Đứng bên vệ đường mút mút que kem, Trương Tuấn nhìn Thùy Linh cười hỏi.
“Bà xã, hôm nay chơi vui chứ.”
Thùy Linh gò má có chút phát nhiệt, có chút bực bội.
Nghĩ đến lúc nãy xem bóng, chính mình không kiềm chế được hưng phấn la hét cổ vũ, thậm chí lúc cầu thủ ghi bàn phản lưới nhà còn không biết gì nhảy cẫng lên hoan hô, khiến người chung quanh sát khí nhìn nhìn, cô nàng liền gắt gỏng.
“Không vui, hừ hừ, cậu đợi tớ xử lý đi.”
Trương Tuấn chán nản.
“Sao lại không vui, mà cậu tớ gì ở đây nữa vậy bà xã.”
“Tớ thích thế.”
“...”
Thùy Linh hồn nhiên nhưng không ngốc, nghĩ đến ban nãy Trương Tuấn ghen tuông với anh Bình, đỗi kiểu trẻ con, cô nàng liền ngoan ngoãn xưng em gọi anh để cho hắn một chút mặt mũi.
Hắn còn gọi bà xã nữa chứ, hì hì, làm sao chínhmình lại rất ưa thích đây.
Không được, mình cũng muốn mặt mũi.
Nghĩ đến trong nhà gia giáo rất nghiêm, cha mẹ ưa thích chơi trò môn đăng hộ đối, Thùy Linh liền nghiêm túc nói.
“Nhớ nhé, ở trường chỉ cho phép cậu gọi tớ bằng tên thôi đó, không được gọi bà xã.”
“Sao vậy?”
“Cậu cứ biết thế là được.”
Trương Tuấn ậm ừ gật đầu, gọi sao cũng được, chỉ là tùy tiện một cái xưng hô mà thôi.
Cô nàng đã thích, vậy cứ chiều đi.
Sáu giờ tối.
Vốn còn muốn đưa Thùy Linh cùng nhau ăn cơm, đoạn lên bờ hồ hóng gió, sau đó có sức thì làm chút vận động thân thể, nhưng cô nàng cứ nằng nặc không chịu, Trương Tuấn đành buồn thiu chở cô nàng về.
Ngồi trên xe, thấy hắn chán nản, Thùy Linh liền lớn gan ôm sát người hắn, cặp bánh bao mềm mại dán lên cơ lưng rắn chắc, thủ thỉ bên tai.
“Nhà tớ có quy củ, bữa tối tất cả mọi thành viên trong gia đình phải ăn cùng nhau. Lúc nào có cơ hội mình cùng nhau đi ăn ha.”
Hơi thở thơm mát thổi qua, mang theo mùi vị ngọt ngào thiếu nữ, khiến Trương Tuấn vô cùng dễ chịu, nhưng vẫn tỏ vẻ buồn bực.
“Được rồi, anh không sao, bà xã cứ yên tâm, anh ăn một mình cũng được.”
Nghe hắn nói vậy, Thùy Linh có chút đượm buồn, áy náy.
Chụt.
Cô nàng mím môi, bất ngờ hôn lên trên má Trương Tuấn, đoạn nhanh chóng rụt cổ lại, mặt đỏ như gấc.
“Đừng buồn, tớ xin lỗi, thưởng cho cậu nè.”
Thật ngây thơ quá đi mà.
Trương Tuấn cười thầm, trong lòng lâng lâng, một nụ cười ngô nghê không tự chủ hiện ra trên mặt.
“Bà xã, thêm một cái nữa nhé.”
Chụt.
“Hì hì, cái nữa.”
“...”
Đưa Thùy Linh về, Trương Tuấn liền kiếm một nhà hàng ven đường tùy tiện giải quyết bữa tối.
Vốn còn muốn về nhà trọ, lên phòng trên ăn cùng bốn em gái kia, nhưng hắn thấy đã có chút muộn, liền quyết định thôi.
Đối với Trương Tuấn, ăn một mình không phải vấn đề.
Vừa tự do, thoải mái, lại vừa có thể thưởng thức cẩn thận mỹ vị mà không phải để người khác chờ đợi hay phải đợi người khác...
Trở về phòng trọ, tắm rửa thay quần áo một chút, Trương Tuấn liền bật dàn máy tính lên, bắt đầu ngồi vào cài đặt để livestream game Liên Minh Huyền Thoại.
Nghĩ đến chỉ một buổi sáng hôm qua mà đã được hơn mười ba ngàn điểm ngưỡng mộ, trong lòng hắn tràn đầy hào hứng.
Bên trong một quán net nào đó.
Một cháu học sinh cấp một đeo khăn quàng đỏ, trong miệng nhai nuốt một cái bánh mì cắn dở, một tay cầm một chai sting đỏ tu ừng ực, một tay di chuột nhàm chán lướt lướt youtube.
“Sao giờ này thầy giáo Ba vẫn chưa lai trym ta.”
Bên cạnh, một tên béo đeo kính cận, tràn đầy phong thái trí thức nghe được, liền giúp cháu bé giãi bày nghi hoặc.
“Em trai, em không biết à. Giải đấu MSI sắp diễn ra ở Đại Việt, cao thủ thế giới tụ tập. Thầy Ba phải bí mật tập luyện cho bọn đệ tử team SBTC để tham gia cọ xát làm nền, không có thời gian lai trym đâu.”
Cháu bé học sinh kinh ngạc, nhả vội ra cái bánh mì, hai mắt phát sáng.
“Thật hả anh.”
“Ừ.”
“Ngon, có phây cơ không anh.”
“Đương nhiên có, ngoài ra còn có Dopa, Doublelift, Uzi, tất cả cao thủ đỉnh cao nhất đều xuất hiện...”
“WOW.!!”
Trong lòng tràn đầy hào hứng, cháu bé liền vào xem tin tức, một lát xem xong, lại nhàm chán ra youtube.
“Haiz, giờ xem ai mà học hỏi bây giờ, kẹt mãi ở rank sắt chán thiệt..”
Điểm điểm một hồi, bỗng nhiên, trước mắt cháu bé xuất hiện một cái link livestream vô cùng nổi bật.
“Cao thủ đệ nhất LOL livestream Tuấn Tiền Tỉ biểu diễn hành gà rank thách đấu, mời mọi người vào theo dõi.”
Nhìn đến, cháu bé liền bĩu môi khinh miệt.
“Một thằng trẻ trâu, đặt tít câu lai thấy ghê.”
Nói đoạn, quay sang tám chuyện với tên béo, một bộ chán ghét.
“Anh xem, cái thằng Tuấn Tiền Tỉ này bốc phét không này, mở miệng là hành gà rank thách đấu, thế mà còn có hai ngàn người theo dõi.”
Đang hăng say combat, múa máy Yasuo điên loạn, tên béo giật mình, vội nói.
“Cái gì, Tuấn Tiền Tỉ, nó lai trym rồi.”
Cháu bé ngạc nhiên.
“Anh biết thằng này à?”
“Đương nhiên biết, hôm trước anh còn xem, nó chơi đỉnh lắm. Anh học nó chơi Yasuo nè, bây giờ lên được đồng bốn rồi. Không được, xong ván phải nhanh ra xem mới được...”
“Thật à, để em vào xem..”
Một lát sau, trong quán truyền đến tiếng trầm trồ của một lớn một nhỏ, khiến xung quanh đám con nghiện game thủ tò mò nhìn xem...
Tràng cảnh tương tự cũng diễn ra ở một số nơi khác, tên tuổi Tuấn Tiền Tỉ sau một buổi dạy dỗ tuyển thủ Potland không có sức hoàn thủ đã được đám người xem lan truyền ra, khiến lượng view của hắn không ngừng tăng lên.
Mới vừa đánh trận đầu tiên, lượng người theo dõi buổi livestream đã là 1500 người, khiến Trương Tuấn rất vui vẻ.
Một phần bởi hôm nay ít người live, một phần chính là Trương Tuấn đang chơi vị tướng phong trần lãng tử, soái khí bức người, thần tượng số một của đám game thủ Liên Minh ở đất nước Đại Việt, Yasuo.
Những pha đâm kiếm lạnh lùng.
Những cú lướt lướt trên quái và lính vô cùng điệu nghệ.
Những tình huống tung lốc chuẩn xác, trăn trối tử thần.
Những cú một cân hai kinh dị, chói mắt người xem.
Rất nhanh, bên tai Trương Tuấn liền vang lên những âm thanh mỹ diệu quen thuộc của hệ thống.
“Ting, nhận được XXX 58 điểm ngưỡng mộ.”
“Ting, nhận được XXY 65 điểm ngưỡng mộ.”
“Ting, nhận được XYZ 91 điểm ngưỡng mộ.”
“Ting, nhận được....”