Đô Thị Thiếu Soái

Chương 464: Chương 464: Tư Lệnh lâm thời




Trong lòng Sở Thiên đau nhói, đau hơn cả vết thương trên người.

Nỗi lo của mình đã thành sự thật, có nỗi đau đớn nào bằng nỗi đau khi những người anh em vừa mới cùng nhau sống chết lại chết ngay trước mắt mình không? Với lại họ không phải chết khi tấn công trên đường mà là chết tại cái gọi là dưới mưu tính, nếu như không phải Bạch Vô Hạ chơi trò bịp bợm lung tung thì sáu đội viên bị thương sẽ không thành vật hi sinh, chết trên đường chiến thắng trở về!

Trong mắt Sở Thiên bắn ra tia giận dữ, nhìn chằm chằm Bạch Vô Hạ một cách gắt gao.

Bạch Vô Hạ cảm thấy sự giận dữ, vội không lựa lời mà giải thích:

- Tôi, tôi không ngờ kẻ thù sẽ thả đạn pháo, tôi cứ tưởng bay tới bay lui đều không sao, không thể xảy ra chuyện gì được!

Cô vừa dứt lời, Sở Thiên liền tung một cú đá mãnh liệt tới, đá cô văng thẳng ra khỏi máy bay trực thăng, tức giận mắng:

- Trước giờ tôi không đánh phụ nữ, nhưng tối nay tôi chỉ muốn giết cô.

A Trát Nhi cũng tràn nước mắt, đội viên bị thương sống chết có nhau, tình như tay chân lại hơn hẳn anh em, bây giờ thấy họ tan xương nát thịt, không nhịn được căm phẫn mà giơ súng tiểu liên lên muốn bắn!

Nhiếp Vô Danh biết lúc này không thể giết Bạch Vô Hạ, bằng không sẽ kéo theo nhiều phiền phức hơn, vì thế lôi A Trát Nhi ra mà quát lên:

- Đừng quá xúc động, tất cả trở về hãy nói! Quân địch sắp đến rồi!

Sở Thiên không nói gì!

Nhiếp Vô Danh đi xuống đưa Bạch Vô Hạ lên chiếc máy bay trực thăng thứ hai, sau đó gào lên với phi công:

- Mau đi thôi!

Hai chiếc máy bay trực thăng lượn vòng bay đến bờ sông bên kia!

Khu vực phòng thủ Sa gia, Bộ chỉ huy lâm thời!

Trương Lâm ngay từ lúc bọn nhiệm vụ của Bạch Vô Hạ thất bại chạy trốn theo hướng bãi biển, liền vội vã từ khu vực phòng thủ đi tới Bộ chỉ huy Sa gia, xét thấy hai bên quân đội tạm thời hợp tác, còn có giấy thông hành do Sa Khôn phát, từ khu vực phòng thủ của Quốc Minh Đảng đến khu vực phòng thủ của Sa gia đều không trở ngại, cho nên lúc Bạch Vô Hạ gọi điện thoại báo cáo, anh ta đã ngồi ở bộ chỉ huy.

Nghe tin bọn Sở Thiên thành công trong trận ném bom sân bay, mặt anh ta hiện lên vẻ vui mưng, nhưng tức khắc nghe tin nhiệm vụ của Bạch Vô Hạ thất bại, tâm trạng không khỏi căng thẳng trở lại, tiếp theo hiểu được bởi vì Sở Thiên thay đổi kế hoạch tạm thời, không tiêu diệt kẻ thù trên trận địa pháo cao xạ mà dẫn đến nhiện vụ khó thực thi, không thể không nổi giận, thằng nhóc tự cao đang thách thức giới hạn của gã!

Vì vậy anh ta quyết định thanh tra nguyên nhân nhiệm vụ thất bại lần này! Từ đó trả lại Sa Khôn hai trăm khẩu súng tốt!

Lúc Trương Lâm đang chuẩn bị cho Sở Thiên biết tay, Sa Khôn nhận được điện thoại từ tiền tuyến, máy bay trực thăng của các thương binh bị quân đóng giữ dùng đại bác phòng không bắn rơi rồi, tất cả nhân viên trên máy bay đều không còn hài cốt, rớt ở giữa bầu trời khó mà cứu vớt, Sa Khôn bỏ điện thoại xuống, đã tưởng tượng được cơn phẫn nộ của Sở Thiên, vội cho gọi Sa Cầm Tú và Trương Tiêu Tuyền đến Bộ chỉ huy gấp.

Mấy người không nói tiếng nào, lặng lặng chờ bọn Sở Thiên quay về!

Ba tiếng đồng hồ sau, Bộ chỉ huy lâm thời!

Hai chiếc xa tải đưa bọn Sở Thiên xuống xe, khuôn mặt mỗi người đều không hề có vẻ vui mừng chiến thắng, toàn bộ tâm tư nặng nề, ánh mắt vẫn mang mấy phần bi thương, binh lính xung quanh cũng rất im lặng, rõ ràng mọi người đều biết chuyện máy bay trực thăng, vì những chiến hữu can đảm chiến đấu không chết trên chiến trường mà cảm thấy tiếc hận, cũng như đau buồn!

Nỗi đau buồn đối với người chết chuyển thành sự tôn kính người sống, âm thanh vụ nổ sân bay và ngọn lửa ngút trời, khiến Sở Thiên và Huyết Thứ hai bên càng gắn bó, tất cả binh lính Sa gia đều vì bọn họ cảm thấy kiêu hãnh tự hào, hai quân đối chiến, họ cần lắm một trận thắng lợi để rửa hận, căng thẳng và phấn khích, đó là lý do khi bọn Sở Thiên bước vào cửa, tất cả binh lính lập tức cúi chào!

Vinh dự cao quý tự phát này làm cho bọn A Trát Nhi nước mắt vui mừng chảy trên mặt, bọn họ lại cảm thấy danh dự, cảm thấy kiêu hãnh, cùng lúc thương xót hơn những anh em đã mất, công trạng một nửa cũng là của bọn họ, người chết rồi rốt cuộc cũng không cảm nhận được.

Sở Thiên khẽ cắn môi, bình tĩnh trở lại, vỗ nhẹ A Trát Nhi, sau đó đi vào Bộ chỉ huy.

Đi tới bộ chỉ huy, câu đầu tiên của Sở Thiên là:

- Trưởng phòng Bạch là do tôi đánh!

Trương Lâm nhìn thấy máu chảy trên khóe miệng của Bạch Vô Hạ, cho dù có kiềm chế hơn nữa cũng không ngăn được nhíu mày, nếu nói đánh chó phải xem chủ nhân thì Sở Thiên cũng quá không nể mặt rồi, chẳng qua chết một số binh sĩ và tổn thất chiếc máy bay trực thăng, vệ sĩ của ông chết còn chưa nói gì, vì vậy nhìn chằm chằm Sở Thiên rồi nói:

- Trưởng phòng Bạch thật đã bị ngươi đánh bị thương sao?

Ánh mắt Sở Thiên sắc bén nhìn lại gã:

- Tôi còn muốn giết cả cô ta đấy!

Trong mắt Trương Lâm hiện lên sát khí, ngồi dậy:

- Ngươi có ý gì?

Sở Thiên không chịu yếu kém hừ một tiếng, thản nhiên nói:

- Nếu như không phải các người nhất quyết phải điều tra chân tướng cái quái gì đó, những anh em cùng nhau sống chết của tôi đâu phải chết uổng? Nói cho anh biết, khoản nợ này tôi sẽ lưu trên đầu Quốc Minh Đảng các anh, nếu các anh chân thành hợp tác với Sa tiên sinh, đẩy lùi liên quân, có thể tôi sẽ bỏ qua, nếu không tôi sẽ lấy đầu người.

Lời nói này rõ ràng đe dọa, nhưng Bạch Vô Hạ lại không cho rằng đây là trò đùa chút nào, cô ta biết rằng Sở Thiên nói được làm được, bởi vì hắn là người trọng tình nghĩa huynh đệ, nếu không đã không ở lại mà cản ở phía sau.

Phía sau Trương Lâm chợt xuất hiện một vị sĩ quan phụ tá, lớn tiếng mắng:

- Láo xược!

Sở Thiên nhìn lạnh lùng, vị sĩ quan phụ tá này có thể do tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong thời gian dài nên da của gã có màu đồng đặc biệt, cơ bắp toàn thân giống như tác phẩm điêu khắc trên người dường như ẩn chứa sức bật rất lớn, cạnh bụng với cơ bụng rõ ràng xuyên qua áo hiện ra mờ mờ, cho người ta cảm giác áp lực nặng nề.

Nhưng Sở Thiên lại không sợ hãi chút nào, thản nhiên nói:

- Thói quen rồi!

Gương mặt Trương Lâm trở nên u ám!

Sĩ quan phụ tá kìm nén không nổi, hét lớn một tiếng khí thế như chim nhạn, tiến mấy bước dài, nhảy lên giữa không trung, xống tới tấn công Sở Thiên trên ba đường, vũ khí tấn công chính là đấu gối của hắn. Xương bánh chè chính là phần quan trọng nhất của chân, nếu xương bánh chè bị đập nát có nghĩa là chân bị phá hủy.

Nhưng đồng thời xương bánh chè cũng là phần cứng chắc nhất của cơ thể, lấy đó làm bộ phận tấn công có thể phát huy sức bật cơ thể và lực tấn công lớn nhất, trong Thái quyền đầu gối tấn công chính là đòn có lực sát thương lớn nhất.

Sở Thiên không tỏ ý kiến cười cười, quyết định đả kích sự ngạo mạn của Đảng Quốc Minh, gần như cùng lúc phi thân lên vung khuỷu tay phải thẳng đón đầu gối của sĩ quan phụ tá, nháy mắt trong tốc độ ánh sáng, khuỷu tay và đầu gối hai người va chạm giữa không trung phát ra một tiếng vang chói tai, sau đó hai người đứng tách ra.

Nhìn như thế lực ngang nhau! Nhưng rất nhanh liền hiện ra sự khác nhau!

Sĩ quan phụ tá bỗng quỳ xuống, mặt như tro tàn, toàn bộ chân hoàn toàn không chịu sự kiểm soát mà kéo lê trên mặt đất, gã cắn chặt răng, có sức giãy dụa đứng lên, hai chân hơi thẳng đứng thật sự không thể chịu đựng nỗi đau nhức bên trong đầu gối, lại quỳ rạp lần nữa trước mặt Sở Thiên, trên mặt Sở Thiên mang nụ cười thản nhiên, khinh thường nói:

- Chút bản lĩnh vậy mà cũng dám ra ngoài lăn lộn sao?

Một chiêu đánh bại kẻ địch!

Không chỉ là tiêu diệt uy phong của sĩ quan phụ tá, cũng là cái tát cho Trương Lâm!

Rốt cuộc Trương Lâm kìm nén không nổi, quay sang nhìn Sa Khôn, gây áp lực cho ông:

- Sa tiên sinh, Trương mỗ tôi vốn có thể không đến, cũng có thể không cung cấp tình báo, nhưng bây giờ tôi nguyện chân thành hợp tác với ông, còn cung cấp thông tin vô giá và bản đồ sân bay, giúp Sa gia dễ dàng ném bom sân bay thành công, loại bỏ các mối nguy hiểm tiềm tàng của cuộc chiến.

- Nhưng bây giờ Đội trưởng Sở lại có thái độ như thế, giọng điệu như thế, tôi thấy hợp tác đã mất ý nghĩa rồi! Về phần chi phí máy bay và nhân viên thương vong tôi sẽ bồi thường.

Gã không đề cập tới Sở Thiên đánh sĩ quan phụ tá bị thương, dù sao tất cả mọi người đều thấy rõ ràng là sĩ quan phụ tá làm khó Sở Thiên trước, chỉ có điều tài nghệ không bằng nên bị thương nặng, nhắc tới việc này chắc chắn là tự vả miệng mình.

A Trát Nhi nhịn không được xen vào nói:

- Dễ như trở bàn tay vậy sao? Tên ngốc kia đã không phải thảm bại như vậy rồi!

Sáu người anh em đã chết, A Trát Nhi cũng nhìn Bạch Vô Hạ bằng con mắt khác, trong miệng càng không chút khách khí quát lớn cô:

- Ngu ngốc

Bạch Vô Hạ đuối lý trước, mặc dù biết là đang nói mình, nhưng cũng nhịn xuống, trên máy bay Sở Thiên đá một cú, không chỉ là đá mất sự vênh váo hung hăng của cô, mà cũng đá mất cảm giác ưu việt của cô.

Trương Tiêu Tuyền nhìn thấy A Trát Nhi ăn nói ngông cuồng liền quát lớn:

- A Trát Nhi, nói bậy bạ gì đó? Nếu không phải nể tình cậu đã lập nhiều kỳ công tối nay, bây giờ tôi đã cho người bắn chết cậu rồi!

A Trát Nhi vội ngậm miệng, nhưng ánh mắt vẫn oán hận nhìn chằm chằm Bạch Vô Hạ.

Sa Khôn vừa mới nhận lấy hai trăm cây súng của Trương Lâm, hơn nữa hai bên còn đang hợp tác, nên vội mở miệng nói:

- Tướng quân bớt giận, Đội trưởng Sở cũng là người có tình cảm, đối với tình nghĩa anh em đặc biệt coi trọng, đáng lẽ tối nay chiến thắng trở về, nhưng trong giai đoạn sau cùng lại xảy ra sai sót, hy sinh mấy người anh em tình như tay chân, đổi lại ai mà chẳng tức giận!

- Tuy rằng hai bên hợp tác có chút không hài hòa, nhưng như lời Tướng quân, đối mặt cường địch nếu như không thể hợp tác chân thành thì tất cả địa bàn của chính mình cũng sẽ bị cướp đi, những huynh đệ bên cạnh cũng sẽ bị giết hết, ngay cả vợ chồng con cái người già đều không thể trông nom chu toàn, cho nên Sa tôi cho rằng, hai quân hợp tác vẫn là thượng sách, ý của Tướng quân thế nào?

Lời nói đúng mực của Sa Khôn cũng không khiến cho Trương Lâm thư thái trở lại, gã có chút xem xét liền đứng dậy nói:

- Sa tiên sinh, ném bom sân bay đã thành công rồi, nhưng nhiệm vụ của chúng tôi còn chưa hoàn thành, thông tin muốn thu thập vẫn là một tờ giấy trắng, bọn Trưởng phòng Bạch đã mạo hiểm mạng sống của mình đế khu vực phòng thủ của Trú quân, còn chết đi hai người đắc lực, tài năng đều trở thành vô nghĩa!

Sở Thiên khẽ hừ nhẹ một tiếng:

- Lén lén lút lút, nếu như các người trực tiếp đem nhiêm vụ nói thật ra sẽ không rơi vào tình trạng này, miệng hét lên hợp tác chân thành nhưng lại tự mình ngầm tính toán nhỏ nhặt! Nếu quả thật phải hợp tác, hi vọng sau này không cần chơi mấy thứ mờ ám đó, tránh giết chính mình còn kéo theo người khác.

Trương Lâm nổi cơn thịnh nộ, nhưng lại tìm không ra lý do tranh luận, bởi tuyệt đối không thể để bọn Sở Thiên biết được việc đi qua bờ bên kia là chấp hành nhiệm vụ, lúc này chỉ có thể giả vờ tức giận để đổi chủ đề:

- Sa Tiên sinh, tối nay đầu óc có chút hỗn loạn, tôi về suy nghĩ một chút, tránh nói lời ngoài ý muốn, ngày mai tôi sẽ lại đến gặp Sa tiên sinh để thương lượng kế hoạch tác chiến!

Sa Khôn gật đầu, tự mình đứng dậy tiễn fã ra cửa.

Bạch Vô Hạ theo sát phía sau, sợ đi chậm một bước sẽ bị bọn Sở Thiên giết chết.

Hai người lính mang đầy lòng oán hận sĩ quan phụ tá lên xe, ngay sau đó lái mấy chiếc xe hơi chậm rãi đi, và nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, Sa Khôn vỗ vai Sở Thiên, nhẹ nhàng nói:

- Mọi người vào đây!

Sở Thiên dẫn bọn A Trát Nhi đi vào, Sa Cầm Tú rút khăn tay ra lau sạch máu cho hắn!

Sa Khôn uống hai ngụm trà, nhìn bọn Sở Thiên thở dài:

- Đều tại ta không tốt! Không nên để mọi người chở người bệnh trực tiếp trở về theo đường cũ, chết hết nhiều huynh đệ như vậy, Sa Khôn thực sự hổ thẹn quá!

Sở Thiên lắc đầu, cười khổ đáp:

- Sa tiên sinh, chuyện này không liên quan đến người, ông cũng vì tình thế bức bách, nói cho cùng đều là Quốc Minh Đảng chơi trò bịp bợm lộn xộn, thi hành cái bí mật nhiệm vụ thất bại gì đó, liền đem trách nhiệm đổ lên người chúng ta, chỉ là không ngờ sẽ có sáu anh em vì vậy mà mất mạng!

Sa Khôn áy náy gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm Sa Cầm Tú nói:

- Cầm Tú, có thể tin tưởng Sở Thiên được chăng?

Sa Cầm Tú hơi sửng sốt, không biết có ý gì nhưng vẫn trả lời:

- Con tin anh ấy còn hơn tin chính mình!

Sa Khôn lại quay đầu nhìn bọn A Trát Nhi, nghiêm túc nói:

- A Trát Nhi, các ngươi có tin tưởng Sở Thiên không?

A Trát Nhi và tất cả đội viên huyết thứ đồng thanh trả lời:

- Chúng tôi bằng lòng đem mạng của mình giao cho cậu ấy!

Trên mặt Sa Khôn mang vẻ vui mừng, và sau khi cùng Trương Tiêu Tuyền nhìn nhau, ánh mắt dừng ở khuôn mặt kiên định của Sở Thiên, giọng điệu chân thành nói:

- Sở Thiên, Cầm Tú tin tưởng cháu, đội viên Huyết Thứ tin tưởng cháu, ta với tham mưu trưởng Trương cũng tin tưởng cháu, cháu có đồng ý tiếp nhận vị trí Tổng tư lệnh của ta, giúp Sa gia chiến đấu trong cuộc chiến ác liệt này không?

Mọi người có chút kinh sợ sững sờ, như vậy là để cho Sở Thiên làm Thống soái lâm thời!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Sa Cầm Tú hiện lên vẻ vui mừng, liền nói:

- Con tán thành, có thể cho Sở Thiên huấn luyện binh sĩ, cha cũng có thể nghỉ ngơi một chút, không cần ngày ngày cũng đứng ở Bộ chỉ huy!

Bọn A Trát Nhi rất xúc động đối với biểu hiện can đảm và nghĩa khí của Sở Thiên tối nay, lại thấy được thái độ cứng rắn của hắn đối với Quốc Minh Đảng, càng thêm nể phục sát đất, biết hắn lên làm Thống soái, sau này lúc chiến đấu với liên quân nhất định sẽ vô cùng xuất sắc, vì thế đều mở miệng:

- Chúng tôi kiên quyết ủng hộ!

Sở Thiên sau khi kinh ngạc thì nhẹ lắc đầu, mặt khiêm tốn trả lời:

- Sa tiên sinh, Sở Thiên có thể làm lính hầu, chứ ngồi vị trí của Tổng tư lệnh là không thể, cho dù tiểu tử bạo gan lên vị trí đó, quân Sa gia cũng sẽ không đồng ý, Tướng quân Sa càng không đồng ý!

Sa Khôn giơ tay ngăn Sở Thiên nói tiếp, sau đó vẫy tay cho bọn A Trát Nhi đi ra nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn Sở Thiên nói:

- Tối nay Sa Khôn làm hỏng kế hoạch, mất đi mấy người anh em thủ túc, cho dù cháu và đội viên Huyết Thứ không trách ta, trong lòng ta cũng áy náy vô cùng, hai quân đánh nhau, lòng ta đã chán nản, thử hỏi lấy gì chiến đấu với liên quân?

- Về phần quân Sa gia, ta tin là bọn họ đều đã tin tưởng và nghe theo cháu! Tuy rằng tính khí Tướng quân Sa táo bạo, nhưng đối đầu kẻ địch mạnh cũng không phải không phân biệt đúng sai, huống chi có Tham mưu trưởng trợ giúp cháu.

Sở Thiên không lên tiếng, hắn biết Sa Khôn nói có lý, đừng bảo là Sa Khôn người này ra mệnh lệnh, chính mình là người chấp hành mệnh lệnh, bây giờ trong lòng cũng còn rất đau, đang định nói gì đó liền thấy Sa Cầm Tú với ánh mắt mong đợi, biết rằng đây chính là thời cơ tốt giúp cô đối phó với Sa Thành, vì thế xem xét xong, nhẹ nhàng gật đầu.

- Sa tiên sinh, lần đối chiến này giao cho cháu chỉ huy cũng không phải là không được, nhưng, tôi muốn quyền tự chủ tuyệt đối, kỷ luật nghiêm minh, cháu không muốn phải vội vàng giải thích bởi vì mệnh lệnh bị người khác hiểu lầm, nếu người có thể đáp ứng cháu, cháu có thể giúp Sa gia đánh thắng trận chiến này!

Sa Khôn gật đầu, đứng dậy nói:

- Bây giờ ta đưa ra mệnh lệnh truyền ra ngoài, từ giờ khắc này, cháu chính là Tổng tư lệnh lâm thời của của Sa gia, quyền sinh sát đều trong tay cháu, vậy ta về nhà nghỉ dưỡng vài ngày trước đã!

Sở Thiên nhân cơ hội hỏi đến cùng:

- Quyền sinh sát, bao gồm bất cứ ai sao?

Trương Tiêu Tuyền biết điều phối hợp:

- Đương nhiên, nếu Trương Tiêu Tuyền phạm vào quân pháp, Tư lệnh Sở cứ việc xử lý theo quân pháp!

Sa Khôn vội vàng gật đầu:

- Xử lý theo quân pháp!

Vừa rồi ông còn lo lắng Sở Thiên sẽ nhân cơ hội giúp con gái đối phó với em trai của ông, bây giờ có bốn chữ “xử theo quân pháp” ngăn trở, trừ khi Sa Thành phạm phải quân pháp, nếu không Sở Thiên không dám tùy tiện giết Sa Thành, dù sao chăng nữa, ông cũng không muốn Sa gia tự giết lẫn nhau, đó chính là nỗi thương tâm của người già.

Trong mắt Sa Cầm Tú hiện lên vẻ mừng rỡ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.