Hải Tử nghe xong lại nở nụ cười, ngồi xuống, mấy người kia nhìn thấy vậy nghĩ là Hải Tử sợ rồi bèn bật cười.
Hải Tử ngồi xuống nói với Sở Thiên:
- Sở huynh đệ, hôm nay ta thay hai người xả giận.
Lâm Ngọc Đình nét mặt đầy hưng phấn, Sở Thiên có chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ con gái nghe thấy những lời này phải cảm thấy sợ hãi tránh xa mới phải. Đằng này cô gái này bộ dạng lại không hề sợ hãi, nếu được phép, đoán chừng cô nàng xinh đẹp này còn có thể châm ngòi thổi lửa. May thay không phải cô sinh ra vào thời cổ đại, bằng không chưa biết chừng cô sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió, gây ra hậu cung thảm sử.
Lúc này lại có một tiếng “ba”, nước trà lại cố ý hắt lên chân Ngọc Đình, còn mang theo những tràng cười đầy khiêu khích.
Sở Thiên thở dài một tiếng, cái đám trẻ vô giáo dục này đúng là thích đòn, cuối cùng hắn cười với Hải Tử.
- Có cần giúp sức không?
Hải Tử lắc đầu:
- Mấy tên này còn chưa đủ để ta khởi động.
Vừa nói xong không đợi Sở Thiên kịp đáp lại, Hải Tử nhấc theo nồi cháo còn đang nóng hôi hổi quay người bước đi vài bước, bèn đem nồi cháo đổ lên đầu gã trai nhuộm tóc đỏ trắng, trong khi gã đang kêu thảm thiết Hải Tử tiện tay lấy luôn hai chai bia trên bàn đập thẳng vào đầu hai gã khác ở gần đó. Hai gã thanh niên máu me đầy đầu, tay ôm đầu gục xuống. Gã sau cùng đeo khuyên tai thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Hải Tử đá lăn ra đất. Hải Tử cầm lấy ghế dồn sức đánh mạnh đến nỗi tên đó lăn lộn dưới đất không dậy nổi. Hải Tử không đánh phụ nữ nên cô nàng kia mới may mắn ngồi khóc tu tu, Sở Thiên nghe thấy lấy làm khó chiụ liền hét lớn:
- Con nhãi kia còn dám khóc nữa ta sẽ xử lý luôn.
Con nhỏ vội vàng im bặt.
Vốn dĩ khi xảy ra chuyện bạo lực gì mọi người đều tránh xa nhưng đằng này mọi người lại xúm vào xem, thậm chí có người còn tìm bàn ngồi để vừa ăn vừa có thể theo dõi diễn biến sự việc.
Lâm Ngọc Đình nắm chặt tay Sở Thiên, nét mặt ngưng đọng, vốn dĩ cô chỉ muốn xem náo nhiệt, không ngờ Hải Tử ra tay mạnh đánh bọn chúng thê thảm như vậy. Sợ làm lớn chuyện khó có thể thu xếp được nên cô nhìn Sở Thiên, đây là người con trai luôn làm cho cô thấy yên tâm tin tưởng.
Sở Thiên biết Lâm Ngọc Đình sợ, hắn cũng không nghĩ Hải Tử lại ra tay mạnh như vậy.
Cũng không biết là ai báo cảnh sát, sự việc xảy ra được 2 phút sau đã có mặt, vừa may Hải Tử và Sở Thiên cũng không có ý định rời đi nếu không cảnh sát cũng không biết phải tìm bọn họ ở đâu. Hai viên cảnh sát bước từ trên xe xuống, một gầy một béo, viên cảnh sát béo nhìn toàn cảnh xung quanh:
- Chuyện gì vậy? Ai ẩu đả, làm loạn lên như vậy?
Tất cả thực khách ở Triều Nhật đều lắc đầu tỏ ý không biết chuyện gì xảy ra đều nói:
- Tôi vừa tới.
Trong đó có một bàn thực khách đúng là người mang bom, đến cá cũng ăn đến nỗi chỉ còn mỗi xương cũng nói là vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp gọi đồ ăn, hoàn toàn không biết ở đây xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy ánh mắt của viên cảnh sát béo không tin bèn lập tức gọi phục vụ bàn đến gọi vài món ăn để ra vẻ là mình nói thật.
Hải Tử vặn vặn cổ xoa tay nói:
- Chú cảnh sát, cháu là đương sự, là bọn họ vây đánh cháu.
Viên cảnh sát mập nhìn Hải Tử vẻ hoài nghi lại có một phạm nhân thành thật như vậy, nói:
- Là cậu đánh thật sao? Một mình cậu? Đồng bọn của cậu đâu?
Viên cảnh sát cố chỉ vào bộ dạng thư sinh của Sở Thiên nói:
- Cậu có phải là đồng lõa với cậu ta không?
Sở Thiên cười cười nói:
- Tôi là huynh đệ của cậu ấy, nhưng tôi không đánh người, những người ngồi đây có thể làm chứng.
Lúc này những người đứng vây xung quanh mới gật đầu thừa nhận. Lúc Hải Tử nghe Sở Thiên nói đến huynh đệ thì hiểu ý nhìn sang.
Viên cảnh sát vẫn chưa tin nói với Hải Tử:
- Bọn họ vây đánh cậu? Vậy sao người bị thương nặng là bốn người bọn họ chứ không phải cậu? Ngoài ra, chỉ có một mình cậu đánh thôi sao?
Hải Tử lười biếng trả lời:
- Bọn chúng còn có một đồng bọn nữ, chú có thể đi hỏi cô ấy, chỉ có một mình cháu thôi.
Viên cảnh sát tiến đến, cô gái cũng lấy lại dũng khí mà bắt đầu hét:
- Chính là bọn họ đánh lén chúng tôi, dùng nồi cháo dội lên đầu bạn trai tôi.
Nói xong liền chỉ về phía mấy người Sở Thiên nói:
- Các người cứ chờ đấy, bây giờ ta sẽ điện thoại gọi người đến, nếu không trừng trị các người tới nơi tới chốn thì bổn cô nương ta sẽ mang họ Trư.
Sở Thiên nghe vậy thì thấy rất buồn cười, lại còn họ Trư nữa thì việc này mới nghe thấy lần đầu.
Viên cảnh sát gầy đi tìm chủ quán và phục vụ để tìm hiểu tình hình, xe cấp cứu cũng đến nơi đưa người bị thương đi bệnh viện. Cô gái vẫn ở lại, nhìn bộ dạng có vẻ đang cầu viện binh. Hai viên cảnh sát nhìn nhau rồi nói với mấy người Sở Thiên:
- Đi theo chúng tôi về đồn tường thuật lại sự việc.
Đồng thời chỉ về phía cô gái kia:
- Cô cũng đi.
Bọn họ còn chưa lên xe cảnh sát đã có ba chiếc xe đi tới, mười mấy người xuống xe. Một gã mập mạp trung niên nhìn thấy cô bé liền hỏi:
- Thúy Vân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu ta thế nào? Là tên khốn nào đã ra tay để Ngưu Côn ta giết cả nhà nó.
Cái người tự xưng là Ngưu Côn này mặt mũi dữ tợn, uy phong dẫn mười mấy tên thuộc hạ chạy tới.
Xem ra tên mập này là người thân của mấy tên vừa nãy. Cô gái nhìn thấy tên mập Ngưu Côn thì khóc lóc vài tiếng, đem sự việc thêm mắm them muối nói lại một lượt làm nhóm người Ngưu Côn lòng đầy căm phẫn lửa hận bừng bừng nhìn bọn Sở Thiên.
Sở Thiên cảm thấy buồn bực, bản thân mình không đắc tội cô nương này, sao ánh mắt cô ta cứ như muốn giết mình không bằng.
Ngưu Côn thậm chí còn muốn xông lên đá Sở Thiên cùng Hải Tử, may mắn bị viên cảnh sát béo dùng gậy chặn lại nếu không thì Sở Thiên đã bị đám người không rõ chân tướng này vây đánh rồi, thế nên ai nói cảnh sát thì không có người tốt đâu chứ.
Ngưu Côn miệng mắng chửi thô tục, cấp độ thô tục lỗ mãng cũng dần tăng lên. Mấy tên thuộc hạ của hắn cũng kích động, tâm trạng sôi sục. Cảnh sát thấy tình hình cục diện khó có thể khống chế liền bắt đầu tiến hành biện pháp mạnh. Viên cảnh sát gầy muốn tranh thủ thời gian hét lớn một tiếng:
- Các ngươi đừng có kích động.
Rồi chỉ Ngưu Côn nói:
- Sự việc còn chưa hoàn toàn làm rõ các ngươi đừng có làm bừa. Kể cả bọn họ có sai đi nữa cũng sẽ có pháp luật đứng ra trừng trị, tôi tuyệt đối không cho phép các người gây chuyện.
Nét mặt viên cảnh sát đầy nghĩa khí. Thực ra Sở Thiên cũng nghe ra viên cảnh sát nói còn thiếu vài chữ “Tôi tuyệt đối không cho phép các người gây chuyện trng khu vực ta phụ trách”. Nếu như ở chỗ khác thì viên cảnh sát gầy cũng chẳng buồn bận tâm đến sự sống chết của bọn họ.
Rất nhanh sau đó lại có thêm một xe cảnh sát, trên xe bước xuống 4 viên cảnh sát. Ngưu Côn nhìn thấy một người trong số đó thì vui mừng như trẻ con nhìn thấy mẹ về nhà, vui mừng vẫy tay:
- Đồn trưởng Trương, ngài đến thì tốt quá. Mau đến chủ chì công đạo cho huynh đệ đi.
Đồn trưởng Trương gật đầu, tìm hiểu qua tình hình liền nói:
- Đưa tất cả bọn họ về đồn rồi nói. Ở đây người vừa đông vừa tạp.
Nói thật lần đầu ngồi xe cảnh sát, Sở Thiên cũng có chút kích động, chiếc xe này còn tốt gấp vạn loại xe tù thời cổ đại, ít nhất là không bị người ta ném trứng. Hải Tử thì rất thản nhiên. Lâm Ngọc Đình có phần run rẩy nhưng dần dần cũng yên tâm trở lại vì cô chợt nhớ ra mình còn có một người cha “Thiết diện Bao công”.
Vừa đến đồn công an, Ngưu Côn liền đi đến mời thuốc viên cảnh sát. Xem ra cái tên Ngưu Côn này quả nhiên có chút phần quan hệ, đích thân đồn trưởng Trương đứng ra xử lý. Sở Thiên và Hải Tử đều là người quang minh lỗi lạc, làm thì cũng làm rồi nên rất thật thà thuật lại sự việc. Hải Tử còn nói rõ ràng Sở Thiên không hề tham dự, chỉ là cô nàng tên Thúy Vân ngang ngạnh nói Sở Thiên là đồng bọn, chỉ vì cảnh sát đến nên mới chưa ra tay.
Sở Thiên nở nụ cười chợt nhớ đến cái tiếng thét lớn kia, chính tiếng thét ấy đã đắc tội với con nhỏ này. Cô ta thậm chí còn hận Sở Thiên hơn cả Hải Tử. Cho dù không phải là bản chất, nhưng cái độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà.
Sau khi hỏi xong, Đồn trưởng Trương ném biên bản ghi lời khai qua chỗ ba người Sở Thiên nói: