Ánh mắt của Sở Thiên chân thành nhưng rất bình thản.
Đường Đại Long khẽ thở dài, đưa tay rót rượu, thản nhiên nói:
- Rõ ràng là mượn đao giết người, từ miệng cậu nói ra lại biến thành cơ hội của Đại Long? Trên đời này biến kẻ thù thành ân nhân chắc chỉ có
cậu mà thôi.
Sở Thiên khẽ cười, nâng ly rượu lên nhấm vài ngụm, bình tĩnh nói:
- Kẻ thù hay ân nhân đều không quan trọng, quan trọng là Long gia có
thể có được một nửa Hàng Châu. Cho dù hận tôi đến tận xương tủy cũng cần phải xem xét việc vùng lên hay chống đối tôi. Để thành công chịu nhẫn
nhục thì có gì đâu. Hơn nữa tôi sẽ cho 3000 anh em Soái quân tiến về
Hàng Châu, Long gia chỉ cần châm ngòi thổi gió là đủ.
Đường Đại Long cười lớn, toàn thân như bốc lên ngọn lửa hừng hực, cầm ly rượu uống cạn rồi chậm rãi nói:
- Thiếu soái, vậy một lời đã định. Tôi chôn 6000 đệ tử Đường Môn, cậu
chia cho tôi một nửa Hàng Châu. Tôi không phải vì muốn thứ đó mà vùng
lên, tôi muốn lá rụng về cội mà thôi.
Sở Thiên gật đầu bằng lòng, rút ra tờ ngân phiếu đặt trước mắt Đường Đại Long, nói một cách rất có thành ý:
- Long gia, từ bây giờ ông được tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể trở
về Hàng Châu. 5000 vạn này coi như là phí sinh hoạt, tôi biết 200 triệu
của ông đều dùng cho Bạch Vân Sơn Trang này rồi.
Đường Đại
Long không từ chối mà nhận luôn, ngày trước coi tiền bạc là thứ cặn bã,
giờ đây lại coi cặn bã là một món đồ tốt, ít nhất thì cũng có thể say
sưa ở Bạch Vân Sơn Trang. Huống hồ Sở Thiên nói cũng có lý, về Hàng Châu cũng cần phải có phí sinh hoạt. Uy nghi có thể khiến người khác phục
tùng, tiền bạc có thể làm cho người ta vui vẻ phục tùng.
Sở
Thiên cười đưa tay ra bắt tay, Đường Đại Long đưa bàn tay mập mạp nắm
lấy bàn tay Sở Thiên. Kẻ thù xưa giờ thành bạn bè, Sở Thiên không lo
ngại Đường Đại Long về Hàng Châu lật mặt đối phó lại với mình. Suy cho
cùng lợi ích vẫn là quan trọng nhất. Nếu là Đường Vinh thì sẽ không bao
giờ chia cho Đường Đại Long một nửa Hàng Châu.
Bởi vì Khí Quán Trường Hồng của Đường Môn.
Khí Quán Trường Hồng sẽ điên cuồng không chịu chia đều thiên hạ cho kẻ khác.
Uống xong nửa bầu rượu, Sở Thiên rời khỏi Thíng Vũ các. Hắn không hỏi
Đường Đại Long khi nào về Hàng Châu, cũng không hỏi ông ta sẽ chôn bọn
đệ tử Đường Môn thế nào. Nhưng hắn tin là Đường Đại Long chắc chắn sẽ
hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, cơ hội đối với những người đang
chán nản mà nói thì vô cùng quý giá.
Sở Thiên vừa rời khỏi Thính Vũ các thì bên phòng bên cạnh xuất hiện hai người. Đường Đại Long thấy liền kéo ghế mời ngồi:
- Bộ trưởng Chu, mời ngồi.
Châu Long Kiếm ngồi xuống nhìn Sở Thiên đi khuất thản nhiên nói:
- Không ngờ Sở Thiên đúng là tìm đến cậu, đúng là tốt mẽ dẽ cùi, người
trẻ dũng mãnh có thừa nhưng mưu kế thì chưa đủ. Đại Long, hãy nghĩ cách
giúp Sở Thiên dọn sạch bọn đệ tử Đường Môn, suy cho cùng đây cũng là cơ
hội của cậu.
Đường Đại Long gật đầu trả lời:
- Bộ
trưởng Chu yên tâm. Ngày mai tôi sẽ quay về Hàng Châu, tin rằng với danh tiếng và thế lực của Đường Đại Long xưa nay thì triệu tập vài nghìn anh em không phải là vấn đề. Còn về thế lực địa phương thì chưa dám chắc
lắm, suy cho cùng người đi trà nguội, e rằng các quan địa phương nhận
tiền của Đường Môn rồi quên mất Đại Long cũng nên.
Châu Long Kiếm cười, chỉ vào Lý Thần Châu nói:
- Tôi sẽ cho người hộ tống cậu vào Hàng Châu, trước đó thì Đội trưởng
Lý sẽ lấy thân phận người nhà nước để vào Hàng Châu. Cậu ta sẽ nắm bắt
được thế lực pháp quyền ở Hàng Châu một cách sớm nhất. Đến lúc đó, hai
bên hợp lực cũng đủ để chôn chết Đường Môn.
Đường Đại Long đã hai lần gặp phải lưỡi dao tàn khốc, trên người lão thường rất dễ bắt
được sát khí lạnh thấu xương lúc ẩn lúc hiện, lúc có lúc không. Là một
kẻ giang hồ lâu năm trải qua bao cuộc chiến đấu dữ dội, lão ta hiểu rõ
phải là kẻ giết người thực sự thì mới có đủ khí thế, máu lạnh và sự tàn
khốc.
Rõ ràng Chu Long Kiếm đã sớm có dự định cho việc đối
phó với Đường Môn ở Hàng Châu, thì mới đưa ra đòn sát thủ như thế. Lão
già này đâu nỡ giúp đỡ Sở Thiên không chút tính toán chứ. Đường Đại Long trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt không dám biểu lộ, suy
đoán lung tung là điều tối kỵ.
Thế là anh ta cười trả lời:
- Tốt quá, có sự phối hợp của Đội trưởng Lý, tôi sẽ càng vững tâm.
Nguyên nhân Chu Long Kiếm âm thầm giúp đỡ Sở Thiên ngoài lý do tính
cách nóng nảy của hắn và lợi ích liên quan thì còn có một nguyên nhân
quan trọng nữa, đó là lúc đầu ông ta có nhận của Đường gia 1 tỷ 4, khoản tiền lớn này khiến ông ta vui mừng như điên, và cũng khiến ông ta cảm
thấy nhục nhã khó nói, luôn cảm giác Đường gia bất diệt, chỉ sợ sẽ có
ngày vụ việc này bị bại lộ.
Vì vậy thầy Đường gia thắng lợi
liên tiếp, trong lòng ông ta càng khó chịu, quyết định giúp Sở Thiên
đánh thắng một trận. Mà điểm tiên quyết của cuộc phản công này là tập
trung được một lực lượng hùng hậu ở Hàng Châu. Mấu chốt ở Hàng Châu lại
là Đường Đại Long, vì thế ông ta biết chắc rằng Sở Thiên sẽ đến tìm
Đường Đại Long. Đêm này là một đên yên tĩnh nhưng không hề bình thường.
Sau khi ra khỏi Bạch Vân Sơn Trang, Lý Thần Châu dẫn 20 cảnh sát đặc
công trực tiếp đi về Hàng Châu, trong tay cầm văn kiện với nội dung, gần đây trị an Hàng Châu bất ổn, trung ương cử người về điều tra trấn áp.
Hơn nữa, gặp sự cố Lý Thần Châu có thể điều phối lực lượng thi hành
pháp.
Tin tức đương nhiên đến tai Đường Vinh, ông ta cười
nghĩ rằng trung ương muốn ổn định trật tự trị an của Hàng Châu, suy cho
cùng hai bang phái tranh chấp cũng sẽ gây ra ảnh hưởng, vì thế cử người
đến chỉ là hình thức. Mà Đường Môn không lâu nữa sẽ quyết chiến Thượng
Hải, Hàng Châu vốn dĩ sẽ không bị rối loạn, vì vậy hoàn toàn không để
tâm đến việc trung ương phái người tới.
Nghĩ tới đây Đường Vinh quay đầu nói với Khương Trung:
- Để cho anh em ở Hàng Châu yên ổn vài ngày này, đừng để bị bắt lấy điểm yếu rồi hai bên lại khó giải quyết.
Khương Trung gật đầu, gọi điện truyền lệnh cho người phụ trách Đường Môn ở Hàng Châu.
Còn Sở Thiên sau khi biết được thông tin này, nét mặt xuất hiện một nụ
cười khó hiểu. Hắn biết việc thua ba trận liên tiếp đã phát huy tác
dụng, ít nhất thì việc Lý Thần Châu trấn áp Hàng Châu thì chỉ có lợi mà
không hề có hại với bản thân, hơn nữa trong lòng hiểu rõ anh ta nhất
định sẽ phối hợp hành động cùng với Đường Đại Long.
Đường Đại Long có sa sút thế nào thì rốt cục vẫn là con chó của Chu Long Kiếm.
Xét theo thái độ cứng rắn của ông ta trước đây, Chu Long Kiếm sẽ không
vì Đường Đại Long mà giở mặt với chính bản thân mình, suy cho cùng giá
trị của bản thân cao hơn nhiều so với lão ta. Bây giờ tuy có cơ hội cho
Đường Đại Long vùng lên, lão hồ ly tinh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ
hội ngàn năm có một này, vì thế mới cử Lý Thần Châu đi trấn áp Hàng
Châu.
Ăn một bữa sáng thịnh soạn, Sở Thiên tranh thủ trêu đùa Khả Nhi. Còn chưa kịp hôn lên đôi môi đỏ mọng thì Phàm Gian bước vào,
vội buông tay để Khả Nhi đi ra ngoài, vài giây sau thì Phàm Gian đã đứng trước mặt rồi, lễ phép nói:
- Thiếu soái, Đường Đaị Long đã rời khỏi Kinh Thành rồi.
Sở Thiên gật đầu, cắn nửa quả trứng nói mơ hồ:
- Đi rồi thì tốt.
Nghe thấy Sở Thiên nói một cách bình tĩnh, thái độ của Phàm Gian lại càng khiêm tốn, lễ phép nói:
- Tây Nam điện báo, Oánh Tử Tử đã làm xong 2000 thanh đao, độ cứng gấp
10 lần đao bình thường. Cô ấy đang chờ phương án xử lý, để cho anh em
dùng hay mang ra chợ đen bán?
- Ồ, 2000 thanh đao đã làm xong rồi sao?
Mắt Sở Thiên sáng lên, dừng đôi đũa bạc trong tay điềm tĩnh ra lệnh :
- Phàm Gian, lệnh cho Oánh Tử Từ phái người đem 2000 thanh đao về Từ
Châu, đêm nay cho anh em dùng số vũ khí đó đi thử độ sắc bén. Nhớ là
giết 800 để lại 800.
Phàm Gian gật đầu đáp lại:
- Tuân lệnh!
Đang định đi khỏi thì Phàm Gian lại nhớ ra điều gì đó, trên mặt nở nụ cười ấm áp nói:
- Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình chiều này trở về Kinh Thành. Sa tiểu
thư nói việc huấn luyện ở Tam Giác Vàng về cơ bản là đã hoàn thành. Theo tôi thì có lẽ Sa tiểu thư đã biết việc Soái quân và Đường Môn khai
chiến nên lo lắng cho anh, để họ sớm quay về Kinh Thành giúp đỡ anh.
Sở Thiên vừa cầm đũa lên lại đặt xuống, trong lòng xuất hiện nỗi niềm
nhớ thương. Nhưng một lát lại trở lại bình tĩnh, chậm rãi nói:
-
Bảo bọn họ không cần phải quay trở về Kinh Thành nữa, Nhiếp Vô Danh đi
Tô Châu, Phong Vô Tình đi Ninh Ba. Bảo bọn họ liên lạc với anh em mai
phục, đêm nay ám sát thủ lĩnh Đường Môn của hai khu vực ấy.
Phàm Gian vội vàng nhận lệnh rồi đi sắp xếp.
12h trưa, Từ Châu.
Hai chiếc xe chở hàng sau khi lấy hàng ở sân bay Từ Châu đi loanh quanh vài vòng rồi chạy vào kho hàng bí mật của Soái quân. Sở Thiên đã cử Hải Tử mang 10 Soái quân cảm tử bay đến Từ Châu phân chia chỉ huy, 2000 anh em cũng đã nghỉ ngơi dưỡng sức xong.
Cửa sau của xe mở ra,
bê xuống khoảng 10 cái thùng. Hải Tử ra lệnh cho người bóc niêm phong
rồi mở thùng ghỗ ra. Những thanh đao đen sì sì lóe lên ánh sáng lạnh như băng. Anh ta cầm lấy một thanh đao ngắm lên ngắm xuống thấy không có gì khác thường. Suy nghĩ một lát rồi ra lệnh cho thủ hạ cầm một thanh đao
bình thường tới.
Hải Tử dùng gấp đôi sức lực chém vào thanh
đao bình thường cũng lóe một thứ ánh sáng sắc lạnh, choang một tiếng,
hai thanh đao giao nhau kêu lên một tiếng. Tất cả mọi người nghe thấy
tiếng vang liền quay lại nhìn, chỉ nhìn thấy trên đất có một nửa thanh
đao rơi xuống. Thì ra là thanh đao bình thường đã bị cắt đôi làm hai
mảnh. Anh em Soái quân ngỡ ngàng.
Đao tốt! Ánh mắt Hải Tử ánh lên vẻ tán thánh, rồi cười hét to với thủ hạ:
- Lấy thanh đao nhập khẩu từ Đức ra đây thử xem.
Đao của Đức nổi tiếng là vì độ cứng, lưỡi dao không rỉ, chuôi dao làm
bằng nhựa chống trơn, cầm trong tay vô cùng thuận tiện, lưỡi dao hình
vòng cung rất dễ chém, chém rất có lực, rất phù hợp cho giới giang hồ
chém giết sử dụng. Nhưng giá thành vô cùng đắt đỏ, không phải ai cũng
được trang bị thanh đao này.
Anh em Soái quân nhanh chóng mang thanh đao của Đức ra thử.
Lại cho hai thanh đao giao nhau, vang lên một tiếng rung động.
Thanh đao của Đức bị đứt làm đôi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Hải Tử cười một cách sảng khoái, cầm thanh đao múa vài đường, sau đó nhìn chăm chú vào các anh em nói:
- Các anh em, Thiếu soái nói rồi, đêm nay dùng thanh đao huyền thiết
này để đi lấy máu bọn Đường Môn, hiện tại số lượng người của chúng ta
đang chiếm ưu thế, vũ khí lại càng lợi hại hơn, anh em nói xem có tự tin chắc thắng không?
Anh em Soái quân đồng thanh nói:
- Chắc thắng, chắc thắng!
Hải Tử gật đầu mãn nguyện, nghiêng người, thanh đao huyền thiết chỉ về phía Đường Môn ở Từ Châu.
5h chiều, Tô Châu.
Trong đám người ở sân bay Tô Châu, một người đàn ông đi ra một cách
khiêm nhường, rồi bước lên chiếc xe ô tô trị giá hai vạn, rời khỏi sân
bay trong làn khói đen sì sì. Có lẽ trong mắt nhiều người, đi chiếc xe
thế này, một con người thế này thì chắc chắn sẽ không có có quá nhiều
câu chuyện.
Anh ta khiêm nhường ngồi trong xe, vẫn chưa phủi sạch bụi trên quần áo, liền ngẩng đầu nhìn người lái xe, thản nhiên nói:
- Đưa tài liệu cho tôi.
Người lái xe không dám chậm trễ, vội đưa phong bì màu vàng đã niêm phong và lễ phép nói:
- Nhiếp đường chủ, tài liệu về Trần Nam, người phụ trách Đường Môn ở Tô Châu trong này ạ, thuộc hạ đã điều tra rồi, đổ tiếng xấu cho bang Nam
Hải là thích hợp nhất, vì tên đó vừa chiếm đoạt chị dâu của bang Nam
Hải.
Nhiếp Vô Danh bình tĩnh nhìn và đợi anh ta giải thích.
Người trả lời là thành viên của tổ Tinh Nguyệt, anh ta sớm đã nắm rõ được tình hình, liền nhẹ nhàng nói:
- Có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần tên Chi Chi, là người đàn bà của Vương Đại Hồ Tử, bang chủ tiền nhiệm của Nam Hải Bang. Vương Đại Hồ Tử bị Đường Môn mua chuộc, liên kết đối phó với Soái quân ở Tô Châu.
Nhưng trong trận chiến không may trúng đạn chết.
- Sau khi
Vương Đại Hồ Tử chết, vị trí của gã do người thân tín kế nhiệm, người
trong giới xã hội đen truyền nhau rằng Chi Chi là chị dâu của Nam Hải
bang, vì thế không ai có ý định hạ Chi Chi, suy cho cùng thì quy luật
vẫn là quy luật. Nhưng kẻ khác không dám làm, Trần Nam của Đường Môn thì lại dám làm. gã thích Chi Chi liền cướp cô ta về chỗ của mình.