Ba người ngồi nói chuyện đến hơn sáu giờ tối mới rời đi, xuống bãi lấy xe chuẩn bị tới quán Đông Hải ăn cơm. Bãi đỗ xe, đèn lờ mờ, gió lạnh thổi từng đợt, vừa bước vào, Sở Thiên cảm giác nguy hiểm đang ẩn dấu xung quanh. Sở Thiên xem xét vài lần, nhưng không phát hiện cái gì khác thường, nhưng vì để an tâm, hắn vấn đi theo sau Mị Nươmg tới lấy xe.
Mị Nương vừa mới mở cửa xe, một gã đàn ông đang ngồi trên ghế xe đứng dậy, dùng một con dao găm dí vào bụng cô thấp giọng:
- Không được kêu, quay người lại, chầm chậm lui xuống.
Sau đó gã chậm rãi xuống xe, khống chế Mị Nương từ phía sau, dí dao vào cổ cô.
Sở Thiên ở đằng sau nhìn thấy, nhưng không lập tức ra tay. Hắn biết rõ đối phương không chỉ có một người, nếu không sẽ không có lớn gan như vậy làm vậy. Bình tĩnh không sợ hãi, Sở Thiên muốn chờ đồng bọn của gã ra mặt hết, tùy tình hình mà xử lý. Cho dù đánh bại cái tên đang đe dọa Mị Nương này thì những tên đồng lõa sẽ dùng biện pháp khác, từ từ du đấu hoặc uy hiếp; không bằng một lần đánh hạ bọn chúng. Vương Đại Phát hiển nhiên cũng nhìn thấy chị Mị đang bị uy hiếp, từ từ đi tới gần Sở Thiê. Tên đang uy hiếp Mị Nương hô hào:
- Trúc Can, đều xuất hiện đi, tôi đã khống chế được cô gái này.
Vừa dứt lời, xunh quanh Sở Thiên và Vương Đại Phát xuất hiện mấy thân ảnh. Năm gã đàn ông nhao nhao xuất hiện, một thanh âm truyền tới:
- Phì Miêu, quả nhiên ra tay nhanh gọn, không để bọn chúng phát hiện, có cô gái này trong tay, bắt bọn chúng dễ hơn nhiều.
Sở Thiên cùng Vương Đại Phát nhìn quanh, hóa ra Trúc Can là tên trộm ví của Vương Đại Phát buổi chiều, không thể tưởng được anh ta nhanh như vậy được thả ra, còn tìm được một đám người theo dõi bọn họ, thậm chí dùng kế bắt lấy Mị Nương.
Vương Đại Phát tính tình không thay đổi, đối với mấy hành vi hạ lưu tam đẳng này không để vào mắt, giận dữ quát:
- Uy hiếp đàn bà con gái có đáng mặt đàn ông không? Có bản lĩnh cùng ông đây đánh một trận, vụng trộm làm trò mèo thì có gì hay?
Trúc Can hừ một tiếng:
- Tên béo, vốn không muốn đối phó mày, chỉ là muốn trả thù cái tên trẻ ranh dám xen vào chuyện người khác. Nhưng mày cũng ở đây rồi, nhân tiện xin tý huyết của mày luôn, báo thù bị mày đá mấy đá.
Vương Đại Phát kìm nén không được, muốn xông lên tát tên Trúc Can mấy phát, nhưng thấy Phì Miêu dí sát dao vào cổ Mị Nương, chần chờ không dám động thủ, ném chuột sợ vỡ bình.
Sở Thiên thở dài một hơi, những người này thật sự là cả gan làm loạn, thậm chí là vô sỉ hạ lưu, so với Vương Đại Phát có tình có nghĩa cướp bóc thật sự là kém cỏi hơn nhiều, vì vậy mở miệng nói:
- Trúc Can, anh có bản lĩnh tình tới đây đánh một trận với tôi, sao phải làm khó chị của tôi?
- Tao biết rõ đánh không lại mày, cho nên mới phải bắt chị mày.
Trúc Can gian trá cười:
- Hiện tại mày muốn cứu chị của mày cũng được, đem tay chặt đi, tao thả cô ấy. Nếu không Phì Miêu một tay đao kiếm, vô tâm một chút sẽ làm hỏng làn da mịn màng kia.
- Chị của mày thật là thơm.
Phì Miêu dâm tà cười, nói với Sở Thiên:
- Nhóc con, nếu không tao sẽ làm chông của chị mày, bao mày ăn ở, như vậy dù cho mày phế đi cánh tay cũng không sao, anh chị không thiếu tiền.
Mấy người Trúc Can cười theo:
- Mọi người cùng nhau làm anh rể của mày là tốt rồi.
- Nhóc con, ngươi còn dám càn rỡ, xem ra không muốn mệnh của chị mày rồi nhỉ?
Trúc Can hung hăng thở ra một hơi:
- Tao đếm đến ba, mày không chặt tay, Phì Miêu liền rạch mặt chị mày.
Hiển nhiên, Trúc Can cũng biết khuôn mặt đối với nữ nhân quý giá thế nào.
Mị Nương sợ co rúm lại, sợ dung nhan bị hủy. Sở Thiên không đành lòng nhìn Mị Nương đau xót, ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng sự bình thản. Mị Nương thoáng yên lòng, biết rõ tất cả đã nằm trong lòng bàn tay của Sở Thiên.
- Một!
Trúc Can dùng mười phần lực lượng bắt đầu đếm
- Hai
Đếm tới hai, Trúc Can nhìn Sở Thiên vẫn không có động tĩnh, ngược lại chính mình xuất hiện vài phần lo lắng.
- Ba.
Trúc Can chần chờ thật lâu, rốt cục hô lên ba.
Tên đang uy hiếp Mị Nương thấy Sở Thiên bất động trong lòng bất an, không biết có nên phá hủy dung nhan xinh đẹp của Mị Nương không, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Trúc Can, đúng lúc này, Sở Thiên bắn hai đồng tiền xu ra, mang theo toàn bộ công lực, một đồng nhắm thẳng vào tay cầm dao, một đồng hướng bả vai Phì Miêu.
Phì Miêu cùng Trúc Can nghe tiếng xé gió mà tới nhưng đã quá muộn, tiền xu đã nện vào cổ tay Phì Miêu đang cầm đao. Choang một tiếng, thanh âm dao găm rơi xuống sàn, đồng thời Phì Miêu lại bị đồng xu khác của Sở Thiên đánh bay. Sở Thiên nắm chắc thời cơ, tung người tiến lên, tay trái cầm lấy dao găm, tay phải giữ chặt thân thể Mị Nương lùi về sau. Mị Nương nhẹ nhàng ôm lấy ngực Sở Thiên. Tình cảnh nơi đây đã thay đổi hoàn toàn.
Trúc Can chấn động, lấy dao găm ra cùng bốn tên còn lại lao nhanh đến. Sở Thiên vừa định ra tay, lại phát hiện Vương Đại Phát rống giận như một con sư tử, như đạn pháo hướng Trúc Can bọn hắn vọt tới. Giờ khắc này anh ta giống như được linh hồn chiến tướng phụ thể, thân hình mập mạp dị thường linh hoạt. Tay trái vừa mới chém một phát vào tay cầm dao của Trúc Can, chân phải đã đá lên ngực một tên khác, đồng thời tay phải đoạt lấy dao găm của Trúc Can, sau đó tiêu sái xoay người một cái, khuỷu tay lại thúc mạnh vào lưng tên thứ ba, sao găm trong tay phóng ra hướng đùi tên thứ tư mà tới, lúc dao găm đâm vào đùi tên kia, anh ta đã dùng tay bóp yết hầu tên cuối cùng, dùng sức bóp, gã không kêu nổi một tiếng ngã xuống đất.
Sở Thiên trong lòng khẽ động. Vương Đại Phát tính khí nóng nảy, lời nói khôi hài, nhưng khi ra tay rất quyết đoán, một lát đã đánh hạ năm người, hai tên trọng thương, ba tên thương nhẹ, không hổ đã từng đi lính,trách không được ăn cướp nhiều năm như vậy đều không có xảy ra việc gì. Cứ tưởng vận khí tốt mới có thể giữ được bình an, thì ra có thân thủ cao như thế, thế giới quả nhiên nói chuyện bằng thực lực, nếu như anh ta có thể tới Bắc Kinh đi giúp Hồ Bưu quản lý quán bar, Hồ Bưu có thể nhẹ nhõm nhiều hơn.
Trúc Can nhìn hai huynh đệ bên cạnh ngã xuống, cùng Phì Nhiêu bả vai đã chịu thương không nhẹ, Miêu, sắc mặt khó coi cực kỳ, ưu thế vừa rồi đã biến thành hư ảo, lần này đoán chừng khó thoát. Trúc Can cảm giác mình còn trẻ, không thể chết ở chỗ này, vì vậy nói với hai huynh đệ có thể chiến đấu bên người hét lên:
- Lên, báo thù.
Hai gã thuộc hạ bên cạnh cắn răng hướng Vương Đại Phát vọt tới. Trúc Can tức thì nhanh chân hướng lối ra chạy tới.
Vương Đại Phát chặn hai tên kia còn mỉa mai:
- Bọn mày đúng là đồ cái rắm, đại ca bọn mày trốn mất rồi.
Hai gã quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Trúc Can đang chạy trốn, trong nội tâm tràn ngập uất ức. Đang mải nghĩ,Vương Đại Phát đã tiến tới, từ giữa hai người đánh vào, cánh tay hoàn toàn khống chế trụ cổ của bọn chúng, ra sức vọt lên vài bước, sau đó dùng lực đem bọn chúng đập vào vách tường. Hai người lập tức nhổ ra máu tươi, không thể đứng dậy, ánh mắt trở nên tuyệt vọng.
Vương Đại Phát giải quyết xong hai người kia, nhìn thấy Trúc Can đã chạy xa, cảm thấy không thể đánh tên đầu sỏ một trận, có chút đáng tiếc. Sở Thiên tựa hồ nhìn ra tâm tư Vương Đại Phát, mỉm cười, cầm lấy dao găm của Phì Miêu, vận đủ nội kình, cổ tay hất lên, dao găm như tên rời cung, vô cùng nhanh chóng bắn tới Trúc Can. Trúc Can mắt thấy sắp chạy ra cửa, bỗng nhiên nghe thấy cái gì đó gào thét lao tới, theo bản năng quay đầu lại, dao găm lóe sáng đâm vào cổ chân hắn. Trúc Can kêu thảm một tiếng, từ trên dốc lăn xuống dưới.
Vương Đại Phát kinh ngạc nhìn Sở Thiên ra tay, bàn tay kia tựa hồ tràn đầy ma lực vô cùng thần bí. Anh ta mặc dù lần trước trên xe buýt cướp bóc biết rõ Sở Thiên thân thủ cao siêu, nhưng lần này tận mắt nhìn thấy hắn xuất thủ, vẫn không khỏi kinh ngạc vạn phần. Thân thủ này chỉ cần một thời gian nữa, nhất định thành người phong vân một cõi, chính mình đi theo hắn làm việc, thực có khả năng vinh hoa phú quý, áo gấm về nhà
Vương Đại Phát tiến lên đem Trúc Can kéo xuống , hung hăng đá lên mấy cước, châm chọc:
- Có huynh đệ như mày thật sự là xúi quẩy, kêu các huynh đệ xông lên, chính mình chạy trốn, thật sự là uổng cho bọn họ thay mày bán mạng.
Lời Vương Đại Phát hiển nhiên đốt lửa giận trong lòng đám người Phì Miêu. Bọn chúng nhìn Trúc Can như muốn thiêu chết. Trúc Can nhìn ánh mắt các huynh đệ, không khỏi rùng mình một cái, biết rõ lần này đã mất hết nhân tâm, về sau giang hồ không có nơi nào sống yên ổn .
Sở Thiên không nói lời nào, đưa Mị Nương lên xe, sau đó hạ cửa kính nói với Vương Đại Phát:
- Anh Phát, được rồi, Trúc Can để cho bọn chúng giải quyết. Những người khác cũng chỉ theo lệnh hắn, lần này không nên làm khó bọn họ, lần sau nếu như tái phạm, ta tuyệt sẽ không dùng tiền xu.
Sở Thiên ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Phì Miêu, Phì Miêu lạnh run, gã biết rõ, tuy Vương Đại Phát đánh bại mấy người, nhưng cao thủ chân chính là nam sinh anh tuấn này. Nhìn cách hắn bắn tiền xu vào người mình tính toán chính xác cũng hiểu lực lượng khủng bố như thế nào. Vai gã không phải bị cạnh tiền xu đập vào mà là cả mặt tiền xu, mới có đầy đủ diện tích phát lực đem mình đánh lui vài bước...
Vương Đại Phát nghe lời Sở Thiên, liền khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, nói với Trúc Can:
- Huynh đệ của tao đã nói như vậy, tao cũng không làm khó bọn mày nữa, chỉ có điều muốn thanh dao găm làm lưu niệm a.
Nói xong, cũng mặc kệ Trúc Can có đồng ý hay không, mãnh liệt vừa dùng lực rút dao găm trong cổ chân gã ra, sau đó cầm khăn tay lau sạch máu rồi đi lấy xe. Sau lưng Trúc Can ngửa mặt lên trời đau đớn thét lên.