Trong thư phòng ở Thủy Tạ Hoa Đô, Sở Thiên nói cho Hải Tử và Quang Tử tin Trường Tôn Cẩn Thành đã trở về Thượng Hải, hai người vô cùng kinh ngạc. Hồ Tử lắc đầu nói:
- Sao lại có thể như thế? Trường Tôn bang chủ nếu về Thượng Hải nhất định sẽ cho cho chúng ta biết, sao lại không có tin tức gì?
Quang Tử mặc dù lỗ mãng, nhưng vẫn thốt lên:
- Bên trong có ẩn tình.
Sở Thiên gật gật đầu mim cười, mang trên mặt thần sắc thú vị nói:
- Nếu như em đoán không sai…những vị nguyên lão và các đường chủ nhận được giấy mời của chúng ta, trong lòng bất an, sợ đó là tiệc Hồng Môn, nhưng lại không dám không đến. Trận đánh ở Thủy Tạ Hoa Đô, họ không mang người đến giúp, nếu lại không đến dự tiệc, sợ bị mọi người nói trong lòng có quỷ, chỉ có thể lấy Trường Tôn bang chủ làm chỗ dựa, dùng vị trí này áp đảo hẳn chỗ dựa của anh Hải.
Hai người thở phào nhẹ nhõm, thì ra như vậy.
Không ngờ, Sở Thiên lại nói tiếp:
- Nghiêm trọng hơn, chính là thực lực bang Phủ Đầu đã suy yếu một nửa, cho nên lần này các nguyên lão có thể gây khó dễ, ác nhân cáo trạng trước, lấy lí do Tương bang ức hiếp các bang phái khác, để ép Hải Tử giao địa bàn, thậm chí thuộc hạ, một lần nữa dựa vào sức mạnh của các đường, làm suy yếu thế lực của Hải Tử, khiến anh Hải trở thành một bang chủ không có thực quyền. Thậm chí dưới sự cho phép ngầm của Trường Tôn lão bang chủ, ép anh Hải phải nhường lại vị trí bang chủ.
Hai người cùng thở ra một luồng khí lạnh, suy nghĩ cẩn thận, quả thật là có khả năng này. Nhưng Hải Tử vẫn không tin Trường Tôn bang chủ lại có thể làm như vậy với mình, mở miệng nói:
- Trường Tôn bang chủ là người sáng suốt, chắc ông ấy sẽ không làm như vậy đâu?
Tuy Hải Tử nói như vậy nhưng ngữ khí lại cho thấy anh ta không tự tin lắm.
Sở Thiên thở dài, đối với hắn mà nói, việc hiểu một người, sẽ không đơn giản như vậy, nên vẫn bình thản:
- Anh Hải, anh nghĩ lại đi, dù Trường Tôn bang chủ có sáng suốt như thế nào đi chăng nữa, nhưng ở nước ngoài thì có thể biết được điều gì? Những điều nghe thấy đều do những các vị nguyên lão kia nói trong một thời gian dài, chỉ e sự tín nhiệm của Trường Tôn bang chủ với anh đã hết rồi. Ông ấy tin những người huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử với mình hơn. Nếu đổi lại là anh, anh nhường chức vị bang chủ cho người khác, Quang Tử và em thường xuyên bên cạnh nói những lời ngang ngược càn rỡ, không hay, liệu anh có còn tin bọn em nữa không?
Hải Tử cúi đầu, nghĩ một lát, thở dài, thành thật nói:
- Không!
Quang Tử là người bộc trực, nhưng đã nghĩ đến khả năng này thì liền nghĩ đối sách, vội mở miệng cướp lời:
- Tam đệ, chúng ta phải làm gì?
Sở Thiên sờ sờ mũi, mỉm cười, lộ ra nụ cười hấp dẫn đến mê người:
- Giáng đòn phủ đầu!
Yến hội của Tương bang được tổ chức tại phòng khách ở Thủy Tạ Hoa Đô, Thiên Dưỡng Sinh sớm đã lấy mấy cái bánh bao, hai miếng thị bò lớn, biến mất vào khu vực bên cạnh biệt thự. Sở Thiên bảo Hải Tử sắp xếp mười một chỗ ngồi, đặt ở đó mười một bình rượu, những thứ này không bao lâu đã chuẩn bị xong, mười mấy chiếc xe con đã cùng đến, Sở Thiên mỉm cười, quả nhiên đúng hẹn. .
Người xuống trước chính là Phương Đại Đồng, sau đó là Lâm Hùng Tuấn cùng một người hơn năm mươi tuổi. Quang Tử đứng bên cạnh giới thiệu, nói:
- Long đường chủ Lâm Hùng Tuấn, có lẽ em cũng nhận ra, bên cạnh là cha gã, Lâm lão gia. chính giữa là Hổ đường chủ Triệu Phong Đường, bên cạnh dĩ nhiên là Triệu lão gia. Đằng sau là Báo đường chủ Hàn Trinh Tiễn và Hàn lão gia, ơ, sao không thấy Trường Tôn lão bang chủ?
Sở Thiên mỉm cười thấp giọng nói:
- Nhân vật quan trọng dĩ nhiên phải xuất hiện trong thời khắc quyết định rồi.
Sở Thiên chăm chú nhìn một chiếc xe con bình thường ở chính giữa, bên trong chỉ có hai người, trong lòng lập tức đoán được đó chính là Trường Tôn bang chủ đang ngồi trong.
Phương Đại Đồng lúc này thấy Sở Thiên, thần sắc bỗng biến đổi lớn, “roạt”lấy ra con dao mang bên mình, hành động của gã làm cho tất cả các đường chủ hiểu lầm. Cho rằng Hồ Tử và Quang Tử đúng là đang mở tiệc Hồng Môn bị Phương Đại Đồng phát hiện, vì vậy, nhanh chóng rút dao ra. Những người huynh đệ kia của Hải Tử và Quang Tử không biết chuyện gì xảy ra, thấy mọi người căng thẳng như vậy, cho là có kẻ thù đến, cũng lập tức như cùng lúc rút binh khí ra, nhất thời xuất hiện thế đối kháng.
Hải Tử và Quang Tử nhất thời sửng sốt, Phương Đại Đồng này đang làm cái trò gì vậy?
Lâm Hùng Tuấn đỡ Lâm lão gia vừa bước tới, thấy mọi người đều rút binh khí, lập tức quát lớn:
- Phương Đại Đồng, đã xảy ra chuyện gì?
Phương Đại Đồng mặt đầy vẻ căm phẫn, cầm con dao trong tay, chỉ vào Sở Thiên:
- Đường chủ, tên tiểu tử đánh chúng ta đêm đó ở đây, huynh đệ chúng ta tìm mãi không ra, hoá ra hắn được bang chủ chứa chấp.
Lâm Hùng Tuấn cũng nhìn thấy Sở Thiên, hơi sững sờ, nhưng với thân phận đường chủ, hiển nhiên không bị sự phẫn nộ của Phương Đại Đồng ảnh hưởng, hét lớn:
- Phương Đại Đồng, hạ vũ khí xuống, có chuyện gì thì hãy nói trên bàn tiệc. Bang chủ nhất định sẽ cho chúng ta câu trả lời thoả đáng.
Giọng Lâm Hùng Tuấn rất lớn, hiển nhiên là muốn để cho bọn Hải Tử cũng nghe thấy. Y muốn bọn họ giải thích sự xuất hiện của Sở Thiên khi ngồi vào bàn tiệc.
Lâm lão gia qua lời Phương Đại Đồng biết Sở Thiên đã làm tổn thương con trai lão, nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp để vạch mặt, vì vậy quay đầu quát:
- Tất cả huynh đệ, chỉ là hiểu lầm, hạ hết vũ khí xuống.
Sau đó liếc nhìn Sở Thiên vài lần, thầm nghĩ kẻ mà làm tổn thương con trai lão thì không được phép sống.
Lời của Lâm lão gia đương nhiên là có trọng lượng, mọi người nhất loại thu hồi vũ khí, bọn Hải Tử vội đến nghênh đón, nói:
- Lâm lão gia vẫn khoẻ chứ? Đã lâu không gặp, mời, mời.
Lâm lão gia gật gật, trước sự nghênh đón của Hải Tử càng làm ra cái dáng vẻ có công lớn, ngạo nghễ bước vào, những vị đường chủ khác cũng bước vào theo.
Lát sau, đại sảnh đã đông kín người, đương nhiên có đủ chỗ cho mọi người ngồi. Ngoài các vị nguyên lão, đường chủ, Hải Tử, Quang Tử và Sở Thiên, tất cả mọi người sau khi ngồi xuống, thì vẫn còn thừa hai vị trí. Mọi người đều cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không ai quan tâm đến chuyện nhỏ này, tất cả đều nghĩ cách ứng phó với những sự việc sẽ xảy ra trong tối nay.
Các món ăn được đưa lên, uống một chén rượu, Hải Tử vỗ vai Sở Thiên, lớn tiếng nói với các vị nguyên lão và đường chủ:
- Các vị đường chủ, các vị thúc bá, đêm nay Hải Tử đãi tiệc, không có ý gì khác, chỉ là lâu không gặp mọi người, thì muốn tụ hội, đồng thời giới thiệu với mọi người người anh em kết nghĩa của tôi, Sở Thiên, tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã đánh bại sự tấn công dữ dội của bang Phủ Đầu, là người có công lớn với Tương bang.
Sự xuất hiện của Sở Thiên trong phòng khách làm mọi người hơi sững sờ, tất cả đều nhìn Lâm lão gia, nhìn phản ứng của lão rồi mới quyết định. Lâm lão gia và Lâm Hùng Tuấn nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu. Lâm lão gia ho khan một tiếng, nhướn mày, nói với giọng rất không thân mật:
- Lâu không gặp, thì ra bang chủ lại có thêm một người huynh đệ tốt, thật là sự may mắn của Tương bang.
Ngay lập tức, lão thay đổi giọng điệu, lạnh lùng nói:
- Chẳng qua chỉ là một người anh em của bang chủ, đại công thần của Tương bang tại sao lại đả thương người của Long đường tại quán bar Thiên Thượng Nhân Gian?
Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng lạnh nhạt nhìn Sở Thiên. Những người của đường khác sớm đã biết Lâm Hùng Tuấn bị người khác “dạy dỗ” ở quán bar, nhưng không nghĩ người đó là tiểu tử Sở Thiên, trong lòng đều cười thầm. Nhưng nghĩ đến sự hợp tác của ba đường, cùng tiến cùng lùi, cùng nhau đối phó với bên ngoài, vì vậy cũng căm tức nhìn Sở Thiên, tựa như là bọn họ cũng bị Sở Thiên đánh vậy.
Hải Tử chợt thấy nảy sinh một vấn đề rắc rối như vậy, cũng sửng sốt, không biết trả lời như thế nào.
Sở Thiên mỉm cười sờ mũi nói:
- Lâm lão gia nói quá lên rồi, Sở Thiên tôi sao lại đánh huynh đệ Tương bang? Chẳng qua trong quán bar thấy có kẻ lấn nam bá nữ, còn tự xưng là đường chủ Tương bang, trong mắt Sở Thiên, đàn ông trong Tương bang đều là nhữ kẻ có nghĩa khí, sao lại có thể làm một chuyện như thế? Hơn nữa lại còn dám xưng là đường chủ Tương bang, chẳng phải đã làm hỏng mất thanh danh Tương bang sao? Vì vậy, tôi muốn dạy dỗ một chút, thiết nghĩ, nếu như là Lâm lão gia có mặt ở đấy, nghe thấy có kẻ nói Tương bang lấn nam bá nữ, chắc chắn đã sớm trói bọn chúng lại ném xuống sông Hoàng Phổ rồi, đúng vậy không? Chỉ có điều tôi thực sự không ngờ, hôm nay vừa thấy, bọn họ quả nhiên là người của Long đường, đúng là không tưởng.
Hải Tử và Quang Tử trong lòng thầm khen ngợi, lời vừa rồi nói không chút sơ hở, đủ sức ứng phó với Lâm lão gia.
Tất cả những người trong phòng lúc này bất giác đều khâm phục Sở Thiên. Tên tiểu tử này đối diện với sự chất vấn và uy nghiêm của Lâm lão gia nhưng vẫn bình tĩnh, còn có thể thản nhiên trả lời, quả nhiên thông minh gan dạ, chả trách là anh em kết nghĩa của Hải Tử và Quang Tử.
Lâm lão gia quả nhiên có chút xấu hổ, trong mắt đầy sự phẫn nộ, không ngờ Sở Thiên lại khó trị như vậy, nhưng lão cũng không chịu ngậm bồ hòn, nói cứng:
- Đây chỉ là lời nói một phía của Sở huynh đệ, sao có thể chứng minh Long đường lấn nam bá nữ? Cái gọi là ham muốn nhất thời, lời nào cũng không thể coi là thật?
Lâm lão gia hiển nhiên là nghĩ không có gì đối chứng, nên rực tiếp hỏi vặn lại Sở Thiên.
Lâm lão gia cho rằng Sở Thiên không có bằng chứng, cho dù có bằng chứng, cũng có thể một mực không nhận, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đương nhiên, để tránh cho Long đường ta bị huỷ hoại thanh danh trong tay cậu.
Triệu lão gia và Hàn lão gia từ trước tới nay đều là huynh đệ đồng lòng, lúc này đương nhiên trợ giúp cho Lâm lão gia, cùng lúc hừ một tiếng, vỗ bàn, đồng thanh nói:
- Đương nhiên muốn chứng cớ, cậu đổ tội cho Long đường cũng chính là đổ tội cho Triệu đường và Hàn đường, đồng nghĩa với việc đổ tội cho Tương bang. Bang chủ không cho phép trong Tương bang tồn tại bọn trộm cướp như vậy, đúng không bang chủ?
Hải Tử hơi lung túng, anh ta cũng lo Sở Thiên không thể đưa ra bằng chứng, nhưng thấy Sở Thiên vẫn bình thản, trong lòng thầm yên tâm, nói:
- Đúng vậy, Sở Thiên đã là huynh đệ Tương bang, nếu như Sở Thiên nói dối, tôi cũng chiếu theo quy định của Tương bang mà xử phạt. Còn nếu như đúng là Lâm đường chủ lấn nam bá nữ thật, tôi cũng sẽ tiến hành định tội, như thế đã được chưa, các vị lão gia?
Ba vị lão gia nhìn nhau vài lần, sự việc đã đến bước này, dứt khoát đối chất đến cùng, có thể mượn cái cớ này gây khó dễ cho Hải Tử và Quang Tử, cùng gật đầu nói:
- Được, như vậy đi.
Sau đó, Lâm lão gia lạnh lùng nhìn Sở Thiên nói:
- Sở huynh đệ, mau đưa chứng cớ ra, để tránh tuổi còn trẻ mà đã mất ngón tay, điều đó không hay đâu.
Phương Đại Đồng mỉm cười đắc ý, nghĩ đến cảnh chém đứt ngón tay của Sở Thiên, thì không kìm được sự hưng phấn. Lâm Hùng Tuấn cũng cười, cho dù Sở Thiên tìm Tiêu Niệm Nhu, Lâm Hùng Tuấn cũng có thể phủ nhận không biết, là Sở Thiên sắp xếp vu oan cho bọn họ, Sở Thiên không thế thắng bọn họ.
Sở Thiên đặt chén rượu xuống thở đai nói:
- Nếu đã nói như vậy, tôi không mang chứng cớ ra thì cũng không được, vậy xin mời người đức cao vọng trọng làm trọng tài, các vị có đồng ý không?
Lâm lão gia khẽ hừ một tiếng, nói:
- Bây giờ mà còn tìm người đức cao vọng trọng, hiện trong phòng có rất nhiều người, còn sợ cái gì? Không phải cậu không thể đưa bằng chứng nên mượn cớ chạy trốn hả?
Sở Thiên lắc đầu, bình thản cười nói:
- Ai bảo ở đây không có người đức cao vọng trọng? Trường Tôn lão bang chủ và con gái Trường Tôn Tử Quân chẳng phải đang có mặt ở Thủy Tạ Hoa Đô đây sao?
Lập tức hắn quay sang nói với Hồ Tử:
- Phiền anh đi đến cái xe thứ bảy ngoài cửa biệt thự, mời Trường Tôn lão bang chủ vào đây, cũng để tránh cho ông ấy ngồi trên xe phát chán.
Lời của Sở Thiên không những làm cho Hồ Tử và Quang Tử kinh ngạc mà còn làm cho các đường chủ và nguyên lão chấn động. Trường Tôn lão bang chủ đúng là đã đến, cũng đúng là đang ngồi trên xe, đợi đến thời điểm quan trọng làm chỗ dựa trấn áp Hải Tử và Quang Tử. Hành tung của lão bang chủ chỉ có mấy người bọn họ biết, ngay cả Hải Tử và Quang Tử cũng không biết, tại sao Sở Thiên lại biết? Tại sao tên tiểu tử này lại thần kỳ như vậy?
Sở Thiên lập tức quay đầu, nói với Báo đường chủ Hàn Trinh Tiễn:
- Hàn đường chủ, ông có thể tắt điện thoại được rồi, tôi tin rằng Trường Tôn bang chủ muốn biết chuyện gì xảy ra trong này, không cần phải nghe điện thoại vất vả như vậy.
Sở Thiên một lần nữa làm cho mọi người kinh ngạc. Báo đường chủ Hàn Trinh Tiễn xấu hổ tắt di động. Sở Thiên vừa rồi vẫn nghĩ, Trường Tôn đường chủ vẫn đang ơ trên xe, làm thế nào biết trong này xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên nhìn thấy trong lúc hắn đang nói, Báo đường chủ không ngừng đưa di động lên chỉ về phía mình, vì vậy mới đoán rằng Báo đường chủ đang dùng di động truyền tin cho Trường Tôn bang chủ.
- Hải Tử, không cần ra, tiểu tử, quả nhiên thông minh hơn người, gan dạ sang suốt..
Một giọng nói vọng lại từ phía cửa, một lão già đầu tóc đã hơi bạc, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, bên cạnh là một nữ nhân gần 30 tuổi chậm rãi bước vào.
Lâm lão gia, bọn Hồ Tử và tất cả mọi người lập tức đứng lên, Sở Thiên cũng ý tứ lập tức đứng lên, cùng hô:
- Trường Tôn bang chủ.
Giờ Sở Thiên mới biết, tại sao mà chức vị bang chủ của Hải Tử lại nhu nhược như vậy, thì ra Trường Tôn bang chủ cũng là một người thích đùa với quyền lực, thoái vị rồi còn muốn gọi là “bang chủ bang chủ”, hơn nữa nhìn bộ dạng cũng chưa cam lòng chính thức rời khỏi giang hồ, nếu không thì cũng thỉnh thoảng trở về, chứng tỏ sự tồn tại của lão.
Sở Thiên mỉm cười, dáng vẻ bình thản nói:
- Sở Thiên sớm đã biết Trường Tôn bang chủ đại giá quang lâm, cho nên đặc biệt chuẩn bị hai chỗ ngồi cho Trường Tôn bang chủ và Tử Quân tiểu thư.
Mọi người lần nữa thầm giật mình, tại sao tên tiểu Tử này cái gì cũng biết, ngay cả chỗ ngồi cũng đã chuẩn bị. Trường Tôn Cẩn Thành cũng kinh ngạc, tiểu tử này xem ra đã có tính toán từ trước, nắm rõ mọi việc, chẳng lẽ là thật sự đã biết trước điều gì?
Đợi cho mọi người đều ngồi xuống, Trường Tôn Tử Quân giành mở miệng trước, đôi mắt toát ra vẻ thông minh lanh lợi, nói:
- Vừa rồi cha thấy trong người không thoải mái, cho nên ngồi trong xe nghỉ ngơi một chút, bây giờ mới vào, mong các vị bỏ qua cho.
Lâm lão gia và mọi người vội nói:
- Sức khoẻ bang chủ là quan trọng.
Sở Thiên không nói gì mà cười cho qua.
Lâm lão gia lúc này thấy Trường Tôn bang chủ xuất hiện, sợ Sở Thiên mượn cớ này mà thoát tội danh “vu oan Long đường”, vội nói:
- Sở Thiên, hiện Trường Tôn bang chủ cũng đã có mặt rồi, người đức cao vọng trọng mà cậu muốn cũng đã có, có thể đem chứng cứ xác thực hay nhân chứng ra được chưa? Cậu đừng mượn cơ thoái lui, Tương bang không dễ dàng bị hù như vậy đâu.
Trường Tôn Cẩn Thành khẽ gật đầu, oai nghiêm nói:
- Lời của mọi người ta đã nghe thấy hết rồi, Lâm lão nói đúng, Sở Thiên đã là huynh đệ của Hải Tử, thì chính là người của Tương bang, thì cũng phải tuân thủ những quy tắc của Tương bang, có chứng cớ, chặt tay Long đường chủ, không có sẽ là tay cậu.
Sở Thiên mỉm cười, ngẩng đầu chăm chú nhìn Trường Tôn Cẩn Thành, nói:
- Trường Tôn lão bang chủ sẽ làm thật?
Trường Tôn Cẩn Thành gật đầu. Trường Tôn Tử Quân nhìn tên tiểu tử này, khinh thường nói:
- Vị huynh đệ này có phải nghi ngờ cha ta đến lúc đó sẽ thiên vị? Cha ta ở Thượng Hải mấy chục năm, cũng được kính trọng như Bát gia, là người quang minh lỗi lạc, làm việc công chính nghiêm minh.
Sở Thiên gật gật đầu, sờ mũi, thở dài nói:
- Đã nói đến Bát gia, thì nhân chứng thứ nhất chính là thiên kim tiểu thư Bát gia, bởi vì người mà đêm đó Long đường chủ quấy rối không ai khác, chính là một trong hai người con gái sinh đôi của Bát gia Tiêu Niệm Nhu. Không biết nhân chứng này có đáng tin không? Hay là các vị vẫn còn cho rằng nhân chứng này là do Sở Thiên an bài từ trước?
Mặt Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng lập tức tái nhợt, nếu như cô gái kia thực sự là con gái Bát gia thì bản thân đã tự chuốc đại hoạ rồi.
Lâm lão gia cũng thoáng run, nếu thật là như vậy, con gái Bát gia chính là một nhân chứng vô cùng đáng tin, chỉ bằng hai chữ Bát gia” cũng đủ làm cho người ta thấy tin tưởng.
Trường Tôn Cẩn Thành đã nhìn thấy thái độ của mọi người, mỉm cười nói:
- Sở huynh đệ, chỉ có một nhân chứng sao? Tuy Sở huynh đệ không đủ khả năng để đưa Bát gia đức cao vọng trọng làm bình phong, nhưng nữ nhi tình trường, con gái Bát gia cũng khó tránh được có sự chủ quan.
Trường Tôn Cẩn Thành rõ ràng nói Sở Thiên và con gái Bát gia có tình ý với nhau, làm nhân chứng, khó tránh việc sẽ bao che cho Sở Thiên. Hải Tử và Quang Tử khẽ lắc đầu, lời này của Trường Tôn Cẩn Thành rõ ràng không công bằng.
Sở Thiên mỉm cười, tựa hồ đã sớm biết Trường Tôn Cẩn Thành sẽ trả lời như vậy, lắc đầu nói:
- Lời này của Trường Tôn bang chủ là chủ quan rồi, là thật là giả, trước mặt các vị dày dạn kinh nghiệm, hỏi kỹ càng, tất cả đều sẽ rõ ràng ngay. Nếu như Trường Tôn bang chủ đã nói rồi, một nhân chứng không đủ, vậy Sở Thiên sẽ cung cấp thêm một nhân chứng nữa, không biết cháu ngoại của Ủy viên thị chính Trương Nhã Phong có thể được coi là nhân chứng đáng tin không? Dĩ nhiên, đáng tin hay không là do Trường Tôn bang chủ định đoạt.