Đô Thị Truy Mỹ Ký

Chương 55: Chương 55: Cậu ta là bạn trai tôi




Chiếc BMW dừng lại ở trước một cái cổng bề thế rộng rãi, hai cái cột to lớn chạm khắc cầu kỳ, cánh cửa khung sắt thiếp vàng mang họa tiết trống đồng cổ kính, xa hoa mà trang nghiêm.

Mặt trên có một cái bảng hiệu rực rỡ ghi rõ mấy chữ “Câu lạc bộ Thượng Uyển.”

Trương Tuấn và Thùy Linh sóng vai đi vào, nam tuấn tú cao ráo, nữ xinh đẹp yêu kiều, trông rất xứng đôi.

Hai người chậm rãi tản bộ xuyên qua bãi cỏ xanh mướt, rồi đi đến một cái đài phun nước bao quanh bởi rất nhiều hoa và đèn chùm rực rỡ lấp lánh.

“Hoan nghênh quý khách tiến đến dự tiệc, xin mời quý khách vào bên trong.”

Lúc này, một tên nhân viên tiến đến, cúi chào kính cẩn nói, đoạn đưa tay ra làm tư thế mời.

Trương Tuấn ôm eo Thùy Linh, theo hắn đi vào một tòa biệt thự cao lớn khí thế, giống như một lâu đài nhỏ vậy.

Bên ngoài trang hoàng lung linh, vàng son lộng lẫy, nơi góc tối ẩn thân mấy tên vệ sĩ cao lớn, trên người mang bộ đàm tai nghe các loại, nhìn qua vô cùng chuyên nghiệp.

“Mời quý khách tiến vào bên trong!”

Tân nhân viên đưa hai người đến cửa, lễ phép nói xong liền rời đi.

Lúc này, lại có hai em nhân viên nữ ăn mặc sườn xám chậm rãi mở cánh cửa kính cao lớn ra, khoanh tay cúi chào, cất giọng mềm mại.

“Hoan nghênh quý khách!”

Trương Tuấn và Thùy Linh vừa mới bước vào, đi được vài bước thì đã thấy có một người tiến đến, trong tay cầm một chén rượu đỏ uống dở, tựa hồ đã chờ đợi nghênh đón được một lát.

“Chào Linh, sao bây giờ em mới đến?”

Người đến là Trịnh Thanh Bình, hắn gương mặt hòa nhã tươi cười, nghi hoặc nhìn Trương Tuấn một lúc rồi cười cười đưa tay ra nói.

“Thì ra là cậu Trương Tuấn, anh nhìn mãi mới nhận ra cậu. Hôm nay cậu mặc bộ đồ này vào nhìn khác quá, đẹp trai hơn hẳn lần trước, còn rất có khí chất.”

Trương Tuấn cười nhạt, giả vờ giả vịt, ý mày là nhờ lên đồ mà tao mới đẹp trai chứ gì, ranh con.

Dù vậy, không muốn làm Thùy Linh khó xử, hắn vẫn đưa tay ra bắt lấy, vô cùng thân thiết trả lời.

“Cảm ơn chú Bình, chú quá khen rồi. Để người già cả như chú đích thân ra đón thế này, cháu thật áy náy quá.”

Trịnh Thanh Bình nháy mắt tức nghẹn, bên cạnh Thùy Linh cũng bật cười, vội vã đưa tay che miệng.

“Ồ, không biết cậu đi xe gì đến đây, tôi còn đang định bảo tài xế đến đón cậu chứ?”

Hắn ra chiêu, Trương Tuấn thản nhiên đáp trả.

“Sao chú không nói sớm, cháu lỡ thuê xe mất rồi, tốn biết bao nhiêu tiền a.”

“Thế á, là lỗi của anh đã không chu toàn, hay để anh tặng cậu một con xe cho tiện.”

“Vậy tốt quá, cảm ơn chú.”

CMN, mày còn tưởng là thật sao?

Trịnh Thanh Bình cười nhạt, quả nhiên là một thằng nhà nghèo, chưa gì mắt đã sáng lên.

Hai người tay bắt mặt mừng, nói chuyện tới lui nhẹ nhàng hài hòa, ai không biết rất dễ lầm tưởng bọn hắn là bạn tri kỷ lâu năm mới gặp lại vậy.

Thùy Linh lúc này trong lòng phiền muộn, cắt ngang.

“Được rồi, vào trong thôi.”

Trịnh Thanh Bình cười cười, dẫn đầu đi vào bên trong đại sảnh.

Đại sảnh rộng rãi to lớn, thiết kế phong cách châu Âu, cột trụ đều thiết kế chi tiết cổ điển, rát vàng rực rỡ.

Bốn phía cửa kính trong suốt nhìn ra cảnh quan bên ngoài, che phủ bởi những tấm rèm nhung lụa thượng hạng, đương nhiên nổi bật nhất vẫn là một cái đèn chùm tinh xảo rạng rỡ trung tâm chính giữa căn phòng.

Lúc này bên trong có rất nhiều người, nam ăn mặc lịch sự trang trọng, nữ bận váy yêu kiều diễm lệ, đang cùng nhau nhảy theo một bài nhạc du dương nào đó.

Từng người phục vụ đi qua đi lại như thoi đưa trong đám người mà không va vào một ai, tư thái vô cùng chuyên nghiệp.

“Hai vị quý khách, có muốn dùng gì không ạ?”

Một tên mang theo cái khay đồ uống tiến đến, cung kính hỏi.

Trương Tuấn không biết thứ gì, toàn đồ cao cấp, hắn liền lựa chọn một cái cốc đồ uống màu lam nhạt, còn Thùy Linh lấy một ly rượu hoa quả.

Lúc này, Trịnh Thanh Bình liền tách ra hai người, đoạn đi lên trên bục cao, cầm lấy cái micro duy nhất ở đó, cúi đầu cười nói

“Xin chào mọi người!”

Đợi cho đám đông dừng nhảy, hướng ánh mắt lên, hắn mới nhấp nước bọt cho ngọt giọng, đoạn thong thả nói tiếp.

“Tôi là Trịnh Thanh Bình, chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, rất cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian quý giá để đến tham dự.”

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay lác đác, Trịnh Thanh Bình cũng không tỏ vẻ bất mãn, bởi nơi này đều là người có thân phận cao quý, một cái nhấc tay bọn hắn đều lười.

“Hôm nay, mục đích tôi tổ chức bữa tiệc này, là để thông báo, công ty OnlyU Production do tôi làm chủ sẽ chuẩn bị ký kết hợp đồng với một số ca sĩ nước ngoài, đồng thời từ nay tôi cũng sẽ ở lại Việt Nam hoạt động.”

“Ngoài ra, còn muốn cùng mọi người làm quen, kết giao bằng hữu, tạo mối quan hệ..”

Nói một đống lời lảm nhảm, Trịnh Thanh Bình lúc này mới tựa hồ nhớ ra gì đó, chỉ về phía Trương Tuấn, khiến đoàn người tập trung ánh mắt vào hắn.

“Mọi người ở đây có lẽ đã có chút quen biết lẫn nhau, hôm nay tôi xin giới thiệu cho mọi người một thành viên mới gia nhập. Cậu ta là Trương Tuấn, bạn trai của Dương Thùy Linh, đứa em gái thân thiết của tôi, đồng thời cũng là đại tiểu thư Dương gia.”

Trọng điểm đã nói xong, hắn liền mỉm cười hòa ái chốt hạ.

“Bây giờ, xin mời cậu Trương Tuấn lên nói vài lời, để mọi người nhận biết một chút được không?”

Trương Tuấn cười cười, đến rồi a.

Hắn thản nhiên không e sợ, đưa cho Thùy Linh cái ánh mắt an tâm, đoạn thong dong bước lên trên bục.

“Chào mọi người, làm quen một chút. Tôi là Trương Tuấn, ông xã của Linh.”

Trông thấy hắn không có ý định nói tiếp, một tên thanh niên liền hỏi.

“Anh bạn người ở đâu vậy, nghe giọng lạ lạ.”

“Nghệ An.”

Một cô nàng dò xét dáng vẻ cao ráo rắn chắc của hắn, cười cười hỏi tiếp.

“Bây giờ anh zai đang làm gì rồi?”

“Tôi là sinh viên.”

“Vậy còn cha mẹ anh zai?”

“Bọn họ á, mở quán nhậu ở quê.”

..

Trương Tuấn câu hỏi nào vừa đến liền tiếp, không chút do dự, thành khẩn khai báo.

Rất nhanh, bên dưới liền vang lên tiếng rầm rì nghị luận, chỉ trỏ liên tục.

Thùy Linh hơi khẽ cau mày, nhưng thấy Trương Tuấn tỏ ra không sao cả, cô nàng liền không nói gì, tuy nhiên trong lòng hơi chút hối hận, lẽ ra chính mình không nên để hắn đến đây.

Đều tại anh Bình, tự nhiên bày trò giới thiệu làm gì không biết.

Chỉ là đấu khẩu với nhau vài câu, thế mà còn mang thù như vậy, thật chẳng ra sao cả.

Trịnh Thanh Bình không biết lúc này hình ảnh hắn trong mắt Thùy Linh đã hạ xuống một chút, hắn cười ha hả đi lên, khoác vai Trương Tuấn nói.

“Tốt, cậu xuống dưới chơi vui đi. Hi vọng mọi người có một buổi dạ tiệc vui vẻ, cùng nâng ly nào.”

Cả buổi tiệc, Trương Tuấn chỉ cùng Thùy Linh một chỗ, không ai nguyện ý tiến lên bắt chuyện một câu với hắn, hắn cũng không thèm quan tâm.

“Hay mình về đi.”

Thùy Linh thấp giọng hỏi, Trương Tuấn liền bác bỏ.

“Về sớm vậy, anh còn chưa ăn gì đây. Vợ muốn ăn gì không?”

“Không.. Về, chúng mình đi chỗ khác ăn!”

“Việc gì phải rắc rối như vậy, vợ đợi anh chút.

Nói đoạn, hắn nhìn nhìn cô nàng, xong một mình thong thả đi ra chỗ đồ ăn, gắp đầy một cái đĩa to, đứng đó ăn như rồng như hổ.

Một đĩa vừa hết, hắn liền gắp đầy đĩa khác, liên miên không rời.

Dáng vẻ chết đói của hắn khiến mấy tên nam thanh nữ tú bên cạnh cau mày, khinh bỉ nhìn sang.

Thô bỉ.

“Linh, hắn là bạn trai của cậu thật à?”

Một cô nàng mặc váy đỏ, trên tay cầm một ly sâm panh tiến tới, cụng nhẹ vào ly rượu hoa quả của Thùy Linh, sau đó nhấp nhẹ một ngụm, đoạn nghi hoặc hỏi.

“Không phải cậu thuê đâu một tên tới để đối phó với dạ tiệc chứ?”

Thùy Linh kiên định.

“Không phải, cậu ta là bạn trai tớ.”

Váy đỏ kinh ngạc, cái mồm liến thoắng liên tục.

“Không phải chứ, cậu xem, một vị tiểu thư danh giá như cậu, sao lại quen một tên không quyền không thế như vậy. Rồi tiền đâu cho cậu mua sắm tiêu xài, rồi cậu nhìn kìa, hắn lại còn ăn uống không biết giữ ý tứ gì hết, như một tên chết đói..”

Thùy Linh đột nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói.

“Trương Tuyết Khanh, cậu im miệng. Nếu cậu khinh thường bạn trai tôi, có thể không cần quen biết tôi..”

Em gái váy đỏ Trương Tuyết Khanh bị lời nói quyết tuyệt của Thùy Linh khiến cho giật mình, sau đó gương mặt hối lỗi, tiến tới ôm lấy cánh tay cô nàng.

“Hì hì, tớ sai rồi, tớ biết lỗi rồi, Linh cute đừng giận nha.”

“Hừ, nếu còn có lần sau.. Khoan đã, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là Linh cute.”

“Hì hì, biết rồi, là Linh xinh gái, Linh xinh gái.”

“Xem như cậu biết điều.”

Thùy Linh lúc này mỉm cười, đoạn hai cô nàng bắt đầu trêu chọc một chỗ.

Trương Tuấn tựa hồ ham ăn tục uống không để ý gì hết, nhưng thính lực siêu cường của hắn thật ra vẫn luôn chú ý đến nơi này.

Nghe thấy cuộc nói chuyện vừa diễn ra, khóe môi hắn không tự chủ nhếch lên, khẽ tươi cười hài lòng.

Trương Tuấn lại tiếp tục cúi đầu ăn, đang muốn gắp thêm một đĩa, thì đã thấy một tên thanh niên bảnh bao đi đến, đưa cánh tay ra.

“Chào anh.”

Trương Tuấn nghi hoặc.

“Chúng ta quen biết sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.