Một buổi chiều lượn vòng trên con Dream lê lết ngoài đường, muốn tìm kiếm một việc làm phù hợp, Trương Tuấn rốt cuộc chán nản trở lại phòng trọ.
Công việc yêu cầu bằng cấp thì không nói, những việc làm bán thời gian lương lậu đãi ngộ không tốt lắm, nên hắn trước trở về tiếp tục lên mạng tìm hiểu.
Dù sao, tạm thời còn không vội.
Chơi một vài ván game, nằm nghe nhạc, xem video youtube một hồi, Trương Tuấn liền lăn ra ngủ.
Một ngày sinh hoạt của hắn tương đối đơn điệu, sáng đi học, còn lại không có việc gì thì ở phòng học tập, chơi game, ngủ nghỉ. Người khác có thể nói hắn nhàm chán, nhưng hắn chính mình ưa thích như vậy, vô cùng thoải mái tự tại.
Sáng sớm hôm sau.
Trương Tuấn phá lệ dậy sớm, sau khi ăn mấy suất xôi gấc đầu ngõ, liền quyết định đi trường học.
Dù rằng chính mình còn đang mang danh nghĩa là bệnh nhân, nghỉ học có thể không có vấn đề, nhưng trên lớp còn có hai cái mỹ nữ xinh đẹp chờ lấy, sao có thể nằm ườn ở phòng mãi được.
Thời điểm Trương Tuấn đi vào lớp, đã thấy có người ngồi ở chỗ bàn đầu bên cạnh Thùy Linh, đang mặt dày nói chuyện với cô nàng.
Vừa nhìn thấy hắn, Trương Tuấn trong mắt đã nổi lên sát ý, bởi thằng kia chính là Phạm Quốc Vĩ.
Thùy Linh cũng nhìn thấy Trương Tuấn, trong mắt lóe lên một tia vui vẻ, không thèm đoái hoài gì tới Phạm Quốc Vĩ, đứng lên vội nói.
“Tuấn. Cậu khỏe rồi à, sao đã đi học nhanh vậy?”
Trương Tuấn gật đầu, tình cảm trả lời.
“Ừ. Tớ đỡ hơn rồi, nhớ cậu quá nên mới cố đến lớp đây.”
“Cậu.. ba hoa..”
“Thật mà. Lớp trưởng xinh đẹp lo lắng cho tớ, tớ dù chết cũng phải mò đến lớp, nói gì chỉ là một vết thương nhỏ.”
Vừa nói, Trương Tuấn vừa hung ác quét mắt sang nhìn Phạm Quốc Vĩ, tên kia cũng căm tức nhìn lại hắn.
Dám trước mặt mình tán tỉnh nữ thần của mình, quả nhiên không biết sống chết.
Thùy Linh nghe Trương Tuấn nói hươu nói vượn, đỏ ửng cả mặt, đột nhiên nhìn về chỗ ngồi bên cạnh, cảm thấy có chút bối rối.
“Vĩ..”
Không đợi cô nàng mở miệng nói chuyện, Phạm Quốc Vĩ đã đứng lên, cười khẩy, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía bả vai giả vờ băng bó của Trương Tuấn nói.
“Trương Tuấn sao, ra đây anh em tâm sự tý.”
Trương Tuấn có chút ngạc nhiên, thằng này lỳ vậy. Hắn không do dự gật đầu.
Hai người một trước một sau đi ra phòng vệ sinh, trong ánh mắt mơ hồ nghi hoặc của Thùy Linh lớp trưởng.
Phạm Quốc Vĩ đứng vững thân thể, nhìn xem đàn em bên ngoài đã bắt đầu tụ tập đông đảo, kiêu ngạo nói ra.
“Mày thật muốn chết thế à?”
Trương Tuấn nhếch môi, cười nhạt, không thèm trả lời.
“Đừng tưởng xã hội pháp trị, còn có tý võ là mày có thể không sợ. Mày biết vì sao tao bắn mày mà vẫn có thể đi học bình thường không.”
“Chỉ cần chút tiền, chút quan hệ, là tao có thể an toàn. Muốn giết mày, tao có vô số cách.”
“Mày biết bố tao là ai không, biết cái gì là thế giới ngầm xã hội đen không, thằng nhóc..”
Trương Tuấn ngáp ngáp nghe hắn tự biên tự diễn một hồi, không kiên nhẫn nói ra.
“Rốt cuộc ý mày là gì?”
“Lần trước mày còn sống, là do số mày đỏ. Nhưng nếu mày còn tiếp tục chọc giận tao, thì..”
Phạm Quốc Vĩ không nói hết, ánh mắt âm hiểm, những thứ không biết mới càng đáng sợ.
Trương Tuấn một bước tiến tới, áp sát vào người hắn, lạnh lẽo hỏi.
“Tao tiếp tục chọc mày, thì sao?”
“Hừ. Mày, mày chết chắc, ai cũng không cứu được mày.”
Phạm Quốc Vĩ hung ác nói, nhìn gương mặt băng hàn của kẻ đối diện, bước chân không tự chủ được lùi về phía sau.
“Xem ra, mày có vẻ mau quên.”
Trương Tuấn cười nhạt, đưa tay vung lên.
Bép.
Một cái bạt tai vang dội kêu lên, Phạm Quốc Vĩ đầu óc tê rần, cả người bay sang một bên, khóe miệng phun ra máu tươi, răng môi lẫn lộn, nằm co rúm một xó trong buồng vệ sinh.
“Thằng chó này.”
“Muốn chết.”
“Anh Vĩ, anh Vĩ..”
Cú tát này, Trương Tuấn không lưu dư lực, khiến bên ngoài đám kia kinh hãi, la hét ồn ào xông vào.
Phạm Quốc Vĩ chật vật ngồi dậy, nhổ ra một ngụm máu, khó khăn mắng:
“Thằng chó này, giết nó..”
Một đám đầu xanh đầu đỏ hung hãn xông lên, tuy nhiên động tác bọn chúng trong mắt Trương Tuấn chỉ như một đám nít ranh khua chân múa tay, vô cùng yếu đuối chậm chạp.
Trương Tuấn đạp vào bụng mấy tên xông lên đầu, khiến bọn hắn bay ngược ra, ôm bụng lăn lộn kêu gào, rất nhanh chấn nhiếp cả đám.
“Nể tình chúng mày là bạn học, mau cút.”
Đám kia run rẩy, ánh mắt mang theo sợ hãi nhìn Trương Tuấn, một hồi lại quay qua nhìn nhau do dự.
“Cút ngay.”
Đột nhiên một tiếng quát mang theo sát khí truyền đến, cả đám giật nảy, hoảng sợ chia nhau tán loạn mà chạy.
Trương Tuấn hài lòng, đi vào buồng vệ sinh xách Phạm Quốc Vĩ lên như xách một con gà con, cười nói.
“Đám đàn em mày, quả nhiên giống mày, một lũ ô hợp.”
“Mày.. thả tao ra.. Tao sai rồi..”
“Câu này, lần trước mày đã nói rồi.”
“Tha tao. Mày, mày muốn tiền chứ gì. Mau buông tao xuống, tao lập tức chuyển khoản.”
Trương Tuấn ngẩn người, đúng a.
Dù sao bây giờ giết cũng không giết được, vốn định đập hắn một trận bõ tức, nhưng trước để hắn lấy tiền mua mạng cũng được thôi.
“Được, mày biết điều đấy.”
Trương Tuấn thả Phạm Quốc Vĩ xuống, lấy trong ví ra một cái thẻ ATM Vietcombank, đưa cho hắn.
“Mau lên, nếu con số khiến tao không vừa ý, mày sẽ phải chịu đau khổ.”
Phạm Quốc Vĩ khuất nhục run rẩy, lập bập bấm bấm trên điện thoại, trong lòng sát khí dâng trào. Đợi cho thoát được, hắn nhất định phải tìm cha hắn kiếm đến mấy tên sát thủ, giết chết thằng chó này, lấy lại cả gốc lẫn lãi.
Trương Tuấn liếc mắt, giật ngay điện thoại của hắn, nói ra.
“Mày chậm như rùa, để tao làm cho. Nói, mật khẩu là gì.”
“Mày..”
Bốp.
Trương Tuấn không kiêng nể sút mạnh vào bụng Phạm Quốc Vĩ, khiến hắn đau đớn phun máu, co người như con tôm.
“Ngoan ngoãn đi, mật khẩu là gì.”
“XX..XXX..X”
Phạm Quốc Vĩ thấp giọng gầm gừ nói, lửa giận trong mắt càng thịnh, như muốn phun trào.
Lấy đi, cho mày lấy hết, để xem mày có mạng hưởng thụ không.
Trương Tuấn không để ý, hắn lúc này choáng ngợp bởi con số rất lớn trong tài khoản của tên kia.
4 tỷ 560 triệu.
Mẹ nó, tài khoản ngân hàng của hắn chưa bao giờ vượt quá tám số, mà nói tám số là còn phóng đại, chưa bao giờ qua nổi 20 triệu. Đột nhiên nhìn thấy một tràng dài dãy số như vậy, tổng có chút cảm giác choáng ngợp a.
Trương Tuấn thao tác rất nhanh, không chút do dự chuyển khoản hết.
Hắn hài lòng quay người nhìn Phạm Quốc Vĩ, mỉm cười thân thiện.
“Tốt rồi, tiền mua mạng mày đã đủ.”
“Vậy, vậy, tao đi được chưa?”
Phạm Quốc Vĩ còn có chút tiếc nuối, đống tiền đó hắn vất vả lén bán thuốc mới có được, giờ bảo cha hắn tìm người lấy lại, cũng không còn rơi vào túi mình a.
“Chậm đã.”
“Mày, mày còn có việc gì.”
Trương Tuấn khóe môi nhếch lên, xoa xoa nắm đấm răng rắc đi tới.
Trong ánh mắt nghi hoặc, hoảng sợ của Phạm Quốc Vĩ, nắm đấm của hắn bắt đầu lao tới như vũ bão, dồn dập tàn phá cơ thể của tên kia, khiến hắn máu me bê bết, toàn thân đau đớn vô cùng.
“Mày.. á... thằng chó.. mày nói không giữ lời..”
“ĐCM.. Trương Tuấn..”
“Mày.. á.. mày chết chắc..”
Trương Tuấn hoạt động chân tay hồi lâu, vô cùng thỏa mãn, nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hắn liền dừng lại động tác.
Ý niệm khẽ động, một viên đan dược xuất hiện trên tay hắn, đoạn hắn nhét vào trong miệng Phạm Quốc Vĩ.