh trả thì tự nhiên chiêu kỳ người này đã chết.
Cái này gọi là một quyền niêm phong cửa!
Một quyền ông tavốn nắm chắc cực này, gần như chưa bao giờ lỡ tay.
Nhưng lúc này đây lại chưa ra tay! Bởi vì ông ta nhìn không thấu.
Nhiều năm qua, cơ thể của ông ta vẫn vô cùng rắn chắc, thậm chí ngay cả trên cổ cũng không sinh ra thịt mỡ béo bao giờ, bất kể là ngồi hay là đứng, thân hình vẫn như tiêu thương thằng đứng. Lần này ông ta phải hơi cúi đầu để áp chế mâu thuẫn của chính mình.
Tuy rằng sắc mặt Đường Sơn Phong khẽ biến đổi, nhưng không tỏ vẻ gì, gã trẻ tuổi phía sau lại gần như đồng thời rút đao từ bên sườn.
Chợt thấy ánh sáng lóe lên, đoản đao còn chưa hoàn toàn rút ra, đã bị Tàn đao rút kiếm đưa một đường, cắt thành hai đoạn.
Tiếng “Đang, đang” rơi trên mặt đất, đương nhiên vẫn còn có khuôn mặt đầy thịnh khí ngông cuồng của hai gã trẻ tuổi.
Đường Sơn Phong trong lòng không ngăn được xúc động mạnh, cuối cùng cũng hiểu được Đường Thiên Ngạo vì sao trước mặt Tàn đao có thể bình tĩnh nhẫn nại như thế, bởi Tàn đao đúng là kẻ cực kỳ khủng bố, đao pháp của anh ta cũng ngang hàng với Liệt Dực.
Đường Sơn Phong biết không thể chống lại ,làm không tốt thì bốn người đều có thể chết trong tay của Tàn đao, vì thế đứng dậy rút điện thoại ra, một mình đi ra ngoài xin chỉ thị của chủ, sau một lát, sắc mặt cực kỳ đau lòng bất đắc dĩ ngồi xuống.
Ý của Đường lão gia rất đơn giản: Đường gia ba đời độc đinh, tiền rất nhiều, nhưng Đường Thiên Ngạo thì chỉ có một.
Tàn đao từ đầu đến cuối không hề cảm thấy họ gây sức ép, vô cùng thản nhiên ngồi ăn uống.
Đường Sơn Phong lấy cái laptop trong túi, sau đó làm việc trên máy tính một lát, đưa cho Tàn đao kiểm tra, Tàn đao xem kỹ vài lần, gõ xuống liên tục một dãy số, sau đó đưa trả lại cho Đường Sơn Phong, Đường Sơn Phong nhẹ nhàng ấn phím đồng ts, sau đó đóng máy tính lại, nhét trở lại túi.
Chuyển khoản một tỷ ba chỉ đơn giản hoàn thành ngay tại bàn như vậy.
Tàn đao lập tức cầm điện thoại lên, lẳng lặng chờ người trả lời.
Sau một lát, khuôn mặt lạnh như băng của Tàn đao chợt cười, Đường Thiên Ngạo và Đường Sơn Phong hiểu ý đứng dậy.
Sự tình chỉ đơn giản như vậy đã hoàn thành, Tàn đao phẩy tay, lạnh lùng nói:
- Người, có thể đi được rồi!
Đường Sơn Phong kéo Đường Thiên Ngạo đứng lên, không nói gì đi về phía cửa.
Khoản tiền này, Đường gia sớm hay muộn cũng sẽ lấy lại được, đương nhiên, phải đợi Đường Thiên Ngạo bình an quay trở về phương Nam đã.
Tàn đao vẫn dùng cơm như cũ.
Ăn một miếng cơm, gắp một miếng thức ăn.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Ngạo, trong lòng có phần kỳ lạ, bọn họ giống như đang làm giao dịch gì đó.
Bỗng nhiên, Đường thiên Ngạo đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Sở Thiên.
Nhìn thấy Sở Thiên, ánh mắt Đường Thiên Ngạo trở nên hung hãn oán độc, cả người cũng trở nên dị thường mất hết lý trí, xoay người đi nhanh về phía Sở Thiên, gã muốn trút hết tất cả oán hận trong lòng ra, Đường Sơn Phong nhíu nhíu mày, dắt theo hai gã trẻ tuổi cùng tới.
Sở Thiên cười khổ, chẳng lẽ ăn bữa cơm cũng không được yên.
Sở Thiên đoán trước hoàn toàn chính xác, bữa cơm này quả thật không được yên, bởi lúc Đường Thiên Ngạo đi về phía Sở Thiên, thuận tay cầm bình rượu đập tới, Phong Vô Tình đột nhiên giơ tay, đem bình rượu đặt trên bàn, lạnh lùng nhìn Đường Thiên Ngạo.
Đường Thiên Ngạo không thể tưởng tượng được Phong Vô Tình lại phản ứng nhanh chóng vậy, có chút ngu ngơ, nhưng không có ý định chấm dứt sự cáu giận của mình, gã tiến lên trước vài bước, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Tiểu tử, mày được lắm, ở sơn trang Hoa Mai không chỉ dám quét qua mặt Đường gia, còn khiến tao thua một tỷ tư, khoản nợ này sớm muốn sẽ tính với mày.
Sở Thiên trong lòng sững sờ, nháy mắt hiểu được nguyên nhân Tàn đao và Đường Thiên Ngạo ngồi cùng bàn, hóa ra Chu Long Kiếm cá độ lớn về cuộc chiến ở núi Phượng Hoàng, kết quả thắng nhà cái của Đường Thiên Ngạo. Mà tên tiểu tử này không chịu bỏ tiền ra, vì thế bị Tàn đao tạm giữ, đêm nay người trung niên này từ phương Nam tới để chuộc người.
Không thể tưởng được lão già Chu Long Kiếm này kiếm được nhiều như vậy. Sở Thiên trong lòng thầm trách hồ ly giảo hoạt, hơn nữa Đường gia muốn trả thù cũng không có cửa, bởi vì người lộ diện thu tiền nhất định là Tàn đao, mà Tàn đao hung ác tàn khốc xuất quỷ nhập thần không phải là kẻ mà Đường gia có thể đối phó.
Anh Thành cũng là người kiêu ngạo, cho nên nhìn không nổi Đường Thiên Ngạo, ánh mắt ngông cuồng nhìn Sở Thiên vài lần, thấy hắn không ngăn trở ý của mình, vì thế còn súp thịt dê được mang lên còn chưa kịp ăn, đột nhiên đập vào người Đường Thiên Ngạo đang không hề có chuẩn bị gì, đứng lên, xiên thắt lưng nói:
- Tiểu tử, mày là ai chứ? Dám ở địa bàn của Soái quân làm loạn? Có tin tao gọi mấy trăm người tới thổi bay mày?
Cánh tay của Đường Thiên Ngạo bị chén súp hất vào bỏng rát, gã là kẻ từ thói quen ngang ngược càn rỡ từ nhỏ, ở thủ đô liên tục chịu điểu khí, thật sự kiềm chế không được, hổn hển tấn công hai chân anh Thành, nếu không phải ám khí đã bị Tàn đao thu hồi sạch sẽ, thì bây giờ gã đã phi đoản đao và toàn bộ hàn châm lên người của anh Thành.
Phong Vô Tình cũng đá hai chân ra, dễ dàng hóa giải thế tiến công cũng được coi là sắc bén và linh hoạt của Đường Thiên Ngạo.
Hai gã trẻ tuổi ở phía sau Đường Sơn Phong lại tiến lên trước vài bước, che trước mặt thiếu chủ nhà họ, lạnh lùng nhìn Phong Vô Tình, bọn họ thừa nhận không phải là đối thủ của Tàn đao, nhưng họ cũng không tin toàn bộ kinh thành đô đều là người có thể đánh, vì thế cùng nhau rút ra vũ khí.
Đoản đao của hai gã trẻ tuổi đã bị Tàn đao chém đứt, tự nhiên không thể sử dụng được, nhưng bọn họ còn đem theo ám khí là dao găm.
Hai thanh dao găm lóe sáng lạnh lùng như băng, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm trên người Phong Vô Tình.
Trên mặt Phong Vô hiện lên nụ cười khó có thể diễn tả được bằng lời, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hai gã trẻ tuổi gần như đồng thanh hô:
- Dám vô lễ với Thiếu chủ, giết!
Tàn đao ở chỗ xa, đầu bỗng nhiên thấp xuống, như là bị sặc đồ ăn.
Hai thanh dao găm sắc bén đâm về phía Phong Vô Tình, thủ pháp linh hoạt xảo quyêt, sắc bén, cho thấy bọn họ từng có thời gian huy hoàng, người trẻ tuổi muốn phóng ra uất khí được Tàn đao ban tặng lên người Phong Vô Tình, nếu không thì làm sao mới ngẩng đầu lên trong giang hồ này?
Tay phải Phong Vô Tình khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng lướt qua mặt bọn họ.
Đường Sơn Phong nhãn lực hơn người, từ bóng dao găm của người trẻ tuổi nhìn thấy hiện lên bóng đen nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, vang lên hai tiếng “Đang , đang” hai gã trẻ tuổi đứng ngây ra, kinh ngạc nhìn nửa thanh dao găm đã rơi trên mặt đất.
Phong Vô Tình vuốt lòng con dao găm trong tay mặt không chút biến sắc, thản nhiên nói:
- Chúng mày không xứng dùng dao găm.
Hai gã trẻ tuổi khinh cuồng vẻ mặt giống như bị dao găm của Phong Vô Tình chém đứt, im lặng không một tiếng động.
Ánh mắt Đường Sơn Phong cũng trở nên ngưng trọng, không thể tưởng được ở kinh thành lại có nhiều cao thủ như vậy.
Tàn đao mặc dù không quay đầu lại xem, nhưng khẽ lắc đầu, hai người trẻ tuổi chỉ thích rút dao găm, nhưng mỗi lần còn chưa dùng tới liền đã bị chặt đứt, thật sự là một sự chế nhạo lớn.
Đường Thiên Ngạo thấy Phong Vô Tình dũng mãnh như thế, không thể đạt được kết quả tốt, chỉ có thể bất đắc dĩ lui ra, miệng lại không chịu thua, chỉ vào Sở Thiên, hung hăng mắng.
- Bổn thiếu gia tao sớm hay muộn sẽ lấy mạng chó của mày, cái thứ dựa vào phụ nữ mà ăn cơm, xem Thiếu soái như mày còn có thể yên vị được bao lâu!
Đường Thiên Ngạo sở dĩ mắng Sở Thiên là dựa vào phụ nữ mà ăn cơm là bởi vì gã rốt cuộc không tin Sở Thiên tuổi trẻ mà có thể có thành tựu lớn như thế, ít nhất so với gã có nhiều thành công hơn, gã cho rằng đều là do thế lực của Tô gia mà Sở Thiên mới được thổi phồng lên mây.
Đường Sơn Phong bắt đầu nghĩ đến người Đường Thiên Ngạo trêu trọc chỉ là người bình thường, biết tính cách gã luôn vậy, cũng không dám cản trở, huống chi vừa đưa cho Tàn đao một tỷ ba, trong lòng ông ta cũng không được vui vẻ, nhưng không thể tưởng tượng được Sở Thiên lại là Thiếu soái của Soái quân, trong nháy mắt sắc mặt đã biến đổi, vội vàng kéo Đường Thiên Ngạo lại không cho gã kích động.
Đường Sơn Phong hiểu được, rồng mạnh không đè lên đầu rắn, nếu không bên ta sẽ chết thảm.
Sở Thiên bưng lên chén rượu, ngửa đầu uống cạn, thản nhiên nói:
- Đường Thiên Ngạo, mày không ra khỏi kinh thành được đâu.
Giọng nói của Sở Thiên rất chậm rãi, thái độ bình thản mà khoan thai, nhưng Đường Sơn Phong lại nghe thấy trong giọng nói đó có sát khí.
Sắc mặt Đường Sơn Phong biến đổi lớn, vội nói bồi:
- Tại hạ Đường Sơn Phong, Tổng quản của Đường gia ở phương Nam. Đường thiếu gia của chúng tôi trong lòng không vui, nói mấy lời chống đối Thiếu soái, kính xin Thiếu soái đại nhân rộng lượng, nhìn vào thân phận Đường gia, xin thứ lỗi.
Sở Thiên không thèm để ý đến Đường Sơn Phong, nâng chén trên mặt bàn, đứng dậy nói:
- Tôn Bân, tính tiền.
Sau khi Sở Thiên nói xong, liền dắt Tô Dung Dung đi ra ngoài cửa, mấy người Liễu Yên cũng đi theo.
Anh Thành khinh miệt nhìn Đường Thiên Ngạo cười lạnh nói :
- Tiểu tử vô tri.
Sắc mặt của Đường Sơn Phong trở nên ngưng đọng, Sở Thiên không ngờ không chịu bán trướng, nên liền tỏ vẻ Đường Thiên Ngạo bị bao vây cực kỳ nguy hiểm, tuy rằng thế lực của Đường gia rất hùng hậu, nhưng nơi này là phương Bắc, là thủ đô, Sở Thiên muốn giết người so với giết chết con kiến cũng chả có gì khác nhau.
Đường Sơn Phong thấy bọn Sở Thiên sắp rời đi, thân hình khẽ nhúc nhích, nháy mặt liền vượt lên che trước mặt Sở Thiên, Đường gia phái ông ta đến thủ đô trước với số tiền lớn để chuộc Đường Thiên Ngạo, chứng minh Đường Sơn Phong bất kể gan dạ sáng suốt hay là thân thủ, khẳng định là ngoài những điểm này có chỗ hơn người.
Sở Thiên ngăn thân trên của Phong Vô Tình, bình tĩnh nhìn Đường Sơn Phong, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ muốn ở Thủ đô đánh giết tôi?
Đường Sơn Phong bất động, không biết khi nào, hai tay đã nắm lấy cái chén rượu bằng bạc, bên trong chứa đầy rượu nguyên chất, bình tĩnh lại lễ phép nói:
- Đường Sơn Phong không dám lỗ mãng, chỉ là muốn Thiếu soái nhận chén rượu của Đường gia.
Chậm rãi đưa chén rượu bằng bạc lên, mỗi chén rượu mạnh nguyên bản đều nhau tiến lên một tấc, đều phải hơi tràn ra một chút, nhỏ giọt trên mặt đất, và khi đưa tới trước mặt Sở Thiên, trên mặt đất phủ một lớp rượu nguyên chất đã vơi mất nửa chén, nhưng trong chén rượu nguyên chất vẫn ngang hàng như chưa từng thiếu.
Bọn anh Thành hơi sững sờ kinh sợ, chẳng lẽ Đường Sơn Phong này lại thay đổi ma pháp?
Đường Sơn Phong khiêm cung nâng chén đưa tới trước mặt Sở Thiên, sau đó mới buông tay ra một chút, ánh mắt của mọi người nhìn thấy chén rượu mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra Đường Sơn Phong dùng sức mạnh nội kình dũng mãnh bóp nghiến chiếc chén bạc, vì thế rượu thiếu, nhưng rượu cuối cùng vẫn đều nhau.
Đường Sơn Phong hữu lễ biểu hiện ra thực lực của ông ta, khiến tên trẻ tuổi phía sau không khỏi hổ thẹn.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, sờ sờ mũi, sau đó nhận chén rượu bằng bạc, thản nhiên nói:
- Rượu là rượu ngon, nhưng tôi từ trước tới nay chỉ uống rượu của bằng hữu, rượu của Đường gia, Sở Thiên thực sự uống không nổi, cho nên chỉ có thể trả lại cho Tổng quản Đường thôi.
Sở Thiên sau khi nói xong, liền trở nên lạnh nhạt đem chén rượu bằng bạc đưa trả lại tay Đường Sơn Phong, rượu trong chén lúc đầu trong nháy mắt đã ít hơn phân nửa, trên mặt đất lại chẳng còn chút nào, anh Thành lại sửng sốt : Chẳng lẽ thiếu soái mới là cao thủ ma thuật?
Đường Sơn Phong tiếp nhận chén rượu, trong lòng chấn động kinh sợ, bởi vì chén rượu đã bị mình bóp nghiến đã khôi phục nguyên dạng, cho nên trong chén rượu nhìn như ít hơn phân nửa, chính mình dùng hai tay nâng chén bóp nghiến, Sở Thiên lại dùng một tay làm cho chiếc chén trở lại như cũ, thực lực chênh lệch khá xa.
Đường Thiên Ngạo vẻ mặt như cũ vô cùng phẫn nộ, ánh mắt dương như có thể bắn ra lửa, quát:
- Sở Thiên, có bản lĩnh thì giết tao luôn đi, ông đây ai cũng phục, đến cái kẻ đần độn kia cũng phục, lại cố tình không sợ mày, Đường môn sớm hay muộn cũng rơi vào tay Soái quân giết chó gà cũng không tha các ngươi.
Kẻ đần độn ở trong miệng Đường Thiên Ngạo, tự nhiên chính là chỉ Tàn đao, toàn thân lạnh như băng quả thật không khác gì người chết.
Trên mặt Sở Thiên không hề phẫn nộ, khóe môi nhếch lên không được coi là đang tươi cười, cũng không quay đầu lại hướng ra ngoài cửa, những lời mắng chửi của Đường Thiên Ngạo hoàn toàn không thể nghe thấy được.
Mệnh lệnh của hắn đã xuất đi, Đường Thiên Ngạo chính là người chết, đấu với một người chết có gì hay ho đâu?
Đường Sơn Phong âm thầm tức giận, Đường Thiên Ngạo thật là kẻ bất tài chỉ biết kiêu ngạo, lần này tới thủ đô, không chỉ khiến Đường gia thua một tỷ tử, còn đắc tội với không ít người ở thủ đô, hiện tại lại tự đưa mình vào cảnh sinh tồn tử vong, thật sự đúng là một kẻ ăn hại, đến một phần mười cha gã cũng không bằng.
Trong lòng mắng thì mắng , nhưng Đường Sơn Phong đi vào thủ đô, là phải đem Đường Thiên Ngạo an toàn trở về, cái gọi là ăn lộc người, việc trung quân, bản thân tuyệt đối không thể đến Đường Thiên Ngạo mất mạng ở thủ đô, suy nghĩ một lát, đột ngột hô lên:
- Thiếu soái.
Sở Thiên lần này dừng bước, xoay đầu lại, muốn xem Đường Sơn Phong định giở mấy trò lừa bịp gì đây.
Đường Sơn Phong bỗng nhiên quỳ xuống, rút ra đoản đao, buồn bã nói :
- Thiếu soái, Đường thiếu gia đã mạo phạm thiên uy, thực là bất kính, nhưng Đường Sơn Phong nguyện chịu phạt thay cậu ấy, xin Thiếu soái ân chuẩn thành ý của Đường Sơn Phong, chờ sau khi tôi đưa Đường thiếu gia trở về, nhất định sẽ cho người mang cái đầu của Đường Sơn Phong này tới trước mặt thiếu soái để đền tội.
Đường Sơn Phong sợ Sở Thiên không đồng ts, vừa dứt lời liền vung đao chặt đứt đầu ngón tay, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất, mồ hôi trên mặt to như hạt đậu.
Mấy người bọn Tô Dung Dung hơi nhắm mắt, không đành lòng nhìn cảnh máu tanh trước mắt.
Sở Thiên không thế không thừa nhận, Đường Sơn Phong là một trung thần, nhưng ông ta là trung thần của Đường gia, cũng chính là kẻ thù kiên định của Soái quân. Đổi lại là kẻ khác, Sở Thiên có lẽ sẽ tha cho một con đường sống, để cho hai người bọn họ rời đi, dù sao bây giờ cũng không phải lúc trở mặt hoàn toàn với Đường gia, nhưng với Đường Sơn Phong, lại là không thể nào.
Sở Thiên vẻ mặt kiên nghị nhìn Đường Sơn Phong, trong lòng có chủ ý, thản nhiên nói:
- Đường Sơn Phong, xem ra ông trọng tình nghĩa, tôi để cho Đường Thiên Ngạo sống thêm hai ngày nữa, hai ngày sau, tôi nhất định phải lấy mạng gã. Ông hãy an bài hậu sự cho gã đi.
Sở Thiên nói xong, liền đạp cửa ra ngoài, ghi lại vẻ mặt phức tạp của Đường Sơn Phong và sự thảm thương của Đường Thiên Ngạo.
Đường Thiên Ngạo không những không cảm kích Đường Sơn Phong vì mình mà làm chặt đứt ngón tay, còn thô bạo trách móc hắn:
- Tổng quản Đường, ông ta có phải là kẻ ngu dốt không vậy, ngươi cầu xin Sở Thiên cái gì chứ? Ông thực sự nghĩ rằng Sở Thiên dám giết tôi sao, ông thực sự nghĩ hắn bây giờ dám đắc tội với Đường gia sao?
Đường Sơn Phong không nói gì, nhặt ngón tay lên, nhịn đau đi ra ngoài cửa, trong lòng hung hăng mắng:
- Tiểu tử vô tri.
Tàn đao lại vẫn đang dùng cơm. Tay trái ấn vào một đoạn đao, tay phải và một miếng cơm, rồi gắp một miếng thức ăn.