Đô Thị Thiếu Soái

Chương 354: Chương 354: Ước định quyết chiến




Biệt thự Vinh Hoa, mây đen che phủ.

Bàn tiệc đã kín người, còn bày loại trà Tín Dương nổi tiếng quý giá.

Sở Thiên vỗ nhẹ ly thủy tinh trong suốt, ngắm lá trà chìm nổi, thần sắc lạnh nhạt.

Không khí bỗng chốc trầm xuống.

Trong đại sảnh, hơn mười xạ thủ đã sớm rút lui, quả lựu đạn trong tay Sở Thiên cũng biến mất không thấy đâu, thậm chí bên ngoài, hàng ngàn tên lâu la của hội Hắc Long đều biến mất không còn dấu vết. Chỉ còn hơn mười Soái quân vẫn đứng ở sân ngạo nghễ, vẻ mặt không chút biểu lộ.

Tám vị hộ vệ Trung Nam Hải chia làm bốn hướng, ánh mắt cảnh giác, đặc biệt mỗi khi lướt qua Thiên Dưỡng Sinh, càng trở nên nghiêm trang.

Trầm mặc một lát, ấm nước đã sôi trào.

Kiều Ngũ cầm ấm trà, tiến đến mời trà quan khách, không quên biểu lộ sắc mặt cung kính.

Chu Triệu Sâm vẻ mặt cũng trở nên tươi sáng, thanh âm nhẹ dịu, nói:

– Tổng lý Hoa, ông Tô, Bộ Trưởng Chu, ông Vương , mời lại đây thưởng thức loại trà Tín Dương đệ nhất này, xem mùi vị thế nào .

Hoa Cơ Vĩ cùng mọi người gật đầu, nâng cốc trà nhấm một ngụm, hương thơm nồng nàn, tấm tắc khen ngợi :

- Trà ngon! Trà ngon!

Nghe được những lời ca tụng của những lão già sắp thành tinh này, sắc diện của Chu Triệu Sâm trở nên hồng hào, gần như quên mất đang đàm phán với Sở Thiên. Cục phó Cổ và Trần Quốc Phong lại có vài phần không tự nhiên, cảm thấy dù sao thì danh tiếng của mình vẫn còn kém nhiều.

Tô lão gia cố tình nâng chung trà lên, hỏi thăm Sở Thiên :

- Sở Thiên, có biết loại trà và loại nước pha trà ngon của Hội trưởng Chu đến từ đâu không?

Sở Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói :

- Nói đến trà, màu xanh nhạt, tươi sáng,hương thơm tươi mới xanh trong, cuống lá xanh sáng, đến từ gia đình Tín Dương Đổng ở Hà Hương. Nước trà thơm ngọt, thanh khiết, được lấy từ giếng nước miếu thần ở kinh thành Thiên Hữu.

Chu Triệu Sâm cùng mọi người đều khẽ kinh ngạc. Sở Thiên này thực sự có tài, cái này cũng đã bị hắn đoán ra.

Hoa Cơ Vĩ nhìn thấy ánh mắt của Chu Triệu Sâm, biết rõ Sở Thiên đã đoán đúng rồi. Tất cả đều mỉm cười gật đầu khen ngợi.

Trần Quýnh Minh thấy Tổng lý Hoa có thiện cảm với Sở Thiên, vội vàng chuyển chủ đề:

- Lão Tô, lão Hoa, mọi người đến bằng cách nào?

Vương Hoa Hoa và Chu Long Kiếm đối với Trần Quýnh Minh, một người là đối thủ, một người là cấp dưới.

Hoa Cơ Vĩ đột nhiên bình tĩnh trở lại, nói nhẹ:

- Nghe nói kinh thành gần đây rất loạn, hai đại bá chủ hắc đạo đàm phán, để không làm cho kinh thành càng trở nên bạo loạn, vì vậy tôi quyết định đến để đóng vai trò là người làm chứng.

Chu Triệu Sâm trong lòng thấp thỏm, tuy không lo Tổng lý Hoa thiên vị Sở Thiên, nhưng chỉ cần công bằng với nhân chứng đã đủ bất lợi với hội Hắc Long rồi. Vốn dĩ hội Hắc Long chưa từng nghĩ đến đàm phán công bằng, mang thói quen bá đạo, hung hăng gây hấn. Bình đẳng với người khác chính là không công bằng với bản thân.

Chu Triệu Sâm mở đề:

- Tổng lý, vừa rồi thật sự xin lỗi ngài, đều do thủ hạ có mắt không tròng, không nhận ra các vị, mới nảy sinh mâu thuẫn, xin lượng thứ. Triệu Sâm nhất định sẽ quản giáo tốt thuộc hạ.

Hoa Cơ Vĩ phẩy tay, giọng điệu bình tĩnh:

- Chuyện không liên quan đến cậu, là do chúng tôi đến đường đột không thông báo trước, vì thế mới gây hiểu lầm, vệ sĩ của tôi ra tay khá nặng, Hội Trưởng Chu xem thuộc hạ có bị thương nặng không, ta sẽ cho người mang phí thuốc men tới.

Sở Thiên thầm trách, người đó có thể ngồi vào vị trí Tổng lý, thật khó có thể xem nhẹ, nói năng phóng khoáng, không nịnh hót không kiêu ngạo, bảo tiêu Trung Nam Hải làm bị thương nhiều bang chúng hội Hắc Long như vậy, thật khiến mọi người thán phục.

Chu Triệu Sâm tâng bốc, khách khí trả lời:

- Không sao, không sao.

Kiều Ngũ tiến lên vài bước, rót trà mời khách quý.

Tô lão gia ngửa mặt uống cạn hai ngụm trà, thần sắc cũng trở nên uy nghiêm, ánh mắt có vài phần thâm thúy khó đoán, nói:

- Như vậy, mọi người hãy vào đề chính đi, ý đồ của chúng tôi, hai bang hội cũng đã biết. Không biết hai vị bang chủ có thể đưa ra kết quả hay không?

Chu Triệu Sâm không nói gì, Trần Quýnh Minh thêm vào vài câu, lạnh lùng nhìn Sở Thiên:

- Đã đàm phán hai tiếng rồi, Hội Trưởng Chu đã đưa ra điều kiện hợp lý, tiếc rằng Sở Thiên ngang ngược càn rỡ, không đồng ý cho nên mọi người mới nhất thời giằng co. Vừa may Tổng lý Hoa và Tô lão gia đã đến, mong có thể đưa ra quyết định.

Hoa Cơ Vĩ ngẩng đầu, nhìn Sở Thiên vẫn bình tĩnh như mặt nước, nhẹ nói:

- Có chuyện như vậy? Đưa tôi xem hiệp nghị đàm phán.

Chu Triệu Sâm chần chừ giây lát, trong lòng cũng cảm thấy điều khoản không công bằng, nhưng vẫn đưa hiệp nghị đàm phán cho Hoa Cơ Vĩ. Hoa Cơ Vĩ cẩn thận xem một lượt, lập tức đưa cho Tô lão gia, nói:

- Tôi thấy điều khoản rất công bằng, hội Hắc Long thế lực mạnh, Soái quân thế lực yếu. Vì sự bình yên của kinh thành, duy trì cục diện hiện tại, chung sống hòa bình, tôi muốn Sở Thiên suy nghĩ về các nguyên tắc quản lý của Hội Trưởng Chu.

Lời của Hoa Cơ Vĩ làm Cho bọn Chu Triệu Sâm hoan hỷ. Sở Thiên thì lại suy tư trong lòng, hắn cảm thấy lời của Tổng lý Hoa có hàm ý khác. Tô lão gia đã xem xong rất nhanh, đưa cho Vương Hoa Hoa, Nói với Sở Thiên:

- Sở Thiên, vì để bảo toàn đại cục, tôi đề nghị cậu vẫn nên tiếp nhận.

Duy trì cục diện hiện tại? Sở Thiên lóe lên ý nghĩ, rốt cục cũng hiểu được ý tứ của những vị lão gia này. Làm bộ suy nghĩ một lát, hắn nói:

- Được, hai vị lãnh đạo đều đã nói rồi, vì đại cục bền vững, Sở Thiên sẽ ký, đợi hôm nào mấy vị lão gia rảnh rỗi, tới Hắc Long Tower, tôi nhất định dùng trà ngon nhất để tiếp đãi.

Trần Quýnh Minh sắc mặt thay đổi, biết rõ rằng không ổn ở chỗ nào, Chu Triệu Sâm thần sắc cũng khẩn trương, buột miệng nói:

- Hắc Long Tower cái gì chứ? Địa bàn của hội Hắc Long bọn tôi từ lúc nào trở thành địa bàn của các người?

Sở Thiên mỉm cười, nhấp vài ngụm trà, nói:

- Nếu như là hai tiếng trước thì là địa bàn của hội Hắc Long, nhưng vừa rồi đã có thay đổi, địa bàn của tôi đã bị hội Hắc Long chiếm mất, và chúng tôi cũng có được Hắc Long Tower. Vừa rồi hai vị lão gia cũng đã có lời, tôi cũng chuẩn bị ký vào hiệp định đàm phán, lẽ nào Hội Trưởng Chu lại muốn sửa đổi?

Chu Triệu Sâm không phản ứng, nói một cách hoài nghi:

- Hai vị lão gia nói gì? Chỉ là nói cậu tiếp nhận hiệp định đàm phán mà thôi.

Sở Thiên đặt cốc xuống, vỗ nhè nhẹ, nói nhạt:

- Tổng lý Hoa và Tô lão gia đã nói, duy trì cục diện bền vững, chẳng lẽ Hội Trưởng Chu còn muốn dùng vũ lực đoạt lại Hắc Long Tower? Nhớ rằng, Soái quân của chúng tôi vốn dĩ chưa từng muốn đoạt lại quán bar Mê Tình cũng như các địa bàn khác, Hội trưởng Chu đừng quá hách dịch.

Chu Triệu Sâm toát mồ hôi lạnh, gã rốt cục cũng biết vấn đề ở đâu, nhất thời nghẹn lời không trả lời được. Trần Quýnh Minh thấy thế vội đỡ lời:

- Hắc Long Tower là Tổng bộ của hội Hắc Long, nếu như bị chiếm mất như vậy, hình như có chút không thỏa đáng?

Vương Hoa Hoa hừ một tiếng, tỏ vẻ nhạo báng nói:

- Có cái gì mà không thỏa đáng? Chẳng lẽ muốn đàm phán lại từ đầu? Tô lão gia và Tổng lý Hoa đều là người lo liệu trăm công nghìn việc, hôm nay hạ cố đến biệt thự Hoa Vinh, cốt là muốn xem kết quả đàm phán. Về mặt giữ cục diện ổn định, chấp nhận hiệp hội đàm phán, còn gì oán trách?

Trần Quýnh Minh thấy Vương Hoa Hoa lên tiếng, không kìm nổi tức giận, thanh âm nâng cao mấy phần:

- Hiệp nghị đàm phán vốn công bằng, nhưng việc giữ vững cục diện hiện tại ổn định đã trở nên không bình đẳng. Vì thế phải trở lại lúc ban đầu đàm phán, rồi ký kết đàm phán mới là hợp lý.

Vương Hoa Hoa không chịu yếu thế, uống ừng ực hai ngụm trà, nói:

- Hội Hắc Long thật là vô lý, không thể khống chế thời cuộc, mất Hắc Long Tower rồi còn mặt dày muốn khôi phục lại thời cục lúc ban đầu. Ông còn coi lời nói của Tô lão gia cùng Tổng lý Hoa có tác dụng hay không?

Tràn Quýnh Minh hung hăng nhìn chằm chằm Vương Hoa Hoa, toàn thân run bần bật, hận không thể dùng cốc trà đập vỡ con người trước mặt.

Chu Long Kiếm tức thời đứng dậy, hắng giọng nói:

- Hai vị lãnh đạo đừng nổi giận, ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, Chu Long Kiếm có một phương án có thể giải quyết xung đột, hơn nữa còn làm cho cuộc đàm phán trở nên đơn giản hơn.

Vương Hoa Hoa cùng Trần Quýnh Minh đồng thanh:

- Bộ trưởng Chu, xin hãy nói mau.

Hoa Cơ Vĩ cũng gật đầu, nói:

- Mau nói phương án của cậu, nếu như khả thi có thể nghe theo, nếu không thể dược sẽ tìm phương án khác.

Chu Long Kiếm cười bình tĩnh, nói:

- Hiệp nghị đàm phán vốn do hội Hắc Long đề xuất, bây giờ lại nói không công bằng. Nhưng quay trở lại ban đầu thì đối với Sở Thiên thật không công bằng, lại là không tôn trọng đối với Tô lão gia và Tổng lý.

- Bởi vậy tôi đề nghị, hội Hắc Long và Soái quân hai bên đưa ra cao thủ quyết đấu. Nếu như hội Hắc Long thắng lợi, thì khôi phục lại trạng thái ban đầu và để Sở Thiên ký kết hiệp định. Nếu như Soái quân thắng, vẫn giữ cục diện, hội Hắc Long còn đem địa bàn bị chiếm trả lại. Hai bên thấy sao?

Vương Hoa Hoa gật đầu tán thưởng:

- Bộ trưởng Chu, ý của ông thật hay, tôi hoàn toàn tán thành.

Tô lão gia cùng Hoa Cơ Vĩ nhìn nhau vài lần, cũng đều gật gật nói:

- Được, vì sự bình yên của kinh thành, đây là biện pháp cuối cùng rồi, một trận chiến quyết định, không biết hội Hắc Long có ý kiến gì không?

Vương Hoa Hoa thêm một câu, không đếm xỉa nói:

- ếu như ông Trần cảm thấy không thể, vậy chỉ còn cách bảo vệ thời cục, để Sở Thiên ký hiệp định, hay ông Trần có cao kiến gì?

Trần Quýnh Minh tức giận nhìn Vương Hoa Hoa, thầm nghĩ, ý kiến này không phải là không thể thực hiện. Vấn đề ở chỗ không biết hội Hắc Long nắm chắc mấy phần thắng. Thế là quay đầu nhìn Chu Triệu Sâm, nhàn nhạt nói:

- Hội Trưởng Chu, việc này do cậu quyết đi.

Kỳ thực, lúc Chu Long Kiếm đưa ra ý kiến, Chu Triệu Sâm trong lòng mừng rỡ vô cùng, nếu như trước kia gã đố kỵ với Sở Thiên thân thủ phi phàm. Nhưng hiện nay bản thân có Liễu Xuyên Phong – Một trong ba đại cao thủ Đông Doanh trấn thủ, cùng với Sở Thiên đang bị thương, trận chiến này nắm trong tay bảy phần thắng.

Thế là Chu Triệu Sâm gật đầu khó xử, vờ như đang khó xử nói:

- Thôi được, tôi đồng ý.

Chu Long Kiếm thần sắc trở nên nghiêm trang, ánh mắt sáng ngời toát ra vẻ uy nghiêm, nói:

- Ba ngày sau, tại đỉnh Phượng Hoàng Sơn ở ngoại ô tiến hành trận chiến. Bên đến muộn hoặc là không có người ứng chiến có thể chủ động nhận thua, hiệp nghị vừa rồi tự động có hiệu lực. Sau này người nào làm náo loạn kinh thành, giết!

Tất cả mọi người đều đồng ý, Hoa Cơ Vĩ bỗng lên tiếng:

- rong ngày quyết chiến, chúng tôi có thể dành thời gian qua làm nhân chứng. Hy vọng trong mấy ngày tới mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, đừng gây ra sự cố. Chuyện này tôi giao cho Bộ trưởng Chu vậy.

Dứt lời nhìn sang Chu Long Kiếm, uy nghiêm nói:

- Bộ trưởng Chu, mấy ngày này nếu như Hắc Long Hội và Soái quân xảy ra xung đột, tôi muốn cậu mang đầu đến gặp tôi.

Chu Long Kiếm biết rõ lời Tổng lý Hoa là nói cho mọi người nghe, vội vàng cung kính gật đầu:

- Tổng lý yên tâm, Chu Long Kiếm dùng cái đầu đảm bảo, ba ngày này tuyệt đối không để xảy ra việc có hại đến sự bình yên xã hội. Nếu có Chu Long Kiếm xin một mình gánh vác hết trách nhiệm.

Lập tức quay sang Chu Triệu Sâm và Sở Thiên:

- Hy vọng hai vị cũng vậy, đừng gây khó dễ cho Chu Long Kiếm.

Chu Long Kiếm đã nói một cách kiên quyết với mọi người như vậy, Chu Triệu Sâm Thầm nghĩ nội trong ba ngày nếu đầu của ta có phải rơi xuống, nhất định cũng phải làm cho đầu của các ngươi rơi xuống trước.

Tô lão gia cùng Hoa Cơ Vĩ uống xong trà liền rời đi, bọn người Vương Hoa Hoa theo sát phía sau, Chu Triệu Sâm đợi tất cả đi đến cửa, đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng hô:

- Bộ trưởng Chu, Hắc Long Tower tính thế nào?

Chu Long Kiếm nét mặt nham hiểm, nhưng lúc quay đầu lại đã chuyển sang vẻ nghiêm nghị, bình tĩnh, nói rõ từng từ :

- Giữ nguyên cục diện, tất cả để ba ngày sau giải quyết.

Chu Triệu Sâm tay nắm chặt, Sở Thiên mỉm cười, đem theo Thiên Dưỡng Sinh nghênh ngang bước đi.

Cuộc đàm phán cuối cũng đã được định đoạt! Sở Thiên thở giãn ra một hơi dài. Tuy rằng có một nửa rủi ro, nhưng đối với Soái quân mà nói, công bằng đã là thắng lợi lớn nhất rồi, huống hồ có ba ngày để chuẩn bị, đủ để hiểu rõ cơ mật của Hắc Long Tower.

Sở Thiên vừa rời đi không lâu, Sở Quýnh Minh chăm chú nhìn ấm trà còn nóng, trầm tư một lát rồi mới nghiêng đầu nói:

- Triệu Sâm, trận quyết chiến có nắm chắc phần thắng không? Phải nói chúng ta có chắc được mấy phần? Lần này đánh cược chắc phải lớn hơn đôi chút đây.

Cục phó Cổ cũng gật đầu theo, bản thân cũng không rõ ngọn nguồn.

Chu Triệu Sâm cầm chén trà, đợi lòng bàn tay trở nên ấm nóng mới nói:

- Không dám chắc mười phần, Nhưng chín phần thì dám chắc.

Nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ lo lắng:

- Kỳ thật tôi không lo ba ngày sau quyết đấu, điều đáng lo là Cửu thúc và Hắc Long Tower có quá nhiều bí mật. Nếu như bị Sở Thiên biết được, thì cho dù có thắng Sở Thiên, hắn cũng có thể dễ dàng liên hợp với Trung Ương để tiêu diệt chúng ta.

Trần Quýnh Minh mỉm cười, thở dài:

- Triệu Sâm, yên tâm đi. Chỉ cần tôi còn ở đây, cậu chắc chắn an toàn.

Triệu Sâm gật gật đầu, trong lòng đang chuẩn bị sẵn một kế hoạch thâm hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.